Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 206




Giá trị của những viên đá trong phường đổ thạch là từ hàng trăm ngàn đến hàng trăm triệu đồng, thậm chí có những tảng trấn tiệm có trị giá hàng tỷ đồng, chẳng trách có người lại nói “Một nhát nghèo, một nhát giàu”, loại hình giải trí và náo nhiệt này, ít nhất bây giờ tôi không thể chơi nổi.

Nhưng điều này cũng không ngăn cản được người đàn ông trung niên ở tầng hai nhờ kỹ thuật viên chuyên nghiệp giúp đỡ, sự kích thích chết người và tính hợp pháp hiển nhiên khiến ông ta không thể cưỡng lại được.

“Xong rồi, xong rồi…”

Người đàn ông trung niên tóc tai bù xù ngồi trên mặt đất, tảng đá bị kỹ thuật viên cắt ra nhìn bên ngoài có chút ngọc, hơn nữa nhìn rất trong, nhưng thật ra khi cắt ra, bên trong lại trống rỗng, chỉ có một mớ hạt vụn, giống như những hạt dưa hấu màu xanh lục bảo trong đó.

“Một tỷ rưỡi, một tỷ rưỡi của tôi, chỉ đổi lấy cái này…”

Người đàn ông trung niên lẩm bẩm, cả người như mất hồn, thậm chí còn có trạng thái điên cuồng.

Tôi nghe những người đứng xem náo nhiệt bên cạnh nói người này đã hốt hết đồ đạc vì đổ thạch. Mảnh đá này vốn là có triển vọng nhất trong phường đổ thạch nên ông ta thu hết can đảm, hoặc là không chịu nổi sức quyến rũ của đổ thạch, lừa vợ con, ông thế chấp căn nhà lấy một tỷ rưỡi để đánh cược.

Kết quả…

Tôi vỗ nhẹ vào vai Cố Diệu Hà, sau đó ôm cô ta đi xuống lầu.

Tầng hai thực sự không thích hợp cho họ, huống chi là tầng ba trong truyền thuyết.

Vào sảnh tầng một, mỗi người chúng tôi chọn một tảng đá, tảng của cô ta là chín triệu, của tôi là sáu triệu.

“Này, đổ thạch không phải dựa vào kích thước, tại sao lại mua lớn như vậy!”

Cô ta ở bên cạnh đang giễu cợt tôi, nhưng tôi cũng không coi trọng, mặc dù tảng đá tôi đang cầm quả thực hơi to, giống như quả dưa hấu lớn nặng hơn mười ký.

“Dù sao cũng là chơi, tại sao lại không chọn một khối lớn hơn, cơ hội sẽ cao hơn.”

Câu nói của tôi khiến mọi người xung quanh bật cười, ngay cả Cố Diệu Hà cũng không ngoại lệ, cùng nhau cười vang giữa đám đông.

Nhân viên phục vụ cũng cười, nhưng nụ cười của cô ta đầy nhân hậu: “Đối với người không biết chơi thì cơ hội kiếm được ngọc như ý quả thực cao hơn, xuất phát điểm của quý ông này là hoàn toàn chính xác.”

“Đá lớn không có hạt đâu!”

“Anh ta có không hiểu cũng có thể hiểu được mà…”

Những người xung quanh tươi cười, tôi cũng không ngại mà xếp hàng cùng Cố Diệu Hà chờ cắt ngọc.

Khi đến lượt, cô đưa ra viên đá thô to bằng lòng bàn tay con màu xanh lục bảo trên tay, với sự giúp đỡ của kỹ thuật viên cắt, khi máy cắt rơi xuống, viên đá thô dần dần có màu xanh.

“Có màu xanh lá cây kìa, có màu xanh lá cây kìa!”

Có người trong đám người kêu lên như vậy, sau đó là một đám người vây quanh, tôi vội vàng bảo vệ Cố Diệu Hà ở trước mặt, dùng cánh tay của mình ôm cô ta, kẻo có người lại gần cô ta.

Trên khuôn mặt cô ta hiện lên một nụ cười hạnh phúc, cô ta không nói gì.

Nhưng cuối cùng đám đông cũng giải tán, bởi vì màu xanh lục trong đá thô không tinh khiết và có vết nứt, theo lời của nhân viên phục vụ, ngay cả một mặt dây chuyền cũng không làm được.

Nhưng dù sao cũng không vô dụng, bị xưởng đánh bạc thu lại, ra giá chín trăm nghìn đồng.

“Mua với giá chín triệu đồng, cắt xong lại lỗ mất tám triệu mốt…”

Cố Diệu Hà chu cái miệng nhỏ nhắn, đối với cô, số tiền ít ỏi này đương nhiên chẳng là gì, nhưng đây sẽ không bao giờ là điều hạnh phúc được.

Tất nhiên nó sẽ không làm phiền ‘ngọn lửa’ trong cô.

Nhẹ nhàng hôn cô, kỹ thuật viên cắt chạm cho ‘quả dưa hấu lớn’ của tôi.

“Việc cắt này hoàn toàn là một việc làm mất thời gian, anh nên giữ lại trong bộ sưu tập của mình thì hơn!”

Ngay cả kỹ thuật viên cắt cũng nói vậy, đây thực sự là một điều đáng buồn đối với tôi.

“Không sao đâu, cứ cắt đi, bà chủ nhà chúng tôi mời mà!”

Cố Diệu Hà yêu kiều mỉm cười: “Không có gì đâu, đây là ông chủ nhà chúng tôi tự móc tiền túi.”

Chuyện nghe cứ tưởng như đùa, nhưng ông vẫn cứ cứa đá.

Hết dao này đến dao khác, viên đá to bằng quả dưa hấu cỡ chục trượng chỉ còn bằng lòng bàn tay cuối cùng cũng không còn màu xanh nữa, cảm giác như mình bị lừa vậy, tiêu sáu triệu đồng mua một viên đá lớn?

Khi tôi đang phân vân thì mọi người xung quanh cũng ngáp ngắn ngáp dài, chẳng mấy ai còn lạc quan nữa, bây giờ đã gần cắt xong rồi, chẳng còn màu xanh nữa, thậm chí số ít người quan tâm cũng dần mất hứng.

“Được rồi, người anh em, đừng cắt nữa, cứ giữ lại mà tưởng niệm đi!”

Có người tốt bụng đã thuyết phục tôi, tôi mỉm cười với anh ta rồi nói với kỹ thuật viên cắt: “Tiếp tục cắt đi!”

Kỹ thuật viên cũng không quan tâm mà vẫn cắt, tiếp tục di chuyển con dao.

“Tôi đã gặp qua rất nhiều người không bỏ cuộc như cậu. Cuối cùng một số ít người cắt ra được, không nhiều…”

Từ “cái” còn chưa nói ra thì đã nhìn thấy kỹ thuật viên vừa cắt vừa nuốt nước bọt, là nuốt xuống cùng một khắc.

Tinh thể đó sắc nét, không có một chút tạp chất!

Ông nhanh chóng nhặt viên đá thô ráp lên, thậm chí còn đưa tôi và Cố Diệu Hà lên tầng hai để cắt tinh xảo.

“Yo, thực sự là kho báu, đi xem nào!”

Một nhóm người theo chúng tôi lên tầng hai.

Trong phòng cắt trên tầng hai, kỹ thuật viên cắt thay đổi một chiếc máy, sau đó đánh bóng từng chút một.

Tôi không hiểu, dù sao nhìn cũng xanh lắm, hơn nữa là loại mài bên ngoài càng xanh, lộ ra sự trong trẻo của ngọc.

Cuối cùng dưới sự thao tác của kỹ thuật viên cắt gọt, một viên ngọc bích to bằng nắm tay người lớn xuất hiện, bên trong trong suốt, nhưng đáng tiếc là có một vết nứt tồn tại.

“Thật đáng tiếc, đáng tiếc quá!”

Một tiếng thở dài vang lên sau lưng, kêu lên thật đáng tiếc, tôi đoán chắc là đáng tiếc vì vết nứt kia.

Ngay cả khuôn mặt của kỹ thuật viên cắt gọt cũng nở một nụ cười gượng gạo bất lực.

“Sao rồi, thậm chí không hề đáng giá sáu triệu đồng à?”

Tôi không biết gì về đổ thạch, thậm chí tôi còn không biết chiếc vòng mà Cố Diệu Hà đang cầm trị giá bao nhiêu, theo tôi, mười lăm nghìn đồng cũng không tới.

Lúc này nhân viên phục vụ bước tới, sau đó có lẽ là giới thiệu với tôi, nói đây là loại dưa hấu, sau đó thì nói lung tung, dù sao cuối cùng cửa hàng cũng đưa ra sáu mươi triệu.

“Vậy nếu như không có vết nứt đó thì sao?”

“Ít nhất là sáu trăm triệu.”

Cũng được nhỉ, ít nhất là tôi không mất tiền, tôi còn lấy lại được sáu mươi triệu đưa lại cho Cố Diệu Hà.

Sau đó nhân viên dịch vụ đề nghị tôi sử dụng nó để thẩm định và định giá chi phí, để tránh tôi không tin vào mức giá họ đưa ra.

Tôi xua tay từ chối, rồi cùng Cố Diệu Hà cầm sáu mươi triệu đồng bỏ đi.

Đi đến nơi được đề xuất ở trong cửa hàng thẩm định, không có gì hơn hai kết quả, thứ nhất là nơi đó thẩm định công bằng, công chứng, cửa hàng dám đề nghị cho tôi đi thì giá cả bọn họ đưa ra chắc chắn sẽ giống nhau; Thứ hai, địa điểm thẩm định đã có thỏa thuận riêng với họ nên khi tôi đi thì giá cũng vẫn vậy.

Chính vì vậy mà tôi không thèm thẩm định, dù sao thì dù có lừa gạt tôi, họ cũng không thể lừa được bao nhiêu tiền, không đến mức gặp rắc rối.

Sau khi đi xuống cầu thang, một loạt người nói tôi may mắn, thậm chí có người còn yêu cầu tôi nhặt đá giúp họ.

“Đại sư, biết ngài là chân nhân bất lộ tướng, xin được chỉ điểm, tuy rằng viên đá đó của ngài có tì vết, nhưng dù sao cũng có thể nhìn ra được trong đó có ngọc, việc này nhiều người cũng không nhìn ra được đó…”

Nhiều người cầu xin tôi giúp họ chọn đá, cũng có một số người yêu cầu tôi giúp họ.

Tôi từ chối tất cả, sau đó mang theo Cố Diệu Hà bỏ chạy.

“Làm giàu bất nhân, hoàn toàn là làm giàu bất nhân!”

“Làm giàu bất nhân cái gì chứ, đại sư là sợ chủ tiệm người ta không muốn, với năng lực của đại sư, nếu thật sự mở hết những viên đá tốt trong tiệm này, thì ông chủ tiệm còn có thể tính xong với đại sư sao?”

Giọng nói của mọi người từ phía sau truyền đến, tiếng cười của Cố Diệu Hà vang lên bên cạnh anh.

“Đại sư, sao anh không giúp em một tay chứ, anh giúp em một tay, buổi tối em sẽ hầu hạ anh.”

Tôi nhìn cô ta một cách trống rỗng, khiến cô ta mỉm cười một lần nữa.

Sau đó chúng tôi tiếp tục lang thang chợ hoa, chỉ là đi dạo, đang loanh quanh thì tôi phát hiện phía sau có hai thanh niên đang đi theo.

Tôi chỉ mở một viên đá lấy sáu mươi triệu đồng, không tới mức như vậy chứ?