Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 240




“Cô là người khách đầu tiên của tôi, tôi thật lòng cảm ơn cô, cô đã khiến tôi trở nên dũng cảm và kiên cường, khiến cho tôi đủ can đảm để tiếp tục công việc sau này, tôi cũng cảm ơn cô, cảm ơn cô nhé!”

Nữ sinh ấy rất vui vẻ, cô ta cười đến là xán lạn giữa những lời cảm ơn đầy hoang đường của tôi.

Nhưng rồi một giây sau, cô ta vội vàng bỏ đi, bởi vì sắp sửa hết một tiếng đồng hồ rồi. Một khi quá giờ, cô ta sẽ không có đủ tiền mặt để trả.

Tôi dùng ánh mắt tiễn cô ta ra khỏi Đỉnh Phường, châm điếu thuốc rồi mới vẫy tay với cô ta.

Sau khi hút xong điếu thuốc, tôi lại quay về phòng chờ.

“Ôi trời, đây chẳng phải là anh Dương Liệt sao? Thế nào hả, tay súng nhanh à, còn chưa đầy một tiếng đồng hồ nữa mà đã bị người ta trả về rồi.”

“Chắc cũng không phải đâu, đừng có chê cười người khác, bốn mươi phút tiền hí, mười phút chào hỏi cởi đồ, rồi thêm năm phút làm, cũng chẳng phải là vừa đủ hay sao!”

Những người xung quanh đều đang cười nhạo tôi, có thể nói là không ai có ý tốt một chút nào, những cũng không thể nói bọn họ có ác ý, dù gì người cùng ngành đều là oan gia, ai ai cũng là đối thủ cạnh tranh của nhau. Nếu như ép tôi đi, chẳng phải công việc của tôi sẽ được chọn giữa đám bọn họ hay sao? Bởi thế tôi cũng hiểu lắm.

Nhưng điều khiến tôi không hiểu là một tiếng đồng hồ rồi, cho dù làm nửa tiếng cũng được xem là đạt chuẩn rồi chứ?

Bướm đêm trước mặt tôi tương đối lương thiện, ít nhất cũng không châm chọc tôi.

“Sao rồi, anh Dương Liệt, có tiền bộ không, nhận được bao nhiêu tiền bo thế.”

Tôi thành thật trả lời: “Chẳng được bao, là một cô nữ sinh gặp trục trặc trong chuyện tình cảm, trong túi cô ấy chỉ còn có một triệu hai thôi, cho tôi trăm rưỡi, tôi không lấy, cuối cùng nhận mười lăm ngàn của cô ta xem như nhận thành ý thôi.”

Sau khi nói dứt lời, tôi lấy mười lăm ngàn trong túi ra.

“Một triệu hai, xem như trừ đi tiền phòng và tiền công trả cho anh cũng chỉ còn có ba trăm mà thôi, cho anh trăm rưỡi, không tệ!”

“Tôi cũng cảm thấy anh Dương Liệt của chúng ta không tệ, tâm địa lương thiện, thương yêu cô nữ sinh ấy nên chỉ lấy có mười lăm ngàn mà thôi.”

Một nhóm công chúa đang nói chuyện, đột nhiên bị cắt ngang bởi giọng nói của một người đàn ông, giống như một nhành cỏ lọt thỏm giữa khóm hoa, trong chốc lát đã phá tan mọi cảnh đẹp.
“Đã làm ngành này rồi còn giả vờ lương thiện nữa à, đồ ngu ngốc.”

Tôi tìm hướng phát ra âm thanh bèn nhìn thấy gương mặt điển trai của Thiên Long, chỉ có điều gương mặt ấy toát ra sự khinh bỉ.

Tôi chỉ cười cười chứ không nói gì, tiếp tục lấy điện thoại ra giết thời gian, chờ đợi vị khách tiếp theo.

Nhưng trên thực tế mọi người đều đi làm hết rồi, kể cả hoa khôi Triệu Tĩnh và nam hoa khôi Thiên Long, nhưng tôi vẫn còn chưa nhận được công việc.

Nghe mọi người xung quanh nói tiếp theo là thời gian hoạt động tự do, muốn đi về thì có thể tan ca, còn muốn ở lại thì tiếp tục ở lại.

Thế là sau khi tiếp tục ngồi đợi đến một giờ, tôi bèn tan ca đi về.

Sau khi ra khỏi phòng chờ của Đỉnh Phường xa hoa, tôi nhìn thấy Thiên Long, anh ta chạy về phía chiếc xe Porsche màu đen, đặt mông ngồi vào trong xe một cách thoải mái, cuối cùng chiếc xe nổ máy chạy đi.

Tôi đi ngay về phía chiếc xe Passat, một chiếc Volkswagen Beetle trắng bên cạnh khởi động máy.

Tôi nhìn thấy Triệu Tĩnh thông qua lớp kính xe, rõ ràng cô ta đã làm xong việc rồi.

Cô ta không có ý định chào hỏi tôi, tất nhiên tôi cũng không định chào hỏi cô ta làm gì.

Sau khi cô ta lái xe rời khỏi đây, tôi hạ cửa xuống rít một điếu thuốc rồi mới vội vàng về nhà.

Sau khi chạy hết ba cây, tôi nhìn thấy chiếc Volkswagen Beetle trắng đậu ở ven đường, hơn nữa còn mở đèn khẩn cấp. Dường như biển số xe hơi quen quen, thế là tôi lái xe đến dừng ngay sau xe chiếc Volkswagen Beetle.

Lúc bước xuống xe, tôi nhìn thấy Triệu Tĩnh đang ngồi hút thuốc bên trong.

“Người đẹp Tĩnh có thói quen tao nhã thật, đang đêm đang hôm mà lại đậu xe ven đường để hút thuốc hả?”

Triệu Tĩnh nhìn tôi: “Xe hư rồi, tôi đang nghĩ xem nên về nhà thế nào.”

“Cô xuống xe đi.”

Sau khi Triệu Tĩnh xuống xe, tôi bước lên nổ máy nhưng lại không nổ được, tất cả mọi thứ đều bình thường như lại không nổ máy được.

Tôi hỏi Triệu Tĩnh đã xảy ra chuyện gì, cô ta nói đột nhiên đang lái thì xe bị chết máy.

Tôi cảm thấy có thể vì hết xăng rồi.

Cô ta nhìn tôi: “Tôi biết nhìn đồng hồ xăng.”

“Đồng hồ xăng cũng không phải là vạn năng.”

Tôi mở cốp trước xe ra rồi tìm bình xăng, tôi lấy dụng cụ luôn mang theo trong xe để mở bình xăng ra.”

“Cô lên xe đề máy thử xem.”
Cô ta đề máy thử, bình xăng chẳng còn chút nào, thế là tôi bèn đóng cốp lại cho cô ta.

“Thật sự hết xăng rồi hả? Đồng hồ xăng bị hư sao?”

Triệu Tĩnh cảm thấy ngạc nhiên, tôi cũng lười chẳng giải thích với cô ta nữa.

Tôi trở về xe mình rồi lái đến trước bình xăng của xe cô ta.

Mở cốp ra, tháo nắp bình, tìm cái ống dẫn xăng trong xe rồi gắn vào bình xăng của cô ta.

“Lên nổ máy xe tôi đi.”

Cô ta làm theo lời tôi, sau khi nổ máy lái xe tôi đến gần mũi xe mình, rồi nhìn thấy xăng đang chảy sang bình xăng của cô ta trong ống.

Xem ra cô ta cảm thấy hơi thần kỳ: “Làm thế cũng được à?!”

“Sao lại không được?”

Rồi sau đó, tôi bèn nói nguyên lý của rót xăng là rút xăng cho cô ta nghe.

Triệu Tĩnh gật gật đầu, cô ta lại lắc đầu: “Thế thì anh mở nắp hút xăng là được rồi, đơn giản biết chừng nào.

“Tôi còn không biết thế thì đơn giản hơn sao, trong bình xăng có lưới, vừa có thể lọc, vừa có thể đề phòng xăng bị ăn trộm, không tin thì cô lấy điện thoại ra soi thử mà xem, ném điếu thuốc đi!”

Cô ta thật sự không tin, nhưng thực thế chứng minh rằng tôi đã nói đúng.

Thời gian đổ xăng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, vừa đủ mười phút.

Trong khoảng thời gian này, tôi và cô ta nói chuyện phiếm về những chuyện trong quán, cô ta dạy cho tôi vài chuyện.

“Sau này có vài phòng tiếp khách thì phải cố gắng kéo dài thời gian, cậu cứ thu tiền theo giờ là được rồi, nếu cậu có thể kéo dài thời gian cả đêm mà không bị khách hàng tố cáo thì Trịnh Càn Nam và cậu đều có hời, không thể kiếm ít tiền được, cũng không sẽ không bị nói xấu là tay súng nhanh. Thân là tay chơi lão làng, chắc là cậu hiểu rõ chuyện này, có thể tôi lo lắng dư thừa rôi, biết đâu chừng cậu chỉ thấy tội vì cô nữ sinh ấy chỉ còn dư vài đồng bạc lẻ mà thôi.”

Tất nhiên là tôi biết cách kéo dài thời gian, chỉ có điều không hiểu mắc gì cô ta chắc chắn tôi là tay chơi lão làng.

Sau khi tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, cô ta chỉ vào mấy đồng xu mà tôi đang cầm trong tay đùa nghịch, tôi lập tức hiểu ngay.

Thế mà quên mất mấy thói quen trong vô thức này rồi.

Tôi lập tức nói về chủ đề khác với cô ta, trong lúc vô tình lại nhắc đến xe của Thiên Long.

“Panamera bảy tuổi, mấy trăm triệu thôi, xoạc chân không có vách thì chỉ có thể trông chờ vào cái miệng mím lại thôi.”

Sau khi đổ xăng xong, tôi nhanh chóng gắn lại chiếc xe, giúp cô ta nổ máy, hoàn thành.

“Cảm ơn nhé.”

Tôi dán người vào cửa sổ xe cô ta, ngắm nhìn góc nghiêng của gương mặt xinh đẹp ấy: “Sao hả, cô không định lấy thân báo đáp để bày tỏ lòng cảm ơn sao?”

Gương mặt cô ta vẫn bình tĩnh như cũ, dường như bẩm sinh đã không có vẻ mặt khác vậy: “Tạm biệt.”

Sau khi nói dứt lời, cô ta lái xe, may mà tôi tránh nhanh, chứ bằng không đã bị đè bẹp rồi.

Sau khi trở về xe mình, tôi cầm khăn giấy lau tay rồi mới lái xe về nhà…