Lục Khắc sửng sốt, hắn thật không đoán được 5 năm qua ở Anh, đứa nhỏ yếu đuối đã phải trải qua những gì mà lại biến thành kiểu con gái cường ngạnh mạnh bạo đến mức này.
Hắn đứng lên, rời khỏi bàn làm việc, lãnh đạm đứng đối diện với Ninh Lạc An.
Giọng điệu mơ hồ toả ra sự mờ ám:
"Em muốn biến tôi thành cầm thú sao?"
Cô nhón chân, kề sát tai Lục Khắc thì thầm:
"Chú Lục, cái màng mỏng của tôi đã bị anh xé rách, anh sớm đã trở thành 'cầm thú' rồi!"
Biểu tình trên gương mặt Lục Khắc phút chốc đơ cứng, Ninh Lạc An nói không sai, thật hổ thẹn khi phải thừa nhận một gã đàn ông đầu hai thứ tóc như hắn lại bị một cô gái nhỏ dụ dỗ.
Ninh Lạc An ngửa mặt quan sát những thay đổi trên gương mặt của hắn từ sáng sủa dần dần trở thành tối đen, chiều cao của cô dù đã có thêm đôi giày cao gót hỗ trợ nhưng vẫn khó mà ngang bằng Lục Khắc.
Hắn đột ngột vòng tay qua eo, kéo cô về phía trước, ở giữa hai người không còn khoảng cách, thân thể dán sát vào nhau.
Hắn nheo mắt thừa nhận sự thật:
"Được, dù sao cũng đã trở thành cầm thú, bây giờ tôi cho em hai lựa chọn..."
Ninh Lạc An im lặng đợi chờ, hai tay nắm chặt váy hồi hộp, thanh âm của Lục Khắc trầm đục nói tiếp:
"Một là trở thành người của tôi, tôi sẽ giúp em trả thù..."
"Tôi chọn một." – Ninh Lạc An không đợi hắn nói hết câu đã vội vã chọn ngay.
"Em không nghe lựa chọn thứ hai sao? Biết đâu nghe rồi em sẽ thay đổi quyết định."
Lục Khắc chậm rãi nói, hắn vừa rồi đã tính toán xong, Ninh Lạc An thật quá ngây thơ khi cứ chăm chú vào chuyện trả thù mà quên mất điều kiện đi kèm, suy cho cùng Lục Khắc vẫn tính xa hơn cô một chút.
Ninh Lạc An lắc đầu:
"Không nghe, tôi chọn phương án một."
"Vậy em có biết trở thành người của tôi là làm gì không?"
Cô cười khẩy, bàn tay nhỏ giơ cao lướt nhẹ lên góc cạnh trên mặt Lục Khắc, giọng điệu biến thành ngọt ngào quyến rũ:
"Còn không phải là giúp anh biến thành cầm thú sao 'Chú Lục'!"
Trong lòng Lục Khắc bỗng buồn cười trước biểu hiện của cô, hắng giọng một cái, ánh mắt có chút hung hăng:
"Ninh Lạc An, em có hối hận không?"
Ngay từ lúc quyết định trả thù, kỳ thực Ninh Lạc An đã gạch bỏ hai từ "hối hận" ra khỏi từ điển cá nhân, cô trả lời nhẹ tênh:
"Không, chỉ cần anh giúp tôi phục thù Diệp gia, anh muốn gì ở tôi đều được."
Lục Khắc đắc thắng trong lòng, hắn có thể nhìn thấy rõ sự bất an trong đôi mắt hạnh của cô. Dù vậy vẫn đang cố tỏ ra mạnh mẽ tựa như không gì có thể làm tổn thương cô được nữa.
Lục Khắc là đại gia nổi tiếng ở Giang Thành, cũng là tên nhiều tiền xấu xa nhất. Ninh Lạc An mới chân ướt chân ráo bước ra đời liền dẫm phải đống than hồng rực cháy.
Hoạ phúc vô môn, đây là cô tự chiêu lấy nên chẳng thể trách ai.
Hắn hứa với cô trả thù Diệp gia, lời hứa đó có đáng tin hay không?
Ngược lại, Ninh Lạc An rất chắc chắn về lời hứa của chính mình rằng sẽ làm tất cả những gì hắn muốn.
Cuộc trao đổi giữa một con cừu non và một con cáo già cơ bản đã ngập tràn sự dối trá.
Ninh Lạc An mừng thầm, cô không nghĩ lại dễ dàng đến vậy, bước đầu tiên tìm được chỗ dựa đã hoàn thành. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt sắc sảo của Lục Khắc cô không khỏi nảy sinh lo lắng.
Lục Khắc đặt tay lên chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh của cô, ngón cái tuỳ ý chà nhẹ lên làn da mỏng.
Ninh Lạc An bị chạm đến ngứa ngáy, gò má bắt đầu ửng đỏ lên. Hơi thở của hắn phả nhẹ khiến cô khẽ rùng mình.
Lục Khắc nói nhỏ: "Lạc An, em có biết ngày xưa tôi đã suýt trở thành ba em không?"
Cô gật đầu: "Nhưng chuyện đó đâu còn quan trọng."
"Bây giờ tôi phát sinh quan hệ với đứa con gái hụt, em nói xem, ở Giang Thành này có ai khốn nạn hơn tôi nữa không?"
Ninh Lạc An chủ động vòng tay qua eo Lục Khắc, dáng vẻ dịu dàng nhưng lời nói ra lại mang tính sát thương cao:
"Thế nên, anh chính là lão già mất nết nhất!"