Thời tiết vẫn còn rất lạnh, thế nên cho dù xung quanh ầm ĩ như vậy, anh chỉ lo lắng cô gái nhỏ của anh có mặc quá ít hay không, đến Cục cảnh sát trở về sẽ bị bệnh hay không. Nhưng cô đứng thẳng, lắc đầu, dùng giọng điệu bình tĩnh cùng chút quật cường mà anh quen thuộc: "Không cần đón em, em còn phải về trường."
Diệp Giai Chính nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu, nói bằng giọng mà chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Em muốn làm gì cũng được, có anh Hai ở đây."
Đến khi mọi người rời đi, Tiêu Thành bước ra từ bên cạnh, nét mặt hơi nghiêm trọng: "Đốc quân, hình như chuyện này không đơn giản như vậy."
Diệp Giai Chính tiện tay đội mũ lên, giấu đi sự sắc bén chợt lóe trong ánh mắt: "Báo cho phía trường học chưa?"
"Tối hôm qua tôi đã đến một chuyến." Tiêu Thành nhỏ giọng nói.
"Vương Hữu Luân nói thế nào?"
Tiêu Thành có chút bối rối: "Sắc mặt ông ấy không được tốt, chỉ nói biết rồi."
Diệp Giai Chính ngẩn người, cười một tiếng, nhưng không hề có độ ấm: "Đây cũng giống lời của ông ta đấy."
Xe hơi dừng lại bên cạnh anh, trợ lý nhanh chóng mở cửa xe, trước khi anh lên xe, cuối cùng nói: "Cử người đi đón lão gia tử đến đây đi."
Từ Cục cảnh sát ra đã là buổi chiều, trời càng lạnh, một góc trời tối đen như sắp áp xuống, Tinh Ý nhìn trời ở cửa, quấn từng vòng khăn lên cổ. Bác sĩ Lý đứng bên cạnh cô, cũng có vẻ mặt mỏi mệt.
Vụ kiện cáo này không thể không kiện rồi.
Chưa kể việc Phổ Tế Đường cho rằng chưa từng sai, Kha Đinh con trai người mất đưa ra yêu cầu bồi thường và xin lỗi, Phổ Tế Đường hoàn toàn không thể chấp nhận. Bác sĩ Lý tức giận đến mặt đỏ tai hồng, đập lên bàn ở Sở cảnh sát: "Mấy người đưa bà lão tới không phải bởi vì Phổ Tế Đường bọn tôi không thu phí khám bệnh sao?! Tất cả bác sĩ đều tới hỗ trợ xuất phát từ thiện ý, không thu lấy một đồng tiền nào. Ông mở miệng đòi nhiều như vậy, vậy tôi chỉ đành đưa cả bệnh viện cho ông đấy!"
Tinh Ý cũng coi như đã thấy được cái gọi là khuôn mặt "Vô lại", tối hôm qua vợ chồng Kha Đinh còn biểu hiện thấu tình đạt lý, nhưng cách nói chuyện của bọn họ ở Sở cảnh sát bắt đầu khiến cô tức giận. Bọn họ khẳng định trước khi bác sĩ Liêu tiêm vào không hề báo bọn họ phải đè chặt tay chân bà lão, thậm chí nói sau khi gãy kim Phổ Tế Đường không có bất kỳ cách xử lý nào, bọn họ tìm khắp nơi mới có bác sĩ tới xem, không bao lâu thì bà lão đã qua đời.
"Cho nên em thấy rồi chứ? Làm bác sĩ chính là như vậy, không chỉ khám bệnh, chuyện bên ngoài sẽ chiếm nhiều tinh lực hơn." Cuối cùng bác sĩ Lý thở dài cảm khái nói, "Dù cho ước nguyện ban sơ là làm thật tốt, cũng chỉ thế này thôi."
"Lý tiên sinh, thật sự xin lỗi, gây rắc rối cho ngài rồi." Trước khi đi, Tinh Ý cúi người với tiên sinh, "Hiện tại em phải về trường, chuyện này xử lý thế nào, em cũng phải chờ trường học quyết định."
Cô gọi một chiếc xe đến trường Y Bác Hòa, gió lạnh bên ngoài thỉnh thoảng lùa vào, nhưng dường như cô hoàn toàn không cảm thấy, ngơ ngẩn nhìn đường, cảm thấy cảnh náo nhiệt như vậy, chẳng hề liên quan đến mình chút nào.
Nếu... nếu cô không đến Phổ Tế Đường hỗ trợ thì tốt rồi, như vậy giờ phút này cô sẽ vừa bước ra từ phòng thí nghiệm đầy mùi kỳ lạ, tựa vào lan can nói chuyện cùng Phó Thư Đình, nhiều lắm cũng lo lắng bài kiểm tra hai ngày nữa liệu điểm có tốt hay không.
Suy nghĩ này chợt lóe rồi biến mất, cô không khỏi cười khổ, Lý tiên sinh nói đúng, sự cố thế này có lẽ bác sĩ nào cũng phải đối mặt, cô... cũng như thế. Cô xuống xe ở cổng trường, thanh toán tiền cho phu xe, vừa vào trường đã đến ký túc xá thay quần áo. Về đến ký túc xá, liền gặp phải Phó Thư Đình đang trở về, nhìn thấy cô vô cùng khẩn trương: "Sao tối hôm qua cậu không về thế? Hôm nay Vương tiên sinh tới lớp, nói nếu thấy cậu thì bảo đến văn phòng ông ấy."
Cô "à" một tiếng: "Đi ngay đây."
"Cậu không xin nghỉ sao?" Phó Thư Đình lo lắng sốt ruột, "Giọng của ông ấy rất tệ, lần trước cậu đến trễ đã bị ghi lỗi, lần này lại xảy ra chuyện gì thế, tớ lo Vương tiên sinh sẽ không tha cho cậu."
Nghe những lời này của bạn tốt, không biết vì sao Tinh Ý lại có chút muốn cười. So với tai nạn ở Phổ Tế Đường, trốn học đến trễ thì tính là gì? Cô nghĩ Vương tiên sinh nghe xong mọi chuyện nhất định sẽ giận tím mặt, không nói lời nào mà đuổi mình ra cửa.
"Hiện tại tớ sẽ đến đó" Tinh Ý nhìn gương chỉnh lại áo blouse trắng trên người, "Hôm nay tớ mất bài, cậu nhớ chép bài kỹ một chút, chút nữa tớ đọc."
Tinh Ý mau chóng tới văn phòng Vương Hữu Luân, trước khi gõ cửa, lại dừng bước.
Sau cuộc hoảng loạn tối qua, nếu đã suy nghĩ cẩn thận, mình sẽ không từ bỏ y học, như thế cô cũng nghiêm túc suy xét đến tương lai. Cô không biết sau khi chuyện này ra tòa thì rốt cuộc kết quả sẽ thế nào, điều có thể chắc chắn chính là sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Bác Hòa, kết quả xấu nhất đương nhiên là thôi học.
Anh Hai đã nói, ai dám làm mình thôi học sẽ bắn kẻ đó đương nhiên chỉ là nói đùa, cô cũng không tin anh là người lộng quyền như vậy. Cho nên... nếu thật sự thôi học, cô sẽ đi thi trường khác.
Tinh Ý sắp xếp suy nghĩ trong lòng một lần nữa, lấy hết can đảm ra gõ cửa.
Vương Hữu Luân ngồi phía sau bàn, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Tinh Ý đứng nơm nớp lo sợ, câu đầu tiên mở miệng chính là: "Vương tiên sinh, em xin lỗi."
"Em còn biết xin lỗi sao?" Vương Hữu Luân vỗ lên bàn, "Đã ghi lỗi một lần, hiện tại lại vô cớ không về trường, buổi sáng trốn học, trong mắt em còn có nội quy trường sao?!"
"Em xin lỗi."
"Hiện tại tốt nhất em hãy cho tôi một lý do, nếu không thì ai chống lưng cho em cũng vô ích!" Vương Hữu Luân trầm giọng nói, "Nếu không nói được lý do, tôi sẽ cho em thôi học trước, sau đó tự từ chức."
Tinh Ý trầm mặc một lát, nói: "Vương tiên sinh, em đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng hơn cả trốn học và về muộn, thậm chí có thể liên lụy đến thanh danh trường. Thầy nghe em nói xong, hẵng quyết định xử phạt em thế nào."
Vương Hữu Luân "Hừ" một tiếng: "Em nói đi."
Tinh Ý kể lại tường tận sự cố phát sinh hôm qua, cùng với chuyện sáng nay người nhà người chết ầm ĩ ở Phổ Tế Đường và đe dọa sẽ kiện ra tòa. Cô kể từng câu từng chữ, không che giấu sai lầm của mình, cuối cùng nói: "Hôm qua buổi chiều xảy ra chuyện như vậy, em nghĩ sáng nay phải đến Phổ Tế Đường xử lý, nên đã không về trường, dưới tình thế cấp bách không xin nghỉ. Đây là lỗi của em, dù thầy xử trí thế nào em cũng sẽ không có ý kiến."
Vương Hữu Luân tựa vào ghế, tựa hồ đang trầm tư, một lát sau mới nói: "Bạn học Liêu, tuy rằng em nhiều lần vi phạm kỷ luật trường, nhưng còn xem là trung thực." Dừng một chút mới nói, "Trước mắt xử lý sự cố kia quan trọng hơn, suy cho cùng Phổ Tế Đường do cựu sinh viên Bác Hòa thành lập, hầu như người làm việc trong đó đều là sinh viên trường mình. Cho nên tạm thời tôi sẽ không truy cứu chuyện em vi phạm nội quy trường, khi nào chuyện kia được giải quyết, chúng ta tính sổ lại."
Tinh Ý quả thực không thể tin được lỗ tai mình.
Vương Hữu Luân là người thế nào? Nhà giáo dục có tiếng nghiêm khắc, lần trước dù cho gặp Diệp Giai Chính cũng không nhượng bộ nửa bước, hiện tại lại dễ dàng tha cho mình như vậy?
"Tiên sinh... Nhưng..."
"Làm sao, em không hài lòng với kết quả xử lý này sao?" Vương Hữu Luân tức giận trừng mắt, bổ sung một câu, "Đúng rồi, dù kết quả xử lý sau này sẽ ra sao, học bổng năm nay em chắc chắn là vô vọng."
"... Vâng ạ."
"Còn không mau ra ngoài?" Vương Hữu Luân vỗ lên bàn, "Học bù lớp buổi sáng chưa?"
"Vâng." Tinh Ý vội vàng xoay người rời đi, tới cửa lại dừng bước, "Nhưng tiên sinh, người chết kia, chuyện đó... Thầy không cảm thấy em cũng nên chịu trách nhiệm sao?"
Vương Hữu Luân nhìn nữ sinh viên một cái, đứng lên nói: "Bạn học Liêu, tôi hy vọng em hiểu một việc. Làm bác sĩ, tất nhiên phải đối mặt với bệnh nhân không thể cứu chữa. Nhưng chỉ cần em tuân thủ y đức, không sơ suất trong chuyên môn, như vậy không cần chịu trách nhiệm bởi vì bệnh nhân tử vong. Chuyện này tôi đã nghe bác sĩ Lý nói, nhìn từ góc độ bác sĩ, em và Phổ Tế Đường không hề sai. Nếu em nhất định nhận sai, vậy sẽ dung túng cho phía bệnh nhân tống tiền từ lời nói của một bên. Như thế, tương lai còn có ai dám làm từ thiện nữa? Bác sĩ nên làm nghề y thế nào?!"
Tinh Ý mím môi, trái tim có chút kích động: "Ý của tiên sinh là..."
"Em là sinh viên Bác Hòa, làm việc ở Phổ Tế Đường cũng là trường cử em đi. Tôi làm chủ nhiệm kỷ luật, công nhận nghiệp vụ và y đức của sinh viên trường chúng ta, thế nên cho dù em bị kiện lên toà, trường học tất nhiên đứng về phía em mà ủng hộ." Vương Hữu Luân nói đầy mạnh mẽ, "Hiện tại em đã hiểu quan điểm của trường học chưa?"
"Em hiểu rồi." Hốc mắt Tinh Ý có chút ướt, "Cảm ơn thầy."
Cô nhanh chóng rời khỏi văn phòng, xuống lầu mới phát hiện tốp năm tốp ba người trong đại sảnh đều là bạn cùng lớp. Vừa nhìn thấy cô, mọi người liền nhao nhao xúm lại: "Thế nào rồi? Vương tiên sinh có làm khó dễ cậu không?"
Cô lắc đầu: "Không có."
"Bọn tớ vừa tan học liền chạy tới." Phó Thư Đình kéo cánh tay cô nói, "Tinh Ý, cậu đừng lo. Chuyện Phổ Tế Đường rõ ràng chính là người nhà vô cớ gây rối, dù cho thật sự kiện cáo cũng sẽ không thua."
Tinh Ý ngẩn người, hiểu ra Phổ Tế Đường có rất nhiều bạn học đang làm việc, sáng nay ầm ĩ lớn đến như vậy, ắt hẳn mọi người cũng đã biết.
"Phải đấy! Cậu nhất định đừng khuất phục." Một bạn học lòng đầy căm phẫn, "Bọn tớ có thể viết thư cho hội y học Trung Hoa, Ban chấp hành bảo đảm nghiệp vụ bác sĩ, nhờ bọn họ giám định nguyên nhân chết của bệnh nhân."
Các bạn học nói không ngừng khiến Tinh Ý nghe không rõ lắm, cô chỉ là có chút muốn khóc. Vốn cho rằng trở về một mình lẻ loi, còn gặp phải nguy cơ bị thôi học, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có nhiều bạn học đứng bên cạnh như vậy, thậm chí đến cả Vương tiên sinh cũng nói trường học sẽ ủng hộ cô. Cô có chút bất lực lặng lẽ cúi đầu, chớp chớp mắt.
Phó Thư Đình ôm lấy bả vai cô, nhanh nhẹn nói: "Được rồi, nếu đã ổn rồi, mọi người đừng vây quanh cậu ấy nữa. Còn có tiết buổi tối đấy."
Lúc này Tinh Ý vẫn chưa nhận ra, chuyện này không đơn giản chỉ là một sự cố điều trị. Bên ngoài trường, toàn bộ chuyện này đang bắt đầu điên cuồng phát triển với một tốc độ kỳ lạ.
...
"Đốc quân, đây là thư Liêu tiểu thư nhờ người đưa tới."
Tiêu Thành kịp thời truyền tin cho Bác Hòa, Diệp Giai Chính mở ra, Tinh Ý không viết quá nhiều, chỉ nói trường không trách tội, cuối cùng là một câu "Rất ổn, đừng nhớ mong". Anh đọc mấy lần, rồi gấp lại, bỏ vào ngăn kéo bên tay trái, xoa mi tâm hỏi: "Bên toà thế nào rồi?"
"《Dân quốc hình pháp》quy định, với lỗi sơ suất chữa chết người, bị phạt tù có thời hạn không quá hai năm, giam ngắn hạn hoặc phạt tiền không dưới 2000 tệ. Người tham gia vào việc sơ suất nghiệp vụ ở điều trước, bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm, giam ngắn hạn hoặc phạt tiền không dưới 1000 tệ." Tiêu Thành nhìn sắc mặt Diệp Giai Chính, vội vàng nói, "Đương nhiên Liêu tiểu thư không hề sơ suất, đây chỉ là tình huống xấu nhất."
"Được rồi, tôi đang hỏi cậu đã có ý kiến thẩm định chưa? Bên toà vẫn chưa đưa tin tới à?"
"Vẫn chưa."
Tiêu Thành báo cáo xong, lặng lẽ mở cửa ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy Tứ tiểu thư đang đứng ở hành lang, vẫy tay với mình. Anh bước nhanh đến, nghe Văn Hinh hỏi: "Anh Tiêu, vụ kiện của chị Liêu thế nào rồi?"
Tiêu Thành không thể nói nhiều: "Cô yên tâm, có anh Hai cô ở đây, còn có ai có thể động đến Liêu tiểu thư sao?"
"Nhưng hiện tại báo viết thế này, anh Hai hẳn cũng không thể nhúng tay nhỉ?" Văn Hinh lo lắng giậm chân, "Tòa soạn kiểu gì thế! Thật sự là đổi trắng thay đen, không thể niêm phong lại sao?!"
Tiêu Thành nhẹ nhàng vỗ đầu cô: "Cô đừng nói bậy trước mặt anh Hai cô đấy, khó khăn lắm... anh ấy mới từ bỏ suy nghĩ này."
Văn Hinh tức giận bất bình: "Nếu cha tôi ở đây..."
Tiêu Thành hơi bất đắc dĩ, đành nói: "Hiện tại không phải thời đại đó. Anh Hai cô làm thế thật, chỉ sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích."
Kha gia chính thức trình đơn kiện toà án Lưỡng Giang, kiện Phổ Tế Đường và bác sĩ Lý, bác sĩ Liêu sơ suất chữa cho bệnh nhân chết thảm. Đây vốn là một vụ kiện bình thường, nhưng lại có báo chí đăng Tổng đốc Lưỡng Giang và Phổ Tế Đường có quan hệ thân thiết, lượng lớn vật tư quyên tặng bị người ta chú ý. Một số người biết chuyện tiết lộ với mấy nhà báo, khi phía bệnh nhân đến Phổ Tế Đường đòi công đạo, có nhiều cảnh sát chạy tới là vì Diệp Giai Chính ở hiện trường. Bởi vì ——
Bác sĩ Liêu liên quan đến vụ kiện là bạn gái của Diệp đốc quân.
Nhận định này vừa ra, có lẽ là căn cứ vào dân chúng rất quan tâm đến đời tư tình cảm của người nổi tiếng, lập tức xôn xao, càng ngày càng thái quá, nhưng toàn là tin đồn không chính thống. Ngay cả Văn Hinh ở trường cũng nghe các bạn học kể sinh động như thật: "Bệnh nhân thật đáng thương, bị chữa chết lại chẳng thể đòi được chút công đạo nào."