Quý Xuân đề nghị đi bar để vui vẻ, mọi người đều đồng ý, nhưng tôi đã từ chối.
Tuy tôi nhìn thấy ánh mắt cố ý vô tình của Quý Xuân nhìn về phía mình và tuy cô ấy quả thật rất xinh đẹp, khiến người khác kích động đến mức muốn đè cô ấy xuống, nhưng tôi vẫn từ chối, lần này tôi chỉ đến vì Lục Tiểu Nham mà thôi.
Tôi và Lục Tiểu Nham cảm ơn lời mời của Quý Xuân, sau đó rời khỏi đây.
Trong đêm gió, tôi ôm cô ấy, chậm rãi đi trên đường phố thành phố B.
Cô ấy dựa vào lòng tôi, một lúc lâu cũng không nói gì, nhưng sự hạnh phúc và ngọt ngào trên gương mặt lại không hề giảm đi, ngược lại càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.
“Anh Phong, chị em gần đây như thế nào?”
Đang chậm rãi tản bộ thì Lục Tiểu Nham đột nhiên nhắc đến Vũ Bích Phượng.
Tôi ngơ ra, có điều nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cô ấy, tôi liền hiểu ý của cô ấy.
“Chị ấy rất bận, từ sau khi em đi, anh chỉ mới gặp một lần.”
Lục Tiểu Nham “ừm” một tiếng, sau đó nụ cười trên gương mặt càng tươi hơn, càng thật hơn…
Sau khi nói những lời ấm áp mật ngọt một lúc lâu thì chúng tôi đi qua một khách sạn, tôi liền chỉ vào đó, sau đó Lục Tiểu Nham ngại ngùng gật đầu.
Sau khi bước vào phòng, đóng cửa phòng lại, tôi và cô ấy nhìn nhau đắm đuối, không ai nói gì, rồi đôi môi của chúng tôi dính lấy nhau.
Vị ngọt từ đôi môi đỏ mọng của cô ấy là hương vị mà tôi khó có thể quên nổi, nhất là chiếc lưỡi tuy không thuần thục nhưng lại rất hấp dẫn kia, càng khiến lòng người mê đắm.
Sau khi nụ hôn mạnh mẽ kết thúc, Lục Tiểu Nham dần dần trở nên mềm nhũn.
Vì vậy, tôi hôn xuống cổ của cô ấy, hôn dái tai của cô ấy, cởi chiếc áo khoác ngoài và áo sơ mi ra, để lộ chiếc áo lót màu hồng nhạt tràn ngập hơi thở tuổi trẻ bên trong.
Mà phía trong chiếc áo lót đó rất tròn trịa và vút cao, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ trẻ trung của cô. Rõ ràng, cô đã được di truyền không chỉ gương mặt xinh đẹp mà còn là bầu ngực căng tròn của Lục Nhan.
“Tiểu Nham, có muốn anh không?”
Trong lúc hôn, tôi khẽ hỏi Lục Tiểu Nham.
Cô ấy biết tôi đang hỏi gì, vì vậy ngại ngùng gật đầu: “Muốn.”
Vì vậy tôi đã đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ về nơi căng tròn không kém gì so với Lục Nhan, tiếp tục tán tỉnh: “Nơi nào muốn anh, nói anh nghe?”
Lục Tiểu Nham ngại ngùng: “Ai mà thèm!”
Tôi tiếp tục nhẹ nhàng xoa nắn, thỉnh thoảng còn dùng tay khẽ khơi lửa cho cô ấy, khiến cô ấy liên tục nức nở rên rỉ.
Cuối cùng, không thể chịu đựng nổi sự trêu chọc và vỗ về của tôi, cô ấy đưa tay ra chỉ xuống dưới, xấu hổ nói: “Ở đây muốn.”
“Đây là đâu chứ, móng chân sao?”
“Ài, anh đáng ghét!!!”
Thủ đoạn khiến người ta ghét tôi còn nhiều lắm đây này!
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng ngọc mịn màng của cô ấy, mỗi một tấc da tấc thịt đều lưu lại dấu ngón tay mơn trớn của tôi.
Mãi cho đến cuối cùng, tôi mới tháo móc áo của cô ấy ra, dùng miệng để kéo dây áo ngực của cô ấy ra trong lúc hôn, sau đó tôi hôn lên nơi tròn đầy kia, khiến những tiếng rên rỉ quyến rũ của cô ấy càng thốt ra lớn hơn, cơ thể mềm mại lại càng uốn éo dữ hơn, như đang lắc lư một vũ điệu trên nền nhạc là tiếng rên của cô vậy.
“Tiểu Nham, nơi nào của em muốn anh Phong?”
Dưới sự trêu đùa của tôi, cuối cùng Lục Tiểu Nham cũng đầu hàng, cô ấy ghé sát vào tai tôi, đôi mắt nhắm chặt, vẻ mặt ngập tràn sự mong đợi và hưởng thụ.
“Cô bé, cô bé của em muốn anh, nó thật sự rất muốn anh…”
Đây dường như đã là giới hạn lớn nhất của Lục Tiểu Nham rồi, vì vậy tôi cũng không ép buộc cô ấy thêm nữa. Tôi đưa tay ra, giúp cô ấy cởi quần, để lộ ra chiếc quần lót ren nhỏ, gợi cảm màu tím nhạt.
Chiếc quần này quả thực rất quyến rũ, nó được tạo thành bởi một bông hoa trắng, mà bông hoa này nở đến điểm tận cùng, chính là chỗ ôm trọn lấy nơi hấp dẫn kia của cô ấy.
Hôn lên bờ ngực căng tròn của cô ấy, sau đó ngón tay tôi đi lên phía trên, nhẹ nhàng ma sát, sờ nắn qua chiếc quần lót…
Hơn mười phút sau, Lục Tiểu trong lúc quằn quại đã nằm bẹp xuống giường, thậm chí còn không cần tôi ra tay, ngón tay nhỏ nhẵn mịn của cô ấy đã đặt bên mép quần lót, muốn đưa vào trong.
Tôi nắm lấy bàn tay của cô ấy, sau đó hôn lên chiếc bụng bằng phẳng, nhẵn nhụi của cô ấy, rồi tiến lên phía trước eo, sau đó ngậm lấy miếng ren của quần lót nhẹ nhàng kéo xuống.
Động tác yêu chiều một cách nhẹ nhàng này, khiến cơ thể trắng nõn ở phía dưới càng uốn éo dữ hơn, giống như một con quyến rũ.
Đôi tay nghịch ngợm bàn chân nhỏ bé, sau đó thuận thế tiến lên bắp chân trơn bóng, rồi lại tiếp tục di chuyển lên bắp đùi săn chắc có tính đàn hồi.
“Anh Phong, cho em đi mà, đừng đùa nữa, em khó chịu quá…”
Khoái cảm cũng có giới hạn trên của nó, nếu như giả thiết giới hạn trên của việc không vỗ về là một trăm, vậy thì giới hạn trên lúc này của Lục Tiểu Nham đã đạt đến mức một trăm hai mươi đến một trăm ba mươi rồi. Nhưng tôi có đủ sự chắc chắn để khiến cô ấy có thể đạt được từ một trăm tám mươi đến hai trăm!
Vì vậy, tôi làm ngơ lời yêu cầu của Lục Tiểu Nham, trong lúc nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân ngọc ngà của cô ấy, tôi cúi đầu xuống, dùng miệng ghé sát vào nơi xấu hổ kia của cô ấy.
Ngay lập tức, cô ấy mạnh mẽ giãy giụa, không ngừng kêu rên, giới hạn trên của Lục Tiểu Nham không ngừng tăng cao, đột phá, đột phá rồi lại đột phá.
Mãi cho đến khi cổ họng cô ấy phát ra tiếng ậm à ậm ừ, kèm theo cả tiếng khóc nức nở cầu xin, tôi mới quyết định thỏa mãn cô ấy.
Tôi giữ chân phải của cô ấy lại, sau đó tách chân trái của cô ấy ra, nâng lên rồi nhẹ nhàng hẩy eo mình tới, chậm rãi tiến vào.
Tiếng rên thỏa mãn đó như khiến Lục Tiểu Nham lập tức được bay lên thiên đường.
Không cần đến lần thứ hai, cơ thể mềm mại động lòng người đó bắt đầu run rẩy, tiện đà sản sinh ra một sức hút mạnh mẽ, khiến tôi khó có thể tự kềm chế…
Sau hơn một tiếng mây mưa kết thúc, chúng tôi cùng nhau bay đến thiên đường của tình yêu. Dấu vết ẩm ướt rên ga giường chính là sự minh chứng tốt nhất.
“Anh Phong, em yêu anh, em không biết phải hình dung như thế nào, nói chung là em rất yêu anh, rất yêu anh.”
Lục Tiểu Nham vân vê lồng ngực tôi, giống như muốn hòa nhập vào cơ thể tôi vậy.
“Chỉ yêu anh sao?”
Cô ấy lập tức hiểu ý tôi muốn nói, sau đó bản tay ấp ám của cô ấy nhẹ nhàng hướng xuống phía thân dưới của tôi, dịu dàng vỗ về, trêu đùa nó.
“Đây cũng yêu, rất thích rất thích, khiến Tiểu Nham rất thoải mái, tuy có hơi đau, nhưng Tiểu Nham vẫn muốn…”
Lục Tiểu Nham rất nhút nhát, lồng ngực của tôi có thể cảm nhận được sức nóng trên gương mặt của cô ấy.
Tôi giữ cái đầu nhỏ của cô ấy, ghé sát lại hôn thật mạnh lên đôi môi gợi cảm kia, khiến cô ấy lại rơi vào cơn mê đắm một lần nữa.
Sau đó, tôi ôm cô ấy vào phòng tắm, mở vòi hoa sen.
Dưới dòng nước ấm áp, tôi lại tiến vào cơ thể mềm mại của cô ấy một lần nữa, khiến cô ấy hoàn toàn trở nên say mê, khiến mỗi lần cô ấy kêu lên là như một lần được lên đến thiên đàng, rất lâu cũng không dừng lại.
Sáng sớm hôm sau lúc tỉnh dậy, Lục Tiểu Nham vẫn nằm trong lòng tôi.
Trên gương mặt yên bình đang ngủ say kia là vẻ hạnh phúc, ngọt ngào, và cả sự thỏa mãn.
Tôi nhẹ nhàng vỗ về cơ thể động lòng người của cô ấy, trơn nhẵn, uyển chuyển, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, khiến người khác không nỡ dùng lực quá mạnh, chỉ sợ chạm vào sẽ phá hỏng vẻ đẹp tuyệt trần này.
Vì vậy tôi ôm lấy cơ thể mỏng manh của cô ấy, không đứng dậy mà cứ như vậy lặng lẽ quan sát, thưởng thức, nhẹ nhàng vỗ về.
Hơn nửa tiếng sau, Lục Tiểu Nham mới tỉnh dậy.
Ngay khi vừa tỉnh dậy, cô ấy đã nhìn tôi nở nụ cười ngọt ngào.
“Mở mắt ra là có thể nhìn thấy anh Phong là chuyện khiến Tiểu Nham cảm thấy hạnh phúc nhất nhất trên đời này.”
Tôi hôn trán cô ấy, sau đó chế giễu nói: “Vậy nếu mở mắt ra là có thể làm chuyện đó với anh Phong thì sao?”
Rõ ràng, Lục Tiểu Nham có thể cảm nhận được phần bụng dưới của mình đang bị một thứ nóng hổi chọc vào nên gương mặt của cô dần ửng đỏ.
“Vậy thì đó sẽ là chuyện thoải mái nhất nhất…”
“Vậy thì làm thôi, cục cưng Tiểu Nham của anh!”
“Anh Phong, anh đợi chút, đợi chút, em muốn đi tè, em… aaa!”