Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 224




Không thể không nói, khi Vũ Bích Phượng xỏ giày cao gót trắng đi tất đen, cảm giác đẹp đẽ đúng là không gì sánh kịp.

Sự đối lập mạnh mẽ giữa trắng và đen khiến cho trong lòng người ta như có một cọng cỏ đuôi chó, nó không đâm chọc mà chỉ nhẹ nhàng phẩy phẩy, khiến cho chúng ta không bắt được, cản không xong, cực kỳ sốt ruột.

Đương nhiên, cách tốt nhất để xử lý sự sốt ruột này chính là đặt cô nàng khiến người ta nôn nóng kia dưới thân.

Tôi cởi đôi giày coa gót của Vũ Bích Phượng ra, sau đó thưởng thức cặp chân mịn màng qua lớp tất đen, càng cố ý liếm láp cách một váy, khiến cho Vũ Bích Phượng không nhịn được mà rên rỉ một tiếng.

"Phượng Phượng, chúng mình đã lâu rồi không làm, tôi nhớ chị lắm."

Vũ Bích Phượng không nhìn tôi mà quay đầu nhìn về phía buồng vệ sinh, sau đó cô ta mới ẩn nhẫn mở miệng:

"Cậu nhớ tôi cũng không đến tìm tôi, có Cố Diệu Hà, Trương Ngọc Dung và Thư Hiểu Cầm, chắc là cậu sẽ không nhớ nữa?!"

Ấn đôi bàn tay mịn màng của cô ta xuống dưới thân, tôi hôn một cách mãn liệt, dùng lồng ngực đè ép khuôn ngực đầy đặn của cô nàng.

"Nếu không có Trịnh Quốc Huân và Bàng Kiến Quân, chị nghĩ tôi có thể quen biết họ được ư?"

Nếu không có hai người kia, tôi thực sự sẽ không quen biết Cố Diệu Hà và Thư Hiểu Cầm. Nhưng dưới sự dẫn dắt của tôi, Vũ Bích Phượng hiển nhiên sẽ không nghĩ vậy.

Cô nàng nhẹ nhàng hôn tôi một cái, sau đó hai tay còn vòng qua ôm chặt lấy tôi.

"Xin lỗi, tôi không biết việc tôi gặp cậu lại mang đến nhiều phiền toái cho cậu như vậy, nếu giờ dừng việc gặp gỡ có thể khiến ba tôi bỏ đi suy nghĩ này, tôi thực sự đồng ý chịu đựng không gặp cậu nữa, chỉ cần cậu bình an là được, tôi..."

Tôi không để Vũ Bích Phượng nói tiếp, kéo thẳng áo trong của cô ta ra, để lộ ra bầu ngực tròn đầy vểnh cao được bao bọc trong lớp áo lót màu đen đầy mê hoặc.

Giây tiếp theo, tôi lấp kín bờ môi đầy đặn căng tràn của cô ta, vươn tay âu yếm nhắm vào bộ ngực đầy đặn kia.

Được mấy phút, gương mặt nhỏ nhắn của Vũ Bích Phương đã đỏ bừng, đến cả mái tóc cũng bắt đầu rối tung.

"Chị có thể từ bỏ việc ở bên tôi, chị có thể chịu được, nhưng tôi thì không. Tôi có thể mất mạng, nhưng mỗi một ngày tôi sống trên đời, tôi đều cần có chị ở bên, đều muốn cảm nhận được sự tồn tại của chị."

Nói xong, trong ánh nhìn chăm chú mê ly của Vũ Bích Phượng, tôi cởi quần cô nàng ra, lập tức dùng tay chạm vào chiếc quần lót ren màu tím nhạt gợi cảm kia....

"Xin lỗi..."
Đây là lần thứ hai tôi nghe được lời xin lỗi với ý tứ tương đồng trong ngày hôm này, câu đầu tiên từ Lục Tiểu Nham, còn câu thứ hai đến từ Vũ Bích Phượng.

Tôi vô cùng bất đắc dĩ gục lên người cô ta: "Hai người đúng là chị em tốt, chị em tình thâm!"

"Hả? Tiểu Nham cũng tới?"

Tôi không trả lời cô ta, nhảy xuống giường đi gõ cửa buồng vệ sinh."

"Tiểu Nham, em ra được rồi đấy, chị em cũng giống như em."

Sau đó, cửa phòng vệ sinh mở ra, Lục Tiểu Nham và Vũ Bích Phượng bốn mắt nhìn nhau, đồng thời bật cười ôm lấy nhau.

Trong quá trình ôm, tôi liền thấy hai đôi gò bồng đảo chèn ép lẫn nhau, ma sát, tràn ngập mê hoặc, khiến cho tâm hồn mê say.

"Phong cảnh đẹp như vậy, ngàn vạn lần không được lãng phí."

Vậy nên tôi liền kéo một cái ghế lại, sau đó đứng bên trên, lập tức cởi quần.

Lục Tiểu Nham ngượng ngùng nói: "Như thế này không ổn đâu..."

Vũ Bích Phương cũng có vẻ e thẹn, nhưng cô ta phóng khoáng hơn nhiều.

"Lại đây đi, hôm nay hai chị em mình khiến cậu ta hụt một vố, coi như bồi thường đi!"

Lục Tiểu Nham ngượng ngùng gật đầu, sau đó bị Vũ Bích Phương cởi áo ngực ra.

Tiếp đó móc áo ngực của Vũ Bích Phượng cũng bị Lục Tiểu Nham cởi ra.

Chỉ một giây sau, hai chị em đã bước đến chỗ tôi, sau đó cùng tự nâng bộ ngực mình lên, nhẹ nhàng giúp tôi đè ép, ma sát.

Cảm giác đầy đặn lại non mềm cùng một lúc này khiến tôi như hiểu thấu cuộc đời.

Hơn hai tiếng sau, chúng tôi rời khỏi khách sạn, cuộc chiến kết thúc dưới sự đồng ý của ba bên.

Tôi đứng không nổi, hai chị em họ cũng đứng không nổi, cho nên cả ba liền vào phòng tắm, chơi đùa vui vẻ, trêu chọc tắm rủa trong sự mập mờ.

Sau khi rời khỏi khách sạn, tôi đưa hai chị em về nhà.

Không quá dịu dàng, hôn mỗi người một cái xong, tôi liền lái xe đi.

Có điều còn chưa đi xe, di động của tôi đã kêu lên.

Tên người gọi trên màn hình khiến tôi thấy rất kỳ lạ, bởi vì tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện cô ta sẽ gọi điện cho tôi.

Hoàng Hương, vợ ông chủ của Phòng tắm Đế Vương, nói cho đúng thì là bà chủ hiện giờ.

"Sao vậy, Hoàng bang chủ, đã lâu không gặp...."

Tôi vốn định trêu chọc cô ta một chút, không ngờ, giọng nói lo lắng của cô ta lập tức ngắt lời tôi:

"Lưu Thông bị tai nạn rồi, giờ đang ở khoa Ngoại bệnh viện Nhân Dân, tôi đang từ tỉnh về!"

Hoàng Hương không nói gì thêm nhưng tôi hiểu ý của cô ta, Lưu Thông không cha không mẹ, ngoại trừ Hoàng Hương ra thì có thể nói là một kẻ đơn độc, người bạn tốt nhất cũng chỉ có tôi. Lúc này cô ta chỉ có thể giao cho tôi chăm sóc ông ta.

Vậy nên tôi đạp chân ga, phóng về phía bệnh viện Nhân Dân.

Đến bệnh viện, tôi bấm thag máy lên khoa Ngoại.

Sau khi khai báo thông tin thăm bệnh với y tá, tôi tìm được phòng ông ta đang nằm.

Lúc này, ông ta đang được các y tá đứng xung quanh, quấn băng như một cái bánh chưng, hai cánh tay cũng bị quấn chặt, hai chân cũng băng kít mít, giống như đang mặc một bộ áo giáp màu trắng vậy, trên trán còn bị dán một cái băng gạc to bằng bàn tay.

Xem ra, vết thương rất nghiêm trọng.

"Y tá, ông ấy không sao chứ?"

"Ồ, bạn tốt, cậu đến rồi à? ngồi xuống đi, muốn uống nước thì tự tót, giờ tôi không rảnh hầu hạ cậu..."

Nhìn ông ta vẫn còn sức lắm mồm như vậy, tôi liền biết ông ta không sao cả.

Quả nhiên, sau đó y tá nói với otoi, ông ta chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại.

Y tá treo túi truyền dịch cho ông ta xong liền đi, tôi bèn đá một phát vào giường.

"Nói xem, có phải anh bị hãm hại không, giống như hồi trước tôi gây họa cho Hoàng Hương ấy."

Lưu Thông thở dài một tiếng: "Aiz, hồng nhan gây họa, hồng nhan gây họa! Hoàng Hương gọi điện cho tôi, tôi đang nói chuyện sôi nổi với cô ấy, sau đó chả biết làm sao tự dưng lại lái xe lên lề đường, cuối cùng tông vào cây, cây gãy không nói, tôi còn từ ghế trước bắn ra ngoài."

Chuyện kích thích như vậy mà ông ta chỉ bị thương ngoài da, đúng là không dễ gì.

"Bạn tốt à, cậu có thuốc lá không, cho tôi một điếu."

Dưới sự năn nỉ liên tục của Lưu Thông, tôi đi cùng ông ta ra khỏi phòng bện, sau đó quay lại khu hút thuốc ở tầng trệt.

Ở đó, chúng tôi vừa hút thuốc vừa kể cho nhau nghe cuộc sống gần đây.

Bên phía Lưu Thông rất thuận lợi, vốn mọi việc vẫn do Hoàng Hương quản lý để ý, ông ta giúp đỡ, hiện giờ vẫn thế, hơn nữa mâu thuẫn giữa Trương Ngọc Dung và Bàng Kiến Quân cũng không ảnh hưởng đến ông ta, cho nên bên phía ông ta vẫn khá suôn sẻ.

"Cô nàng che mặt xinh đẹp kia không thấy quay lại, đúng là đẹp thật."

Vốn định nói cho ông ta biết Cố Diệu Hà đã bị tôi thu phục, nhưng nghĩ đến chuyện giờ ông ta đã "thê thảm" thế này, không nên đả kích tâm hồn yếu ớt của ông ta thì hơn.

"Được rồi, dạo gần đây cậu sao rồi, ở khu khác làm có vui vẻ không, đại thiếu gia nhà giàu vẫn chưa chán trải nghiệm cuộc sống à?"

Đại thiếu gia nhà giàu, ông ta vẫn nghĩ tôi là cậu ấm.

"Tôi phải đi đây, bị người ta đuổi như chó, đắc tội người không nên đắc tội rồi."

"Hả? Sao lại thế?"

Lưu Thông gặng hỏi nguyên nhân nhưng tôi không nói cho ông ta biết, tuy ông ta không phải người dám làm ai bị thương nhưng hiện giờ cuộc sống ông ta đang yên bình, tôi không muốn quấy rầy.

"Không nói thì thôi, năng lực của tôi cũng có hạn, lúc nào đủ khả năng thì kêu tôi một tiếng. Cái khác thì không có chứ cái mạng này vẫn đưa cho cậu được."

Tôi nhìn ông ta một cái: "Anh nên giữ cho chặt cái mạng của mình đi, làm như tôi thèm cái mạng chó của anh vậy."

Lưu Thông im lặng, lập tức hỏi tôi dự định tiếp theo.

"Tôi định đến thành phố Q."

Thành phố Q, chính là nơi ở của Địch Lệ Ba.