Có thể nguyên do là bởi lời nói này của tôi, hoặc cũng có thể là do toàn bộ 3 tỷ tiền mặt đột nhiên đập vào trên người cô ấy, nói chung là Thôi Tuyết Ngưng rất vui.
Tôi với cô ấy vào khách sạn rồi sau đó tìm phòng riêng, trò chuyện cười nói khiến tâm trạng tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Trong lúc đó, tôi mượn cớ đi vệ sinh.
Khi tôi quay lại, tiếng chuông điện thoại reo lên, lại là cuộc gọi của Lưu Thông, tôi trực tiếp bật chế độ loa ngoài.
“Cậu Chu, tôi đã giúp cậu chuyển tiền rồi.”
“Không phải nói lúc đi làm rồi mới chuyển hay sao?”
“Cậu Chu đang nóng lòng muốn dùng tiền, tôi làm sao dám để cậu chờ, chỉ là... chuyện tổng thanh tra tài vụ...”
“Hiểu rồi, yên tâm!”
“Cảm ơn cậu Chu, cám ơn cậu Chu, cậu đang bận thì tôi không quấy rầy làm phiền cậu nữa. ”
Sau khi cúp điện thoại, tôi tiếp tục ăn cơm, Thôi Tuyết Ngưng nhìn trông vui vẻ hơn.
Sau đó cô ấy ngồi bên cạnh tôi và gắp thức ăn đút cho tôi.
"Anh không muốn, anh muốn em ngậm trong miệng đút cho anh."
"Đáng ghét!"
Vừa nói lời đáng ghét, Thôi Tuyết Ngưng vừa gắp rau đưa vào trong miệng, sau đó đưa đến tiếp cận miệng tôi.
Tôi vẫn cự tuyệt như cũ rồi đưa hai tay chạm vào đôi chân mịn màng xinh đẹp của Thôi Tuyết Ngưng, đột ngột tách hai chân cô ấy ra.
“Anh muốn em đút cho anh bằng miệng dưới.”
Thôi Tuyết Ngưng nắm chặt bàn tay trắng noãn hồng đấm anh một cái, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng: “Không!”
Tôi cũng không trông đợi cô ấy sẽ thật sự làm như thế, chỉ là tôi muốn trêu chọc cô ấy mà thôi.
Tôi lại trêu chọc cô ấy một lúc nữa, sau khi ăn xong, nhất là sau khi nghe thấy bữa tiệc phòng bên cạnh kết thúc, tôi ôm Thôi Tuyết Ngưng, vừa hôn vừa sờ đi ra khỏi phòng.
“Thôi Tuyết Ngưng?!” Người nào đó ở phía sau đột nhiên gọi tên Thôi Tuyết Ngưng nên Thôi Tuyết Ngưng bất thình lình quay đầu lại, sau đó tôi liền nhìn thấy vẻ hốt hoảng lo sợ trên mặt cô ấy.
“Người đàn ông này là ai?”
Người tiến tới hỏi là một ông cụ trạc sáu mươi tuổi, tóc đã bạc trắng.
Thôi Tuyết Ngưng có chút lúng túng, sau một lúc ấp úng cuối cùng cô ấy nói rằng tôi là anh họ của cô ấy.
Sau khi cô ấy nói dứt lời tôi là anh họ của cô ấy thì tôi lập tức không cam tâm.
Tôi đi tới trước mặt ông cụ, hai tay đút túi, nhìn ông ta từ trên xuống dưới: “Ông già, ông là ai?”
Ông cụ không nói gì, tên tay sai đắc lực có thân hình vạm vỡ bên cạnh ông ta tiến lên đẩy tôi ra.
Tôi lúc đó rất vui vẻ nói: "Hôm nay khi dễ tôi không có vệ sĩ đúng không? Này, đến đây, cổ của tôi đây này, nhìn thấy không, vặn gãy nó đi rồi anh xem xem cả nhà anh có chết hay không, đến đây đến đây, vặn gãy nó đi!"
Ông cụ đẩy người vệ sĩ vạm vỡ ra, sau đó nhìn về phía tôi: “Cậu là tên nhà giàu ngày nào cũng lái chiếc xe thể thao nhỏ đến đón Thôi Tuyết Ngưng sao?”
Tôi châm một điếu thuốc, sau đó ôm Thôi Tuyết Ngưng vào lòng, vuốt ve đùa giỡn với bộ ngực đầy đặn của cô ấy, nhìn cũng không thèm nhìn ông ta.
"Ông muốn nói những điều này vậy thì tôi cũng đoán được ông là ai rồi. Nhà giàu có vài đồng tiền lẻ trong túi, sau đó vừa hạ thuốc vừa đe dọa tính mạng người nhà cô ấy, lão già bất tử hãm hại những gái trinh sao?" Sau khi tôi nói xong, sắc mặt của ông cụ kia đột nhiên thay đổi, không chỉ có ông ta mà sắc mặt của Thôi Tuyết Ngưng cũng thay đổi theo.
"Tôi..." Cô ấy vừa mới mở miệng, ông cụ đối diện đã bắt đầu dò hỏi: "Thôi Tuyết Ngưng, cô đã nói như vậy với anh ta sao?!" Có thể thấy rõ Thôi Tuyết Ngưng đang rất lúng túng, vì vậy tôi tiếp tục thêm mắm thêm muối vào trong sự khó xử này để khiến cô ấy càng thêm lúng túng hơn một chút.
"Tuyết Ngưng, không cần sợ. Hôm nay anh sẽ làm chỗ dựa cho em, em có gì muốn nói có thể nói, để anh xem hôm nay ai dám ngăn cản em!"
Ông cụ cũng không mở miệng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Thôi Tuyết Ngưng.
Một bên là tôi, trẻ tuổi nhiều tiền, một bên là ông lão già nua sắp chết.
Tôi nghĩ chỉ cần Thôi Tuyết Ngưng không ngốc, cô ấy sẽ biết lựa chọn phải về với ai.
Dưới ánh nhìn của tôi và ông cụ, Thôi Tuyết Ngưng đấu tranh mất nửa ngày mới mở miệng lên tiếng.
"Anh ấy là người đàn ông trong tương lai của tôi, sau này ông đừng quấy rối cuộc sống của tôi nữa. Tôi cũng không muốn truy cứu bắt ông phải chịu trách nhiệm về những trò ghê tởm mà ông đã làm trước đây. Tôi một chút cũng không muốn nhớ về những kí ức buồn nôn đó!!!!” Thôi Tuyết Ngưng nói xong liền òa khóc bỏ chạy.
Tôi chỉ tay về phía ông già: "Lão già, không phải chỉ có tiền thôi sao? Ông đây có tiền. Tôi sao cũng phải chặn đánh cho đến khi ông không móc được nửa đồng tiền lẻ ra khỏi túi quần. Chúng ta hãy đợi đấy mà xem!" Không để ý đến ông cụ đang tức đến run rẩy nữa, tôi nhanh chóng bắt kịp Thôi Tuyết Ngưng, ôm cô ấy vào lòng, cố gắng an ủi cô ấy và ôm cô ấy vào trong xe.
"Tuyết Ngưng, đừng đến công ty nữa. Anh không muốn lão già đáng chết đó lại có hy vọng ham muốn với em, quấy rối em. Em là người phụ nữ của anh thì em nên sống cuộc sống của một nữ hoàng, cái gì mà bằng tốt nghiệp đại học, cái gì mà báo cáo thực tập, đi gặp ông ta sao? Hừ, em là người phụ nữ của anh, em vốn dĩ không cần phải để mấy thứ ngổn ngang này làm vướng bận!”
Một tràng những lời nói khuyên nhủ ấm áp khiến Thôi Tuyết Ngưng đang khóc thút thít liền ngừng lại.
Sau đó, tôi đưa cô ấy trở lại công ty: "Em thu dọn đồ đạc đi, anh đến đón em sau, thanh toán tiền trước."
"Không cần, chỉ là ít quần áo và đồ dùng hàng ngày mà thôi. Em không muốn thu dọn nữa.”
"Không được! Em phải thu dọn sạch sẽ, em là vợ tương lai của anh, anh muốn em được tôn trọng, không được để một cái tất nào cho lão già khốn kiếp đó, nghĩ đến đây anh cảm thấy buồn nôn, không thể chấp nhận được!”
Với sự kiên trì của tôi, Thôi Tuyết Ngưng cũng trở lại công ty thu dọn đồ đạc, sau đó thì tôi lái xe rời đi.
Gần nửa tiếng sau, tôi lái xe trở lại dừng ở tầng dưới công ty của cô ấy, cô ấy đã mang theo đồ đạc cá nhân chờ sẵn.
“Hợp đồng cầm về rồi sao?” Thôi Tuyết Ngưng vừa mở cửa xe đã mở miệng hỏi, rõ ràng là trong tim cô vẫn đang rất lo lắng về bản hợp đồng, dù sao nó cũng có chữ ký cam đoan và dấu vân tay của cô ấy.
Tôi gật đầu: “Yên tâm đi, anh đã xé chúng ra và ném đi.”
Thôi Tuyết Ngưng gật đầu, nhưng có thể nhìn ra cô ấy vẫn có chút không yên tâm.
Sau đó, một mảnh giấy vụn ở ghế lái phụ đã thu hút sự chú ý của cô.
Tôi vươn tay muốn cầm nó, nhưng cô ấy đã cầm nó trong tay, sau đó sắc mặt của cô ấy ngay lập tức tốt hơn rất nhiều.
Tôi biết cô ấy đã nhìn thấy cái gì, bởi gì đó là do tôi cố ý để lại, một mảnh vụn của hợp đồng vay nợ có nửa dấu tay màu đỏ…
“Chồng, chúng ta đi đâu bây giờ?” Thôi Tuyết Ngưng cầm đồ đạc cá nhân của cô ấy, cúi đầu ngượng ngùng hỏi tôi.
Tôi rất thích: “Em gọi anh là gì, gọi lại lần nữa đi.”
“Chồng.”
“Em gọi lại một lần nữa.”
“Chồng, chồng…” Thôi Tuyết Ngưng gọi rất nhiều lần, tôi vô cùng vui sướng ôm cô ấy vào lòng, sau đó là một trận hôn mãnh liệt.
“Đã được em gọi chồng rồi, vậy đương nhiên phải thuê phòng, làm chuyện mà em yêu thích!” Mặt Thôi Tuyết Ngưng đỏ lên, tuy nhiên cũng không có ý cự tuyệt, có thể thấy cô ấy cũng rất vui vẻ mà hạnh phúc, cảm động và phấn khích vì câu được thổ hào chân chính.
Thế là tôi lái xe chở cô ấy đến thẳng một khách sạn cao cấp nhất thành phố.
Phòng thuê là phòng tổng thống, những phòng khác ở không quen.
Vừa bước vào cửa tôi đã đẩy Thôi Tuyết Ngưng lên giường, thân hình xinh đẹp và vẻ mặt quyến rũ của cô ấy khiến trái tim tôi ngứa ngáy như bị mèo cào.
“Tuyết Ngưng, anh muốn tiến vào sâu nơi ấm áp nhất trong cơ thể của em.”
“Anh Phong, phía dưới của em đói quá, cô ấy muốn anh đút no cô ấy...” Giọng nói dâm đãng của Thôi Tuyết Ngưng khiến tôi rất hưng phấn, vậy nên tôi liền lột sạch quần áo của cô ấy, lần đầu tiên được nhìn ngắm toàn bộ cơ thể hoàn hảo không tì vết và hấp dẫn của cô ấy.
Cương cứng đầy đặn và trắng nõn, vòng eo thon thả không một chút mỡ, vòng hông đầy đặn nuột nà, đôi chân thon dài thẳng tắp và đôi bàn chân trắng nõn mềm mại.
Khắp người Thôi Tuyết Ngưng không nơi nào không gợi cảm, không ai nhìn mà không nóng trong người!
"Đến đây, cục cưng của anh!"