Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 117: Đêm Thứ Năm (14) Tác Dụng Của Thuốc Kích Dục Chưa Hết, Sao Nàng Có Thể Đi Được




"Huynh nói cái gì! Tối hôm qua. . .Tối hôm qua. . .Tôi hôm qua ta đã khinh thường huynh? Huynh. . .Huynh nói bậy. . .Ta. . ." Thư Khuynh Mặc nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hoa Tỷ Thần ở bên tai, sợ đến mức ngồi bật dậy, đôi mắt mở lớn, vô cùng khiếp sợ, không dám tin đây là sự thật, ngay cả nói cũng lắp bắp. . .Áo ngủ bằng gấm cũng theo động tác của nàng mà trượt xuống dưới, để lộ thân thể trắng noãn như tuyết, bộ ngực đầy đặn, cao ngất như núi không ngừng phập phồng, nhũ tiêm không ngừng run rẩy mà nhảy dựng lên, mặt trên còn có những dấu vết xanh tím của lần ân ái hôm qua. . .Thư Khuynh Mặc cảm thấy trước ngực ớn lạnh, vội vàng dùng tay che đi hai bầu vú đang lộ ra, nhưng chính hành động này khiến cho khe rãnh trước ngực càng sâu, nàng thấy ánh mắt Hoa Tỷ Thần nhìn thằng vào nơi đó, mặt liền đỏ ửng lên, vội vàng câm chăn quấn quanh người, giọng nói có chút khẩn trương, sắc mặt nghiêm trọng: "Đại sắc lang, huynh không được nhìn!"

Vừa rồi Hoa Tỷ Thần đem cây côn thịt to lớn của hắn chen lấn vào hoa huyệt nhỏ bé của của nàng, nàng cảm nhận được hoa huyệt được một vật nóng bỏng lấp kín, tầng tầng lớp lớp hoa huyệt gắt gao bao chặt lấy cây dương vật to lớn mà nóng rẫy, cảm giác như mất hồn. . .

Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn về hướng quyển sách kia, quả nhiên ánh mắt run lên như cánh bướm đang bay, Lúc Hoa Tỷ Thần tỉnh dậy, cũng biết nàng sắp dậy bèn rút cây gậy thịt đang gây rối trong hoa huyệt của nàng ra, trong đầu không ngừng nghĩ biện pháp, tự an ủi bản thân chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, vật dưới khố kia cũng vì thế mà án binh bất động, nhưng trước tiên cứ đánh đòn phủ đầu, giả vờ không biết, bày ra dáng vẻ vô tội chất vấn Thư Khuynh Mặc, còn muốn nàng phải chịu trách nhiệm. . .Bị Thư Khuynh Mặc nói là đồ đại sắc lang, Hoa Tỷ Thần cảm thấy cái danh xưng này thật khó nghe, ánh mắt liếc sang một bên, lắp bắp nói: "Cô nương. . .Tối hôm qua không biết cô nương đã cho tại hạ uống thứ bột trắng gì, sau đó cô nương còn mượn cớ dựa vào lồng ngực của ta, có nói gì cũng nhất định dính chặt lấy ta, cô nương. . .Cô nương còn sờ nắn ngực ta, ta vừa mở miệng đã nói ta ồn ào, sau đó kêu nóng rồi cởi hết quần áo ra, sau khi cởi áo ngoài thì liền mạnh mẽ cởi bỏ áo lót bên trong. . .Ta, ta muốn ngăn cản hành vi hoang đường đó, nhưng không biết phải làm thế nào, cả người ta cũng trở nên vô lực, trong cơ thể dường như có một luồng nhiệt truyền đến, cảm thấy vô cùng bất an. . ."

Hoa Tỷ Thần lại làm bộ như không biết đến sự tồn tại của cuốn sách, trên mặt không có chút biểu cảm nào, miệng nói ra những lời thật giả lẫn lộn, tối hôm qua nàng đã cào vào lưng hắn: "Tôi căn bản không ngăn được cô nương, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô nương áp sát vào người, sau đó bàn tay liền sờ xuống khố của tôi. . .Muốn làm gì thì làm. . .Lúc đó trong đầu ta chỉ là một mảnh hỗn độn, không nhớ được. . .Đại sắc lang, cô nương. . .Cô nương mới bị gọi là. . .Nữ sắc lang. . . Cô nương xem, trên lưng tôi toàn là vết xước do cô nương cào. . ."

Nói xong liền xoay lưng để lộ ra vết thương bị cào cho Thư Khuynh Mặc xem, hai tai Hoa Tỷ Thần đỏ bừng lên vì xấu hổ, từ nhỏ hắn đã đọc không ít sách, nhưng hiện tại lại bị ví như một tên háo sắc, chuyên đi dụ dỗ con gái nhà lành, như vậy có khác gì việc so sánh những kiến thức hắn học được không khác gì với một con con chó chứ. . .

"Cái gì mà nữ sắc lang. . .Tôi không phải. . .Thứ bột màu trắng. . .A, người bán hàng đó đã lừa gạt ta, lòng dạ thật hiểm độc, thứ đó còn không phải là mê dược sao. . ." Thư Khuynh Mặc sợ hãi nói. vội vàng lấy tay che miệng lại, thật ra khi nhìn thấy vệt máu trên lưng Hoa Tỷ Thần nàng mới tin những gì hắn nói, tên thư sinh ngốc này tuy rằng có chút cổ hủ cùng chút kỳ quái, nhưng từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ nói dối.

Hơn nữa, nàng cũng nhớ mang máng, lúc bản thân sắp ngã xuống, cả người đều khô nóng, trong lúc đầu óc còn đang mơ mơ màng màng, bản thân đã tự cởi quần áo ra, không những vậy còn muốn sờ vào cơ bụng, đặc biệt muốn cọ sát vào cây gậy thịt của tên thư sinh ngốc nghếch này. . .Hoa Tỷ Thần nghe thấy vậy liền bật người dậy, giở vờ như đã hiểu ra tất cả mọi chuyện, hắn ngạc nhiên nói: "

Từ từ, chẳng lẽ tối hôm qua cô nương không tự điều khiển được hành động của mình. . .Sau đó rơi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ. . .Có thể là do thứ bột phấn trắng tỏa ra mùi thơm ngào ngạt kia. . .Hành động hôm qua của cô nương đối với ta. . . Chẳng lẽ là tác dụng của xuân dược. . .Ta có từng đọc qua sách vở, thấy có nói người uống phải loại xuân dược này, cả người sẽ nóng lên, thứ dưới khố cũng sẽ. . .Cô nương chính là bị người khác hạ xuân dược, chẳng trách cô lại đối với ta. . ."



Trong lòng không ngừng cười thầm, Thư khuynh Mặc từ trước đến nay ăn nói hàm hồ tùy hứng, vô pháp vô thiên, không ngờ hiện tại lại có dáng vẻ bối rối như vậy, đúng là ngây thơ đáng yêu, quả thực khiến cho người khác muốn đưa tay lên đầu xoa tóc nàng, hắn khẽ xoa xoa trán , trong lòng không ngừng cười nhạo nàng dễ bị lừa. . .Thư Khuynh Mặc dễ bị lừa như vậy, hắn cũng chỉ có thể giả bộ ủy khuất, miễn cưỡng nói sẽ chịu trách nhiệm với nàng cả đời.

"Không phải, tôi không có hạ xuân dược. . .Kia rõ ràng là mê dược. . ." Trời ơi, chẳng lẽ nàng đã lợi dụng thời cơ để chiếm lấy tiện nghi của tên thư sinh ngốc này. . .Sao nàng lại làm ra những hành động dâm đãng như vậy, đều do cái thứ thuốc "Mê hồn đoạt phách" chết tiệt kia. . .Chính là, hiện tại cả người đau nhức khiến nàng vô cùng khó chịu, hơn nữa thứ ở giữa hai chân liên tục ngóc đầu lên chọc vào người nàng, hoa huyệt không ngừng run rẩy, khiến nàng sợ tới mức suýt nữa kêu thành tiếng.

Thư Khuynh Mặc thấy bản thân mình cũng chịu nhiều ủy khuất, rõ ràng bản thân đã có tín vật hôn ước, rốt cuộc dạ minh châu lại bị trộm mất, vẫn còn yêu thương, nhớ nhung, còn lấy để một tên mọt sách lấy đi sự trong trắng, đúng là tiền mất tật mang, mệt mỏi. . .Nàng cắn khóe môi, tỏ rõ sự ủy khuất của mình: "Huynh phải chịu trách nhiệm với ta, dù sao ta cũng là nữ nhân, người chịu thiệt thòi là ta, có chịu trách nhiệm cũng là huynh phải chịu trách nhiệm với ta. . .Hơn nữa, hiện tại vì sao huynh. . .Thứ xấu xí cứng rắn đó còn ở giữa hai chân ta. . .Huynh còn không mau rút nó ra. . ."

Không hiểu sao, trên mặt Hoa Tỷ Thần cũng đỏ ửng lên, hắn xoa cằm cười một ngượng ngùng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, nói: "Ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra. . .Chỉ thấy sáng nay tỉnh dậy, cả người khô nóng, nơi đó cũng dài cùng to ra một cách quá mức. . .Hướng về phía cô nương mà vươn tới. . .Hiện giờ biết được, tối hôm qua cô nương đã cho ta uống xuân dược, đây cũng là dấu hiệu bình thường khi uống nó. . .Ta nghĩ bản thân có thể khắc chế được nó, nhưng cô nương ngủ cũng không có nằm im, liên tục dính sát lên người ta. . .còn đêm vật đó của ta đặt giữa hai chân mình. . .Ta mới không nhịn được. . ."

"Huynh đừng nói nữa. . .Ta mặc kệ. . .Huynh mau rút ra, trời đã sáng, ta phải đi rồi. . ." Nghe Thư Khuynh Mặc nói những lời này, cả cổ lẫn tai đầu đỏ ửng lên, nhìn sắc trời ở bên ngoài, đột nhiên Thư Khuynh Mặc nghĩ đến chuyện nếu không về nhà thì nàng chắc chắn sẽ xong đời, nàng muốn đẩy tên thư sinh ngốc này ra, còn có ý định rút cây gậy thịt giữa hai chân mình ra ngoài. . .Lại không nghĩ đến chuyện cả người bị Hoa Tỷ Thần giữ chặt lại, hắn nâng thắt lưng ấn mạnh cây côn thịt đang sưng to vào sâu hoa huyệt, nộn thịt mềm mại đột nhiên bị một vật to lớn đâm chọc khiến nó gắt gao siết chặt, nàng không kịp chuẩn bị, bị tấn công một cách đột ngột chỉ còn biết kêu đứt quãng: "A. . .Tên thư sinh thối ta này. . .Hoa Tỷ Thần, huynh muốn làm gì. . ."

Hoa Tỷ Thần không nhịn được mà thúc nhanh mấy phát, sự mềm mại của hoa huyệt khiến cho hắn không thể dừng lại, thiếu chút nữa chết vì nhịn. . .Thật ra không cần nói quá nhiều, thử trải nghiệm là sẽ hiểu ngay cảm giác đó!

Nửa người hắn đè lên Thư Khuynh Mặc, cả người không ngừng lên xuống, nhìn Thư Khuynh Mặc với đôi mắt mờ mịt, hai tay Thư Khuynh Mặc chống lên người hắn để chống đối, Hoa Tỷ Thần cầm lấy hai tay nàng vắt lên cổ.

Hơi thở dồn dập cùng nóng bỏng phả vào mặt khiến má Thư Khuynh Mặc ửng hồng, giọng nói khàn đặc: "Cô nương, ăn xong liền muốn rời đi , như vậy thật không hay chút nào. . .Nàng cho ta uống xuân dược, hiện giờ nàng không thể đi. . .Mặc kệ đó là mê dược hay xuân dược nếu cô nương đã động vào tôi thì làm sao có thể đi một cách dễ dàng như vậy. . .Cô nương, ta là một nam nhân thực thụ, có một nữ nhân mềm mại nằm trong lòng, ta thật sự không nhịn được. . .Nếu nàng đã muốn ta chịu trách nhiệm, ta đồng ý chịu trách nhiệm là được chứ gì!"