Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 243




Trịnh Càn Nam tới hỏi han tình hình của Triệu Tĩnh nhưng cô ta lại không buồn trả lời một câu, trực tiếp gọi tất cả tiếp viên nữ đi, Trịnh Càn Nam nói hết lời, lúc này mới giữ được người lại.

Nếu tất cả tiếp viên nữ bên Triệu Tĩnh đều rời đi hết, vậy thì công việc làm ăn của Trịnh Càn Nam gần như sụp đổ mất một nửa rồi, dù sao đàn ông ra ngoài tìm thú vui cũng nhiều hơn phụ nữ.

Bằng cách hỏi han những người khác, cuối cùng Trịnh Càn Nam cũng hiểu rõ tình hình.

"Người anh em Thiên Long, đây cũng là cậu không đúng rồi, Tiểu Ngô người ta cũng không cố ý đến muộn, cậu ta vì giúp cô ấy sửa xe mới đến muộn, cậu không thể nhìn người không nhìn việc như vậy được, hơn nữa không phải có rất nhiều người không đến đó sao, cậu nhắm vào tiểu Ngô làm gì?"

Trong mắt tôi, có lẽ Trịnh Càn Nam đang vặn hỏi Thiên Long nhưng trên thực tế câu hỏi của ông ta nghe vào tai lại giống như đang hỏi thăm, cho nên rất nhanh tôi liền hiểu rõ, Trịnh Càn Nam trên danh nghĩa là ông chủ nhưng ông chủ này lại bị Triệu Tĩnh bắt nạt, bên này còn phải nhẫn nhịn Thiên Long, giống như chuột chui vào trong ống, vì miếng ăn mà phải chịu hai bên ức hiếp.

Quả nhiên một lúc sau Thiên Long đã oán hận ông ta: "Trịnh đại lão tổng, sao tôi lại nhìn người không nhìn việc chứ, chẳng lẽ quyền đuổi người của Thiên Long tôi là giấy, gặp nước liền tan mất à? Còn nữa, cậu ta đến muộn tôi không thể dạy bảo cậu ta được à, trên đầu của cậu ta dán tờ giấy được hưởng đãi ngộ đặc biệt? Hay là cậu ta mang họ Ái Tân Giác La nên được hưởng thụ đại ngộ như hoàng tộc?"

Đêm này là một đêm ồn ào, náo loạn hơn nửa giờ cuối cùng Trịnh Càn Nam cũng thuận lợi thuyết phục được hai bên, lúc này mọi chuyện mới miễn cưỡng êm xuôi xuống.

Chuyện vừa êm xuôi, có một giọng nói gọi tên tôi được phát ra từ trong ipad.

Tôi cũng lười đợi ở chỗ này để nghe mấy chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh này, mặc dù Thiên Long gây chuyện nguyên nhân bắt nguồn từ tôi nhưng chút chuyện này thật sự không đáng để tôi phí tâm tư.

Sau khi đi vào phòng bao riêng, đẩy cửa ra, lòng tôi liền lạnh xuống mất một nửa.

Vị tỷ phú đeo vàng đeo bạc kia thế nhưng là thật sự có song 180, cao 180 centimet, nặng cũng 180 kg, kg! kg! kg!

Chị ta đứng ở nơi đó, nếu thay bằng một cái đầu trọc và mặc trên người áo cà sa thì thật sự đúng là Phật Di Lặc tại thế.

Loại người này, cho dù có khuôn mặt tiên nữ thì có đống kia thịt mỡ kia đắp lên cũng không còn hình người nữa.

"Chị, hôm nay trời mưa to như vậy mà ngài cũng không quên đến chiếu cố người em này, tôi thật sự rất cảm kích đấy!"

Vị tỷ phú liếc mắt nhìn tôi một cái, hơi không vui nói: "Ai là chị của anh, anh nhận nhầm người rồi!"

Tôi đóng cửa phòng, vội vàng đỡ chị ta ngồi xuống, mặt mũi tràn đầy ý cười chân thành.

"Sao có thể nhận nhầm người được chứ, nói thật không dám lừa chị, vừa nhìn thấy chị tôi đã cảm thấy hai chúng ta vô cùng có duyên phận, vô cùng thân thiết. Hôm nay là ngày thứ hai tôi đi làm ở đây, có thể gặp được chị đúng là ông trời đang ưu ái cho tôi mà!"

Tôi dùng hết khả năng lấy lòng chị nhà giàu, sau đó chị ta lại thở hồng hộc trả lời một câu: "Ưu ái cái gì mà ưu ái, thèm thịt anh thôi?"

Lời này của chị ta, thật đúng là khiến tôi không biết phải nói tiếp thế nào.

"Sao có thể chứ, chị lại nói đùa rồi."

"Với người không quen, ai đùa giỡn với anh làm gì!"

Tôi lại dùng khuôn mặt tươi cười, chị ta cũng cười cười mà oán trách tôi, hơn nữa oán trách một cách thậm tệ, một chút mặt mũi cũng không cho.

Vất vả lắm mới để chị ta ngồi xuống được, ghế sofa lại vang lên 'Két' một tiếng, trong nháy mắt chiếc ghế mềm mại bị ép xuống đến cực hạn, so với ép lương khô còn nặng hơn.

"Chị muốn uống gì không?"

"Tôi muốn uống còn cần phải đến chỗ các anh à?"

"Vậy để em xoa bóp cho chị."

"Tôi muốn xoa bóp thì sẽ có người đến phục vụ tận nơi, cần gì phải đội mưa gió chạy đến đây?"

Tôi nói cái gì chị ta cũng phản bác lại cái đó, hơn nữa còn nói một cách rất tức giận, thế là tôi cũng nổi giận.

"Chị làm sao vậy, chị làm như vậy là không đúng, tôi chính là bởi vì vừa vào cửa đã cảm thấy hai chúng ta có duyên phận, tôi nhìn chị thấy thân thiết cho nên mới có lòng muốn làm quen với chị, tôi cũng không hề nói dối chị, tôi thật sự rất thích những người phụ nữ có da có thịt, người như vậy rất gợi cảm, làm chuyện đó rất thích, nhân đây tôi cũng muốn xin cách liên lạc của chị."

"Chị thì tốt rồi, thử nhìn chị đi, vừa vào cửa nhìn thấy tôi liền thở phì phò. Chị tức giận cái gì vậy, chị không biết tức giận sẽ có hại cho cơ thể à? Chị không đau lòng nhưng tôi thì rất đau lòng đấy..."

Tôi còn chưa kịp nói xong, chị ta lại tiếp tục bồi thêm một câu: "Anh đau lòng cái rắm ấy mà đau lòng, anh biết tôi là ai không mà đau lòng?"

Bà béo này khiến tôi trực tiếp biến thành người vô dụng, tôi muốn đầu hàng.

Ngay lúc tôi im lặng không phản bác được câu nào, chị ta lại đột nhiên chủ động mở miệng.

"Anh thật sự thích người béo như tôi ư?"

"Đương nhiên là thật rồi, khi còn bé trong nhà tôi rất nghèo, nhìn thấy người ta béo tôi rất thích, mặc dù lớn lên điều kiện gia đình đã tốt hơn một chút, nhưng tôi vẫn rất thích những cô gái béo..."

Tôi mở mắt nói dối một tràng, tận đến khi không còn gì để nói nữa, nhưng nhìn chị nhà giàu này lại có vẻ rất hào hứng, ít nhất là không tỏ ra chán ghét.

Nói thêm một lúc nữa, chị ta bảo tôi lấy giúp chị ta cái túi.

Thế là tôi lấy chiếc túi màu đen bằng da lừa đưa cho chị ra, sau đó chị ta rút từ trong túi ra một sấp tiền mới tinh trực tiếp nhét vào trong ngực tôi qua khe hở của cúc áo, bàn tay mập mạp kia cũng thừa cơ nhéo một cái trên lồng ngực của tôi, giống như là mèo cào, lúc ấy tôi đã đau đến mức nhe răng nhếch miệng.

Nhưng chị nhà giàu kia lại có vẻ như thích cái này, bởi vì hơi thở của chị ta đã nặng hơn.

"Đến đây, giúp tôi..."

"Hắt xì!"

Tôi không nhịn được, liền quay sang bên cạnh hắt hơi một cái.

"Chị, rất xin lỗi, vừa rồi tôi đi xe điện đến đây nên bị ngấm mưa mới bị cảm. Vừa rồi chị muốn tôi giúp chị cái gì ấy nhỉ?"

"Xe điện? Đêm nay anh hầu hạ tôi cho tốt, chỉ cần khiến chị đây cảm thấy thoải mái thì ngày mai tôi sẽ đổi xe cho anh!"

Tôi biết ơn, vội vàng tỏ ra cảm ơn, nhưng sau khi cảm ơn xong tôi không quên hắt xì thêm một cái, thuận tiện cầm khăn tay giả vờ lau nước mũi.

"Cảm ơn chị, sau này chị sẽ là chị ruột của tôi, nhất định tôi sẽ hầu hạ chị thật tốt."

Chị ta khoát khoát tay, sau đó gắng sức giơ chân lên, nhìn hành động kia của chị ta tôi đã biết chị ta muốn làm gì, nhưng sau khi trải qua một phen vượt mọi khó khăn gian khổ và cố gắng, lúc chị ta nâng chân lên được cách mặt đất ba centinmet thì thất bại.

Không đợi chị ta nói cái gì, tôi trực tiếp nâng bắp chân còn to hơn bắp đùi của Triệu Tĩnh kia lên.

"Cũng không tệ lắm, nhìn vẫn rất đẹp, để tôi cởi giày giúp chị..."

"Hắt xì!"

"Được rồi được rồi, anh đi ra ngoài đi, cứ hắt xì liên tục như vậy thì có Hoàng Hiểu Minh ở đây tôi cũng không có hứng thú. Anh xéo đi nhanh lên!"

"Đừng mà chị..."

Tôi lại nói ra rất nhiều lời cầu xin, tha thiết khẩn cầu chị ta cho tôi ở lại, nhưng cứ đến lúc chị ta sắp mềm lòng tôi lại vội vàng hắt xì một cái, lần này coi như đã cắt đứt toàn bộ dục vọng của chị ta.

"Cút cút cút cút cút đi, ba mươi triệu kia coi như cho chó ăn, cút ra ngoài nhanh lên, đừng để lây sang tôi, lần đầu tiên tới chỗ các người mà đã gặp phải một tên bệnh tật như anh, thật sự là xúi quẩy mà!"

Lần đầu tiên tới? Vậy chính là chưa được thử qua nhất ca trâu bò của chúng ta rồi? Vậy sao được chứ, nhất định phải nếm thử!

"Chị, tôi sai rồi, tôi có lỗi với chị, như thế này đi, tôi tiến cử nhất ca ở chỗ chúng tôi cho đi, chắc chắn là đệ nhất, nhân phẩm tốt, kỹ thuật tốt, cái kia cũng dài không chê vào đâu được, mấy chàng trai Hàn Quốc tươi trẻ chị đã từng gặp chưa? Nhưng vẻ ngoài của anh ấy ngay cả mấy tiểu thịt tươi đó cũng không sánh nổi được, chắc chắn là người đàn ông hiếm thấy, nhất là cái bảo bối vừa dài vừa lớn kìa, quả thực là vô địch. Còn nữa còn nữa, công phu đầu lưỡi của anh ấy tuyệt đối là nhất hạng, mấy tiếp viên nữ ở đây của chúng tôi lúc nào cũng khen anh ấy không dứt miệng..."

Ở trước mặt chị nhà giàu, tôi tâng Thiên Long lên tận trời, khen đến mức trong trời đất không có gì sánh bằng, khen để mức trái tim của chị nhà giàu cũng dao động.

"Coi như anh còn có lương tâm, không phí công chị đây mù mắt cho anh ba mươi triệu. Được rồi, gọi giúp tôi nhất ca của các anh đến đây."

"Đúng vậy!"

Anh dám bới lông tìm vết ông đây à? Ông đây chơi chết anh! ! !