Nhiều lời an ủi và những nụ hôn nhẹ thân mật chứa đầy sự cưng chiều, lúc này mới khiến tâm trạng của Cố Diệu Hà dần bình tĩnh trở lại.
Chờ cô ta bình tĩnh lại xong, Anh nâng má cô ta lên sau đó mở miệng nói: ''Diệu Hà, thực ra anh biết thân phận của em lâu rồi, anh cũng đã sớm biết Bàng Kiến Quân, hơn nữa Anh cũng có thể nói thật cho em biết người gây ra vụ tai nạn của Bàng Kiến Quân là anh tìm. Không có nguyên nhân khác, chỉ vì Trương Ngọc Dung là người phụ nữ của anh...''
Trong lúc Cố Diệu Hà kinh ngạc, tôi đã nói hết mọi chuyện cho cô ta, bao gồm cả việc sao lại đi vào con đường này, rồi sao lại ở cùng với Trương Ngọc Dung, thậm chí đến việc sao lại xuất hiện trong Đế Vương, mục đích của tôi là gì, tôi nói hết không hề giữ lại chút gì.
''Anh muốn em làm người phụ nữ của anh, anh muốn nửa đời còn lại của em đều có trong hạnh phúc của anh nên anh không muốn giấu em, anh sẽ nói thật lòng tất cả mọi chuyện, không chút giấu diếm...''
Tôi nằm trên sô pha khẽ nói, Cố Diệu Hà nằm trên người tôi yên lặng lắng nghe.
Lúc tôi nói xong, cô ta trầm mặc một lúc mới ngẩng đầu lên hỏi: ''Có phải anh lợi dụng em để đối phó Bàng Kiến Quân không?''
''Trước kia đúng là có từng nghĩ đến, nhưng sau đó dần phát hiện ra trong lòng em có tâm sự, là một người phụ nữ số khổ, anh không muốn khi dễ em nữa, cũng không muốn lợi dụng em, anh chỉ muốn em được bình yên, hạnh phúc, được sưởi ấm bằng tình yêu của anh.''
Cố Diệu Hà nhìn tôi, tôi cũng đáp lại ánh mắt của cô ta không hề né tránh.
Một lúc lâu, cuối cùng cô ta mở miệng: ''Vậy anh đá mấy người phụ nữ ở đây và cả Trương Ngọc Dung đi, cao chạy xa bay với em thì em tin anh thực sự yêu em."
''Em nghĩ nhiều rồi, em hẳn biết là tình cảm của anh dành cho Trương Ngọc Dung sâu đậm thế nào, dù em có cho anh gì đi nữa thì em cũng không thể thay thế vị trí của Trương Ngọc Dung trong lòng anh. Em có thể cùng cô ấy yêu anh, nhưng em không có tư cách để đuổi cô ấy đi, không ai có thể làm được chuyện này."
Lời nói của tôi rất thẳng thắn, nó dường như khiến Cố Diệu Hà khó chịu cho nên cô ta lại im lặng.
Tôi châm một điếu thuốc sau đó hút một hơi, say đó bị cô ta đoạt mất, Cô ta không biết hút thuốc nhưng vẫn hút một hơi, vì thế nào ho sặc sụa.
Đoạt đường điếu thuốc rồi dập tắt nó dưới tôi ôm chặt vào lòng.
''Diệu Hà, anh muốn ở bên em mãi mãi, để anh chăm sóc em có được không?''
Cô ta vẫn chưa nói chuyện nhưng cũng không giãy dụa khỏi vòng tay tôi mà yên lặng nằm trên người tôi, giống như một đứa trẻ đang ngủ.
Mãi đến gần 20 phút sau cuối cùng cô ta cũng mở miệng.
''Em đã từng có suy nghĩ khoe khoang trước mặt Trương Ngọc Dung, em nghĩ là em hạnh phúc hơn cô ấy. Sau này mới biết em sai rồi, nên khi Bàng Kiến Quân muốn nhận cô ấy em liền từ chối. Đến giờ em mới biết em sai thật rồi, Ngọc Dung hạnh phúc hơn em nhiều, vì em ấy gặp anh trước em.''
''Tuy rất đau lòng nhưng em thực sự vui thay cô ấy, cô ấy đã tìm được một người đàn ông tốt, một người đàn ông tốt không cho bất kì ai đoạt đi vị trí của cô ấy, em rất hâm mộ cô ấy.''
Nói rồi cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi : ''Anh có muốn em lúc nào cũng bên anh không?''
Tôi gật đầu: ''Muốn, rất muốn, vô cùng muốn."
Cô ta cười: ''Được, vậy em bên cạnh anh, sau này sẽ tranh giành đàn ông với Ngọc Dung, hi vọnng cô ấy sẽ không tức giận."
''Không đâu."
Sau khi nói chuyện với Cố Diệu Hà một lúc lâu, tôi lại nhắc đến Bàng Kiến Quân.
''Thực ra Bàng Bát Nhất chưa chết, chuyện này anh đã nói với Vũ Cát Minh, Vũ Cát Minh đã phát người đi điều tra rồi, Bàng Bát Nhất chỉ gãy 10 mấy chiếc xương thôi, vì thế chúng ta muốn bên nhau mãi mãi thì Bàng Bát Nhất phải chết."
Cố Diệu Hà kinh ngạc nói: ''Anh có liên lạc với Vũ Cát Minh à?!''
''Không thì sao, nếu không Vũ Cát Minh chịu nỗi oan này thay anh làm gì?''
''Cũng phải, em cũng nghe được một vài tin đồn Vũ Cát Minh với Bàng Bát Nhất bằng mặt không bằng lòng, đặc biệt là anh lấy bút đâm anh ta và dưới sự cưỡng chế của Vũ Cát Minh, anh ta vẫn luôn phẫn nộ. Nếu anh ta chưa chết, dù hiện tại là ai chịu oan đi nữa thì sau này anh ta chắc chắn sẽ xuống tay với anh và Trương Ngọc Dung.''
Phân tích của Cố Diệu Hà rất chính xác, tôi hoàn toàn đồng ý. Nhưng suy nghĩ của anh hiện này vẫn chưa muốn nói cho cô ta.
''Không sao đâu, dù sao còn có Vũ Cát Minh, con hổ lớn này chắc chắn sẽ trấn áp được Bàng Kiến Quân."
Cố Diệu Hà gật đầu sau đó chúng tôi không tiếp tục chủ đề này nữa.
Một giây phút nào đó sau khi nói về một vài chuyện khác, lúc tôi và Cố Diệu Hà nhìn nhau, chúng tôi đồng thời im lặng.
Lúc này, tôi nhìn cô ta một cách thâm tình và mong chờ, và cô ta nhìn chăm chú vào dục vọng và tình cảm mãnh liệt trong mắt tôi.
Yên tĩnh không một tiếng độc, tôi đặt hai tay lên bờ mông đẫy đà của cô ta rồi luồn trượt vào trong váy, cô ta không từ chối, cũng không có ý từ chối nào.
''Xoạt" một tiếng vang lên, đũng quần tất bị tôi xé rách, rồi cái váy đen ôm lấy cặp mông cũng bị tôi lật lên, lộ ra vẻ gợi cảm mà thần bí.
Đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô ta tiến gần lại hôn tôi, nụ hôn mạnh bạo, lộ ra dục vọng cùng khao khát của cô ta, đồng thời cũng lộ ra sự khao khát, mong muốn điên cuồng lúc này của cô ta.
Đôi tay mềm mại trắng nõn vội vàng cởi thắt lưng của tôi rồi giúp tôi cởi cả quần tây và quần lót.
Vuốt ve mái tóc dài đen óng của cô ta, tôi khẽ hôn lên vầng trán mịn màng của cô ta.
''Diệu Hà, anh muốn em, thế nào cũng không đủ.''
Cô ta thở hổn hển gật đầu: ''Cũng đã lâu rồi em chưa được sướng như vậy, hơn nữa em chưa bao giờ cảm thấy làm loại chuyện đó lại có thể hưởng thụ và sướng như thế, em nghĩ em nghiện mất rồi, anh yêu em một lần nữa được không?''
Không nói thêm lời mập mờ nào nữa, tôi hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của cô ta và vuốt ve cặp chân thon dài được bao bởi quần tất, sau đó di chuyển trong cơ thể của cô ta, nhẹ nhàng, dịu dàng, tôi lại tiến vào cơ thể mềm mại mê người của cô ta một lần nữa, trong tiếng nước, cảm nhận được sự chặt chẽ và ấm áp vô cùng đó...
Hôm sau tỉnh lại, Cố Diệu Hà đang gối đầu lên cánh tay tôi, tay ngọc thon dài di chuyển trên ngực tôi, nhìn dấu vết di chuyển của cô ta, hình như là một trái tim.
Qua hành động, thu lại biểu cảm trong mắt, thêm kinh nghiệm của cô ta, đại khái tôi có thể đoán ra được cô ta là một người phụ nữ chưa thực sự yêu bao giờ cho nên dù cô ta cảm cảm giác trưởng thành và gợi cảm nhưng trong lòng vẫn có một trái tim tràn đầy tâm sự của một thiếu nữ.
Tôi quyết định làm chút gì đó cho cô ta, thỏa mãn tâm sự của cô ta.
''Diệu Hà, em không cần đến bệnh viện thăm Bàng Bát Nhất ư, dù sao anh ta vẫn chưa chết."
''Sao, anh mong em đi à?''
Tôi không nói, cô ta biết ý của tôi không phải như thế.
''Không cần, em không muốn gặp anh ta, hơn nữa hiện giờ tin chắc anh ta cũng không muốn thấy em, cũng không có ý muốn gặp em."
Điều này hoàn toàn giống với phán đoán của tôi, vì vậy tôi sờ điện thoại, gọi cho trưởng kíp một cuộc báo xin nghỉ hai tuần, lí do là Trương Sơn Đản chết rồi, muốn lo chút hậu sự cho cậu ta. Sau đó trước mặt Cố Diệu Hà Anh gọi cho Trương Ngọc Dung nói với cô ta tôi đang ở cùng Cố Diệu Hà.
Cố Diệu Hà bên cạnh cảm thấy rất xấu hổ, dù sao cô ta và Trương Ngọc Dung cũng từng là chị em tốt, giờ cô lại ngủ với đàn ông của Trương Ngọc Dung, trong lòng không thấy hổ thẹn là không thể.
''Hà Hà, tuy tớ không biết cậu đã trải qua những gì, nhưng tớ tin những năm này nhất định rất cực khổ. Bên cạnh tớ đi, chúng ta cùng nhau chăm sóc Trần Cẩn Phong, anh ấy là người đàn ông đáng được cậu yêu, hai chị em chúng ta đời này cùng ở bên cạnh anh ấy..."
Trương Ngọc Dung hiểu ý tôi nên cô ta nói rất nhiều, giúp tôi giữ Cố Diệu Hà lại.
Có vẻ Cố Diệu Hà rất xúc động, cô ta nói với Trương Ngọc Dung cô ta nguyện ý, sau đó còn cảm ơn Trương Ngọc Dung.
Sau khi ngắt điện thoại tôi tìm vé máy bay rồi lập tức đặt hai vé.