Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 154




Tiếng súng cũng không quá ầm ĩ, chí ít không hề có vẻ đinh tai nhức óc như tôi đã tưởng tượng, chỉ giống như tiếng pháo bình thường vậy, khiến lỗ tai người ta như ù đi.

Nhưng trên trán tôi rất đau, một cơn đau rất rõ ràng, như thể xương sọ đang có một vết nứt vậy.

Nhưng rồi khi cây súng trên tay Vũ Cát Minh dời đi, nhất là khi trông thấy một viên đạn nhựa vỡ vụn rơi ra từ trong nòng súng thì tôi cũng cảm thấy cơn đau này có vẻ cũng không nhằm nhò gì.

"Súng là hàng thật, đạn chỉ là nhái giống thật thôi, bên trong vỏ đạn đã được chế thành những viên nhựa."

Trước lời giải thích của Vũ Cát Minh thì tôi chỉ muốn nói một câu: Mẹ nó!

Sờ sờ vầng trán đàn nhói đau của mình, có chảy chút máu nhưng cũng không quá nghiêm trọng, thậm chí còn ít hơn cả lượng máu chảy ra khi nặn mụn nữa.

Vũ Cát Minh lại cất súng đi, sau đó liền nói với tôi: "Đứng lên."

Tôi kéo ghế ra rồi đứng dậy.

"Không tè ra quần, không run rẩy, cũng không tệ lắm."

Tôi hoàn toàn không thể ngờ được rằng ông ta làm vậy với ý muốn và mục đích như vậy.

Sau đó Vũ Cát Minh lại ra hiệu cho tôi ngồi xuống, tôi vẫn làm theo lời ông.

"Tôi đã gặp Ngọc Dung, là một người phụ nữ rất quyến rũ, cậu nhịn được không ngủ với cô ta sao?"

Tôi lại rút ra một điếu thuốc rồi nói: "Chị ấy là người đưa tôi vào nghề, tôi xem như thầy của mình vậy, thế nên tôi tôn trọng chị ấy, hơn nữa một ngày nào đó khi tôi có thể đứng ở một vị trí còn cao hơn chị ấy thì tôi nhất định sẽ lên giường với chị."

"Cậu tính dựa vào thứ bên dưới kia à?"

Tôi đã hiểu, ý Vũ Cát Minh đang nói đến chuyện tôi muốn đứng ở vị trí cao hơn.

"Thứ đó rất gây nghiện, giống như thuốc phiện vậy đó."

Dứt lời tôi liền móc từ trong túi là một đồng xu, năm ngón tay tung hứng, đồng xu mau chóng xoay quanh nhưng vẫn luôn không rơi xuống.

"Tôi dựa vào điều này là có thể thỏa mãn phụ nữ, đến nay vẫn chưa có người khách nào của tôi xử được tôi, không ai cả."

Vũ Cát Minh lại nhìn tôi một cái với vẻ dò xét, sau đó bắt đầu sờ soạng chiếc bát sứ đặt trên bàn kia.

Tôi thấy vậy thì biết ngay chuyện ngủ với hai người con gái của ông ta đã tạm thời bỏ qua một bên, thế là tôi cũng cầm đòng xu bỏ vào trong túi, dường như trái tim đang đập nhanh như trống cũng đã quay về nhịp điệu bình thường.

"Chiếc bát này không tệ đâu, từng có một cái tương tự vậy được bán với giá là mười hai tỷ, tên của nó là tên của nó là sứ trắng chạm vàng, có xuất xứ từ lò nung của một vị quan lớn họ Nguyên..."

Vũ Cát Minh nói rất nhiều, nhưng tôi thì cũng chẳng hiểu mấy, tóm lại tôi chỉ biết chiếc bát này còn đắt giá hơn cả chiếc bát mười hai tỷ kia, và đây chính là hàng thật.

Sau khi nói xong, Vũ Cát Minh lại nhìn về phía tôi: "Thứ đồ đào từ huyệt người chết này còn bao nhiêu, tôi có thể mua hết."

Tôi không biết ông ta dựa vào đâu để đoán là chiếc bát này được đào từ mộ người chết, mà dù sao thì tôi cũng không quá quan tâm.

"Hàng thì có đó, nhưng tôi sợ nếu đau cho ông thì người anh em kia của tôi sẽ bị thiệt."

"Chuyện mất mặt như thế nếu là trước kia khi tôi chưa có địa vị gì thì có thể sẽ làm, nhưng bây giờ thì mặt mũi của Vũ Cát Minh tôi đây đáng giá hơn những thứ đó nhiều, cậu chắc sẽ biết điều đó."

Lời Vũ Cát Minh nói đều là sự thật, thế là tôi liền gật đầu.

"Tôi có thể liên hệ cho ông, bảo cậu ta mang đồ đến đây, nhưng tôi có một điều kiện."

Vũ Cát Minh vẫn nằm trên chiếc ghế mây kia, ông điềm nhiên nhìn tôi chằm chằm: "Không cần lo chuyện tiền nong."

Tôi cũng nhìn chằm chằm lại Vũ Cát Minh: "Tôi không cần tiền, tôi muốn cái mạng của Bàng Kiến Quân."

Vũ Cát Minh chỉ hơi nhướn mày, còn đâu trên khuôn mặt ông ta vẫn không thể hiện thái độ gì, như thể ông ta không hề thấy ngạc nhiên gì về việc tôi muốn giết Bàng Kiến Quân vậy.

"Hẳn cậu đã biết là mạng của Bàng Kiến Quân có giá hơn chiếc bát này chứ? Hơn nữa mạng của anh ta với tôi không phải thứ có thể đem ra so sánh với đồ cổ. Đồ cổ là vật chết, nhưng người lại sống sờ sờ, dù sao cũng có ích hơn đồ cổ rất nhiều."

Ngay sau đó Vũ Cát Minh liền nhìn đăm đăm vào đôi mắt tôi: "Nhưng cái ý tưởng nào của cậu nếu không có căn cứ nào vững chắc thì sẽ rất dễ toi mạng đó, cho nên tôi rất muốn biết, cậu dựa vào đâu mà lại đưa ra một điều kiện như vậy với tôi."

"Tôi có thể nói thẳng sao?"

"Đây không phải chính là mục đích thật sự của cậu khi tới gặp tôi sao?"

Nói chuyện với cáo già sẽ rất mệt, nhưng cũng có lúc lại rất đơn giản, ông ta đã biết rõ tôi muốn gì và tôi nắm gì trong tay.

Vì thế sau một lúc suy nghĩ thì tôi cũng nói thẳng: "Tôi có Địa Hoàn Căn."

Từ lúc vào cửa tới giờ tôi vẫn chưa từng thấy thái độ của ông có gì thay đổi, không hề mất bình tĩnh.

Nhưng ngay sau khi tối thốt ra ba chữ 'Địa Hoàn Căn' thì Vũ Cát Minh đã không còn giữ được dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên không hề bận tâm của mình.

Vũ Cát Minh gõ bàn, đôi mắt nhìn chăm chăm về phía tôi: "Lục Nhan."

Tôi lắc đầu: "Không phải dì Lục."

"Trừ bỏ bà ta thì không còn ai trên thế giới biết chuyện này cả, bà ta đã nói chuyện này với cậu, vậy cũng đã nói rõ cả hai người không nên sống trên đời này nữa."

"Tôi không cho rằng trên đời này sẽ có bức tường nào không lọt gió, ông cho người đi tìm Thiên Hoàn Căn, dì Lục cũng cho người đi tìm, nhưng người phụ nữ mà Trương Ngọc Dung sắp xếp cho ông... Chuyện gì cũng có nhiều mặt, chắc chắn sẽ khiến nhưng người cố ý tìm hiểu biết được gì đó thôi."

"Tại sao cậu lại trở thành người cố ý tìm hiểu?'

"Vì sau khi tôi ngủ với hai cô con gái của ông mới biết được rằng ba của hai người họ là một con sư tử đực đang ngủ đông.

Vũ Cát Minh không nói thêm gì nữa, ông ta tiếp tục gõ bàn, sao đó lại rút một điếu thuốc ra từ chiếc hộp gỗ đó.

Ông ta đang hút thuốc, tôi cũng muốn hút, mà muốn thì làm thôi, thế là tôi cũng châm một điếu thuốc.

Bên trong phòng sương khói lượn lờ, chẳng mấy chốc đã trông không khác gì cảnh tượng chốn thiên đàng, nhưng có điều hơi ngộp thỏ.

Thế là Vũ Cát Minh đứng dậy mở cửa sổ ra, để mặc ánh nắng giữa trưa chiếu thẳng vào phòng, chiếu lên người ông, cũng giống như đang chiếu vào lòng ông ta, xua đi sự lo lắng tiếc nuối nhiều năm nay.

"Địa Hoàn Căn không giống thiên hoàn, dù có là Thiên Hoàn Căn cũng không thể đổi được mạng của Bàng Bát Nhất. Nếu cậu kiên quyết lựa chọn điều này thì tôi sẽ cho cậu và Trương Ngọc Dung cùng bốc hơi. Thứ kia mất thì mất thôi, không sao cả, tôi cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, nhu cầu về chuyện đó cũng giảm dần theo số tuổi, nhưng người khác vẫn còn phải sống."

Nói xong ông lại quay ra nhìn tôi: "Ông nói ba của Vũ Phượng và Tiểu Nham là sư tử, vậy cậu đã từng thấy có chuyện sư tử tự cắt đứt móng vuốt của mình bao giờ chưa?"

"Móng vuốt có thể nối lại."

"Móng vuốt nối lại không chịu nghe lời thì sao?"

"Vậy con sư tử kia cũng có năng lực cắn đứt lần nữa thôi."

"Cậu có thể giết Ngô Diệc Thành không?"

Đây là câu hỏi cuối cùng của Vũ Cát Minh, câu hỏi này của ông ta đã làm tôi không còn biết nói gì hơn nữa.

Rõ ràng là ông ta đã biết đến sự tồn tại của Ngô Diệc Thành thông qua Đông Nhị Gia, sự hiểu biết của ông về tôi không hề hời hợt như tôi vẫn tưởng. Lúc nay đây tôi thậm chí còn cảm thấy may mắn vì từ đầu đến cuối, trừ chuyện Lục Nhan ra thì không nói dối ông ta điều gì.

Nhưng tôi vẫn thấy có chút gì đó sợ hãi, chuyện Lục Nhan liệu con sư tử ngủ đông kia có thật là không biết đến không? Hay là vì một lý do nào đó mà ông ta không vạch trần?

Tôi ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh, thế nhưng trong lòng thì dậy sóng, lúc này Vũ Cát Minh lại lên tiếng lần nữa.

"Bàng Bát Nhất không thể chết, càng không thể chết trong tay tôi được."

Giọng điệu cua rông vẫn rất bình tĩnh, giống như mặt biển yên bình, nhưng không ai có thể ngó lơ sức mạnh to lớn khi biển dậy sóng cả.

Cuối cùng tôi cũng chỉ có thể lựa chọn lùi bước, dù bước lùi này không hề đụng chạm đến ranh giới của tôi.

"Tôi muốn tôi và Trương Ngọc Dung được an toàn tuyệt đối, với cả kế hoạch chen chân của hai quán bar trong tay Bành Bát Nhất phải ngừng lại."

Vũ Cát Minh lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi chỉ có thể đám bảo an toàn của cậu và Trương Ngọc Dung, an toàn tuyệt đối."

"Vậy thì tốt rồi."

Tôi đứng dậy cầm cái bát mẻ có tên rất dài được lấy từ mộ người chết trên bàn lên rồi đó đập mạnh xuống đất.

Tiếng vang rất trong trẻo, nháy mắt chiếc bát vỡ thành nhiều mảnh to nhỏ khác nhau."

Vũ Cát Minh vẫn không quay đầu lại: "Cậu muốn chết."

"Đúng vậy, vậy ông còn chờ gì nữa."