Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 219




Nói chuyện cùng Trịnh Quốc Huân rất vui vẻ.

Anh ta rõ ràng cũng cho rằng như vậy: “Nếu như có thể có rượu thì càng tốt, đáng tiếc, đời này sợ rằng là không được uống được một ngụm Ngưu Nhị, chuyện này làm sai rồi, chắc sớm sẽ có chai Ngưu Nhị...”

Trịnh Quốc Huân còn đang nói thì tôi rút điện thoại ra, sau đó gọi điện cho Hàn Trinh Lộ.

Cô ta nói với tôi, có quy định, rất khó làm.

Tôi nói thẳng với cô ta một câu: “3 tỷ có thể làm được không?”

Cô ta không có trả lời, trực tiếp cúp máy.

“Tôi uống ngụm rượu thì mất 3 tỷ? Trước đây ở bên ngoài cũng không có oai như vậy!”

Xuyên qua cửa sổ thủy tinh phòng hộ, tôi nhìn Trịnh Quốc Huân.

“Kiếp này nợ anh mạng sống, kiếp sau... cũng tiếp tục nợ, không trả được!”

Khoảnh khắc sau, trong phòng vang lên tiếng cười của Trịnh Quốc Huân, bật cười điên cuồng.

“Anh thật sự là đồ keo kiệt, còn không chịu trả nợ.”

Rất nhanh, cửa phòng bị đẩy ra, có cảnh sát mang vào một chai rượu Ngưu Nhị và hai cái ly.

Cách tấm thủy tinh phòng hộ, tôi với Trịnh Quốc Huân giơ chiếc ly, mỗi người một hơi uống hết.

Cổ họng rất cay, nhưng loại quá trình cay xè đó từ cổ họng vào cơ thể, lại rất kích thích, rất đã.

“Ngon, có thể trước khi chết được uống Ngưu Nhị giá trị 750 triệu, sang bên kia cũng có thể ra oai rồi.”

Hai chiếc ly chia đôi, nửa cân rượu, một ly vừa hay chính là 750 triệu.

Sau đó, chính là 750 triệu của ly thứ hai.

Chai rượu rỗng và chiếc ly được mang đi, sắc mặt của Trịnh Quốc Huân đỏ bừng, rất phấn khích.

“Nổi giận đùng đùng, ngày tận đến, mưa rơi lất phất. Ngước mắt nhìn, hét lên với trời, mãnh mẽ kịch liệt...”

Trịnh Quốc Huân bị dẫn đi rồi, ‘Mãn Giang Hồng” trong sự gào thét của anh ta, thì bị dẫn đi rồi.

Tôi không biết anh ta tại sao lại hốt lên bài “Mãn Giang Hồng” vào lúc này, nhưng lại cảm thấy rất gầm của anh ta rất khí thế.

Khi tôi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, đằng xa trên hành lang bỗng vang lên tiếng gào của anh ta: “Cẩn thận lão Hổ!”

Cẩn thận lão Hổ, đây là câu nói cuối cùng mà kiếp này Trịnh Quốc Huân nói với tôi.

Tại sao cẩn thận lão Hổ, bởi vì bản thân tôi từ trong hố bò ra, điều này đã vi phạm quy tắc trò chơi của ông ta. Ông ta tâm trạng tốt, ông ta sẽ khiến ở bên ngoài hố, hôm nào ông ta tâm trạng không tốt thì ông ta sẽ lại đá tôi vào.

Trừ giám ngục ra, tôi đến bên cạnh xe, sau đó nôn hết rượu ra, rượu này thiêu đốt trái tim, chuyện này cũng thiêu đốt trái tim.

Khoảnh khắc tiếp theo thì tôi nghe thấy tiếng cửa xe mở ra, sau đó cảm thấy có đôi tay nhỏ dịu dàng vỗ nhẹ ở sau lưng tôi.

Nhận lấy chai nước khoáng mà Cố Diệu Hà đưa, tôi sục sục miệng, sau đó nhổ ra, ngồi vào ghế lái phụ.

Cô ta lái xe kéo tôi về chỗ ở của cô ta, sau đó tôi cởi sạch quần áo của cô ta ra, ôm chặt lấy, cùng nằm trên chiếc giường lớn.

“Hôm nay không làm, tôi chỉ muốn ôm em.”

Cô ta gật đầu nói ‘được’...

Sáng hôm sau, Trịnh Quốc Huân bị hành quyết, di thể của anh ta là tôi cùng Thư Hiểu Cầm đưa đi hỏa táng, chiều hôm đó chôn ở một mảnh đất phong thủy, mảnh đất này là tôi dùng tiền mà Hàn Trinh Lộ không lấy, từ trong tay người khác cướp được. Không ai cầm ảnh, anh ta cũng không có con cái, chỉ mong anh ta ở bên kia có thể thoải mái một chút.

“Anh ta để lại cho cô rất nhiều tiền, chắc ngày kia sẽ có luật sư đến căn cứ theo thủ tục mà bàn giao lại cho cô. Anh ta sớm biết sẽ có ngày hôm nay, cho nên mới cố ý không quan tâm cô, tránh cô đau lòng. Anh ta không để tôi nói với cô, nhưng tôi cảm thấy vẫn cần thiết cho cô biết được.”

Đứng trước bia mộ của Trịnh Quốc Huân, Thư Hiểu Cầm mỉm cười, nụ cười của cô ta rất đẹp, giống như hoa cúc mùa thu, đẹp khiến người ta thất hồn lạc phách.

Cô ta nói cô ta biết, cô ta nói tối qua đột nhiên đoán ra được, chỉ là hiểu hơi muộn.

“Tôi muốn ở một mình với anh ấy một lát, anh lên xe đợi tôi, được không?”

Tôi khẽ gật đầu, sau đó châm một điếu thuốc, một điếu ngậm trên miệng, ba điếu còn lại để trước ly của anh ta.

Sau khi cúi người tiễn biệt, tôi về lại xe.

Lần đợi này chính là cả buổi chiều.

Mãi đến khi dưới xe toàn mẩu thuốc, mãi đến khi sắc trời tối lại, Thư Hiểu Cầm mới về lại xe.

Cô ta đeo chiếc kính râm, sau khi lên xe cũng không có tháo xuống.
Nhưng cho dù không tháo xuống thì tôi cũng biết, lúc này mắt của cô ta nhất định đỏ hoe.

Tôi muốn dẫn cô ta đi ăn cơm, cô ta không đi, cô ta nói cô ta muốn về nhà.

Nhưng đang đi trên đường, cô ta xuống xe đi vào tiệm thuốc, tôi không có hỏi cô ta mua thuốc an thần hay là cái gì, cô ta cũng không có trả lời, chỉ kêu tôi tiếp tục đưa cô ta về nhà.

Sau khi về đến nhà cô ta, tôi không có ở lại trong phòng khách.

Nhìn ý tứ của cô ta cũng không muốn để tôi đi, bởi vì cô ta mặt đối mặt ngồi lên chân tôi, sau đó điên cuồng hôn tôi, miệng của tôi, mặt của tôi, trán của tôi, cằm của tôi... bao gồm cả tóc, đều lưu lại nụ hôn của cô ta.

Sau đó, cô ta đứng dậy, dùng đôi tay trắng nõn, cứ quần áo trên người ra, cúc áo bay ra, quần tất cũng bị xé rách, thậm chí ngay cả quần lót cô ta cũng không có cởi từ từ, trực tiếp cầm con dao gọt hoa quả cắt, để mặc nó vắt vẻo trên eo như một miếng vải rẻ rách.

Sau đó, cô ta đẩy tôi ngã ra sô pha, cởi thắt lưng của tôi, cưỡng chế cởi quần ra, không có màn dạo đầu hay sự vuột ve nào, cô ta hung hăng ngồi xuống, trong cơn đau mang theo tự thoải mái...

Hơn nửa tiếng sau, cô ta mệt rồi, nằm bò trên người tôi, nhưng vẫn thỉnh thoảng lắc qua lắc lại, mãi đến khi tôi lật người đè lên cơ thể quyến rũ mềm mại đó của cô ta xuống, không hề nhịp nhàng, gần như có mang tính cuồng dã mà xông vào.

Sau khi một trận chiến đấu kết thúc, tôi vừa dậy, cô ta lại đè tôi xuống dưới thân, trực tiếp dùng cái miệng nhỏ gợi cảm không ngừng trêu chọc tôi, đầu lưỡi non nớt liếm qua liếm lại.

Mãi đến khi cái miệng nhỏ đó của cô ta mỏi rồi, cô ta lại lần nữa bò lên người tôi, sau đó hung hăng ngồi xuống.

Cô ta đang buông thả chính mình, cô ta đang chuốc say chính mình, cô ta đang dùng loại khoái hoạt đó đi lừa cơ thể của chính mình, làm tê liệt linh hồn của bản thân.

Sau lần chiến đấu thứ hai kết thúc, cô ta đứng dậy, lảo đảo đi đến chỗ chiếc túi trên bàn, sau đó cô ta mở túi ra, lấy ra hai viên thuốc, rót một ly nước ấm.

“Xin anh giúp tôi.”

Thư Hiểu Cầm đưa hai viên thuốc cho tôi, tôi đưa tay cầm lấy, sau đó uống nước ấm.

Rất nhanh, loại cảm giác rạo rực nóng bức đó khiến đầu óc tôi choáng váng, nhưng toàn thân trên dưới đều tràn đầy lửa nóng, tôi cần phát tiết, vì thế cơ thể quyến rũ của Thư Hiểu Cầm đã trở thành mục tiêu của tôi.

Hai tay cô ta chống trên bàn, cái mông đầy đặn vểnh kên cao hoàn toàn lộ ra vẻ quyến rũ mê người.

Không có vuốt ve, hai tay tôi trực tiếp giữ cái eo mê người của cô ta, sau đó hung hăng đi vào, trong tiếng rên rỉ khổ sở của cô ta, tôi cứ xông vào một cách liều lĩnh...

Lần chiến đấu này đã kéo dài hơn 3 tiếng, trong lúc đó cô ta đã lên đỉnh vô số lần, mà tôi cũng lên đỉnh hai lần.

Đây là lần đầu tiên tôi dùng thuốc kích dục, nếu như không phải Thư Hiểu Cầm muốn làm tê liệt, tôi sẽ không sử dụng.

Ôm cơ thể mềm mại đã mềm nhũn của cô ta lên giường, tôi vừa muốn đi rót nước cho cô ta, cô ta lại cố gắng hết sức túm chặt lấy tôi.

Lúc này, cô ta mặt mày đỏ bừng, cả cơ thể quyến rũ cũng nhiễm đỏ.

“Đừng đi.”

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô ta: “Tôi không đi, tôi đi rót nước cho cô.”

Cô ta lắc đầu: “Tôi không cần nước, tôi cần anh, bây giờ muốn.”

Tôi ngước đầu liếc nhìn cô ta: “Đã sưng rồi, hôm khác làm tiếp.”

Cô ta lắc đầu từ chối, mặc dù không có sức, nhưng ánh mắt lại kiên định.

Cô ta giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng cuối cùng vẫn bị tôi ấn lại giường. Tuy nhiên, tôi cũng để cô ta được như ý nguyện, thành công một lần nữa khiến cô ta kêu lên khổ sở.

Loại tê liệt này, gần như đã bị cô ta chính tay diễn thành sự trừng phạt, nhưng đây chính là điều cô ta cần...