Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 297




Sau khi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi lái xe trở lại thành phố Q sau khi ăn sáng

Trên đường đi, Lữ Thiên Lan gọi cho tôi, muốn rủ tôi đi chơi, tôi làm gì có tâm tư cho cô ta lãng phí chứ, công việc của tôi còn quan trọng hơn là thỏa mãn tình yêu ngây thơ của cô gái trẻ này nữa.

Đúng lúc đi ngang qua trạm thu phí, thế là tôi bật loa ngoài, khi cô ta nghe thấy tiếng của trạm thu phí, có chút sững người.

“Tối hôm qua anh còn ở nhà mà, bây giờ sao lại về rồi?”

“Thời gian trước anh còn ở Đông Bắc, không phải cũng về rồi sao.”

Cô ta rất thất vọng, từ trong ngữ khí nói chuyện của cô ta có thể nghe ra được. Không nỡ để một cô gái xinh đẹp thất vọng, thế là tôi hứa qua tết về nhà sẽ tìm cô ta, cái này khiến cô ta vui hơn rất nhiều.

Tôi thì lại cảm thấy không có gì để vui cả, lúc qua tết, tôi sợ trái tim thiếu nữ của cô ta bị tan thành mảnh vụn mất…

Sau khi về đến thành phố Q, đúng lúc cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, không có liên lạc với Triệu Tĩnh, không có liên lạc với Lâm Thế Thanh, cũng không liên lạc với Thời Trình Trình, tôi trực tiếp móc danh thiếp ra, gọi điện thoại cho Lý Hữu Xuyên, mời anh ta ăn cơm.

Không có bất kỳ gì bất ngờ cả, rất sảng khoái, Lý Hữu Xuyên đã đồng ý rồi. Anh ta hỏi tôi ở đâu, tôi nói ở Đại Hoằng Lợi, tôi nói cho anh ta vị trí cụ thể, anh ta hứa rất nhanh sẽ đến thôi.

Sau khi tôi đến Đại Hoằng Lợi, trực tiếp ngồi ở đại sảnh, nhân viên phục vụ hỏi tôi muốn gọi gì, tôi nói lát nữa mới chọn.

Khoảng mười mấy phút sau, chiếc BMW 7-series màu đen dừng lại, Lý Hữu Xuyên bước xuống xe.

Qua khung cửa sổ, tôi nhìn thấy sự bất lực trong mắt anh ta.

Sau khi vào đại sảnh, tôi vẫy tay với anh ta, sau đó hai người ngồi ở vị trí gần lò, gọi người phục vụ gọi món.

“Mì xào bì, khoai tây chiên, hai bát ramen.” Sau khi gọi món, tôi quên hỏi Lý Hữu Xuyên: “Anh có uống chút gì không?”

Lý Hữu Xuyên nhìn tôi một cái: “Cảm ơn, cảm ơn vì vẫn nhớ tôi là khách, đã cho tôi cơ hội gọi rượu, nhưng tôi không uống.”

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nói với người phục vụ: “Mang cho anh ta một chai sữa Nutri.”

Mặt Lý Hữu Xuyên sắp tái xanh rồi…

“Còn Đại Hoằng Lợi nữa chứ, quán ramen Hoằng Lợi thì nói là quán ramen, hại tôi tìm đi tìm lại hai chuyến, cũng không tìm được chỗ nào có Đại Hoằng Lợi.”

“Sao, không muốn ăn ramen à? Nói cho anh biết, chỗ này rất ok. Anh đến một khách sạn năm sao yêu cầu một đầu bếp hạng sao kéo cho anh một bát ramen để ăn thử, ông ta thật sự chưa chắc là có thể kéo ra một bát mì ổn áp như vậy đâu!” Lý Hữu Xuyên gật đầu: “Đó là sự thật.”

Tôi không ngờ Lý Hữu Xuyên có thể thừa nhận lời nói này, xem ra tôi và anh ta hẳn có chung khẩu vị.

Sau khi ramen lên, anh ta không hề khách sáo, nhồm nhoàm cả ba bát lớn, sau đó lại kêu thêm một bát.

“Lão Lý, chúng ta có thể xem xét thân phận chút được không, BMW 7-series năm đó cũng phải 9 tỷ a, anh lái chiếc xe ngon như vậy, ăn nhiều ramen như thế, có thích hợp không?”

“Sao, mời tôi ăn ramen, không cho cơ hội gọi món thì cũng thôi đi, ngay cả no cũng không cho no sao?”

Lý Hữu Xuyên vừa nói, vừa đổ nửa đĩa khoai tây chiên vào trong bát ramen mới bưng lên.

“Đậu xanh, anh bớt bớt cho tôi đi, ăn quá ghê rồi.”

“Mời khách mà không cho người ta no, anh làm người kiểu gì vậy!”

Người khách ở bên cạnh nhìn hai chúng tôi như nhìn tên ngốc vậy, nhưng tôi không quan tâm, hơn nữa Lý Hữu Xuyên trông cũng không quan tâm, chính vì sự không quan tâm của đôi bên, mới khiến tôi cảm thấy càng gần với anh ta hơn 1 bước rồi.

Bát mỳ tiếp theo đó, anh ta ăn chậm hơn nhiều rồi.

Chậm lại, có nghĩa là không có gì chặn miệng lại, vậy thì cũng nên nói chính sự rồi.

“Anh và ông Vũ có quan hệ gì.”

Lý Hữu Xuyên cúi đầu hỏi, tôi cúi đầu đáp: “Tôi đã nện hai đứa con gái của ông ta cùng lúc.”

Lý Hữu Xuyên vừa uống một ngụm canh, lập tức ‘phụt’ phun lại vào trong bát.

Anh ta vội vàng lấy giấy lau miệng, thị ý nhân viên phục vụ mang thêm bát khác.

“Cool, chuyện này ông Vũ biết không?”

“Ban đầu khi ông ta hỏi tôi, tôi đã nói thật như khi nãy.”

“Vũ Cát Minh không đánh chết anh à?”

Tôi chú ý đến sự thay đổi trong cách xưng hô của anh ta, đã từ ông Vũ, gọi thẳng tên của Vũ Cát Minh.

“Đánh rồi, một khẩu súng lục ổ quay, một viên đạn, lần cuối cùng bắn ra một hạt đậu nhựa, suýt nữa làm tôi sợ chết khiếp.”

Lý Hữu Xuyên hoàn toàn không che giấu gì mà lập tức ha hả cười to.

Rất lâu sau, anh ta mới thu nụ cười lại, mở sữa Nutri trên bàn ra, ‘ọc ọc ọc’ uống liền ba ngụm.

“Sữa Nutri mà anh tặng, uống rất thoải mái.”

Sau khi ợ một tiếng, anh ta nhận lấy ramen mà nhân viên phục vụ bưng tới, tiếp tục vùi đầu ăn.

“Hoặc là nhận đạn nhựa, hoặc là nhận đạn thật, năm đó tôi và người khác cũng trúng chiêu này của Vũ Cát Minh. Tôi nghiến chăn răng, cho nên tôi chịu một viên đậu nhựa. Thằng cha đó ngay cả răng cũng không nghiến, cho nên lãnh phải viên thật.”

“Lão hồ ly đó!”

“Phải, lão hồ ly xảo quyệt.” Đây là sự phán đoán nhất trí của tôi và Lý Hữu Xuyên.

Tôi và Lý Hữu Xuyên nhìn nhau một cái, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn mì.

“Còn anh?”

“Ông ta cứu tôi qua một mạng, nhưng cái cần trả cũng đã trả rồi, chí ít thì tôi cho là như vậy. Nhưng đã mấy năm qua đi rồi, luôn cảm thấy trong lòng không yên tâm, cứ cảm thấy trong tay lão hồ ly còn nắm cái đuôi gì đó của tôi nữa, đợi khi nào tôi muốn chạy, ông ta sẽ bắt đuôi của tôi, sau đó đập tôi chết trên mặt đất.”

Tôi gật gật đầu: “Lão hồ ly thích bắt đuôi, nếu không tôi cũng không đến nỗi chạy đến đây.”

Lý Hữu Xuyên tò mò nhìn tôi một cái, tôi ngước mắt nghênh tiếp ánh mắt của anh ta: “Sao, có vấn đề gì sao?”

“Ít nhiều cũng có chút, anh tốt xấu cũng là con rể của ông ta, ông ta bắt đuôi anh làm gì?”

“Anh mà có con gái sẽ nỡ vứt cho một tên trai bao sao?”

Câu hỏi ngược lại của tôi đã khiến Lý Hữu Xuyên càng thêm tò mò: “Vậy thì cỏ mộ của anh bây giờ đáng lẽ đã rất cao rồi mới đúng.”

“Ông ta đã đào sẵn hố giúp tôi rồi, đợi tôi nhảy vào đắp đất lại là có thể thành mộ, tôi dùng sức chạy trốn, không vào, ông ta cảm thấy tôi có thể vẫn còn chút lợi ích, cho nên tạm thời không có đụng.

Lý Hữu Xuyên bưng bát lên, đụng một cái lên cái bát của tôi, sau đó uống cạn canh.

Uống cạn xong, anh ta lau lau miệng: “Tôi nhảy múa bên cạnh mộ, anh chạy nhảy bên cạnh mộ, cũng xêm xêm.”

Thế là, tôi cũng cạn bát canh đó.

“Trưa hôm nay ăn cơm rất thoải mái, vì để biểu thị lòng cảm ơn đối với anh, tôi giúp anh giãn gân cốt.”

Nói xong, Lý Hữu Xuyên vươn một bàn tay ra, cầm lấy đũa di chuyển năm ngón tay, ngón cái và ngón trỏ sát vào nhau, ba ngón còn lại sát vào nhau.

“Ba cái này, ít nhiều đều có liên hệ với lão hồ ly. Hai cái này, đều có chút liên hệ với tên họ Chính, đạo lý cái bô, chắc là anh hiểu. Tôi bây giờ, họ Chính.”

Lý Hữu Xuyên đứng dậy, vỗ vỗ vai tôi, sau đó quay người rời đi.

Tôi hiểu ý của anh ta, anh ta bảo vệ Triệu Tĩnh thay cho người khác, người ở sau lưng Triệu Tĩnh, đương nhiên cũng họ Chính.

Đứng dậy, đến bàn thu ngân tính tiền, sau đó tôi ra khỏi quán ramen.

Tôi vốn tưởng Lý Hữu Xuyên đã đi rồi, không ngờ chiếc series 7 màu đen vẫn còn ở đó, hơn nữa trước mặt còn có thêm một tên đầu xám.

“Lão Lý, anh còn chưa đi sao, đợi tôi mời anh ăn tối à?”

“Không uống sữa Nutri đàng hoàng, có chút cào bụng rồi, bệnh vặt, chữa một cái là hết.”

Đây là địa bàn dưới tay anh ta có chút rắc rối nhỏ, tôi cũng không quan tâm, hơn nữa cũng không làm được gì.

Khi đi qua bên người anh ta, tôi đột nhiên vỗ đầu tên đầu xám một cái, làm anh ta giật bắn mình.

Lý Hữu Xuyên nhìn tên đầu xám: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Sau đó, tên đầu xám liền nói chuyện trước đây uy hiếp tôi ra.

Lý Hữu Xuyên “ò” một tiếng, không quan tâm: “Không sao, nếu phải chết thì cậu đã chết từ lâu rồi, không đến bây giờ sợ hãi đâu, đưa người đi làm việc đi!”

Tên đầu xám đáp một tiếng, vội vàng xin lỗi tôi, sau đó lái xe rời đi.

Tôi hạ cửa sổ xe xuống, nói với Lý Hữu Xuyên: “Không khoa trương như thế à!”

Lý Hữu Xuyên cười nói “Tôi đại khái đã biết Bàng Kiến Quân và Trịnh Quốc Huân chết thế nào rồi.”

Tôi cười lắc lắc đầu, sau đó xua xua tay, lái xe rời đi.

Thủ hạ của Vũ Cát Minh cũng có người của anh ta, xem ra người nhảy múa ở bên cạnh mộ, cũng không cô đơn rồi!