Thư Hiểu Cầm đi rồi, chỉ để lại một xấp tiền cho tôi, cô ta không đếm mà tôi cũng chẳng nhìn, nhưng chắc hẳn phải tầm mười hai hay mười lăm triệu.
Tôi nói để tôi tiễn cô ta nhưng cô ta lại không cần, kiên quyết tự mình lái xe về.
Rồi sau đó, đợi cô ta lái xe đi khỏi đây, tôi cúi đầu châm thuốc, đột nhiên nghe thấy tiếng ầm vang lên trước mặt. Tôi ngẩng đầu lên nhìn thử mới thấy cô ta tông xe vào tường rồi.
Lúc đi lại gần, cô ta vẫn còn đang bán mạng đạp xuống chân ga, ngoài miệng vẫn lẩm bà lẩm bẩm: “Tôi cũng đâu có đạp phanh, sao xe lại không cử động kia chứ…”
“Phía trước có bức tường kìa, bà cô ơi nếu như cô có thể đẩy bức tường này đi thì cô đúng là con trâu cái lái xe, đỉnh của đỉnh.”
Tôi mở cửa xe ra, lôi Thư Hiểu Cầm ra ngoài nhưng cô ta lại không chịu, cứ một mực hỏi tôi, có phải tôi lái xe của cô ta đâm vào tường hay không.
Tôi có công phu panda à, có thể khiến cho xe của cô ta đâm vào tường hay sao!
“Chị Cầm, để tôi đưa chị về nhà, chúng ta sẽ nghĩ cách xử lý xe của chị!”
Mấy quản lý trong quán bar vội vàng chạy ra nói chuyện với cô ta, rồi tôi ráng ôm Thư Hiểu Cầm vào trong xe.
“Bà cô ơi, nhà cô ở đâu đấy!”.
Sau khi khởi động máy xe, tôi đưa cô ta ra đường. Rồi sau đó, bà cô này bất ngờ vênh vao tiếng hát.
“Nhà tôi ở Đông Bắc, bên bờ sông Tùng Hoa, nơi ấy có những dãy núi kéo dài khắp chốn và đậu nành cao lương ơi…
“Ôi má ơi, cô tưởng cô đi máy bay hay gì, còn Đông với chả Bắc, sao cô không kêu mình ở Nga luôn đi cho tôi bay sang đó!”
Sau khi hỏi cô ta mấy lần, hoặc là cô ta kêu mình ở cái cảng hay cái vịnh nào đó, còn có một lần đi nước ngoài, dù sao mấy địa chỉ cô ta cho chẳng có cái nào đúng cả.
Tôi bất đắc dĩ lắm mới tìm khách sạn gần đó rồi đưa cô ta vào trong.
Vừa thuê phòng vừa dìu cô ta lên lầu, sau khi cô ta vào trong, cô ta đã bất tỉnh nhân sự từ lâu rồi.
Tôi thả Thư Hiểu Cầm lên trên giường, giúp cô ta cởi giày rồi rồi cô ta lăn qua nằm giữa giường, rất có ý thức tự giác, miễn cho tôi ôm sang đấy.
Trong giây lát, dường như cô ta cảm thấy nóng nên tháo luôn chiếc váy xuống, bên dưới ánh đèn phòng khách sạn, tôi nhìn thấy rất rõ ràng trong đó có những gì.
“Anh qua đây, anh qua đây…”
Thư Hiểu Cầm mở bừng mắt ra, gương mặt cô ta vừa say xỉn lại vừa lẳng lơ, thậm chí còn có vẻ khao khát không thể chờ đợi được nữa.
“Tôi không phải là Trịnh Quốc Huân, cô nhìn cho rõ đi.”
“Không cần phải nhìn, tôi biết cậu chính là vịt xấu xa ấy, cậu chính là vịt cố tình ức hiếp tôi. Trước kia không phải cậu nói tôi đẹp, tôi quyến rũ sao? Nào, tôi cho cậu, đêm nay cậu hãy làm cho thỏa thích vào…”
Cô ta vẫn còn chưa nói dứt lời đã thò đầu xuống giường, rồi không kềm nổi nữa mà nôn điên nôn cuồng, cũng chẳng thấy thức ăn gì mà toàn là rượu và dịch dạ dày mà thôi.
Tôi giúp cô ta vỗ lưng, rồi lại đi rót cho cô ta ly nước ấm.
Chỉ có điều lúc tôi đưa nước ấm đến gần cô ta, cô ta đã lăn ra ngủ say sưa rồi, thậm chí không biết vạt trước được kéo xuống từ bao giờ, để lộ ra hai quả lê trắng được bao bọc trong chiếc áo ngực.
Rất quyết rũ, rất hút hồn.
Tôi muốn làm gì đó, thế là bèn làm ngay.
Tôi tách đôi chân dài thon thả của cô ta ra, thò một ngón tay vào trong, nhẹ nhàng xoa vuốt, đúng là mềm mại nhưng những gì tôi đã nghĩ trước đó thật, nơi ấy không mọc lông bẩm sinh, cũng có thể là hổ trắng trong truyền thuyết, cảm giác ấm áp và trơn trượt đúng là rất dễ gây nghiện, khiến cho tôi không khỏi muốn làm gì đó.
Vào một giây phút sau, tôi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên chân cô ta rồi thè lưỡi ra, khiêu khích, lướt nhè nhẹ.
Một phút sau, tôi ngừng lại, kéo váy xuống cho cô ta, còn giúp cô ta đắp thêm tấm mền lên người.
Tôi rất có hứng thú với cơ thể yêu kiều của cô ta nhưng chắc chắn chẳng có hứng gì với xác sống, bây giờ trông cô ta giống như một miếng thịt bị đâm một dao sau khi luộc chín, không biết kêu, không biết cử động, nói thật lòng còn không linh hoạt bằng tay của tôi nữa kìa, tôi đụng đến cô ta làm gì?
Tôi đặt thẻ phòng xuống, lấy hết tất cả tiền cô ta đưa cho tôi đặt lên bên đầu cô ta rồi đi ra ngoài.
Tôi vào xe, châm điếu thuốc, đột nhiên nhớ đến một câu Trương Ngọc Dung từng nói với tôi.
Cô ta nói: “Cậu là người tốt, chỉ có điều cậu đa tình quá, có lúc lại quá dễ mềm lòng.”
Tôi không thể không thừa nhận Trương Ngọc Dung nói đúng. Nếu như không phải tôi dễ mềm lòng, nếu như không sợ Thư Hiểu Cầm từng bị ám ảnh tâm lý khi bị cưỡng hiếp thì tôi nào có dùng lý do tay mình linh hoạt hơn để lừa dối bản thân.
“Mẹ nó…”
Tôi thấp giọng chửi một câu rồi lái xe bỏ đi.
Sau khi trở về dưới trước nhà của Jason Trương Sơn Đản, tôi dừng xe, nghĩ ngợi một lúc rồi lại lái đi.
Nếu như bây giờ Jason và Trần Linh đang làm chuyện ấy trong nhà, tôi sẽ không thể chịu nổi được, tôi đã bị dày vò lúc ở bên cạnh Thư Hiểu Cầm lắm rồi. Thế là, tôi lấy chìa khóa phòng Cố Diệu Hà để lại cho mình ra, đi thẳng qua căn phòng mà cô ta thuê.
Sau khi đậu xe lại, tôi bèn đi lên mở cửa nhà.
Vào giây phút sải chân bước vào trong, tôi chợt đá phải một đôi giày.
Mở đèn lên, đó là một đôi giày cao gót đen, vốn dĩ đôi dép nữ được đặt ở đây không còn nữa.
Thế là tôi bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Cố Diệu Hà đang nằm đọc sách trong phòng như trong dự liệu của mình.
“Thép đã tôi thế đấy” tác giả là Nikolai A.Ostrovsky, nhân vật chính là Pavel.
Cố Diệu Hà hỏi tôi: “Anh đọc cuốn này chưa?”
Tôi đã đọc nó từ năm lên lớp năm rồi.
“Thứ quý giá nhất của một con người chính là tính mạng, tỉnh mạng chỉ có một lần mà thôi, con người nên sống như thế để lúc quay đầu ngẫm lại chuyện trước kia, anh sẽ không thấy hối hận về những năm uống phí trong đời, cũng không nhục nhã vì sự tầm thường của mình. Có thế, trước lúc chết anh mới nói được rằng…”
“Tôi đã cống hiến hết sinh mạng và tinh lực của mình cho sự nghiệp hùng vĩ nhất thế giới…đấu tranh để giải phóng!”
Cố Diệu Hà tiếp lời rất chuẩn, theo như ký ức của tôi, có lẽ cô ta không nói sai một chữ nào cả.
Chỉ có điều tôi không biết rằng cô ta đã lớn như thế rồi, nếu như ôm tiểu thuyết ngôn tình thì tôi còn hiểu được, ôm cuốn sách tài chính tôi cũng có thể chấp nhập, thậm chí cho dù có ôm Kim Bình Mai tôi cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận nổi, nhưng cô ta lại đi ôm Thép Đã Tôi Thế Đấy. Chuyện này khiến tôi khó lòng chấp nhận nổi, nghĩ mãi cũng không thông.
“Lẽ nào cô muốn có ý chí sắt thép, khí chí chiến đầu và sự kiên cường như Pavel Korchagin sao?”
“Lẽ nào tôi không cần hả?”
Tôi biết cô ta cần nhưng tôi lại không thể nói, bởi thế tôi chỉ có thể nói không biết.
Cô ta bật cười, không tiếp tục đề tài này nữa mà chỉ vỗ vỗ xuống giường.
Thế là tôi bèn cởi đồ, trần trụi đứng trước mặt cô ta chứ không hề ngại ngùng gì cả.
Cuối cùng cũng cởi hết sạch sẽ rồi, khi cô ta vén mền lên, tôi quay người đi tắm.
Rồi sau đó, tiếng cười hi hi ha ha của Cố Diệu Hà vang vọng trong phòng, hoàn toàn không có vẻ nhu mì thục nữ gì cả, cho dù tôi không nhìn thấy bộ dạng của cô ta thì vẫn có thể tưởng tượng được chắc chắn cô ta không giống với nữ thần mà giống như nữ thần kinh hơn.
Sau khi tắm táp xong, tôi quay trở về giường rồi chui vào trong mền của Cố Diệu Hà, ôm cơ thể mềm mại của cô ta vào trong lòng mình.
“Không phải là tôi không cho anh đi làm à?”
Tôi không đáp , nhưng Cố Diệu Hà vẫn nhìn tôi đăm đăm, thế là tôi chỉ đành trả lời cô ta.
“Cũng không thể làm vịt cả đời được chứ, đi lấy lòng người phụ nữ của những tay có quyền thế hay là đi đeo đuổi phụ nữ có quyền thế nhiều vào, cố gắng thử khống chế quyền lực trong tay bọn họ rồi chậm rãi leo lên cao, nói chung là sau này phải làm một chuyện gì đó có thể làm lâu dài.”
“Nếu như đã theo ngành này thì phải đi tiếp, cũng không thể để cho phú bà bao mình hay là theo phú bà đến lúc người ta kết hôn, mình lại nhảy ra ngoài, có lẽ người khác thích thế nhưng tôi lại không.
Lời của tôi mặc dù là thật lòng, nhưng vẫn nhắm đến đối tượng cụ thể.
Mà đối tượng cụ thể tất nhiên là Cố Diệu Hà đang nằm trong lồng ngực tôi đây.
Một hồi lâu sau, cô ta mới nói nhỏ nhẹ: “Phải đấy, chẳng phải năm ấy tôi…”
Cô ta im bặt.