Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 280




“Đồ lừa đảo, anh không phải nói không đau sao, đau chết đi được...”

Sau khi chiến đấu kết thúc, Triệu Du cuộn cơ thể lại, mãi đến bây giờ gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn chút trắng bệch.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ta, sau đó ghé vào tai của cô, khẽ hỏi: “Bị chọc chết hay đau chết?”

Cô ta cho tôi một đấm, nhưng rơi vào trên người lại không có sức lực gì cả.

Cuối cùng, cô ta đỏ mặt đáp: “Cả hai.”

Nhìn hạnh phúc và nụ cười thỏa mãn trên mặt của cô ta, trong lòng tôi thấy ấm áp, vì thế ôm chặt cô ta vào trong lòng.

Ngày hôm sau thức dậy, tôi không có tiếp tục muốn cô ta, dù sao cũng là lần đầu tiên của cô ta.

Sau khi thức dậy, tắm rửa, ăn cơm, sau đó tôi cùng cô ta đi chơi cả ngày.

Triệu Du rất vui vẻ, như rốt cuộc vẫn phải trở về.

Hơn 3 giờ chiều, tôi lái xe đưa cô ta về thành phố W. Còn Đỉnh Phường, tối nay chỉ có thể tiếp tục xin nghỉ.

Sau khi đưa Triệu Du về nhà, tôi lập tức đến công ty của Bích Phượng.

Trưởng phòng bảo vệ là lão Vương, có anh ta ở đây, tôi vào công ty của Bích Phượng không có chút phiền phức, trực tiếp đi vào văn phòng của cô ta.

Tôi gõ cửa, sau đó bên trong truyền ra giọng nói lạnh lùng tràn đầy uy nghiêm của Bích Phượng: “Vào.”

Sau khi bước vào văn phòng của Bích Phượng, cô ta đang cúi đầu cầm bút phê duyệt văn kiện.

Tôi đi đến đối diện cô ta, sau đó đứng đó, cái gì cũng không nói.

Bích Phượng cũng không ngẩng đầu nói: “Có chuyện gì mau nói, tôi rất bận.”

“Tôi cũng rất bận, nhưng tôi nhớ chị rồi.”

Bích Phượng bỗng ngẩng đầu, nhìn thấy tôi thì mặt mày vô cùng ngạc nhiên, sau khi ngạc nhiên thì mau chóng chuyển thành vui mừng.

“Sao lại là cậu, cậu về từ khi nào?”
“Nhớ chị tự nhiên quay về đi, vừa về không lâu đã trực tiếp đến đây.”

Vòng qua bàn làm việc, tôi đến đằng sau Bích Phượng, sau đó nhẹ nhàng mát xa vai cô ta.

“Ngày nào cũng vất vả như vậy, không mệt sao?”

“Mệt, đương nhiên mệt, nhưng có cách gì được, ba tôi nếu như có con trai, tôi sẽ không thèm quản những chuyện này.”

Đây là sự thật, cũng là sự bất đắc sĩ trong lòng cô ta.

Vòng tay ôm chiếc eo mảnh khảnh của cô ta, tôi nhẹ nhàng hôn lên tai của cô ta, ngửi mùi hương từ trên người cô ta tỏa ra, cuối cùng hôn lên đôi môi mềm mại của cô ta.

Sau nụ hôn nhẹ nhàng, Bích Phượng nắm chặt tay của cô ta, xấu hổ nói: “Ở công ty đó, để người khác nhìn thấy không tốt.”

“Còn hơn một giờ nữa là đến giờ cơm rồi, tôi mời chị ăn cơm.”

Sau khi hẹn Bích Phượng xong, lại nhẹ nhàng hôn cô ta, sau đó tôi rời khỏi công ty của cô ta.

Sau khi chọn một nhà hàng không tồi, tôi đặt phòng bao, sau đó bắt đầu bận bịu.

Sau khi Bích Phượng tan làm thì đến phòng bao đã hẹn, bỗng bị hoa tươi trong phòng làm cho đỏ mặt, trừ một đường đi ra, trên mặt đất đầy là hoa hồng đỏ, hơn nữa còn xếp thành bức tranh, có phòng, có sông, có cây cầu nhỏ, quan trọng hơn là đôi tình nhân hạnh phúc trước căn phòng.

Bích Phượng che miệng, cô ta sợ bản thân thét lên, mất đi thân phận.

Nhưng hai mỹ nữ đi qua lại kêu lên, giống như bị người ta chọc đít, âm thanh chói tai rất có lực xuyên thấu.

“Phục vụ, phục vụ, tôi cũng muốn loại phòng bao này, tôi cũng muốn!”

Nhân viên phục vụ bị gọi đến, sững sờ nhìn vào trong phòng, không gian lãng mạn đó ngay cả cô ta cũng bị chinh phục.

“Xin, xin lỗi, đây không phải là trang trí của chúng tôi, là anh đó tự mình cho người làm.”

Trong nháy mắt, tôi phát hiện mỹ nữ qua đường nhìn sang tôi, mặt mày say mê.

Vì thế tôi đón Bích Phượng vào trong phòng, mỹ nữ qua đường đó chỉ có thể xuýt xoa ngưỡng mộ.

“Đây nếu là bạn trai của tôi thì tốt biết mấy, tại sao người đàn ông tốt đều đến với người khác...”

Bích Phượng mỉm cười, hơn nữa cô ta cười rất đắc ý, giống như thiếu nữ ngây thơ e thẹn nhận được món trang sức yêu thích, chỉ có cô ta có, người khác chỉ có thể ngưỡng mộ và ghen tỵ.

Đóng cửa phòng, lúc này sự lãng mạn trong phòng chỉ thuộc về bản thân cô ta.

Trong nháy mắt, cô ta nhào vào trong lòng của tôi, hôn tôi...

Một lúc sau, cô ta mới rời khỏi đôi môi tôi, dịu dàng nói: “Tại sao lãng mạn như vậy, nói, có phải lại làm sai điều gì không?’

Gây ra lỗi thật sự thì có, lại tìm cho cô ta một chị em nữa, nhưng tối nay rõ ràng không phải vì chuyện này.

“Tôi chỉ đơn thuần là nhớ chị, không có ý gì khác, muốn tạo bất ngờ cho chị mà thôi.”

Cô ta nhìn tôi, sau mười mấy giây, mới mở miệng: “Sự xuất hiện của cậu chính là điều bất ngờ lớn nhất với tôi...”

Lời nói dịu dàng vừa nói đến đây, tiếng gõ cửa vang lên.

Nữ nhân viên phục vụ đi vào, mặt mày của cô ta mang theo sự ngưỡng mộ, nhưng vẫn tận chức trách mà hỏi: “Thưa anh, xin hỏi có thể lên món chưa?”

Tôi gật đầu, nhưng cô ta không động, vì thế tôi nói: “Có thể lên món rồi.”

Nữ nhân viên phục vụ vẫn không động đậy.

“Có chuyện gì không?”

“Cái đó, tôi có thể chụp tấm ảnh của hai người không, thật sự rất đẹp...”

Tôi với Bích Phượng nhìn nhau cười, sau đó ôm nhau, trên mặt mang theo nụ cười nhìn cô ta, cô ta cũng rất thông minh, vội vàng rút điện thoại ra, chụp mấy kiểu cho chúng tôi.

“Cảm ơn.”

Nữ nhân viên phục vụ rời khỏi phòng, rất nhanh, những món ăn tinh tế từng món từng món để lên bàn.

Bữa tối này, Bích Phượng ăn rất vui vẻ, nụ cười hạnh phúc trên mặt từ đầu đến cuối đều không dứt.

Sau khi ăn no thì rời khỏi nhà hàng, nhân viên phục vụ đã trưng cầu ý kiến của tôi, sau đó gọi các chị em đến căn phòng đó, vừa ngưỡng mộ vừa chụp ảnh, bận rộn không thôi.

Bích Phượng cười càng vui vẻ.

“Tôi hết lòng chuẩn bị cho chị, người khác đang chụp ảnh, chị còn cười ngốc nghếch?”

“Hạnh phúc phải cùng chia sẻ, nếu không thì sao, mua cả nhà hàng, mở mắt nhìn chỗ hoa hồng đó?”

Dáng vẻ nói chuyện rất có lý, có điều cô ta nhắc đến chia sẻ, tôi cũng muốn nói một chuyện với cô ta, hoặc mấy câu cất giữ trong lòng không có nói ra.

“Phượng Phượng, có lúc nghĩ, tôi thật sự rất có lỗi với chị, chị đẹp như vậy, đối xử tốt như thế, thân thế cũng tốt, cuộc sống của chị đã định sẵn được nâng niu trong tay, kết quả lại ở bên một trai bao như tôi không nói, còn bị tôi hết lần này đến lần khác làm tổn thương, đầu tiên là Trương Ngọc Dung, sau còn có Cố Diệu Hà, tôi...”

Lời của tôi còn nói chưa hết thì bị Bích Phượng cắt ngang.

“Bỏ đi, không cần nói những chuyện này nữa, vẫn là câu nói đó, ba kiếp trước tôi nợ cậu, cho nên chỉ có thể trả cậu bằng kiếp này.”

Trên mặt Bích Phượng xuất hiện nụ cười khổ, tôi cũng chỉ biết ngại ngùng mỉm cười, nhưng lại không có cái gì khác để nói, cũng không biết nên nói những gì.

“Thật ra tôi có khi cũng nghĩ, tình cảm của cậu đối với Trương Ngọc Dung, càng giống như một loại báo ân, tôi biết cô ta đối với cậu rất tốt, cậu lại là người nhớ tình, tự nhiên không thể từ bỏ cô ta. Mà Cố Diệu Hà thì sao, cậu chính là báo ân cộng thêm thương cảm, tôi thích cái sự trọng tình nghĩa của cậu, nhưng đây là con dao hai lưỡi, có lợi có hại, phải làm sao đây?”

“Có điều cậu cũng đừng quá đắc ý, tôi biết, cậu cuối cùng vẫn coi trọng ngoại hình của hai người họ, không cần phủ nhận!”

Bích Phượng dùng đôi mắt to mị hoặc của cô ta nhìn tôi, khiến tôi bí từ, cô ta nói đều đúng.

“Bỏ đi, không nghĩ nữa, dù sao trong lòng cậu thật sự có tôi, điều này là đủ rồi, nghĩ nhiều như vậy để làm gì, giống như bài hát này, cậu nghe.”

Tôi nhìn sang quán ăn bên đường đang mở nhạc, nghe thấy khúc dạo đầu giống “biết đủ”.

“Làm sao ôm được cầu vồng, làm sao ôm được gió mùa hạ, ngôi sao trên trời mỉm cười với thế nhân, tóm lại không thể hiểu không thể cảm thấy đủ... hát lên tốt biết mấy, người phải biết đủ, không phải sao?”

Ôm chặt Bích Phượng vào trong lòng, tôi cái gì cũng không nói, chỉ muốn ôm cô ta thật chặt, có thể khảm vào cơ thể và hòa nhập với chính tôi, mãi mãi không phân ly, vậy thì tốt nhất rồi.

“Phong Tử, tôi lén nói cho cậu một chuyện.”

“Hửm?”

Tôi rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì, liệu có liên quan đến Vũ Cát Minh không?

“Tôi đến ngày rồi.”

“Á?!”

Tôi hoàn toàn không ngờ, vậy mà là cái này. Nhưng vấn đề là lần trước cô ta đến mới mấy ngày?

Sau khi đưa ra câu nghi vấn, cô ta lườm tôi: “Cái gì mới mấy ngày, lần trước đến là lúc Tiểu Nham trở về, nguyên đán, giờ đã vào tháng hai rồi, vừa hay một tháng, tôi rất chuẩn có biết hay không!”

Cô ta chuẩn hay không tôi không biết, dù sao, hình như đến tết rồi...