Đới Lâm Minh quả thực về nhà, lúc ngang qua xe tôi, Tôn Kiều Kiều bị dọa đến mất vía.
Đúng lúc đó, tôi lại đưa cô ta lên thiên đường một lần nữa.
Cô ta run rẩy, cũng không biết là cô ta thích hay là bị dọa.
Đới Lâm Minh đi qua bên cạnh, chẳng nhìn lấy một cái, cả người hồn bay phách lạc, xem ra còn đang suy sụp vì bị đuổi.
''Kiều Kiều, chồng cô bị sắp xếp đến thành phố Lâm, sau này chúng ta tiện hơn rồi.''
''Không được, không thể quá phận như thế được...''
Chẳng có gì quá phận hay không cả, tôi muốn thì tất nhiên sẽ tìm cô ta giải quyết.
Sau khi chiến xong, Tôn Kiều Kiều thấy xung quanh không có ai liền vội vàng xuống xe.
Sau đó tôi lái xe rời đi, về bar Ma Tính.
Đêm nay không có chuyện gì nên tôi nằm trong góc phòng hút thuốc, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc gần mười một giờ, trưởng kíp đến bên cạnh tôi: ''Có việc.''
''Không làm, để bọn họ lên sân khấu đi, tôi muốn nghỉ một lát.''
''Không làm e là không được, người ta đặc biệt đến tìm cậu đấy.''
Tôi ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của anh ta, sau đó tôi thấy một đệ nhất mĩ nữ mà bao ngày mong ngóng.
Thu lại tâm tình, tôi móc một viên kẹo cao su từ trong ngực ra, sau khi nhai vội vài cái tôi nhổ vào gạt tàn, sửa sang lại quần áo rồi đi về phía đệ nhất mỹ nữ kia.
''Chào chị''
Chị ta khẽ gật đầu với tôi sao đó lập tức bị tôi dẫn vào phòng bao.
Sau khi vào phòng bao, chị ta tháo chiếc kính râm và khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt có chút mệt mỏi.
''Chị, lần trước đến chưa kịp hỏi tên chị, cho nên vừa gặp có chút cứng nhắc, chỉ có thể khác sáo nói ''Chào chị'' thôi.
''Hàn Lộ Trinh''
Cô ta rất thoải mái, không chút kiêng dè gì về vấn đề họ tên.
''Chị Lộ Trinh, tâm trạng gần đây tốt hơn chút nào chưa?''
Tôi rót cho chị ta một cốc nước ấm, sau đó đưa đến trước mặt cô ta, sau đó tôi liền tắt bản nhạc sôi độc đi, bật bản nhạc piano nhẹ nhàng trong phòng.
''Fur Alise, một bài nhạc hay.'' Hàn Lộ Trinh nâng cốc nước lên, khẽ nhấp một ngụm: ''Cậu có biết câu chuyện sau bài nhạc này không?''
Nói rồi không đợi tôi mở miệng, chị ta liền bật cười: ''Bỏ đi, không nên nói chuyện này với cậu.''
Tôi cũng cười: ''Thực ra cũng chẳng có gì, cũng không có gì đáng nói, Fur Alise, thực ra chỉ là một cái tên sai, phải là Fur Alise, là một tác phẩm lúc gần 40 tuổi của Beethoven viết cho nữ sinh của ông.''
Trên khuôn mặt thanh tú của Hàn Lộ Trinh hiện lên vẻ kinh ngạc, rất rõ ràng là chị ta không thể tưởng tượng được một thằng trai bao lại biết cái này.
Chị ta liền cười khẽ nói: ''Đúng là xem thường cậu rồi, không ngờ cậu biết nhiều thật đó.''
Tôi khoát tay: ''Chẳng có gì, vớ vẩn thôi, từng đọc qua ấy mà.''
Thật ra chuyện này tôi không hề khiêm tốn, khi đã thay đổi bản thân về mọi mặt thì tất nhiên tôi phải xem qua những thứ tao nhã như nhạc piano, nếu không thì không thể nghe nhạc dân tộc trong lúc uống cà phê ở một nhà hàng Tây được.
''Vậy tôi muốn nói với cậu, cậu có tin vào tình yêu của Beethoven với nữ sinh của mình không?''
Hàn Lộ Trinh khoanh chân, chắp tay đặt trên chân, tràn đầy vẻ tao nhã tri thức.
Tôi nghĩ rồi lập tức đáp: ''Tin, không chỉ tình yêu giữa họ, tôi cũng rất tin vào tình yêu của nhiều người khác, dù là bọn họ giả dối tôi cũng bằng lòng tin, bởi tình yêu luôn là điều tuyệt vời nhất trên đời, là sự tồn tại khiến con người ta mong muốn mà khó đạt được.''
Hàn Lộ Trinh muốn gì thì tất nhiên tôi nói cái đó cho chị ta.
Cho nên sau khi tôi đáp lại, nụ cười trên mặt chị ta càng rõ hơn.
''Thật tốt, không ngờ cậu lại có thể nghe được tiếng lòng tôi, có rượu không?''
''Có, nhưng tôi không cho chị được, sức khỏe của chị không cho phép.''
Hàn Lộ Trinh cẩn thận đánh giá tôi, một lúc lâu sau, dường như đem tôi nhìn thấu.
''Nếu ông chủ biết cậu từ chối mua rượu cho khách, ông ta thể nào cũng sa thải cậu''
''Tôi không nghĩ là ông chủ nhất định phải sa thải tôi, làm gì cũng phải có trách nhiệm, tuy là ông ấy mở quán bar, nhưng ông ấy không nhất thiết phải kiếm tiền rượu từ khách, phí phòng bao đã kiếm được rồi.''
Hàn Lộ Trinh lại cười, từ lúc vào cửa nụ cười trên môi chị ta vẫn chưa tắt, có lẽ là vì tôi hoặc có lẽ là vì nguyên do gì đó, tóm lại nhìn qua thấy tâm trạng của chị ta rất tốt.
''Vậy tôi nghĩ, tôi chỉ có thể uống thêm mấy cốc nước ấm của các cậu, nước sôi chắc là không tính phí đâu nhỉ?''
''Sẵn sàng phục vụ.''
Hàn Lộ Trinh lại cười, có điều nụ cười lần này có chút lớn, cả người đều lảo đảo, thậm chí bộ ngực vốn không lớn lúc này còn khẽ run, có thể tưởng tượng được nụ cười của chị ta phóng túng với thoải mái cỡ nào.
Chị ta có tâm sự, hơn nữa còn chuẩn bị nói ra, bằng không chị ta sẽ không cười suồng sã trước mặt tôi, không chút câu nệ như vậy.
Qủa nhiên, chị ta cười xong liền kể cho tôi tâm sự của chị ta.
''Ba tôi là một cán bộ thành ủy kỳ cựu đã về hưu...''
Câu mở đầu của chị ta khiến tôi kinh ngạc, ở nơi như thế này, chẳng mấy ai nguyện ý nói thân phận của mình ra.
Sau đó chị ta nói với tôi hôn nhân của chị ta cũng miễn cưỡng coi như là một cuộc hôn nhân chính trị, chỉ là kiểu kết hôn đó không phải là kiểu quan hệ qua lại, mà chồng chị ta đơn phương lợi dụng gia thế nhà chị ta.
Cuộc hôn nhân đầy mỹ mãn và lãng mạn đó, nhưng lại càng giống chị ta, lúc trong nhà vô lực để cái khác cao lên một bước, liền chọn cách bao nuôi một con chim hoàng yến bên ngoài, đó mới là yêu nhất.
''Cho nên lần trước chị đến mới nói muốn bỏ đứa bé trong bụng?''
Hàn Lộ Trinh gật đầu, không phủ nhận: ''Phải, hôm nay đến cũng vẫn là ý này.''
Tôi khó xử: ''Làm chuyện này để bỏ đứa bé, cho bao nhiêu tiền tôi cũng không làm, thương thiên hại lí lắm.''
Trên mặt Hàn Lộ Lộ Trinh ra vẻ ngượng ngùng: ''Lần trước chỉ là say rượu nói vớ vẩn, cậu đừng cho là thật.''
Vậy thì tốt quá, chỉ là tôi vẫn không hiểu, hôm nay chị ta muốn bỏ đứa bé kiểu gì.
''Ngoài người nhà ra tôi không quen người đàn ông nào khác, hơn nữa người nhà tôi cũng sẽ không đồng ý cho tôi làm vậy. Cho nên tôi hi vọng mai cậu có thể đi cùng tôi làm ba đứa bé này, bỏ nó đi. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cậu tiền công, hơn nữa cũng không để cậu thấy ít.''
Lúc này tôi liền cự tuyệt không chút do dự: ''Chuyện này chẳng liên quan gì đến bao nhiêu tiền, tiền này tôi cầm phỏng tay. Còn nữa, tốt xấu gì cũng là một mạng người, tôi không đi cùng chị được. Chuyện thế này chị vẫn nên thương lượng với chồng chị đi, chuyện này tôi không theo chị được.''
''Đã hai, ba năm không chung phòng với anh ta rồi, đứa con này là đêm đó anh ta say rượu cưỡng ép tôi, sau đó mới có. Tôi ngu ngốc cho rằng trong lòng anh ta có lẽ vẫn còn yêu tôi, cho nên mới miễn cưỡng cùng phòng với anh ta, nhưng sự thật chứng minh tôi sai rồi, lúc làm với tôi, lúc tôi hưng phấn nhất anh ta lại thốt ra tên của con chim hoàng yến kia. Cậu nghĩ tôi sẽ giữ đứa con này ư?''
Chuyện này...quả thực có chút khiến người ta căm hận, lúc kích thích nhất, ham muốn mãnh liệt nhất, kết quả chồng lại gọi tên người phụ nữ khác, chuyện này so với chuyện lúc tôi làm với Trương Ngọc Dung, cuối cùng lúc tôi gần lên đỉnh cô ta bỗng nhiên gọi tên người khác, nói hắn ta giỏi quá, dù thế nào tôi cũng không chấp nhận được.
Tất nhiên chuyện này cũng không xảy ra trên người tôi thật, tôi có lòng tin tuyệt đối với Trương Ngọc Dung. Nhưng điều quan trọng là nó lại thực sự xảy ra với Hàn Lộ Trinh, hơn nữa còn quá đáng hơn, Hàn Lộ Trinh còn mang thai vì nó, còn tìm tôi giúp chị ta bỏ đứa bé đó đi...
''Hàn Lộ Trinh, không phải là tôi không giúp chị, tôi hiểu được cảm giác phẫn nộ cùng đau khổ của chị, nhưng việc này tôi quả thực không giúp được, dù sao cũng là một mạng người, chị vẫn nên tìm ba của đứa bé đi cùng đi!''
''Nếu anh ta bằng lòng đi cùng tôi thì tôi còn cần tìm cậu không? Anh ta nói với tôi anh ta chưa từng làm với tôi, đứa bé trong bụng tôi cũng thế, là tôi làm với thằng đàn ông khác!''
Hàn Lộ Trinh vẫn duy trì nụ cười trên mặt, chỉ là sâu trong đó là một loại căm phẫn cùng cực.
''Nếu cậu không đi với tôi, vậy tối nay cậu làm với tôi đi, làm đến khi nào tôi chảy máu thì thôi!''