Đêm Dài Như Sao

Chương 35: Không muốn gặp anh




Hai người nắm tay đi được nửa đường, Phó Thư Đình nghiêng đầu nhìn cô: "Sao tóc của cậu vẫn chưa dài thế?"

Liêu Tinh Ý thở dài nói: "Ban nãy cô Vương cũng hỏi tóc tớ làm sao vậy, tớ chỉ nói là tiệm cắt tóc sơ ý cắt hỏng rồi."

Phó Thư Đình bật cười: "Cậu đừng chăm chỉ như vậy, tổn thương đến mắt thì làm sao?"

Đây là chuyện nửa tháng trước. Cô đọc sách trong nhà, trạch viện Liêu gia vốn thông điện, mấy ngày nay kỹ sư nhà máy điện ầm ĩ bãi công, do máy phát điện không có ai quản lý nên đã ngừng điện. Cô thắp đèn dầu đọc sách buổi tối. Người giúp việc không cẩn thận dầu làm vỡ chụp đèn bằng thủy tinh, cô chuyên tâm đọc sách đến khi ngửi thấy mùi khét, mới biết tóc mái đã cháy.

Cô nhìn mình trong gương, tóc mái lởm chởm thực sự chẳng ra sao, nên đành tự cắt tỉa lại một chút. Tới trường, quả nhiên đã chọc các bạn học cười to, đến cả giảng viên cũng chú ý, may mà Tinh Ý xưa nay tính tình rộng rãi, đều đáp: "Bị tiệm cắt hỏng rồi."

Cô sờ mái tóc cụt ngủn trên trán, gượng cười nói: "Bên trạm điện chưa báo khi nào mới khôi phục. Anh cả chưa về, tớ cũng không còn cách nào."

Phó Thư Đình dừng bước, cẩn thận nhìn bạn tốt, cảm thán: "Cũng may cậu xinh xắn, nếu đổi lại là tớ với kiểu tóc này sẽ bị người ta cười thối mũi."

Phó Thư Đình biết gần đây tâm tình Tinh Ý không tốt, cố ý ghẹo cô cười, hai người cười nói đi tới Thải Chi Trai đầu phố. Cửa tiệm không đông đúc như xưa, Phó Thư Đình liền mừng rỡ: "Quả nhiên tan học sớm, chưa có ai xếp hàng mua."

Thải Chi Trai kinh doanh rất tốt, mỗi ngày mẻ bánh mạch nha và bánh đường mới vừa ra lò, đều sẽ hết nhanh như chớp. Phó Thư Đình rẽ vào con phố, hoan hô một tiếng: "Hôm nay không có ai xếp hàng, hẳn có thể mua được."

Kết quả hai người đi tới cửa, phục vụ đang dựa vào cửa tắm nắng: "Hôm nay bán hết rồi, ngày mai hai vị lại đến nha."

"Còn rất sớm mà!" Phó Thư Đình vẫn không cam tâm, "Ngày trước các anh đâu đóng cửa sớm như vậy."

"Hôm nay có người mua hết kẹo rồi." Phục vụ cười nói, "Đốc quân kết hôn, đã đặt kẹo và bánh hỉ từ sớm hết rồi."

"Diệp Giai Chính đã trở lại?" Tinh Ý buột miệng thốt ra.

Phục vụ dùng ánh mắt kiểu "bé gái nhỏ không hiểu" nhìn các cô: "Chưa đọc báo sao? Diệp Đốc quân đã mua một tòa nhà nhỏ kiểu Tây ở ngõ Bát Hỉ phía trước, muốn đón Lâm Xuân Dật vào cửa. Người người chen đến trước để xem náo nhiệt đấy."

"Nhưng không phải anh ta còn ở Bắc Bình sao?"



"Tôi cũng không biết. Dù sao vừa rồi cũng có người tới đặt kẹo." Giọng phục vụ có chút hâm mộ, "Mỹ nhân danh tướng, không thể xứng hơn nữa."

Hai người đi về phía trước vài bước, Phó Thư Đình vẫn tò mò: "Tinh Ý, bọn mình đi xem đi."

Tinh Ý hơi lạnh nhạt nói: "Tớ nhớ ra ở nhà còn có chút việc, không đi xem náo nhiệt cùng cậu được. Tớ về nhà trước, sau này gặp ở trường."

Phó Thư Đình cực kỳ chán nản: "Anh ta không giành được quyền đi đường, nhưng xem náo nhiệt một chút cũng không sao nhỉ?"

Tinh Ý hơi mím môi: "Anh ta không phải đại anh hùng, cũng sẽ không bái thiên địa ở cửa cho cậu xem, cậu xem được náo nhiệt gì chứ? Cũng chỉ nghe thấy mấy tiếng pháo trúc mà thôi. Tớ không có hứng thú."

Phó Thư Đình dừng bước, mất hứng nói: "Vậy tớ cũng không xem nữa."

Hai người đồng hành đến giao lộ, Phó Thư Đình về trường, Tinh Ý về nhà, chào tạm biệt nhau.

Ngõ An Bình cách đó không xa, trồng ngô đồng hai bên đường, lúc này là đầu thu, lá cây dần ngả vàng, gió nhẹ thổi qua như từng đợt sóng vàng nhấp nhô. Tinh Ý nhìn chiếc Chevrolet ven đường kia, trái tim hơi nảy lên, bước chân lại bất giác nhanh hơn.

Cách xe khoảng 6 mét, cửa xe mở ra.

Tiêu Thành xuống xe, cung kính nói: "Chào Liêu tiểu thư."

Liêu Tinh Ý vừa thấy anh ta liền biết anh thật sự đã trở lại. Anh ta tiến lên trước, vô số lần cô nghĩ tới khi nào thì anh trở về. Chỉ là không nghĩ, lúc anh trở về mình lại tức giận như vậy, hận không thể chưa từng quen biết anh. Tinh Ý hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng đáp: "Tiêu tiên sinh."

"Mấy ngày trước Đốc quân lặng lẽ trở về từ Bắc Bình." Tiêu Thành thấp giọng giải thích, "Khoảng thời gian này không đến thăm cô, thật sự là tình thế bất đắc dĩ. Anh cả cô không ở đây, nghe nói nơi này mất điện đã lâu, lúc này đã người giải quyết rồi."

Tinh Ý nghe xong cũng chỉ lạnh lùng nói: "Đốc quân yêu dân như con, thật vất vẻ."

Vẻ mặt Tiêu Thành hơi lúng túng, quay đầu lại nhìn chiếc xe.

Khóe môi Liêu Tinh Ý hơi cong lên: "Tiêu tiên sinh hãy thay tôi chuyển lời với Đốc quân, anh ấy vừa cưới phu nhân, lại trăm công ngàn việc, không cần nhọc lòng vì mấy việc vặt này."

Nét mặt Tiêu Thành vẫn thế, không nhìn ra sự bất thường nào, chỉ nói: "Liêu tiểu thư tan học rồi sao? Mời lên xe ——"

"Tôi không muốn lên xe, chút nữa phải về trường, Tiêu tiên sinh vui lòng đi cho."

Cô đi qua xe hơi, hướng đến ngõ nhỏ mà không quay đầu lại.

Tiêu Thành ngồi về ghế phụ, xoay đầu nhìn, bối rối nói: "Đốc quân, Liêu tiểu thư không chịu lên xe."

Ánh mắt của người đàn ông trẻ mặc quân trang xanh đen vẫn nhìn về phía đầu ngõ, không tức giận mà chỉ trầm ngâm: "Cậu cảm thấy cô ấy cao hơn trước... một chút không? Hiện tại có lẽ đã tới..." Anh lưỡng lự một chút, "Tới tai tôi rồi."

Tiêu Thành hơi sốt ruột, lại không thể nói đành nói mấp mé: "Ngài mới đi hai ba tháng thôi mà." Dừng một chút lại nói, "Hình như, cô ấy cực kỳ tức giận."



Diệp Giai Chính không biết đang nghĩ gì, qua một lát mới dựa lên ghế: "Tôi sẽ giải thích với cô ấy."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên cửa xe bị mở ra.

Tiêu Thành vô thức rút súng ra, mà Đốc quân trẻ tuổi trên ghế sau chỉ hơi nâng tay, cô gái đứng ngược sáng, thật sự không thể nhìn rõ biểu tình, nhưng anh có thể cảm nhận được sự tức giận và căm thù của cô.

"Diệp Giai Chính, không biết ông nội của tôi đã nói với anh hay chưa." Tinh Ý hơi nâng cằm, lời nói vô cùng tự tin, "Con gái Liêu gia, không gả cho người cưới vợ lẽ, cũng không gả cho người nhu nhược. Những lời ước định của tôi và anh không còn giá trị nữa."

Vừa nói ra lời này, sắc mặt Tiêu Thành thay đổi, sợ trưởng quan khó xử nên vội vàng dẫn tài xế xuống xe. Diệp Giai Chính ngồi an tĩnh, nhìn cô gái trước mặt từ dưới lên, tâm tình không hiểu sao có chút mềm mại, lại có chút chua xót. Sau một lúc lâu, khi cô xoay người muốn đi, anh nắm lấy cổ tay của cô: "Lên xe, tôi đưa em đến một nơi."

Cô tránh đi nhưng không được, đành tức giận nhìn anh: "Buông tay! Tôi không đi!"

Anh không buông.

Người trên đường rất nhiều, cô không dám nói quá lớn, đành nghiến răng nghiến lợi: "Diệp Giai Chính! Tôi không đi đâu hết! Nếu là anh lại liên lụy tôi bị ghi lỗi đuổi học, tôi nhất định sẽ hận chết anh!"

Quan quân trẻ vẫn mím môi, từng câu từng chữ, vừa dịu dàng vừa cứng rắn: "Em yên tâm, lần này ai dám đuổi học em, tôi bắn kẻ đó."

Động tác anh dứt khoát, một tay kéo cô vào xe. Tài xế và phó quan ngồi ghế trước nhanh nhẹn nhảy lên xe, nhanh chóng khởi động. Tinh Ý biết mình không thoát được, nắm chặt tay ngồi bên cạnh anh, mím môi không nói tiếng nào.

Mấy tháng Diệp Giai Chính không gặp cô, dù biết giờ phút này cô cực kỳ kháng cự mình, cũng không nhịn được nghiêng đầu nhìn cô thật kỹ. Chỉ một ánh mắt, Tinh Ý đã nhận ra, quay đầu trừng mắt, con ngươi trắng đen rõ ràng như nổi hai ngọn lửa nhỏ: "Diệp Đốc quân, anh lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa."

Anh nghĩ một lát mới nhớ ra, vừa rồi mình thuận miệng nói "Ai dám đuổi học em, tôi bắn kẻ đó", không khỏi bật cười: "Tôi biết ngày mai em không đi học, cũng không cần phải nghỉ học."

Cô nhìn anh cười ung dung như vậy, lòng càng tức giận, nghiến răng hỏi: "Anh đưa tôi đi đâu?"

"Ngõ Bát Hỉ, đưa em đi gặp một người." Cằm của anh khẽ hất lên, ý bảo không xa, "Tới đó rồi chúng ta nói tiếp."

Xe chậm rãi ngừng lại, Tiêu Thành đưa mắt ra hiệu, xuống xe cùng tài xế trước. Tinh Ý nghiêng đầu nhìn tòa nhà biệt lập, có lẽ đây là nơi Diệp Giai Chính cưới vợ lẽ mà phục vụ đã nói. Cô ngồi yên, chợt cảm thấy có chút chạnh lòng: "Diệp Giai Chính, những lời trước kia anh nói với tôi, còn giữ lời không?"

Anh trầm mặc trong chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm, như thể muốn khắc sâu vẻ mặt thất vọng giờ phút này của cô vào lòng, không khỏi nói: "Vậy phải xem tôi đã đồng ý với em chuyện gì."

"Anh nói nào một ngày nào đó tôi không thích anh, anh sẽ im lặng để tôi rời đi, sẽ không cưỡng ép tôi." Cô lạnh giọng nói, "Anh Hai, hiện tại anh đã cưới người khác, tôi sẽ không có bất kỳ điều gì vướng vào anh nữa."

Thực sự không thể nói rõ đến tột cùng mình đau khổ vì anh thỏa hiệp với người Nhật hay vì chuyện anh cưới Lâm Xuân Dật. Chỉ là Tinh Ý có chút hối hận, lúc ấy anh cả đã nói đúng, anh và cô thật sự không thích hợp.

Có lẽ thế giới của anh quá phức tạp to lớn, rất nhiều chuyện, mình không thể lý giải cũng không có cách nào khoan dung.

Mày kiếm của Diệp Giai Chính khẽ chau. Anh có thể nhìn ra cô sắp khóc, chỉ đang mạnh mẽ chịu đựng không muốn yếu thế, hốc mắt lại đỏ ửng. Cũng có thể hình dung, ba tháng anh ở Bắc Bình, không thể báo tin cho cô, cô bé nhỏ đã một mình chịu biết bao giày vò. Trái tim anh khẽ nhói lên, vươn tay đưa khăn tay cho cô, cười nói: "Vậy tôi càng muốn miễn cưỡng em gặp 'người kia' thì sao?"

Tinh Ý không nhận khăn, xoay người bình tĩnh nhìn anh, sau đó giơ tay tát anh một cái chát, chậm rãi nói: "Diệp Giai Chính, tôi đã nói hết lời nên nói. Tôi không phải là đồ chơi của anh, anh muốn tôi gặp ai thì tôi sẽ gặp người đó."



Một cái tát này thật sự vừa to vừa giòn giã, Tiêu Thành đứng ngoài xe cũng nghe rất rõ. Anh hoảng sợ, nhưng không dám quay đầu lại nhìn. Bởi vì hai người trong xe đang căng thẳng, Tiêu Thành vội vàng vẫy tay với một cảnh vệ: "Đi mời Liêu tiên sinh tới."

Diệp Giai Chính đơ người trước cái tát này, nhất thời không nói nên lời. Tinh Ý nắm tay, nhìn anh vô cảm nhìn mình, nước mắt chảy xuống một chút, nhưng cô không muốn yếu thế, lấy tay lau đi, cố gắng nói thật bình tĩnh: "Đây là tôi tát anh, nếu anh tức giận thì bắn tôi là được."

Diệp Giai Chính bị chọc cười, nhất thời không biết nên làm sao với cô, nghe thấy bên ngoài có người mở cửa xe.

Liêu Nghệ Hàng thấy em gái ngồi khóc trong xe, Diệp Giai Chính đang ngồi nghiêm mặt bên cạnh, lo lắng hỏi: "Em gái, ai đã bắt nạt em?"

Hơn một tháng không gặp anh trai, Tinh Ý lập tức xuống xe, không kìm được nước mắt, ôm cánh tay anh trai nghẹn ngào nói: "Anh cả, em muốn về nhà."

Liêu Nghệ Hàng vừa đi thực địa về, cả người toàn bùn đất, vô thức cảm thấy em gái bị bắt nạt, lập tức sải bước lên nói: "Cậu đã làm gì em gái tôi?"

Anh là trí thức yếu ớt, chỉ có vóc dáng cao ráo, trông thật hùng hổ như không màng gì cả. Diệp Giai Chính nhìn hai người này không cảm xúc, hơi ngẩng đầu, dường như không muốn nói tiếp với bọn họ, đi thẳng vào phòng, chỉ phân phó Tiêu Thành: "Mời Liêu tiên sinh, Liêu tiểu thư vào đây."

Trời lạnh lẽo, Tiêu Thành lại toát mồ hôi. Mời thế nào được? Một vị là nhân viên chính phủ, giáo sư Đại học; một vị khác càng không cần nói —— toàn bộ Lưỡng Giang có ai dám tát Diệp Giai Chính một cái mà không nói một lời, nhưng anh tức giận chỉ xuống xe, không nói nặng một câu. Anh mời thế nào được? Người ta không muốn, anh dám trói bọn họ vào sao?

Liêu Nghệ Hàng vẫn đang an ủi em gái, Tiêu Thành đành căng da hết đầu nói: "Hai vị vào đi rồi nói tiếp."

Liêu Nghệ Hàng tức giận tháo mắt kính: "Em gái tôi bị ức hiếp thành như vậy, tôi còn phải vào nghe Đốc quân các người dạy bảo sao?!"

Tiêu Thành không biết nói gì, thật lâu sau mới hạ giọng: "Liêu tiên sinh, Quân tọa chỉ là mời Liêu tiểu thư lên xe tới nơi này. Liêu tiểu thư tát anh ấy một cái, không có chuyện khác."

Liêu Nghệ Hàng ngẩn người một lúc, hỏi em gái: "Là vậy sao?"

Tinh Ý hít mũi: "Vâng."

"Vậy em khóc nhiều thế làm gì?" Liêu Nghệ Hàng nắm tay em gái, nhẹ nhàng thở phào, "Được rồi được rồi, đi vào trước. Bên ngoài lạnh lắm."

"Em không muốn vào gặp anh ta." Tinh Ý vẫn rất quật cường, "Anh ta kết hôn rồi, còn gặp làm gì nữa."