Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 287




Buổi tiệc tối nay nằm ở một khách sạn tư nhân, không gian không tệ, đương nhiên bầu không khí càng tuyệt vời. Tất cả nữ thần trông có vẻ lạnh lùng đều hiện nguyên hình trong tối nay, dù là đang vui vẻ, hưởng thụ, cám dỗ thì đều giống như yêu nghiệp hóa thành hình người để vui đùa vậy.

Buổi tiệc rất chính thức, còn có người dẫn chương trình, người dẫn chương trình là một MC thời sự tương đối nổi tiếng ở địa phương, nhưng không ngờ anh ta dẫn dắt chương trình này cũng rất ra dáng, rất thoải mái.

Nhưng rõ ràng những nữ thần lạnh lùng này càng thoải mái hơn nữa.

“Đêm nay, màn kịch chính của chúng ta chính là đấu ngựa, đấu ngựa là cái gì, các chị em phụ nữ ở thời đại mới đừng sốt ruột nhé, đấu ngựa chính là…”

Lúc anh ta đang nói chuyện, một chiếc áo ngực bay xuống trên đài, đập trúng mặt của người dẫn chương trình.

“Đây là quà của chị nào thế, muốn làm tôi giữ lấy Hormone của cô ấy tự thẩm đến tinh tẫn người vong sao?”

Có tiếng cười khúc khích vang lên từ hàng ghế ngồi, một người phụ nữ mập mạp giựt tung vạt áo, hai miếng thịt khiến người ta buồn nôn trước ngực hiện ra lồ lộ.

“Tôi ném đó, không cần anh ngửi Hormone, đêm nay tôi sẽ bao anh, giá khởi điểm tỷ rưỡi, rốt cuộc lấy được bao nhiêu thì phải xem xem anh hầu hạ tôi có sướng hay không!”

Tiếng cười khúc khích vang lên không ngớt, người dẫn chương trình cũng không lúng túng, dù anh ta có thông minh thế nào, có phụ nữ của thế hệ mới ‘nặng kí’ như thế này ở đây, anh ta cũng không hề cảm thấy có hứng thú chút, đừng nói là cơ trí gì nữa.

“Chị hài hước quá, bây giờ chúng ta bàn đến chuyện đấu ngựa đi, đấu ngựa chính là, nói trắng ra thì chính là…”

Bốp, lại có một chiếc quần lót văng trúng mặt của người dẫn chương trình.

“Tỷ rưỡi, đêm nay đi theo tôi, chứ bằng không anh đừng hòng bước chân ra khỏi nơi này được.”

Người phụ nữ mập mạp ấy hết sức ngang ngược, cô ta lớn giọng uy hiếp người dẫn chương trình.

Dường như người dẫn chương trình cũng cảm thấy cô ta kỳ quặc, không biết tôn trọng mình, thế là anh ta bèn cất tiếng nói, đáp lại một cách thông minh.

“Còn có chị nào ra giá cao hơn nữa không!”

Không thể không nói rằng anh ta thật sự rất thông minh, thành công mượn tay người khác ngăn cản người phụ nữ mập mạp ấy lại. Một giây sau, một đám con gái nhao nhao ra giá, cô chín trăm tôi tỷ rưỡi, dù cô ta có ỷ mình giàu có mà ngang ngược đến mức nào thì cũng không dám đấu với nhiều người như thế, thế là cô ta chỉ có thể câm miệng, tức giận trừng mắt nhìn người dẫn chương trình.

“Thú vị thật, giống hệt như xem phim vậy.”

“Ừm, lần nào tôi đến đây cũng xem như là xem phim, giống như nhìn thấy một đám yêu nghiệt hiện nguyên hình.”

Tôi và Lâm Thế Thanh ngồi trong góc trò chuyện, rồi sau đó bắt đầu bàn đến chuyện đấu ngựa.

Cô ta lắc đầu: “Đó chỉ là xưng hô mà thôi, đến vé số mà còn gọi là vé số phúc lợi nữa kia mà, anh trúng được phúc lợi gì rồi.”

“Cũng cùng một đạo lý, nói là đấu ngựa nhưng thực chất bọn họ đang đọ xem ngựa nhà ai làm lâu hơn, tùy tiện dùng thuốc, không hạn chế gì hết. Thế nào, anh muốn thử không?”

Tôi châm điếu thuốc, xua tay: “Không có hứng.”

“Đấu ngựa lọt vào top ba có tiền, lần lượt là ba tỷ, tỷ rưỡi, sáu trăm triệu, còn chín trăm triệu sẽ chia đều cho bảy người.”

“Vẫn không có hứng, chị thấy tôi ham tiền bao giờ chưa?”

Lâm Thế Thanh sững sờ, cô ta lập tức bật cười: “Nói cũng đúng, trông anh giống hệt như con cái nhà giàu đi mua vui cảm nhận cuộc sống vậy…”

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, rốt cuộc thì người dẫn chương trình cũng đã phổ biến quy định xong rồi, hơn nữa cuộc thi cũng sắp sửa bắt đầu, mọi người đều đi tìm ngựa của mình.

Tôi tiếp tục ngồi trong góc nói chuyện với Lâm Thế Thanh, không tham gia cũng không ngăn cản, trò vui của người khác không liên quan gì đến chúng tôi cả, đại đa số người ngồi đây đều thông minh, thấy chúng tôi đi thành đôi cũng không đến quấy rầy.

Nhưng nếu đã bảo là đại đa số, thế thì vẫn sẽ có ngoại lệ xuất hiện thôi.

Huống hồ chi đối phương và Lâm Thế Thanh không vừa mắt nhau, càng có đầy đủ lý do hơn nữa.

Cô ta mặc đồ dân tộc nhưng bị thay đổi đến mức chẳng ra thể thống gì, gần như chẳng thấy đường nét, chỉ để lại vạt váy, lộ ra đôi chân quyến cũ được bao bọc trong chiếc vớ da, vốn dĩ trước ngực có hàng nút, kết quả phần vải ấy bị cắt lem nhem như chó mèo gặm, từng sợi từng sợi.

Nhưng có một điều không thể phủ nhận, dường như trông còn có vẻ xinh xắn quyến rũ hơn nữa, nhất là phối với gương mặt của người dân tộc ấy, làm tăng thêm vẻ yêu kiều thu hút, có thể nói là hồng nhan họa thủy, không thua kém Lâm Thế Thanh bên cạnh tôi chút nào, mỗi người một vẻ.

“Anh đẹp trai, đêm nay muốn đi với tôi không?”

“Rhiya Thư, cô hơi quá đáng rồi đấy.”

Vào lúc đối thủ cũ của Lâm Thế Thanh, Rhiya Thư vươn tay về phía tôi, còn chưa đợi tôi lên tiếng, Lâm Thế Thanh đã nổi giận, hơn nữa còn không hề khách sáo một chút nào.

Rhiya Thư không hề quan tâm đến Lâm Thế Thanh, hơn nữa cô ta còn khom lưng chào tôi, trông có vẻ rất lịch sự.

Đương nhiên, tôi biết cô ta chỉ muốn khoe đôi gò bồng đảo căng đầy trắng ngần ấy thôi.

Lâm Thế Thanh còn muốn nói nữa, tôi nhẹ nhàng vỗ lên đùi của cô ta ở dưới bàn, rồi đứng dậy bắt tay Rhiya Thư, làm ra vẻ lịch thiệp.

“Xin lỗi cô, cô Rhiya Thư, vẻ đẹp mê hồn của cô khiến cho tôi khó mà hít thở nổi. Nhưng tôi đã đồng ý ở bên cạnh Thanh ở đời, vĩnh viễn chăm sóc cho cô ấy.” “Ồ, thật sao?”

Rhiya Thư lấy một tấm chi phiếu từ trong túi xách bên cạnh mình ra: “Dưới mười hai số, anh tùy tiện điền đi.”

Không thể không nói rằng đám con gái này hào phóng thật, lúc tôi ngạc nhiên, thiếu đi một ngàn thì cũng được tính là mười hai số kia mà, mấy cô gái này hào phóng như vậy chỉ để cá cược với nhau thôi sao?

Nhưng tôi bèn hiểu ngay, người làm ăn thông minh thật, tôi điền chín chục triệu, một trăm chục triệu hay chín trăm triệu gì đó thì tất nhiên cô ta sẽ ký tên, hai bốn ba chục tỷ gì đó nếu hầu hạ tốt thì nói không chừng cô ta cũng sẽ ký tên, nhưng nếu thật sự điền mười hai con số chín, trừ phi cô ta bị ngu mới ký tên cho tôi.

Nói năng thoải mái như thể không cần tiền thật vậy.

“Cô Rhiya Thư, cảm ơn ý tốt của cô, cô hào phóng hơn Thanh nhà tôi nhiều, đến bây giờ cô ấy mới chịu cho tôi vài chục triệu mà thôi, nhưng tôi có một điều tôi nghĩ rằng cô không tài nào cho tôi nổi, cô ấy đã cho tôi trái tim của mình, cô có thể không?”

Rhiya Thư nhếch môi cười: “anh là hạng người gì, chỉ là đồ chơi của chúng tôi mà thôi, không ngờ anh tin tưởng trái tim của cô ta? Hơn nữa tình cảm chân thật đáng giá bao nhiêu tiều, có quý hơn vàng không?”

“Tôi nghĩ cô sẽ coi tôi là món đồ chơi nhưng Thanh sẽ không. Hơn nữa cô cũng không cho đi tình cảm thật lòng, chỉ vì cô vẫn còn chưa gặp người đàn ông mà cô thật sự yêu thích thôi, tôi thật lòng chúc cô sớm ngày gặp được người đàn ông như thế, nếu là vậy thì cô cũng sẽ hiểu được cảm giác của Thanh bây giờ, đồng thời ý thức được, tình cảm thật lòng đáng giá nhường nào.”

Rhiya Thư im lặng, cô ta nhìn tôi một lúc, ánh mắt tôi vẫn đầy ắp vẻ nghiêm túc và thân thiện, cùng với tấm chân tình.

Rồi sau đó, cô ta nhìn Lâm Thế Thanh: “Chúc mừng.”

Sau khi nói dứt lời, cô ta quay lưng bỏ đi, còn không cho Lâm Thế Thanh đáp ‘chẳng có gì’.

Tôi ngồi xuống ghế, lấy một điếu thuốc ra, lúc định sờ tìm bật lửa thì thấy điếu thuốc của mình đã cháy. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Lâm Thế Thanh.

“Chị cười gì thế?”

“Cười thì đẹp chứ gì, sao lại không được cười, lẽ nào tôi cười xấu lắm hả?”

Tôi quan sát Lâm Thế Thanh một lúc rồi mới nói: “Con gái Kinh chúng ta đẹp nhất.”

Cô ta cất tiếng cười duyên, trong trẻo như tiếng chuông vậy.

Sau khi cười xong, cô ta gối đầu lên vai tôi: “Sao anh lại từ chối cô ta thế, chi phiếu anh muốn viết bao nhiêu cũng được, cả chục tỷ đấy!”

“Không nghĩ nhiều như thế, tôi làm người rất tùy tiện, cầm nhiều tiền mà không thích thì có ích lợi gì.”

Lâm Thế Thanh nghiêm túc lại, nhưng cô ta vẫn gối đầu lên vai tôi.

“Thế anh nói lấy tấm chân tình của tôi là sao?”

Tôi hỏi lại: “Không có à?”

Cô ta lắc đầu: “Không có.”

“Không có thì tiếp tục cố gắng, không có chứng minh rằng vẫn chưa đủ tốt, ông Trung Sơn đã nói rồi, cách mạng chưa thành công, các đồng chí phải cố gắng hơn nữa.”

Lúc tôi nhắc đến ‘ông Trung Sơn’, rõ ràng sắc mặt của Lâm Thế Thanh thay đổi.

Điều này khiến cho tôi âm thầm ngạc nhiên, không hiểu vì sao cô ta lại nhạy cảm trước cái tên này đến thế.

Lúc tôi đang ngạc nhiên, cô ta hôn phớt lên mặt tôi: “Cảm ơn anh.”

Hôn rất nhẹ, nhưng tình cảm rất nồng nàn.