Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 172




Ngày lễ Quốc Khánh lặng lẽ mà đến, thời gian gần đây tôi bận rộn đến mức quên luôn cả sự tồn tại của ngày lễ Quốc Khánh, cho đến khi nhận được cú điện thoại ban nãy, tôi mới phát hiện ra rất nhiều lá cờ nhỏ giăng đầy hai bên đường, đóa hoa tươi giữa quảng trường được kết lại thành dòng chữ ‘Chúc mừng Quốc Khánh’

Hai mươi phút sau, tôi đến trạm xe lửa, rồi Lục Tiểu Nham lại gọi điện cho tôi.

“Anh Phong, tôi về rồi, bây giờ đang ở trạm xe lửa, anh đang ở đâu, chúng tôi bắt xe đi tìm anh?”

“Tôi biết, còn có Quý Xuân, tôi đang ở trạm xe lửa.”

“Ha, tôi biết ngay vương tử gà rán sẽ không quên giọng của tôi đâu mà…”

Quý Xuân nói huyên thuyên một hồi trong điện thoại, nói liên tục cho đến khi gặp mặt mới chịu cúp máy rồi trả điện thoại lai cho Lục Tiểu Nham, rồi chạy như bay về phía tôi.

Một giây sau, tôi hơi nghiêng người tránh sự va chạm với đồi núi đầy đặn của cô ta, kéo Lục Tiểu Nham đang đứng đằng sau lưng cô ta vào lòng mình, hôn nồng nàn lên gương mặt xinh xắn của cô ta.

Nụ hôn này khiến cho gương mặt Lục Tiểu Nham trở nên ngọt ngào, đánh thức ánh mắt kiêu kỳ của cô, cô ta nhìn Quý Xuân với ánh mắt tựa như khiêu khích.

“Đau lòng quá, đả kích nặng nề quá…”

Quý Xuân bụm miệng lại, kéo cánh tay Lục Tiểu Nham: “Tiểu Nham, cho tớ mượn ôm một lát thì sao hả, người đàn ông tốt như thế này kia mà, cậu cho tớ ôm cánh tay cũng được.”

“Không đời nào, anh Phong là của tớ mà!”

Rốt cuộc thì tôi cũng không thể thể thoát nổi bộ ngực ma quái của Quý Xuân, một cánh tay bị Lục Tiểu Nham ôm chặt, cánh tay còn lại bị Quý Xuân ôm chặt, cũng không biết Quý Xuân vô tình hay cố ý là thường dụi vầng ngực căng đầy vào người tôi, tôi nghi ngờ không biết da cô ta có bị xước hay không.

“Cô còn chưa nói cho dì Lục và chị cô biết là cô đã về hả?”

Lúc ở trên xe, tôi hỏi Lục Tiểu Nham như thế.

Lục Tiểu Nham đáp: “Chị nói buổi trưa sẽ mời khác dùng cơm, mẹ cô không có thời gian, đang ở nhà chăm sóc ba cô.”

Xem ra Vũ Cát Minh đã về rồi, thế là tôi bèn ghi thêm một mục phải làm trong thời gian gần đây, trích thời gian rảnh đi thăm ông ấy.

Lục Tiểu Nham mời Quý Xuân ở trong nhà của cô ta, Quý Xuân lấy lý do không quen để từ chối rồi kêu tôi đưa cô ta đến khách sạn.

Khách sạn là một nơi tốt, một nơi có thể lên giường thỏa thích, rất tốt.

Sau khi giúp Quý Xuân tìm một khách sạn gần nhà họ Vũ, tôi trở thành tài xế đi kèm với hai cô nàng, bọn họ phụ trách mua sắm, còn tôi phụ trách xách đồ, đi dạo hết cả buổi sáng.

Đến trưa, tới nhà hàng Vũ Bích Phượng đã đặt trước, tôi ôm hôn cô ta thắm thiết.

Gương mặt Lục Tiểu Nham ánh lên nụ cười, rõ ràng là cô ta không hề để bụng, có điều nghĩ đến việc hai chị em họ cũng đã dâng lên lần đầu tiên rồi, rõ ràng chút chuyệt này chẳng là gì cả.

Nhưng Quý Xuân không nghĩ như thế, cô ta ngây người ra.

Tôi nhìn Lục Tiểu Nham rồi lại nhìn Vũ Bích Phượng, dường như đầu to lên gấp đôi, triệt để sững sờ.

“Đây là chị của cậu, nhưng và Trần Cẩn Phong và cô ta…”

Gương mặt Lục Tiểu Nham có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng vẫn kề sát vào tai Quý Xuân để nói gì đấy với cô ta.

Rồi sau đó, tôi thấy Quý Xuân há hốc miệng mồm, trông có vẻ như chuyện tôi làm thiên hạ này không thể nào dung tha được vậy.

Một hồi lâu sau, đột nhiên cô ta nói: “Vương tử gà rán, thế anh nhận tôi luôn đi, tôi cảm thấy chuyện này sướng lắm, rất là vui.”

Rồi sau đó, hai gương mặt tươi cười nhìn cô ta với vẻ bực dọc, một gương mặt của Vũ Bích Phượng, một gương mạt của Lục Tiểu Nham, hai gương mặt tươi cười lại mang vẻ uy hiếp như nhau.

“Nói đùa, nói đùa thôi mà, tôi chỉ theo Tiểu Nham đến đây du lịch nhân dịp Quốc Khánh thôi.”

Mọi người cùng nhau ăn cơm, tỏ vẻ hoan nghênh Quý Xuân đến đây, hai người phụ nữ tự mình uống chút rượu, đều không nhiều, tôi phục trách lái xe nên đương nhiên không uống.

Trong quá trình ăn cơm, mọi người nói cười rôm rả, có người tươi cười có người cất tiếng nói.

Dưới bàn ăn cũng rất náo nhiệt, thỉnh thoảng đá chân với Vũ Bích Phượng, thỉnh thoảng lại trêu chọc chân của Lục Tiểu Nham, thỉnh thoảng cũng sờ soạng Quý Xuân một chút, dụi chân vào đôi chân nhỏ nhắn mềm mại của cô ta.

Cô ta không từ chối, làm như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Vũ Bích Phượng còn phải đi làm, thế là bèn bỏ đi trước, ăn chơi thuộc về phần chúng tôi, còn tiền bạc đều sẽ do cô ta chi trả.

Tôi lái xe đưa cô ta đi, dọc đường còn hỏi han về tình trạng của Lục Nhan.

“Tốt lắm, mọi thứ đều bình thường, hơn nữa cũng không ra ngoài.”

“Tôi nghe nói bác Vũ về rồi đúng không?”

Vũ Bích Phượng gật đầu, cô ta biết tôi muốn hỏi cái gì.

“Tôi cũng không dám chắc là có tốt hay không, chuyện này phải để tôi trực tiếp hỏi ba mình mới được, có thời gian rảnh tôi hỏi Lục Nhan thì biết ngay thôi.”

“Không cần đâu, nếu có cơ hội thì tôi sẽ đi thăm bác Vũ, tôi cần phải chính miệng hỏi thăm bác ấy mới được, chỉ có đáp án của bác ấy mới chính xác nhất.”

Vũ Bích Phượng ngẫm nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu, cô ta hiểu ý của tôi.

Lúc đến trước cửa công ty, đột nhiên Vũ Bích Phượng hỏi tôi: “Vương tử gà rán là sao thế?”

Tôi biết ngay mà, cô ta thông minh như vậy thì làm sao có thể không để ý đến lời nói giữa chừng của Quý Xuân được.

Thế là, tôi bèn kể cho Vũ Bích Phượng nghe mọi chuyện trong chuyến đi đến thủ đô của mình.

Sau khi nói xong xuôi cũng đã đến trước cửa công ty cô ta.

Rồi sau đó, một cánh tay trắng trẻo véo lấy đùi trong của tôi, cảm giác đau đớn ấy khiến cho tôi cắn răng nghiến lợi.

“Cô làm gì đấy?”

“Tôi ghen rồi, đáng đời anh, ai bảo anh len lén ăn vụng Tiểu Nham sau lưng tôi…”

Sau khi Vũ Bích Phượng ngừng xe, tôi vừa định đi thì lão Vương bảo vệ đã đến đưa cho tôi điếu thuốc.

Không phải thuốc ngon nhưng anh ta vẫn còn nhớ đến tôi, nhớ đến chức vụ trưởng đội bảo vệ của anh ta là nhờ tôi mới có.

Tôi làm một điếu với lão Vương xong, rồi mới lái xe trở về nhà hàng.

Sau khi về nhà hàng thì cơn ác mộng đã chính thức bắt đầu, Lục Tiểu Nham và Quý Xuân lại điên cuồng mua sắm, điều này khiến tôi cảm thấy kinh ngạc vô cùng, một thành phố quốc tế hóa lớn như thủ đô thì thứ gì mà chẳng có, chạy đến đây mua làm chi?

Lời giải thích của bọn họ càng khiến tôi cạn lời, bởi vì rẻ.

Dạo hết một buổi chiều, đến tối Lục Tiểu Nham và Quý Xuân trở về nhà họ Vũ.

Dù gì cũng nghỉ phép về đây rồi, Lục Tiểu Nham phải về thăm nhà một chuyến mới phải.

Có điều cô ta đã nói trước, tối nay tôi không được đi đâu cả mà phải đợi điên thoại của cô ta, bởi vì cô ta chuẩn bị vắng nhà vào buổi tối, sang ngủ chung với Quý Xuân.

Đương nhiên Lục Tiểu Nham làm thế chỉ để đối phó với Vũ Cát Minh và Lục Nhan mà thôi.

Hơn tám giờ tối, Lục Tiểu Nham gọi điện cho tôi, rồi tôi đi đón bọn họ ở điểm hẹn.

Lục Tiểu Nham đề nghị về nhà ngủ một giấc, Quý Xuân lại đề nghị đi hát hò. Tinh thần người phương xa đến là khách, Lục Tiểu Nham đành thỏa hiệp.

Rồi sau đó, tôi đưa bọn họ đến KTV Phong Vũ.

Chúng tôi gặp Đàm Quỳnh ngoài đại sảnh, chân của cô ta đã đỡ nhiều rồi, nếu như không nhìn kỹ thì vốn không thể nhìn ra dấu vết bị trật.

Sau khi nhân viên đưa Lục Tiểu Nham và Quý Xuân vào phòng riêng, Đàm Quỳnh trừng mắt nhìn tôi.

“Anh chủ đúng là người xấu, anh chủ một nách hai em!”

“Cô hiểu biết thật, hay là thêm cô nữa cho thành ba?”

Gương mặt Đàm Quỳnh đỏ bừng, cô ta nói: “Không thèm!”

Tôi đi vào phòng riêng điên cuồng hái hò với hai cô nàng, bọn họ high vô cùng, cũng không biết hát hò thì có gì để high, nhưng trông bọn họ có vẻ rất vui.

Hát đến giữa chừng, điện thoại của Lục Tiểu Nham đổ chuông, người gọi là Lục Nhan, thế là cô ta cầm điện thoại đi ra khỏi phòng riêng, thế là trong phòng chỉ còn lại một mình tôi và Quý Xuân đang len lén nhìn tôi.

Cô ta có lòng gian…