Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 222




Sau khi ngủ với Cố Diệu Hà trong văn phòng của Trương Ngọc Dung ngày hôm đó, mối quan hệ đã cách biệt lâu năm của cô và Trương Ngọc Dung được nối lại, mà mối quan hệ này phục hồi cực kỳ nhanh chóng, giống như chị em một nhà vậy.

Mà chỗ của Trương Ngọc Dung cũng là do cả hai cùng nhau quản lý, phòng làm việc vẫn ở chung một phòng, cũng là thuận tiện cho Tưởng Lâm bảo vệ hai người bọn họ.

Tôi đã từng nói chuyện với Tưởng Lâm về việc tăng lương cho cô ấy, nhưng cô ấy lắc đầu vì cô ấy cảm thấy việc bảo vệ hai người phụ nữ này rất dễ dàng, ít nhất là cho đến nay, quan trọng là cô ấy tương tác với cả hai rất tốt và không bao giờ cảm thấy đó là một phần của công việc, giống như chị em ở với nhau cả ngày, như bạn gái thân mật vậy

Tình huống này khiến tôi cảm thấy an tâm.

Thấm thoắt đã đến Tết Dương lịch, trong thời gian này, tôi sống ở nhà của Trương Ngọc Dung, ban ngày tôi thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo, buổi tối thì cùng ba người đẹp tán gẫu, đi mua sắm và xem phim. Dù sao, ở bên ba người phụ nữ này, tôi giống như một vệ sĩ hơn, còn là một vệ sĩ có nhiệm vụ lái xe và xách túi.

Vào ngày đầu tiên của năm mới, mới hơn mười giờ sáng, tôi nhận được cuộc gọi từ Vũ Bích Phượng.

"Vẫn chưa chết trên người của Trương Ngọc Dung với Cố Diệu Hà sao?"

Tin tức của cô ấy rất nhanh nhạy, thậm chí cô ấy còn biết chuyện Cố Diệu Hà đã bị tôi thu phục rồi.

"Không, chờ chết người chị và Tiểu Nham."

"Vậy thì đến đây đi, đến công ty đón chị, sau đó chúng ta đi đón Tiểu Nham."

Sau đó cúp điện thoại, tôi nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó mới nhớ ra là ngày Tết Dương lịch Tiểu Nham được nghỉ ba ngày.

Tôi đứng dậy, mặc quần áo, tắm rửa, sau đó đến căn phòng ban đầu là phòng đọc sách, bây giờ là phòng luyện công.

Trương Ngọc Dung và Cố Diệu Hà vẫn còn ngủ, tôi không muốn đánh thức họ nên chỉ có thể nói chuyện với Tưởng Lâm.

Lúc tôi đẩy cửa vào, tôi thấy Tưởng Lâm đang trong tư thế trồng cây chuối bằng một tay.

Khi cô mặc một chiếc quần thể dục giống như quần múa, đường nét của đôi chân thon thả không bị che khuất, thậm chí có thể thấy rõ đường viền của chiếc quần nhỏ bên trong, thậm chí còn có chỗ hơi nhô lên.

Tôi vờ như không thấy, nghiêng đầu nhìn Tưởng Lâm: "Mới sáng sớm đã luyện tập, không mệt sao?"

"Còn hơn một thằng khốn nạn lười biếng như anh. Ít nhất, tôi cũng sống lâu và chết muộn hơn anh."

Cô ấy rất không khách sáo, dù đã ở chung nhiều ngày nhưng cô ấy vẫn bận tâm đến vấn đề tôi hỏi cô ấy còn trinh hay không.

Tôi tựa vào khung cửa, như có như không nhìn chỗ nhô lên giữa hai chân cô ấy, dáng người hoàn hảo quyến rũ, nhất là những động tác khó của cô ấy, đột nhiên khiến tôi nhớ đến lúc trước khi mình đang ở trong phòng tắm, Địch Lệ Ba từng giơ cao chân gác thẳng lên vai tôi.

Loại hưởng thụ với động tác có độ khó cao như vậy, lúc làm chắc chắn sẽ rất sướng, giống như động tác Tưởng Lâm đang làm lúc này, tôi còn muốn bảo cô ấy chống hai tay xuống đất, sau đó tôi ôm chân cô ấy cùng nhau luyện tập.

Đương nhiên, loại chuyện này chôn ở trong lòng là được rồi, không thể nói ra. Trước mặt cô ấy, dù có súng chĩa sau lưng, tôi cũng sẽ không bao giờ có cơ hội thành công.

"Anh còn chưa đi ra, ở đây làm gì?"

Nếu không có Tưởng Lâm nhắc nhở tôi, tôi đã suýt quên mất chuyện chính.

"Nói với cô một tiếng, chuyển lời cho hai người chị của cô buổi trưa tôi không về nhà ăn cơm, buổi tối cũng chưa chắc sẽ về."

"Nói xong thì cút đi." Cô thực sự rất không khách sáo, thái độ rất bất mãn.

"Tôi dù sao cũng anh rể của cô, anh rể, em vợ, quan hệ thân cận như vậy, cô không thể dịu dàng một chút sao?"

Tưởng Lâm trong tư thế trồng chuối trừng mắt nhìn tôi: "Tôi chưa đánh anh đã xem như rất dịu dàng rồi."

Câu nói của cô ấy khiến tôi không nói nên lời.

Trong tư thế trồng cây chuối, cô dần dần hạ eo về phía sau, và sau đó toàn bộ cơ thể quyến rũ cong lên như một cây cầu, đầy đặn và rắn chắc, đường viền giữa hai chân, lúc này vì đang trong tư thế , trông hoàn hảo và đặc biệt hấp dẫn.

"Lâm Tử, cô có cảm thấy, ở tư thế này mà làm, nhất định sẽ rất thoải mái không?"

Khi lời vừa nói ra, Tưởng Lâm “soạt”một cái liền bật người đứng lên, tôi không nói một lời liền lẩn đi.

Sự thật đã chứng minh rằng tôi đúng, cô ấy ngay lập tức đuổi theo ra khỏi phòng, như một con hổ xổng chuồng, với khí thế giết người trên khuôn mặt đỏ bừng.

Tôi đóng cửa xe một cái ‘rầm’ rồi vội vàng phóng xe đi, cuối cùng thoát khỏi sự truy đuổi của Tưởng Lâm.

Từ trong gương chiếu hậu, nhìn cô tức giận đứng ở cửa biệt thự, trong lòng tôi liền vui vẻ.

Vì vậy, tôi đi đến ngã tư phía trước, đảo một vòng quay xe trở về biệt thự, lúc này, cô ấy đã chuẩn bị vào nhà.

"Lâm tử, nhớ kỹ tư thế đó, chăm chỉ luyện tập, tôi nhất định sẽ tìm cô tỷ thí!"

Hai bàn tay hồng nhuận bị nắm chặt thành hai quả đấm bỗng trở nên tái nhợt, điều này cho thấy Tưởng Lâm xấu hổ đến mức nào.

Tất nhiên, là tôi không dám hưởng thụ nữa, vội đạp ga tẩu thoát, tôi thực sự sợ cô ấy hoàn toàn không để ý đến mình, rồi lao vào xe giết tôi ...

Sau khi đến công ty của Vũ Bích Phượng, tôi gọi cho cô ấy, sau đó tôi xuống xe và trốn vào góc để hút thuốc với đội trưởng đội bảo vệ lão Vương.

"Anh đã lâu không đến đây!"

"Còn không phải sao, tôi bận việc, sẽ sớm phải chuyển đến nơi khác rồi."

Tôi vốn tưởng rằng lão Vương đang trò chuyện phiếm với tôi, nhưng hóa ra mục đích của anh ta không phải là trò chuyện.

"Gần đây, có một thiếu gia nhà giàu luôn đến tìm cô Vũ, nhưng anh yên tâm là cô Vũ chưa bao giờ để ý đến anh ta lấy một lần, tán gái phải siêng năng, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới là không được đâu..."

Lão Vương nói với tôi rất nhiều, và thậm chí còn nhiệt tình giúp tôi hỏi thăm rõ ràng, tên thiếu gia nhà giàu đó họ Trịnh, tên là Trịnh Thế Hạo.

Đây thực sự là một cái tên quen thuộc, nghĩ đến anh ta, tôi không thể không nghĩ tới mười tám nhát dao sau lưng. Nhưng hiện tại tôi không có hứng thú đối phó với anh ta, cũng không có ý nghĩ đó, đương nhiên không có nghĩa là tôi buông bỏ mối thù này, tôi sẽ tăng lãi cho anh ta, còn là loại lãi nặng.

Sau khi hút một điếu thuốc cuối với lão Vương, Vũ Bích Phượng bước ra, sau đó tôi chở cô ấy đến ga xe lửa.

"Gần đây cậu rất nhàn hạ nhỉ, chú Bát Nhất chết rồi, Bàng Kiến Quân cũng chết rồi, sau đó cậu liền thuận tay thu nạp Cố Diệu Hà cùng Thư Hiểu Cầm. Thật lợi hại mà!"

Vũ Bích Phượng híp mắt cười, trên khuôn mặt thanh tú nở nụ cười, có nét quyến rũ, nhưng lại giống như hồ ly, tuy đang cười mà mục đích lại là công kích, giống như giấu dao trong lời nói vậy.

"Ai nói cho chị biết, đây là vu khống, là tin đồn!"

"Tôi hy vọng lúc đối chất, cậu cũng có thể nói như vậy trước mặt ba tôi và chú Đông."

Vẻ nguỵ biện của tôi, thành công moi được đáp án của cô ấy.

Đáp án này giống với suy đoán của tôi, không khó để biết Cố Diệu Hà, nhưng để biết Thư Hiểu Cầm, ngoại trừ Vũ Cát Minh và Đông Nhị Gia, tôi thực sự không biết ai có thể tra cứu chi tiết như vậy.

Con hổ lớn như vậy thực sự đã nhắm vào tôi rồi.

"Bích Phượng, tôi sẽ rời khỏi một thời gian."

Vũ Bích Phượng sửng sốt, người vẫn đang chuẩn bị chất vấn tôi, nhưng không ngờ tôi lại trả lời như vậy.

Cô ấy hỏi tôi có chuyện gì, và tôi nghĩ nghĩ, vì vậy tôi đã nói với cô ấy chính xác những gì đã xảy ra, bao gồm cả cái chết của Trịnh Quốc Huân và Bàng Kiến Quân. Tất nhiên, không nói hoàn toàn rõ ràng, nhưng tôi tin rằng bằng trí thông minh của mình cô ấy luôn có thể khám phá ra điều gì đó.

"Ý cậu là, ba chị muốn giết cậu?!"

Khuôn mặt thanh tú của Vũ Bích Phượng tràn đầy vẻ khó tin.

Tôi gật đầu, rồi liếc nhìn Vũ Bích Phượng: "Ít nhất thì trước đây cũng đã có suy nghĩ này. Nếu không phải vì đẩy Trịnh Quốc Huân lên đầu, thì bây giờ chị phải khóc trước mộ của tôi rồi."

"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"

Vũ Bích Phượng có chút phát điên, lo lắng ngồi trong xe.

Tôi không nói gì, chỉ tập trung lái xe, tôi tin rằng khi cô ấy bình tĩnh lại thì tự nhiên sẽ có phán đoán.

Mãi đến mười phút sau, khi gần đến ga tàu, cô ấy hỏi: "Tại sao?"

"Vì ông ấy không cho phép một thằng trai bao xuất hiện trong gia tộc mình và trở thành người đàn ông của con gái ruột mình, hoặc cũng có thể vì ông ấy muốn dùng những việc này để mài dũa tôi, nếu chết thì thôi, nếu không chết thì sẽ có đủ tư cách để cưới con gái ông. Có hàng ngàn lý do có thể xảy ra và thậm chí có thể đơn giản là ông ấy nhìn tôi không vừa mắt tôi. Cái này cũng nói không chừng ... "