Chưa đến tám giờ thì đã bước vào trong phòng tiếp khách, mãi cho đến trời vừa rạng sáng mới rời đi, ipad của nhóm thiếu gia vang lên hơn ba mươi lần, nhưng mà ngay cả một lần cũng chưa từng gọi tên của Ngô Diệc Thành.
Cái này làm cho tôi vẫn luôn chờ mong gặp được siêu cấp mỹ nữ Lâm Thế Thanh cảm thấy vô cùng thất vọng.
Tan làm, đưa Triệu Tĩnh về nhà, lúc đứng ở dưới lầu tôi hỏi cô ta có cần tôi đi lên với cô ta hay không.
Cô ta nói không cần đâu, sau đó tôi lại đi lên cùng với cô ta.
Lúc cô ta lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, tôi hỏi buổi tối cô ta có sợ bóng đêm hay không, cô ta nói là cô ta không sợ.
Thế là tôi lại muốn đi vào trong với cô ta, kết quả là bị cô ta nhanh chóng khóa trái cửa lại.
Bất lực, hiển nhiên là cô ta không sợ tối cũng không cần tôi đi theo cô ta.
Đi xuống lầu, lái xe, về nhà, tắm rửa, đi ngủ, tất cả đều là làm từng bước, hoặc nói là được thực hiện một cách máy móc.
Trưa ngày hôm sau khi tôi chuẩn bị bữa tối thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Không cần nghi ngờ gì, giờ này đến đây thì chỉ có thể là Thời Trình Trình.
Cô ta mua một phần rau trộn, tôi dọn dẹp xong thì ăn cơm cùng với cô ta.
“Trình Trình, chồng của cô vừa mới trở về một đêm, ngày thứ hai đã đi rồi, rốt cuộc là anh ta làm cái gì vậy, bận rộn như thế à, là ông chủ hả?”
“Không phải đâu, cũng chỉ là cấp dưới thôi.”
Thời Trình Trình trông có vẻ như chẳng hào hứng, nhưng mà tôi đối với vấn đề này thì cảm thấy hứng thú vô cùng.
“Có phải là vấn đề sinh hoạt vợ chồng các người không tốt hay không?”
Thời Trình Trình nhìn tôi một chút: “Ngày hôm qua cho anh thì anh không muốn, hôm nay lại muốn à?”
“Tôi chỉ là hỏi một chút mà thôi, hơn nữa tôi vẫn luôn muốn, chỉ là không muốn lợi dụng lúc cô đang nguy hiểm mà thôi.”
Cô ta không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, hơi im lặng một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, đây chính là câu trả lời của cô ta.
Nhưng mà lúc tôi đang hỏi cô ta là có chuyện gì không tốt, cô ta vẫn không chịu nói ra, thế là tôi cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Sau khi ăn cơm xong cô ta lại rửa chén dĩa ở trong phòng bếp, mà tôi thì lại dọn dẹp bàn trong phòng ăn.
Sau khi tất cả đều đã được dọn dẹp xong, dựa theo lệ cũ mà nói thì cô ta nên rời đi nhưng mà cũng không có đi, không chỉ không đi, ngược lại còn ngồi trên ghế sofa của nhà tôi.
“Rót cốc nước nha?”
“Được.”
Xem ra là cô ta không có ý muốn đi.
Tôi rót cho cô ta một ly nước, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô ta.
Lúc tôi vươn tay ra chạm vào ngón tay trơn nhẵn của cô ta, cô ta đột nhiên mở miệng nói.
“Chiều nay tôi không muốn đi dạy, tôi đi ra ngoài chơi cùng với anh có được không? Chắc là anh vẫn còn chưa đi dạo thành phố Q đâu ha.”
Mặc dù là số lần tôi đến thành phố Q rất nhiều, nhưng mà cũng giống như Thời Trình Trình đã nói, tôi vẫn còn chưa thật sự đi dạo đàng hoàng một lần. Chỉ là cô ta nói "đi dạo cùng với tôi", chỉ sợ là muốn tôi đi chơi cùng với cô ta mới là thật.
Dù sao thì trước mắt cũng không có chuyện gì, chiều nay tôi lái xe đưa cô ta đi, dưới sự chỉ dẫn của cô ta đi đến nơi này một chút đến nơi kia một chút, mặc dù là không dừng lại chơi đùa ở một địa điểm nào đó cụ thể, nhưng mà lần đi dạo này cũng đã để cho tâm trạng của cô ta tốt hơn, ít nhất là đã nhìn thấy nụ cười ở trên mặt một lần nữa, tâm tư cũng đã dần dần thả lỏng.
Chơi bời cả một buổi chiều, lúc ăn cơm tối vốn dĩ tôi định dẫn cô ta ra ngoài ăn chút gì đó, nhưng mà cô ta lại kiên quyết từ chối.
Thế là chúng tôi lại trở về nơi ở, lúc tôi xào rau, cô ta đi xuống lầu về nhà.
Lúc tôi đã nấu xong đồ ăn rồi, cô ta mang theo hai bình Mao Đài Phi Thiên Hoa Hồng trở về.
“Bỏ ra mười hai triệu để mua hai bình rượu, cô hào phóng quá đó nha.”
“Đều là do anh ta mang về hết đó, của người khác tặng... không nói chuyện này nữa, tối nay uống rượu với tôi đi.”
Có lẽ là tối ngày hôm nay Thời Trình Trình sẽ làm ra trò trống gì đó, thế là tôi gật đầu đồng ý, thế là tôi gọi điện thoại cho Trịnh Càn Nam thông báo tối ngày hôm nay tôi xin phép nghỉ.
Những chuyện nên làm cũng đã làm xong, nên nói cũng đã nói, còn lại đương nhiên chỉ có ăn cơm và uống rượu.
Hôm nay Thời Trình Trình nhìn rất vui vẻ, mặc dù là đang uống rượu nhưng mà cô ta cũng không lộ ra trạng thái mượn rượu giải sầu, ngược lại còn có mùi vị khoan khoái dễ chịu như là cánh đàn ông.
“Nè, rốt cuộc là anh làm cái gì vậy? Anh nói mình là nhân viên phục vụ quán bar, sau đó lại nói muốn đi công tác, còn có thể tùy ý xin nghỉ phép nữa.”
Thời Trình Trình muốn điều tra tôi, tôi cũng thấy chuyện này không có gì cần phải giấu diếm.
Có một câu nói là lấy tình cảm chân thành để đổi tình cảm chân thành, vậy thì tối ngày hôm nay tôi phải lấy tình hình thực tế để soi được tình hình thực tế.
Thế là sau khi tôi chắt chiu từ ngữ thì đã nói tình huống thật cho cô ta biết, bao gồm cả việc tại sao tôi lại nhúng chân vào cái nghề này, tôi đã gặp phải tình huống thê thảm như thế nào trong các nghề này.
“Mặc dù là bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, tiền thiếu người ta cũng đã trả hết, nhưng mà dù sao vẫn muốn kiếm thêm nhiều tiền một chút để cuộc sống của người nhà có thể được tốt hơn, không còn khổ cực như vậy nữa. Nếu như cô cảm thấy xem thường tôi thì đại khái cũng có thể trút xuống tôi, không có vấn đề gì đâu, tôi đã bước lên con đường này rồi, đã quyết định nói thật với cô, vậy thì tôi cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Thời Trình Trình rất kinh ngạc, ngay cả cái đũa không có gắp đồ ăn cũng bỏ vào trong miệng, chỉ là ngây ngốc nhìn tôi.
Cho đến khi tôi nói cô ta có thể xem thường tôi, lúc này cô ta mới lấy lại tinh thần vội vàng khoát tay.
“Không không không, anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý xem thường anh đâu, huống hồ gì..."
Trên gương mặt đỏ ửng vì uống rượu của cô ta hiện lên nét cười khổ, rốt cuộc cũng đã tháo xuống lớp ngụy trang.
“Huống hồ gì tôi đâu có tư cách để xem thường anh đâu chứ, chính tôi cũng là một người phụ nữ không có ai cần, tất cả đều là dựa vào thủ đoạn mới có thể duy trì được cuộc hôn nhân đáng buồn này.”
“Tôi rất muốn nói là tôi muốn cô, nhưng mà tôi lại sợ tôi không có tư cách.”
Thời Trình Trình lắc đầu nói: “Anh không hiểu được nỗi khổ của tôi đâu.”
“Cô không nói thì đương nhiên tôi sẽ không hiểu được rồi, tôi hi vọng là cô có thể xem tôi như là một người bạn chân chính của cô, gỡ xuống sự phòng bị của cô, mở lòng của cô ra, nói ra tất cả những đau khổ của cô. Giống như tôi xem cô là bạn bè, những chuyện khó mở miệng cũng đã nói cho cô nghe rồi..."
Tôi phải dùng các loại thủ đoạn ám chỉ rõ ràng, rốt cuộc Thời Trình Trình đã hoàn toàn mở lòng của cô ta ra, nói hết toàn bộ mọi chuyện ra, có thể nói là vừa mở miệng thì không thể dừng được.
Cô ta nói cô ta và Bành Triển Nghĩa quen biết hồi còn đại học, lúc đó bọn họ là đồng nghiệp với nhau, cô ta chưa lấy chồng, anh ta cũng chưa lập gia đình, dưới sự ghép đôi nửa thật nửa giả của đám đồng nghiệp hai người bọn họ dần dần tiến tới bên nhau.
Thời Trình Trình có một người chú lúc đó còn đang nhận chức, cụ thể là chức vị gì thì cô ta không chịu nói, nhưng mà Bành Triển Nghĩa từ hàng ngũ giáo viên đã vào hàng ngũ chính trị và pháp luật, rõ ràng là chú của cô ta đã đóng một vai trò nhất định.
Bành Triển Nghĩa bắt đầu tham chính, nhất là lúc trước chú cô ta bởi vì tình huống nào đó và bị ép phải từ chức, thái độ của Bành Triển Nghĩa đối với cô ta liền xảy ra thay đổi, ấm áp cho đến lạnh lẽo cho đến lạnh hơn, giống như là lái xe một đường từ phía nam ra phía bắc.
Bành Triển Nghĩa bắt đầu không về nhà ngủ vào buổi tối, bắt đầu câu tam đám tứ một cách trắng trợn với những người phụ nữ khác, thậm chí cũng đã từng nhắc đến chuyện ly hôn. Mà để phản kích lại, Thời Trình Trình đã gắn một cái camera ở trong nhà.
Mức độ của lực phản kích này không hề lớn, thậm chí là nói gần như không có hiệu quả. Nhưng mà Bành Triển Nghĩa đã tự mình tìm đường chết, mang phụ nữ về nhà, vậy thì hiệu quả cũng rõ ràng rồi, giống như là tự gây nghiệt thì không thể sống.
Chuyện quan trọng hơn nữa là người phụ nữ bị Thời Trình Trình quay lại đó chính là vợ của bí thư ủy ban chính trị và pháp luật đang nhận chức, cũng chính là người lãnh đạo trực tiếp của Bành Triển Nghĩa.
“Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng đâu! Sao anh ta có thể ra tay được chứ, anh ta mới có hơn ba mươi tuổi thôi mà, người phụ nữ kia cũng đã hơn năm mươi tuổi, anh ta đói khát đến cỡ nào mà lại có thể xảy ra loại chuyện này!”
“Thứ mà anh ta đang nhắm tới chắc chắn không phải là người đàn bà này, anh ta là vì người đàn ông ở phía sau của người đàn bà này.”
“Tôi không tin, trên thế giới này tuyệt đối không có loại đàn ông như thế này, tôi kiên quyết không tin."
Cho dù là Thời Trình Trình có giải thích như thế nào, tôi cũng chính là kiên trì không tin, mặc cho cô ta nói lớn hơn nữa tôi cũng không tin.
Kết quả là video đã được cô ta lấy ra để làm bằng chứng, và cô ta đã sử dụng máy vi tính của tôi để mở nó ra từ cái đĩa.
Bây giờ tôi đã có thể tin rồi.
Thời Trình Trình uống hết ly này đến ly khác ở trên bàn, tôi vừa xem vừa sao chép, biểu cảm thì lại rất oán giận, hoàn toàn không thể tiếp nhận được loại chuyện dơ bẩn như thế này.
“Anh ta thật là, tôi cảm thấy tôi làm trai bao thì đã đủ mất mặt lắm rồi, sao Bành Triển Nghĩa lại còn không biết xấu hổ hơn tôi nữa vậy hả? Còn làm cho người ta buồn nôn nữa!”