Anh là người Trung Quốc, sẽ dốc sức ủng hộ Diệp Giai Chính, dù tương lai hy sinh vì quốc cũng không hối hận. Nhưng em gái không như thế, cô là một cô gái, là cô bé theo mình lớn lên từ nhỏ. Nếu có thể, anh hy vọng cô có thể bình an học tập, tương lai gả cho người, rời xa mọi chiến tranh loạn lạc.
Liêu Nghệ Hàng miên man suy nghĩ, nhìn đến Diệp Giai Chính lấy một xô nước bên giếng trong sân, khom lưng giặt giẻ lau —— đây thật sự không phải là việc mà người như anh nên làm.
Ám sát bom nổ gì đó, Diệp Giai Chính chưa từng nói với Tinh Ý một xíu nào. Đôi khi Liêu Nghệ Hàng nhìn nét mặt dịu dàng của anh nói chuyện với em gái, cảm thấy người này không phải là Diệp Giai Chính sát phạt quyết đoán bên ngoài. Cậu ta là người có thể gánh vác, cũng có thể che giấu, Sato Gen trở về lâu như vậy, mình làm anh cả trong lòng bất an còn không nhịn được tức giận với cô, nhưng Diệp Giai Chính lại có thể điềm nhiên bình tĩnh mà gạt cô.
Sâu trong trái tim, anh đã sớm thừa nhận, Diệp Giai Chính thật sự toàn tâm toàn ý với em gái. Nhưng tốt hơn nữa thì thế nào chứ? Ở vị trí kia, cái mà người khác thấy chính là quyền thế hiển hách. Nói một câu khó nghe, em gái gả cho cậu ta, chỉ sợ xác suất tương lai phải làm goá phụ cao hơn người thường rất nhiều.
Liêu Nghệ Hàng có chút đau đầu nhéo thái dương, lúc xoay người lại, Diệp Giai Chính đã giặt sạch giẻ lau, đi qua người anh, khẽ nói: "Anh yên tâm, vì em gái của anh, tôi sẽ coi trọng mạng này của mình hơn bất kỳ ai khác."
...
Hôm sau, Liêu Nghệ Hàng tiễn lão gia tử về Hạ Kiều. Tinh Ý lưu luyến tiễn lão gia tử, rồi lên xe Tiêu Thành đến thẳng Diệp gia. Văn Hinh đứng ở cửa mong ngóng, vừa thấy xe ngừng lại liền gấp gáp kéo cửa xe: "Chị dâu tới rồi!"
Tinh Ý hơi đỏ mặt, lấy ngón trỏ đặt trên môi: "Được rồi, đừng gọi bậy."
"Mặc kệ, chị dâu mà." Văn Hinh cười hì hì, chắc chắn gọi như vậy cô sẽ không giận, "Hôm nay em bảo bếp làm toàn những món chị thích. Sáng nay trước lúc đi anh Hai cũng đã phân phó, chị tuyệt đối đừng khách sáo, muốn ăn uống gì cứ việc nói với dì Trần."
Dì Trần đứng ở một bên, híp mắt cười vô cùng thân thiện: "Phải, Liêu tiểu thư có chuyện cứ nói với tôi." Dì duỗi tay lấy va-li nhỏ của Tinh Ý, nhiệt tình nói, "Tứ tiểu thư, hay là cô đưa Liêu tiểu thư đi xem phòng trước, còn cần thêm gì thì mau chóng đặt mua."
"Đến xem phòng ngủ của chị trước đi." Văn Hinh kéo Tinh Ý lên lầu.
"Đây là phòng của Diệp Giai Chính sao?" Tinh Ý tò mò xoay một vòng, "Sao đơn giản thế?"
Phòng ngủ rất rộng, ngoài cửa sổ là vườn, có một phòng tắm, sàn nhà làm bằng gỗ sồi, có lẽ ở đã lâu, ánh lên một tầng ấm áp. Bày biện trong phòng rất đơn giản, ngoại trừ giường lớn và tủ quần áo chẳng có gì cả.
"Anh Hai không thường ở, có lúc sẽ ngủ ở thư phòng, có lúc lại không về." Văn Hinh cười nói, "Chị xem còn cần thêm gì nữa không? Hôm qua anh Hai cố tình về một chuyến, nói muốn bày biện theo sở thích của chị."
Tinh Ý có chút do dự, những thứ khác không sao, cô quen phòng ngủ có bàn sách, trước lúc ngủ có thể đọc sách một lát. Nhưng cô chỉ ở đây khoảng mười ngày, khua chiêng gõ trống như vậy có chút ngại. Dì Trần đang giúp cô cầm quần áo treo vào tủ, cười nói: "Sao quần áo của tiểu thư đều màu trắng thế? Cũng không để lộ dáng người. Xem tủ quần áo của Tứ tiểu thư kìa, đó mới là những thứ mà một cô gái nên mặc, rất đẹp đấy."
Văn Hinh nhìn dì Trần đang xếp áo blouse trắng, nhịn cười nói: "Dì Trần cho rằng chị Liêu thường mặc những bộ này sao? Đây là khi làm việc mới mặc. Chị ấy là bác sĩ đấy."
Dì Trần ngẩn người, rồi ngượng ngùng mỉm cười: "Ôi, tôi thật không có kiến thức, tiểu thư đừng bụng nhé."
Tinh Ý vội vàng nói "không sao", dì Trần thấy thái độ cô thân thiện, liền nhẹ nhàng thở phào, cười nói: "Cô xem có cần thêm bàn trang điểm không?"
"Bàn trang điểm không cần lắm, trong nhà có bàn sách nào trống không?" Tinh Ý nghĩ một chút, vẫn nên hỏi, "Buổi tối tôi có thói quen đọc sách."
"Anh Hai sớm nghĩ đến rồi, buổi chiều sẽ đưa bàn tới, còn cả kệ sách." Văn Hinh bĩu môi nói, "Chị biết anh ấy thiên vị thế nào không? Lúc đón em tới chẳng có gì cả, lề mề tốn nửa tháng trời mới xong."
"Bởi vì chị là khách mà." Tinh Ý nhéo mặt cô.
Văn Hinh cười gian, trịnh trọng lắc đầu: "Sai sai. Về sau chị là chủ nhân rồi."
"Trước khi chị đến đây ở, Diệp Giai Chính đã nói nếu Tiểu Tứ cứ đùa giỡn thì cứ nói với anh ấy." Tinh Ý dừng một chút, "Anh ấy nói dù sao em cũng đã nghỉ rồi, về quê cũng không sao."
Văn Hinh cấp tốc cân nhắc phân lượng của mình và chị dâu trong lòng anh Hai, cơ trí thay đổi nụ cười: "Em nào đùa giỡn. Chị à, em rất ngoan đấy."
Hai người nói cười xuống lầu, điện thoại phòng khách vang lên. Dì Trần bắt máy, nghe xong liền quay đầu nói: "Tiểu thư, là điện thoại của Đốc quân."
Tinh Ý vội vàng tiếp nhận, "A lô" một tiếng.
"Có thích phòng không?" Âm thanh của anh rất thấp trầm, "Muốn sắm thêm gì, em cứ nói với Văn Hinh là được."
"Rất tốt rất lớn." Tinh Ý hơi ngại ngùng, "Thật ta anh không cần đưa phòng mình cho em. Nơi này lớn như vậy, phòng cũng nhiều, ở đại là được."
"Không sao, dù sao đã đồng ý với anh trai em không được về ở." Diệp Giai Chính nói đùa, "Để trống cũng rất lãng phí."
"..." Tinh Ý trầm mặc một chút, nhỏ giọng nói, "Anh về đây anh ấy cũng đâu biết."
Bên kia điện thoại là tiếng cười vui vẻ trầm thấp, anh dừng một chút mới nói: "Tinh Ý, tôi có chuyện muốn hỏi em."
"Vâng?"
Anh hiếm khi lộ vẻ thấp thỏm: "Hai ngày nữa là sinh nhật của một vị trưởng bối của tôi, em có bằng lòng đi cùng tôi không?"
Tinh Ý nhất thời không đáp, Diệp giai Chính giấu đi một chút mất mát, cười nói: "Không sao, tôi chỉ là thuận miệng hỏi."
Tinh Ý không đáp mà hỏi lại: "Vậy em nên chuẩn bị gì?"
Anh nhất thời còn chưa phản ứng lại: "Em đồng ý sao?"
"Tất nhiên." Tinh Ý sảng khoái nói, "Nhưng không biết phải chuẩn bị gì."
"Không cần lo lắng những việc này." Anh nhẹ nhàng thở ra, cười nói, "Tôi sẽ cho người chuẩn bị giúp em. Em chỉ cần... đi cùng tôi là tốt rồi."
Trước lúc cúp điện thoại, Tinh Ý do dự nói: "Anh Hai, sắp tới phải cẩn thận."
Anh giật mình: "...Hả?"
Cuối cùng cô vẫn nói: "Em không muốn anh xảy ra chuyện."
Cô không phải kẻ ngốc, hôm nay Tiêu Thành tới đón mình, cảnh vệ nhiều hơn bình thường. Cô cũng không thể giúp gì được cho anh, nhưng lại không an tâm, đành hỏi một chút.
"Cô gái ngốc." Anh khẽ cười một tiếng, "Anh Hai sẽ không sao."
Tinh Ý cúp điện thoại, ngồi ngơ ngẩn trên sô pha. Văn Hinh sáp đến gần hỏi: "Chị đã đồng ý đến tiệc mừng thọ của Cao bá bá cùng anh Hai rồi à?"
"Hả?" Tinh Ý lấy lại tinh thần, "Cao bá bá nào?"
"Cao Hành Phong - Cao bá bá." Văn Hinh giải thích, "Ông ấy là anh em kết nghĩa của cha, anh Hai rất tôn kính ông ấy. Tiệc mừng thọ lần này chắc sẽ rất náo nhiệt."
Cho dù không quan tâm chính sự, Tinh Ý cũng biết tên của Cao Hành Phong. Diệp Giai Chính có thể thuận lợi cầm quyền, không khỏi liên quan đến sự ủng hộ của lão tướng quân này. Cô "à" một tiếng, nghe Văn Hinh lải nhải: "...Thời gian hơi gấp, em lập tức cho người mời Trịnh sư phó* đến."
(Ji: *Từ này thường chỉ những người thợ lành nghề)
Trịnh sư phó hơn bốn mươi tuổi, là thợ may sườn xám riêng của phu nhân tiểu thư Diệp gia, tay nghề được truyền lại đến nay đã ba thế hệ.
Lúc trước mấy vị phu nhân của Diệp Huân thích quần áo xinh đẹp, cách vài bữa là đặt hàng các loại vải và kiểu dáng mới, Trịnh gia chỉ phục vụ cho các phu nhân Diệp gia cũng bận không ngơi tay. Sau khi lão soái qua đời, vài vị phu nhân chuyển đi, Trịnh sư phó cũng sẽ vài đơn bên ngoài, những phu nhân tiểu thư của quan to hiển quý đều đổ xô đến tìm. Ông mang hộp dụng vào tiền sảnh Diệp gia, cười chào hỏi Văn Hinh: "Chào Tứ tiểu thư."
"Trịnh sư phó, nhờ ngài giúp chị ấy lấy số đo. Làm một bộ thật đẹp nhé." Văn Hinh cười nói, "Sẽ mặc vào tiệc mừng thọ Cao bá bá ngày mốt."
Trịnh sư phó đánh giá Tinh Ý trên dưới mấy lần, cười nói: "Tứ tiểu thư, cô biết tôi mà. Làm một bộ sườn xám, ngày mốt cũng chưa chắc may xong viền, kể cả dùng hàng thêu Tô Châu cũng phải mất ít nhất 10 ngày. Sao có thể lập tức mặc ra ngoài được chứ?"
Văn Hinh giật mình: "Làm gấp rút cũng không được sao? Ngài nghĩ cách thử, đây anh Hai phân phó. Nếu không... bộ mà ngài mới may lần trước tôi vẫn chưa mặc, vóc người bọn tôi không khác lắm, ngài sửa lại một chút nhé?"
Tinh Ý không nói gì, trong lòng lại có chút cảm khái. Đây có lẽ chính là cái gọi là sự khác biệt giữa nhà bình thường với Diệp gia. Chi phí sinh hoạt mà ông nội đưa cho cô luôn đủ dùng, từ khi tới Dĩnh Thành cô cũng may đồ ở một tiệm may cố định, tuy nói không cao cấp thời thượng, nhưng xem như tốt hơn các bạn học khác rồi. Nhưng giờ phút này, cô căn bản không cần nhắc tới mấy đồ mới của mình, Văn Hinh và Diệp Giai Chính tất nhiên sẽ không nói gì, cũng tới một bữa tiệc như vậy, có lẽ vẫn sẽ bị lén nghị luận.
"Tứ tiểu thư đừng lo. Người khác thì không thể, nhưng vị tiểu thư này lại có thể." Trịnh sư phó cười kéo thước cuộn ra, "Đốc quân đã đưa kích cỡ của Liêu tiểu thư từ lâu, khi đó tôi đã bắt đầu làm, hôm nay đem tới mặc thử xem có vừa không rồi sửa lại, vừa khéo ngày mốt có thể mặc."
Tinh Ý ngây cả người: "Sao anh ấy lại có kích cỡ của tôi?"
Trịnh sư phó cười nói: "Đốc quân đem một bộ đồ cũ của cô tới."
Tinh Ý nghĩ một chút, mới nhớ ra một lần mình qua đêm ở thư phòng Diệp Giai Chính, hôm sau mặc đồ của Văn Hinh, có lẽ đã để sườn xám ở lại Diệp gia. Cô hơi đỏ mặt, thật sự không ngờ anh tinh tế như vậy, đến cả quần áo cũng đã giúp cô đặt may xong.
Văn Hinh vốn muốn đùa một câu, nhưng bởi vì có người ngoài, đành phải ho khan một tiếng: "Đã mang quần áo đến sao?"
Học trò của Trịnh sư phó mở túi bọc quần áo trong tay, cẩn thận trải lên sô pha.
Là một bộ sườn xám cổ đứng khổng tước màu xanh, vạt áo bên trái và sườn bên phải thêu hoa ngọc lan bằng chỉ bạc, độc đáo nhất chính là hai cụm hoa được nối với nhau bằng một chuỗi ngọc trai uốn lượn, từng hạt ngọc trai được chọn kỹ càng, kích thước như nhau, duyên dáng đẹp đẽ.
Văn Hinh nhìn không rời mắt: "Trịnh sư phó, sao ngài không may cho tôi một bộ xinh đẹp như vậy?"
Trịnh sư phó vội nói: "Nếu Tứ tiểu thư muốn tôi sẽ may cho cô. Nhưng tìm đủ ngọc, thêm thời gian thêu thùa, chỉ sợ xuân sang năm mới có thể làm xong."
Tinh Ý thay đồ ra ngoài, Văn Hinh liền vỗ tay nói: "Đẹp quá đẹp quá! Da của chị Liêu trắng nõn, mới có thể nổi bật được khổng tước xanh này." Cô kéo Tinh Ý lại cẩn thận đánh giá, không khỏi hâm mộ, "Anh Hai thật đúng là quá thiên vị."
Trịnh sư phó cũng cười nói: "Nguyên liệu và màu sắc là do Đốc quân tự chọn, thật sự rất hợp với vị tiểu thư này."
Lần đầu Tinh Ý mặc đồ quý giá như vậy, có chút mất tự nhiên: "Trịnh sư phó, tôi cảm thấy rất vừa. Có phải không cần sửa lại hay không?"
Ánh mắt Trịnh sư phó soi xét, khéo léo dùng kim băng làm dấu quanh người Tinh Ý: "Cổ áo và vòng eo hơi rộng một chút, tới đây, cô để tay xuống đừng nhúc nhích —— xẻ tà cũng hơi thấp." Cuối cùng thở dài nói, "Nếu đo kích cỡ thật của tiểu thư, sẽ may tốt hơn một chút. Hiện tại cũng chỉ đành thế, tôi sẽ nhanh chóng sửa lại, ngày mai đưa tới cho cô thử lại lần nữa."
Cả một buổi chiều, liên tiếp có người mang đồ tới, giày mũ tất chân túi da đều có, có vài thứ cũng cần thử qua rồi sửa lại, quay qua quay lại cũng tới buổi tối. Tinh Ý cảm thấy mình học một ngày ở Bác Hòa, làm một hai bài kiểm tra cũng không mệt như vậy. Văn Hinh luôn hỗ trợ ra ý kiến mà không biết chán: "Chiếc túi màu đen vừa rồi thật đẹp, còn có đôi giày cao gót nạm ngọc trai kia nữa, rất hợp với sườn xám của chị. Sao chị lại để bọn họ lấy về thế?"
Tinh Ý nhìn đống hộp lớn nhỏ trong phòng khách: "Đã đưa tới nhiều như vậy, sao chị mặc hết được?"
"Như thế tiền của anh Hai cũng không tiêu hết nổi rồi." Văn Hinh cười hì hì lắc đầu.
Nhắc tới Diệp Giai Chính, Tinh Ý hơi thở dài: "Anh Hai của em có rất nhiều nơi để tiêu tiền."
"Dù nơi tiêu tiền nhiều hơn, cũng không bớt mấy đôi giày, mấy bộ quần áo của em đâu." Thanh âm Diệp Giai Chính truyền ra từ phía sau có chút đột ngột.
Văn Hinh lập tức đứng lên, gọi anh Hai. Tinh Ý hơi nghiêng đầu, anh đã đi tới, nhẹ nhàng ấn lên bả vai cô nói: "Thế nào rồi, đồ đã chọn buổi chiều có thích không?"