Dương Tranh cùng Tôn Cát nhìn nhau, không hẹn mà cùng nén cười nói: "Phải phải."
Ngay cả Diệp Giai Chính cũng mỉm cười, ai mà không biết tình cảm của Cao lão gia tử và phu nhân rất sâu đậm. Năm ấy cha muốn tặng phụ nữ, ông đều không cần, bởi thế còn bị chê cười một trận. Chẳng qua lão gia tử sĩ diện, với ai cũng nói mình bên ngoài nhiều mối, cũng chỉ khoe khoang chút mà thôi.
Trong lúc nói đùa, tham mưu trưởng, phó tham mưu trưởng và các vị tướng quân Lưỡng Giang lục tục tới, cuối cùng là Liêu Nghệ Hàng. Anh là người được Diệp Giai Chính tin tưởng, thêm quan hệ hiện giờ với Tinh Ý, tuy ở đây đều là nhân vật nắm thực quyền trong quân đội, nhưng cực kỳ khách khí với anh. Mọi người nói đùa hai câu, có vẻ cuối cùng Dương Tranh đã hiểu ra mối quan hệ này, xưa nay ông luôn nghĩ gì nói đó, liền cười khúc khích: "Vậy sau này Liêu tiên sinh chính là quốc cữu gia rồi. Cần gì phải ăn gió nằm sương như bọn tôi chứ?"
Liêu Nghệ Hàng lập tức mặt trầm xuống, không nóng không lạnh nói: "Nếu Dương quân trưởng cảm thấy tùy tiện tìm một quân tình báo nào của các ông có thể truyền tin, tôi thật sự cũng không cần bôn ba như vậy." Anh mang theo bản đồ, hôm nay vốn muốn tới báo cáo kết quả thăm dò đường sắt mới nhất, nói xong liền cuộn bản đồ lại, ngồi uống trà không nói một lời.
Mọi người đều có chút xấu hổ, Diệp Giai Chính ho khan một tiếng, liếc xéo Dương Tranh một cái.
Cái liếc mắt có ý rất rõ ràng, Dương Tranh đứng lên hành quân lễ, cười khổ nói: "Liêu tiên sinh, cậu xem tôi chỉ là một kẻ thô lỗ, miệng toàn lời to vô nghĩa. Cậu tuyệt đối đừng tức giận vì điều này, không đáng."
Liêu Nghệ Hàng làm gì tức Dương Tranh, nói đến cùng, vốn trong lòng vẫn có vướng mắc với Diệp Giai Chính.
Hiện giờ nhiều người như vậy, anh cũng không thể nói gì, mở tấm đồ, bình tĩnh nói: "Dựa theo ý của Đốc quân, tôi và sinh viên tốn gần nửa năm để thăm dò lại, tuyến đường từ Dĩnh Thành đến Vũ Châu rất khả thi. Bằng cách này có thể vòng qua Lâm Châu, tương lai Vũ Châu và Bắc Bình cũng có thể nối tiếp. Ý của Đốc quân, tuyến đường bộ này có thể khởi công ngay."
Nhất thời không ai lên tiếng, cũng không ai tỏ thái độ. Tất cả mọi người biết một khi công bố quyết định này, chính là hoàn toàn trở mặt với người Nhật. Hiện nay chính phủ trung ương vẫn đang nỗ lực duy trì hiện trạng, Lưỡng Giang làm như vậy, thật sự là không thể nắm chắc.
"Trước mắt còn có một chuyện quan trọng hơn. Mọi người đều biết cảng Lâm Châu đã ký hiệp nghị với người Nhật. Một khi mở ra, quân hạm của Nhật sẽ theo Lưỡng Giang tiến vào đất liền, sẽ thuận lợi hơn hiện tại. Song mấy trạm đường sắt mà chúng ta xây vừa khéo là dọc theo bờ sông. Bây giờ các trạm đều đã chiêu mộ công nhân và dân binh bắt đầu xây dựng, nếu bên Nhật Bản muốn phá hoại, có thể dùng pháo kích của quân hạm, sau đó từ Lâm Châu ra biển. Chúng ta sẽ trở nên vô cùng bị động."
Dương Tranh là kẻ nóng tính, nghe xong nửa ngày, gãi đầu nói: "Đốc quân có ý gì? Nói thẳng đi."
Diệp Giai Chính uống trà, có người nói "Bách quân trưởng tới rồi" ngoài cửa. Truyện Xuyên Nhanh
Bách Văn là một nho tướng nổi tiếng trong tướng lãnh Lưỡng Giang, có lẽ cũng vì điều này nên rất hợp ý với Cố Nham Quân. Sau khi Diệp Giai Chính thăng chức, dần dần năm đó loại bỏ người của Từ Bá Lôi và Cố Nham Quân khỏi trung tâm quyền lực, Bách Văn là vị tướng lãnh có thực quyền duy nhất còn lại, cũng là thế lực cuối cùng của Cố Nham Quân ở bộ quân hiện giờ.
Lúc Bách Văn vào còn có chút nghi hoặc, trong thư phòng không phải là bầu không khí nói chuyện phiếm nhàn hạ, mà giống một cuộc họp quân sự bí mật. Chờ khi anh ngồi xuống, Diệp Giai Chính mới nhàn nhạt nói: "Vất vả Liêu tiên sinh, nói ngắn gọn lại lần nữa tình hình đường sắt cho anh Bách."
Bách Văn nghe xong, có chút nghi hoặc nói: "Người Nhật sớm muộn cũng sẽ phát hiện, tôi thấy vẫn nên tạm hoãn mới tốt." Anh đi đến bản đồ, tỉ mỉ nhìn kỹ, "Những nơi này đều là yếu địa quân sự. Cảng Lâm Châu vừa mở, sau này quân Nhật tìm đại một cái cớ là có thể phá các trạm này. Hiện tại trung ương không tỏ thái độ, chủ động đảm đương gánh nặng này rất vô nghĩa."
Dương Tranh động khóe miệng muốn nói chuyện, bị Tôn Cát khẽ đá một cái.
Diệp Giai Chính dường như không nghe thấy, nhận một tờ điện báo từ Tiêu Thành: "Đây là điện báo hôm qua vừa nhận được của Uchida từ Tokyo. Ông ta thúc giục tôi trễ nhất bảy ngày sau phải trả lời hiệp nghị này, liên quan đến hợp tác xây dựng cảng Lâm Châu và đề nghị Lưỡng Giang hợp tác cùng quân Nhật huấn luyện quân thuỷ. Tôi đã kéo dài nửa năm, có vẻ bảy ngày là kỳ hạn cuối cùng rồi."
"Đốc quân! Việc này rất trọng đại, cho dù có đồng ý hay không. Nếu ngài quyết định mở tuyến đường sắt mới, chỉ tránh mỗi Lâm Châu, khác gì công khai từ chối chứ?" Bách Văn vội la lên, "Từ trước đến nay Cố tiên sinh có chút giao tình với người Nhật, ngài xem có nên nhờ ông ấy đứng giữa hòa giải một chút hay không."
Diệp Giai Chính đặt điện báo lên bàn, ung dung uống trà: "Anh Bách muốn tôi chấp nhận hiệp nghị của bên Nhật sao?"
Bách Văn nhìn Diệp Giai Chính vài lần, cúi đầu ngồi xuống, thật lâu sau mới nói: "Không phải chấp nhận, mà là chưa đến lúc từ chối. Lấy thực lực của chúng ta đối cứng với quân Nhật, một chút phần thắng cũng không có đâu."
Diệp Giai Chính chuyển sang những người còn lại: "Các ngài thì sao?"
Dương Tranh đứng lên, gân cổ nói: "Tôi phản đối! Mẹ nó mấy tên quỷ kia giả vờ xây dựng cảng, còn huấn luyện thuỷ quân gì đó! Đây chẳng phải rõ ràng động chạm đến quân đội chúng ta sao! Sau này chiến trận Trung-Nhật, phải xem đám ác quỷ là chiến hữu hay kẻ địch?! Đốc quân nói đi, cậu bảo đánh, lão tử sẽ lập tức đến tiền tuyến!"
Bách Văn cười chế nhạo, khẽ nói: "Hừ, làm như đám cấp dưới của ông có thể đánh thắng được người Nhật vậy."
"Cậu mẹ nó nói gì đó!" Dương Tranh sững sờ, chợt nổi cơn tam bành, "Đánh không lại ác quỷ, lão tử cũng liều mạng, tốt hơn kẻ nhu nhược như cậu!"
Tôn Cát kéo Dương Tranh, lạnh lùng nói: "Lời của lão Dương thô nhưng thật. Có vài xung đột có thể nhịn, nhưng có vài điểm mấu chốt không thể bị chà đạp! Lần này Đốc quân thỏa hiệp, Lưỡng Giang sẽ biến thành ba tỉnh Đông Bắc thứ hai. Tất cả chúng ta đều sẽ bị con cháu mắng chết. Gánh nặng này, chúng ta không nhận cũng phải nhận!"
Tôn Cát và Dương Tranh nói rõ lập trường, người còn lại cũng liên tiếp đứng lên phụ họa. Bách Văn thấy tình huống không ổn, không khỏi lạnh mặt: "Đốc quân, việc này trọng đại. Lát nữa Cố tham mưu trưởng cũng sẽ đến, chi bằng ngài mời ông ấy tới để thương nghị cùng."
Diệp Giai Chính khẽ cười liếc anh một cái, cuối cùng lên tiếng: "Được rồi, đừng cãi nữa."
Giọng anh không lớn, trong thư phòng lại lập tức im lặng. Diệp Giai Chính đứng lên, đi hai bước, áy náy nói với Cao Hành Phong: "Cao bá bá, tiệc mừng thọ này ầm ĩ thành thế này, thật ngại quá."
Cao Hành Phong rít hai ngụm thuốc, xua tay không nói gì.
"Tiêu Thành." Diệp Giai Chính nhàn nhạt gọi một tiếng.
Tiêu Thành và cảnh vệ đứng ở cửa sổ cực kỳ nhanh nhẹn giữ chặt Bách Văn. Tiêu Thành thuận tay luồn vào, móc ra một khẩu súng lục từ trong lòng ngực anh ta, ném xuống đất.
"Xem ra Bách quân trưởng đến đây cũng có chuẩn bị." Diệp Giai Chính hững hờ nói một câu.
"Diệp Giai Chính, cậu muốn làm gì? Người đâu!" Bách Văn ra sức giãy giụa, "Người đâu!"
Diệp Giai Chính khom lưng nhặt súng lục lên, tháo đạn, dùng báng súng đập xuống Bách Văn. Anh ta đau đớn la lối, miệng đầy máu tươi, hẳn cũng tiện đập rụng vài chiếc răng rồi. Tiêu Thành cũng thuận tay nhét một cục giấy vào miệng anh ta.
Diệp Giai Chính ném súng, chuyển sang mọi người, trầm giọng nói: "Các vị, ý tôi đã quyết."
Cao Hành Phong ngồi bên trong, mọi người bỗng nhiên đứng dậy, kiên định nhìn thanh niên trước mắt, Bách Văn trong thư phòng rên rỉ thảm thiết, xa xa có tiếng đàn sáo mơ hồ, ngoài ra không còn âm thanh nào khác.
"Bọn giặc Nhật mấy năm qua nhiều lần yêu cầu mở rộng hiệp nghị năm đó, lão soái cũng vì thế mà chết. Sự tồn vong của Lưỡng Giang đã tới thời khắc sinh tử. Phản kháng có thể sẽ chết, cũng có thể sẽ bại. Nhưng nếu không phản kháng thì Lưỡng Giang sẽ trở thành ba tỉnh Đông Bắc thứ hai, để bọn Nhật chiếm đóng." Anh dừng một chút, nói rõ, "Tôi không muốn trở thành tội nhân, cũng mong các tướng cùng tôi ứng chiến."
Gương mặt của các quân nhân sục sôi, đứng ngay ngắn chào quân đội, đồng thanh: "Rõ!"
"Tôi đã quyết tâm phản kích quân Nhật trong vài ngày nữa, sắp xếp cụ thể phải dựa vào các ngài chấp hành." Anh liếc sang Bách Văn cuộn tròn trên mặt đất, "Bách Văn không nghe quân lệnh, lập tức cách chức. Để Tiêu Thành tiếp quản quân đội." Diệp Giai Chính bước tới đồ, ra hiệu mọi người đến gần, "Mọi người, tôi kéo dài bên Nhật đã hơn nửa năm. Bảy ngày sau, bên Nhật không nhận được câu trả lời, sẽ xem là tôi đã từ chối. Thay vì thế, không bằng chủ động xuất kích."
Ngón tay thon dài của anh chỉ vào dòng sông uốn khúc: "Hiện giờ quân Nhật còn 17 quân hạm ở Lưỡng Giang. Quân đoàn 31 gần vịnh Ngõa Tử nhất, trong vòng ba ngày sẽ đặt thủy lôi, chặn lối ra của bọn chúng."
......
Anh bố trí từng công việc, Cao Hành Phong đứng nghe một bên, âm thầm bội phục thanh niên này không loạn trước chiến trận, cũng kinh hãi vì những kế hoạch này không phải ngày một ngày hai là xong. Diệp Giai Chính đã bị mắng nửa năm, nhịn đến hôm nay mới công bố, có thể thấy được lòng dạ sâu sắc.
"Lão gia tử, sứ quán Nhật Bản cũng cử người tới mừng thọ." Ngoài cửa chợt có người nói.
Diệp Giai Chính nhíu mày, nhìn qua Cao Hành Phong. Ông đi tới cửa: "Là ai tới?"
"phu nhân và em gái của Hiyagami. Đến cùng Đại tiểu thư Diệp gia."
Diệp Giai Chính và Liêu Nghệ Hàng nhìn nhau, nghe thấy Cao Hành Phong phân phó: "Bảo phu nhân chiêu đãi một chút."
Biệt viện Cao gia mời một đoàn tới diễn hý, Cao phu nhân đứng trước cửa biệt viện, xa xa nhìn thấy khách đến, vội vàng nghênh đón. Văn Hinh quen biết Cao phu nhân, cười chào hỏi: "Chào Cao bá mẫu." Cao phu nhân vui vẻ nắm tay cô: "Văn Hinh, lâu rồi con không tới thăm bác đấy."
"Không phải con đã tới rồi sao." Văn Hinh cười tủm tỉm nói, "Còn mang cả chị dâu tới nữa."
Lúc này đến gần, Cao phu nhân nhanh chóng đánh giá Tinh Ý từ trên xuống, thở dài nói: "Tiểu thư xinh đẹp thế này, chả trách trước kia giới thiệu mấy cô gái cho anh Hai con, đều không lọt vào mắt nó."
Văn Hinh đã nói với Tinh Ý, Cao phu nhân rất nhiệt tình tốt bụng với tiểu bối, hiện nay gặp mặt, thân hình vị phu nhân này hơi đẫy đà, hơn 50 tuổi, đoan trang thân thiện, Tinh Ý liền cảm thấy không mấy xa cách, gọi một tiếng "Cao bá mẫu".
Cao phu nhân kéo tay Tinh Ý, hiển nhiên rất tò mò về cô, từ việc cô quen biết Diệp Giai Chính thế nào, làm sao đính hôn, đều hỏi rất kỹ. Tinh Ý lược bớt vài chi tiết, chỉ nói mình từng giúp anh cầm máu băng bó lúc anh bị thương. Nghe Cao phu nhân hít sâu nói: "Còn có chuyện này sao?" Từ trước đến nay bà xem Diệp Giai Chính như con mình, không khỏi đau lòng, "Tiểu tử này trước kia xảy ra chuyện, đều không nói với cha, cũng không có mẹ thương xót. Hiện nay cuối cùng tốt rồi, đã chịu cưới vợ." Bà vỗ lên tay Tinh Ý nói, "Sau này có con chăm sóc nó rồi."
Tinh Ý thoải mái gật đầu nói: "Con sẽ lo cho anh ấy."
Ba người vào biệt viện, Tinh Ý cảm thấy rõ ràng ánh mắt của các phu nhân tiểu thư đều đặt lên người mình. Cao phu nhân cực kỳ nhiệt tình giới thiệu cô với mọi người, tổng cộng khoảng ba mươi người. Bà cũng hiểu cho Tinh Ý lần đầu vào vòng xã giao như vậy, giới thiệu một vòng, liền kéo cô vào phòng cười nói: "Lần này con đến cũng đủ để các bà cô ngoài phòng đàm luận ba tháng rồi."
Tinh Ý không để bụng mỉm cười: "Trước khi tới con đã nghĩ đến rồi."
Cao phu nhân thấy tuy rằng tuổi cô không lớn, xử sự không kiêu không nịnh, trong lòng càng thêm yêu thích vài phần, quay sang nói với Văn Hinh: "Anh Hai của thương yêu cô dâu tương lai này biết bao đấy, hôm qua cho người nói với bác sẽ đưa con bé tới, đừng để nó chào hỏi người khắp nơi."
Văn Hinh bĩu môi, nửa thật nửa giả oán giận nói: "Cao bá mẫu, con nói với bác này. Anh Hai vì để ở cùng chị dâu lâu hơn, hiện giờ ăn cơm cũng tiêu tốn 40 phút đấy."
"Văn Hinh!" Tinh Ý có chút bất đắc dĩ, "Đừng ghẹo chị nữa."
Cao phu nhân thật sự rất kinh ngạc, che miệng bật cười.
Ba người hàn huyên một lúc, cảnh vệ gõ cửa bước vào: "Phu nhân, lão gia nói có hai vị phu nhân Nhật Bản đến nhờ ngài tiếp đãi một chút." Anh dừng một chút, "Ngoài ra, Đốc quân còn nhắn Liêu tiểu thư đừng ra ngoài."
"Được, tôi ra đây." Cao phu nhân hơi bối rối, quay sang nói với Tinh Ý và Văn Hinh, "Nếu nó đã nhắc, các con ở đây uống trà. Bác chiêu đãi xong sẽ trở về."
Tinh Ý cũng không hỏi nhiều, tiễn Cao phu nhân tới cửa rồi trở về bên cửa sổ, nhìn về phía thư phòng, trầm mặc xuống.
"Chị sao thế?" Văn Hinh đến bên cạnh cô, "Hôm nay không vui sao?"
Tinh Ý quay đầu lại cười: "Không có." Cô chỉ là đôi lúc đến ban nãy Diệp Giai Chính mang súng bên người, bất giác hơi bất an. Văn Hinh rất tinh ý, thấy cô không có tâm tư nói chuyện phiếm, liền ngồi một bên nghe hí khúc bên ngoài, không lên tiếng quấy rầy. Một lát sau, phía trước bỗng nhiên ồn ào, Tinh Ý và Văn Hinh nhìn nhau, bước nhanh tới cửa liền thấy có người giúp việc hoảng loạn chạy tới, loáng thoáng nghe có người nói "Tôn tiểu thư ngất rồi"