Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 185




Sau khi giải quyết xong, sảng khoái đi tiểu, vẫy vài cái rồi kéo quần lên, rửa tay đánh răng rửa mặt ở bồn rửa.

"Trước em dọn dẹp bàn chải đánh răng của anh rồi, bàn chải này rất mềm mại, rất thoải mái."

Tôi liếc nhìn Trần Linh đang cầm khăn tay một cái, sau đó tiếp tục đánh răng, căn bản không để ý đến cô ta.

Vì vậy cô ta liền tức giận đẩy tôi ra, ra khỏi phòng vệ sinh.

Hành động này của cô ta đủ chứng mình một chuyện, mấy lời nói cố ý chọc tôi chán ghét, chỉ là cô ta nói bừa.

Sau khi dọn dẹp hết mọi thứ, tôi mở cửa rời đi, trực tiếp chạy đến khách sạn Quý Xuân ở.

Sau khi vào phòng, tôi gõ cửa phòng cô ta.

Lúc này, sắc mặt Quý Xuân trắng bệch, thậm chí trên trán có thể nhìn thấy giọt mồ hôi rõ ràng.

"Viêm ruột thừa? Viêm dạ dày? Sao có thể đau đến mức thế này?"

Tôi đơn giản chỉ nghĩ là cô ta muốn chơi chiêu gì đấy thôi, hoàn toàn không ngờ, cô ta thật sự đau bụng đến như vậy.

Đang muốn đưa cô ta đến bệnh viện, Quý Xuân ngăn lại: "Không có gì, đau bụng kinh."

Cái này thì hết chiêu rồi, cái này là khác biệt giới tính, không giải quyết được.

Quý Xuân nhìn tôi, sau đó kéo tay tôi: "Trần Cẩn Phong, anh xoa giúp em một chút được không, nhẹ một chút."

Vì nhân dân phục vụ là tôn chỉ hàng đầu của tôi, nhất là vì nhân dân nữ xinh đẹp phục vụ.

Vì vậy tôi thả Quý Xuân lại tên giường, xốc váy ngủ tơ tằm lên, nhẹ nhàng dán tay vào chiếm lấy chỗ bên trong nho nhỏ căng phồng trắng nõn của cô ta, sau đó chậm rãi di chuyển.

Quý Xuân nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đỏ bừng bừng.

"Anh xoa cái gì, em nhờ anh xoa bụng, ai cho anh xoa chỗ đấy..."

Tôi lặng lẽ không nói, dựa theo yêu cầu của cô ta, nhẹ nhàng di chuyển xuống bụng của cô ta, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có chút hữu ý vô ý đụng chạm phần sáng bóng không chịu cô đơn kia.

"Anh thật là một tên lưu manh!"

Vì phối hợp với Quý Xuân, vì để lời của cô ta càng trở nên chân thật, vì vậy tôi cởi quần ra, người không mảnh vải che thân đứng trước mặt cô ta, làm cô ta đỏ bừng mặt mũi.

"Đúng rồi, anh không chỉ là lưu manh, mà còn là một lưu manh lớn, nếu như em không sợ vượt đèn đỏ, anh thật sự muốn cho em nếm thử xem lưu manh đến mức nào."

Quý Xuân xấu hổ đến mức không muốn, vội vàng lấy tay nhỏ che mắt, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, thỉnh thoảng cô ta vẫn hé ra một khe hở, vụng trộm nhìn xem, thỏa mãn sự tò mò trong lòng cô ta.

"Xuân Tử, anh cảm thấy chúng ta hoàn toàn có thể đổi cách mát xa, anh nghĩ nó nhất định sẽ làm em thoải mái."

Không đợi Quý Xuân đồng ý hay từ chối, sau đó tôi lập tức bò lên cơ thể non nớt của cô ta, một tay vuốt ve bầu ngực no đủ và trắng muốt, từ từ liếm, xoa lên cái bụng bóng loáng của cô ta.

Quý Xuân rất xấu hổ, nhưng cũng không ngăn lại, chỉ dùng răng cắn môi dưới.

Mấy phút sau, cô ta cũng không nhịn nổi nữa, đôi môi khẽ nhếch lên, ngân lên một tiếng động nhân, giống như là tiếng trời.

Lại mười mấy phút đồng hồ trôi qua, cô ta đột nhiên thò hai tay mềm mại ra, hung hăng đẩy tôi ra khỏi người.

"Em khỏe rồi, em không đau nữa."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Xuân đỏ bừng, đầy hương vị ngượng ngùng. .

Không mạnh mẽ trêu chọc cô ta nữa, tôi nằm trên giường, đồng thời cũng ôm cô ta vào lòng, bởi vì cô ta nằm sấp trên ngực tôi.

"Xuân Tử, có hối tiếc cái gì không?"

"Cái gì?"

"Hối tiếc không sớm ở bên cạnh anh, bây giờ đến ngày, cũng không thể tiếp tục làm. Lần sau gặp lại, không biết là lúc nào."

Quý Xuân không nói gì, sau một hồi, cô ta mới chậm rãi mở miệng: “Ừ."

Đôi chân ngọc ngà thon dài không rảnh, một cặp bầu ngực no đủ mà tinh sảo, nhất là một loại mị hoặc hơi thành thục của tuổi trẻ, không thể không nói, Quý Xuân quả thật là một tồn tại cấp yêu nghiệt, thật sự rất muốn hiện tại làm với cô ta những thứ đã nghĩ, sau đó lại thưởng thức yêu kiều khoái cảm của cô ta dưới người tôi…

Một đêm không có chuyện gì, cho đến hừng đông.

Sau khi dọn bữa sáng cho cô ta xong, tôi lại rời đi, đi đón Lục Tiểu Nham.

Hôm nay là ngày nghỉ Quốc khánh cuối cùng, cũng là lúc cô ta và Quý Xuân về thủ đô.

Trước cửa nhà Lục Tiểu Nham, tôi bắt gặp Lục Nhan vừa khởi động xe.

Lục Tiểu Nham kiên trì lên xe tôi, Lục Nhan thật sự không còn cách nào, đành phải cùng Lục Tiểu Nham lên xe tôi.

Trên đường đi, bà ấy lộ vẻ người mẹ dịu dàng, toàn là lảm nhảm, dặn dò Lục Tiểu Nham chăm sóc mình cho tốt.

"Mẹ, con không còn là con nít nữa, mẹ đừng nói nữa, con biết rồi!"

"Cái gì mà không còn con nít nữa, con ở trong mắt mẹ, vĩnh viễn là trẻ con, không ai được bắt nạt con!"

Những lời này vô cùng chân chính, tôi thậm chí có thể cảm giác được, lúc này Lục Nhan đang quăng ánh mắt hận thù về phía tôi, hận không thể thiên đao vạn quả tên vô liêm sỉ đã từng ngủ với con gái bà ta là tôi đây.

Sau khi đón Quý Xuân, cùng đưa cô ta đến nhà xe, sau đó nhìn các cô ấy rời khỏi phòng chờ, đi vào sân ga.

Trước lúc ly biệt, Quý Xuân ôm tôi, sau đó Lục Tiểu Nham cũng lớn gan, trực tiếp hôn hít tôi trước mặt mẹ mình, chọc Lục Nhan tức đến mức hận không thể cầm chổi đuổi đánh tôi.

Sau khi Lục Tiểu Nham và Quý Xuân rời đi, tôi liền gọi Lục Nhan lên xe.

Còn chưa khởi động, chìa khóa xe đã bị Lục Nhan đoạt lấy.

Đốt hai điếu thuốc, mỗi người một điếu, sau đó đều quay ra ngoài cửa sổ hút.

Lục Nhan đang suy nghĩ gì tôi không biết, tôi chỉ biết cô gái tây vừa đi qua bên cạnh, hai cái kia ghê gớm thật, dường như còn lớn hơn Lục nhan, hơn nữa loại da thịt sáng bóng màu mạch nha, thoạt nhìn thật sự rất thỏa mãn, dường như rót xuống một bình nữa, cũng có thể nhìn thấy nửa giọt đọng lại, bóng loáng như thế!

"Trần Cẩn Phong, cậu có phải súc sinh không?"

Ta quay đầu lại, nhìn Lục Nhan tức giận: “Nếu suy tính đến cái dưới kia, cái này tôi thật sự không biết, tin tưởng sau khi bà dùng qua nhất định sẽ biết rõ, đàn ông bình thường không làm được đến trình độ như tôi."

Xem ra Lục Nhan không đùa với tôi, cho nên cũng không phản ứng với câu đùa của tôi.

"Tôi với cậu phát triển đến mức này, vì sao cậu còn muốn quấn quít Lục Tiểu Nham, cậu tha cho con bé được không?"

Tôi sững sờ, lập tức nói: "Làm sao, tôi không tốt sao?"

Lục Nhan lắc đầu: “Cậu rất tốt, tâm địa tốt, đối với phụ nữ cũng tốt, nhưng nghề nghiệp của cậu là trai bao, nhưng tôi không quan tâm, dù sao Vũ Cát Minh nhà chúng tôi xuất thân không trong sạch, cho nên không thèm để ý đến chức nghiệp này. Nhưng mà..."

"Nhưng mà, nhưng mà dù sao cậu cũng đã chạm qua cơ thể tôi rồi, Tiểu Nham là con gái tôi, sao cậu có thể đụng vào con bé, cậu là người có vai vế chú của con bé."

Tôi kéo tay Lục Nhan: “Nhan, kỳ thật tôi căn bản không cảm thấy cái này có chuyện gì, nếu tôi ở bên Lục Nham, tương lai bác Vũ đi rồi, tôi có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc bà, như vậy chúng ta có thể chân chính ở bên nhau, dù là sau này cơ thể của bà căn bản không có nhu cầu, tôi cũng có thể ở bên cạnh làm bạn, thỏa mãn nhu cầu tinh thần, ở bên cạnh bà.”

"Về phần Tiểu Nham, tôi nghĩ bà căn bản không phải lo ngại, dù là tôi với cô ta hay là người đàn ông khác cùng với cô ta, đều sẽ có được cơ thể của cô ta. Cùng lúc đó, tôi vừa có thể chăm sóc Tiểu Nham, làm bạn bên cạnh bà, mặt khác, Tiểu Nham sống cùng với người đàn ông khác, bà cô độc một mình, bà chọn thế nào?"

Bị tôi vụng trộm đánh tráo khái niệm, Lục Nhan trầm mặc.

Nhưng mấy phút sau, bà ta lại tỉnh lại: "Nhưng mà mấu chốt của vấn đề không ở đó, tôi là mẹ con bé, tôi cùng với cậu, nó cùng với cậu, đây là loạn - luân..."

"Bà lại suy nghĩ nhiều rồi, loạn không loạn, đây chẳng qua là cách nhìn trong mắt người khác, để bọn họ thấy bọn họ mới biết là loạn, không để bọn họ thấy thì sao? Hơn nữa, dù là tình cảm với bà hay với Tiểu Nham, tôi đều sẽ chăm sóc cô ấy, không để cô ấy uất ức, đồng thời có thể mỗi ngày ở bên cạnh bà, cái này tốt bao nhiêu?”

Lục Nhan lại trầm mặc nhưng cuối cùng lại lựa chọn lắc đầu: “Không được, tôi kiên quyết không thể..."

Không cho bà ta cơ hội nói chuyện nữa, tôi trực tiếp dùng miệng lấp lại cái miệng nhỏ nhắn khêu gợi của bà ta.

Dưới tác dụng của cái lưỡi linh hoạt, tôi làm bà ta có chuyện khó nói, có miệng khó trả lời…