Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 271




Nhắc đến vớ của Lâm Thế Thanh, tôi không khỏi nhìn xuống đôi chân dài thon thả của cô ta.

Thế là tôi bèn nhấc đôi chân xinh đẹp ấy lên, vừa vuốt ve vừa kề đầu vào đó.

Vào lúc tôi sắp sửa đụng đến nơi riêng tư nhất trên người cô ta, đột nhiên một bàn tay nhỏ trắng trẻo cản tôi lại.

“Sao hả, chị Thanh, hôm nay muốn làm luôn không?”

“Không phải thế, lần trước cậu mãnh liệt quá, đến mấy tiếng đồng hồ lận, bây giờ tôi vẫn còn không chịu nổi nữa, nhưng nhớ đến sự điên cuồng lần trước, bởi thế, hôm nay không làm, tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Có tiền thì có thể tùy tính, có điện thoại không gọi mà lựa chọn gọi tôi đến tiếp khách, nhưng lại chẳng làm gì.

Tôi đặt đôi chân dài thon thả của cô ta xuống, ôm cô ta vào lòng.

“Chị Thanh, có chuyện gì thì chị nói đi.”

“Chắc là khoảng một tuần sau, sau một tuần nữa cậu theo tôi đi ra ngoài chơi một tuần, có được không?”

Tôi đè Lâm Thế Thanh xuống dưới người mình, kề đầu xuống sát trán cô ta, nhẹ nhàng hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn của cô ta.

“Đi cùng với chị Thanh, làm gì cũng được, chắc chắn không có chuyện không được. Nhưng chị phải tính kỹ đấy, đừng để đến lúc đó ra ngoài bảy ngày, kết quả lại thành say sưa chuyện vui hết bảy ngày.”

Lâm Thế Thanh phì cười, hôn cái chóc vào mặt tôi: “Đương nhiên phải tính toán kỹ rồi.”

Sau khi thân mật có chừng mực với cô ta, Lâm Thế Thanh lấy thẻ ngân hàng ra, cô ta bảo bên trong có ba trăm triệu, kêu tôi cho dù có thế nào cũng phải cầm lấy, chứ bằng không cô ta cũng sẽ không tìm tôi nữa, còn nói là cô ta sẽ cảm thấy đau lòng.

Cuối cùng, tôi nhận tiền, Lâm Thế Thanh vui vẻ đi về.

Trước lúc ra khỏi phòng, đột nhiên cô ta dừng bước, quay đầu nhìn tôi: “Có được không đấy, không được thì để tôi giúp cậu?”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với cô ta: “Dùng tay một tiếng đồng hồ, dùng miệng không giới hạn, nếu như chị có thể chịu được thì cứ việc giúp.”

Lâm Thế Thanh phì cười: “Thế thì thôi đi, tôi không muốn thành người tàn phế, tạm biệt, Phong bé bỏng.”
Sau khi tiễn Lâm Thế Thanh về, tôi quay lại phòng chờ, Triệu Tĩnh không còn ở đây nữa.

Sau đó tôi mới biết sau khi sau khi xảy ra chuyện ban nãy, cô ta đã thay đồ rồi rời khỏi đây. Đến bây giờ tôi mới nhớ ra, trước khi tiễn Lâm Thế Thanh về cứ giảm thấy thiêu thiếu cái gì đó. Bây giờ tôi mới xác định, thiếu đi chiếc Volkswagen Beetle của Triệu Tĩnh.

Vốn dĩ muốn đi thăm cô ta, nhưng cảm thấy thôi đi vậy, nếu như muốn gặp tôi thì cô ta đã gọi điện thoại rồi.

Thế là tôi bèn vào trong Đỉnh Phường chờ đợi, chờ đợi khách hàng tiếp theo.

Nhưng trên thực tế lại chẳng có ai đến, tôi lại đợi được thời khắc tan ca một giờ sáng.

Sau khi thay đồ xong, tôi chào tạm biệt mọi người rồi lái xe rời khỏi nơi này.

Không đến nhà Triệu Tĩnh mà về thẳng nhà mình, đến tắm rửa tôi cũng lười, ngủ thẳng một giấc đến trưa.

Lúc tỉnh dậy đã gần mười một giờ, tôi tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị bữa trưa.

Sau khi sửa soạn ổn thỏa, lúc tôi định gọi điện thoại cho Thời Trình Trình, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Cánh cửa mở ra, gương mặt phơn phớt hồng của Trình Trình xuất hiện trước mắt tôi.

“Vừa định gọi cho cô thì cô đã đến rồi, đúng lúc quá!”

“Bởi vì nhìn thấy xe của cậu mà!”

Tôi đưa Thời Trình Trình vào nhà, đi chuẩn bị cơm nước, vừa ăn vừa cười nói, bữa ăn vui vẻ vô cùng.

Trong lúc tán gẫu, tôi hỏi vì sao cô ta không sinh con, cũng có thể bầu bạn với mình, gương mặt cô ta toát lên vẻ lúng túng, nhưng lại nhẹ nhàng nói chưa bầu rồi chẳng lên tiếng nữa.

Thấy dường như cô ta có bí mật khó nói, tôi cũng không hỏi tiếp.

“Phải rồi, cậu đi Đông Bắc sao rồi, có vui không?”

Thời Trình Trình đổi đề tài, tôi cũng nương theo đề tài của cô ta mà nói tiếp: “Cũng được, chỉ có điều bọn trẻ ở đó khổ quá…”

Sau khi kể tình hình chung chung của bọn trẻ con trong thôn của Triệu Tĩnh cho cô ta nghe, rõ là Thời Trình Trình không mấy tin tưởng.

Tôi lấy điện thoại ra, mở tấm hình chụp mấy cô cậu bé học sinh tiểu học trong trường ra. Quần áo của đứa nào đứa nấy cũng có mụn vá, cảm thấy như đã trở về trước thời giải phóng, Thời Trình Trình ngạc nhiên, cảm thấy bất ngờ vô cùng, cô ta không tin rằng đến thời buổi bây giờ còn có người nghèo khổ đến mức như vậy nữa.

Tôi không nói thêm điều gì, những chuyện bất ngờ thì nhiều lắm, trên đời này luôn có những chỗ ánh sáng không chiếu đến được.

Sau khi ăn xong bữa cơm, nói chuyện được một hồi, Thời Trình Trình nói với tôi rằng tối nay cô ta sẽ không qua ăn cơm nữa.

“Sao thế…Mấy ngày không gặp, khẩu bị thay đổi rồi à, không thích cơm tôi nấu nữa sao?”

“Không phải thế, tối nay chồng tôi về, bởi vậy…”

Tôi hơi sững sờ, nhưng rồi lập tức bật cười ngay: “Có thể hiểu, vợ chồng xa cách đã lâu ắt sẽ nồng nàn thân thiết ngay ngày gặp lại, chú ý sức khỏe nhé!”

Gương mặt Thời Trình Trình đỏ ửng, cô ta trừng mắt nhìn tôi nhưng lại không có sức sát thương.
Chỉ có điều ánh mắt ấy cùng với gương mặt đỏ ửng của cô ta lại khiến cô ta trông có vẻ rất nữ tính, khiến cho tôi muốn bắt nạt cô ta.

Thế là, tôi ôm cơ thể yểu điệu của cô ta đặt lên chân mình.

Hai tay của tôi vòng qua nách, nắm lấy nơi căng đầy của cô ta, đôi môi khi mở khi khép không ngừng mút mát dái tai của cô ta.

“Trình Trình, chồng của cô có thể làm trong bao lâu, có làm cô thỏa mãn không? Nếu như không thỏa mãn thì để tôi giúp cô.”

“Cậu buông tay, buông tay mau!”

Thời Trình Trình vùng vẫy ngồi dậy, cô ta đỏ mặt giơ cánh tay lên, nhưng cuối cùng cũng không hạ xuống.

“Đồ lưu manh.”

Thời Trình Trình thấp giọng mắng tôi rồi quay người như thể bỏ chạy.

Cô ta sẽ trở lại, tôi dám chắc rằng cô ta nhất định sẽ quay trở lại, dường như ban nãy bàn tay của tôi đã gieo cỏ đuôi chó trong lòng cô ta, cho dù cô ta có kiềm chế như thế nào đi chăng nữa thì ngọn cỏ đuôi chó vẫn sẽ mọc dài, xé rách trái tim cô ta…

Vào lúc ba giờ chiều hơn, tôi đang định tập thể dục tại nhà thì điện thoại đổ chuông.

Tôi nghe máy, mùi vị đàn đúm ăn chơi vang lên trong ống nghe: “Trịnh tổng, anh còn nhớ em không, em là Phong Sương đây.”

“Nhớ, má nhỏ có ba tốt, vóc người đẹp, mặt đẹp, giọng nói cũng hay, người đẹp Phong Sương. Sao thế, mới hai ngày không gặp mà thứ dưới đũng quần của cô đã không chịu nổi nữa rồi hả?”

“Ôi, anh nói bậy cái gì thế…”

Phong Sương oán trách mấy câu rồi mới hỏi bóng hỏi gió, xem xem tôi đã đưa tiền cho Triệu Thành Công chưa.

“Tôi đưa rồi, cậu ta chưa đưa lại cho cô à? Đm, thằng này đúng là đồ rác rưởi!”

Phong Sương nghe mắng mà thấy cạn lời, nhưng rõ ràng cô ta cảm thấy tức giận, tức giận vì không ngờ Triệu Thành Công lại dám nuốt tiền bán thân của cô ta!

Sau khi nói vài câu với Phong Sương. Cô ta vội vàng cúp máy.

Tôi biết, cô ta đi tìm Triệu Thành Công tính sổ rồi, hơn nữa Triệu Thành Công sẽ gọi cho tôi nhanh thôi.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của tôi. Mười mấy phút sau, cuộc gọi của Triệu Thành Công đã đến.

“Anh Trịnh, anh làm vậy không được tí nào, anh đưa tiền cho em rồi à?”

Tôi châm điếu thuốc, rồi nói với anh ta: “Đưa rồi.”

Triệu Thành Công cảm thấy kích động vô cùng: “Anh gửi vào tài khoản nào thế, em còn chưa đưa tài khoản ngân hàng cho anh mà sao anh gửi cho em được?!”

“Đm cậu cũng biết mình chưa đưa tài khoản cho tôi à? Tôi chuyển tiền cho cậu mà còn phải xin cậu cho số tài khoản nữa hả, cậu đúng là cái đồ ngu vô đối, đm đợi điện thoại của cậu suốt cả ngày trời, cậu có bị ngu không mà tài khoản còn không đưa, đm tôi còn phải phái người đến tận nhà cậu hả?”

Tôi chửi té tát một chặp, rồi nghe thấy tràng xin lỗi rốt rít của Triệu Thành Công.

“Anh, xin lỗi xin lỗi, em quên mất, em quên mất…”

“Được rồi, bớt nói nhảm đi, gửi số tài khoản đây, lát nữa tôi đi chuyển, giờ phải đi họp rồi.”

“Dạ dạ dạ dạ, anh đi làm đi, lát nữa em sẽ gửi tài khoản cho anh, anh làm việc đi.”

Sau khi cúp máy, tôi tiếp tục hút thuốc.

Muốn tiền à? Đợi đó đi!