Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 130




Đây là quán ăn, không phải khách sạn hay bên đường lộ.

Lý Huệ là chị dâu của tôi, không phải những người phụ nữ lạ khác.

Cho nên chuyện như vầy, dù trong lòng tôi cũng muốn nhưng nhất định không thể làm thế được, lần trước là do hoàn cảnh bắt buộc, do tôi không muốn trên đầu Lý Hổ mọc lên cặp sừng mà thôi. Lần này có nói thế nào thì tôi cũng nhất định không làm như vậy.

Tôi đẩy tay Lý Huệ ra, nói: "Chị dâu, xin chị tự trọng."

Lời nói của tôi làm Lý Huệ ngớ hết cả người, dường như chị ấy không ngờ rằng tôi sẽ từ chối.

Lát sau chị ấy cười khổ rồi nói: "Đúng vậy, tôi phải tự trọng chứ, cậu có bạn gái đẹp như vậy, tôi nên tự trọng mới phải."

Nghe chị nói vậy tôi cũng không biết nói gì thêm.

Bầu không khí trong phòng như ngưng đọng, tôi lấy ra một điếu thuốc rồi lẳng lặng châm lửa, chậm rãi thưởng thức mùi khói nồng đượm.

Thấy chị ấy có vẻ buồn bã, tôi cũng lo lát nữa Trần Hổ tới đây sẽ nhận ra sự khác thường của chị, thế nên tôi đành phải an ủi vài câu: "Thật ra chị cũng rất tốt, tôi từ chối chị không phải vì Trương Ngọc Dung, mà là vì chũng ta không thể tiếp tục làm thế, trước sau gì cũng gặp chuyện, đến lúc đó chị biết đối mặt với con chị và anh Hổ như thế nào đây?"

Lý Huệ chống khuỷu tay lên bàn, đôi tay trắng nõn nà bụm kín mặt.

"Tôi biết, tôi biết chứ. Nhưng tôi phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ bắt tôi phải đi mua một cái máy rung lạnh ngắt, rồi tự mình cắm vào trong người, nhờ vào nó cảm nhận được sự khoái cảm giả dối sao?"

Tôi không nói gì, chưa từng dùng thử cái đó, cũng chưa bao giờ tìm hiểu kỹ về vấn đề này, tôi thật sự cũng không biết rõ.

Lý Huệ buông hai tay, trên khuôn mặt trắng nõn của chị hiện rõ vẻ khao khát đầy đau khổ.

"Cẩn Phong, cậu giúp tôi thêm lần này nữa được không? Chỉ một lần thôi, chúng ta làm vậy cũng không coi là phản bội anh của cậu đâu, tôi cũng không cần phải áy náy, cậu cũng đừng thấy có lỗi, cậu hãy giúp tôi đi, tôi thật sự rất muốn, mỗi lần làm chuyện đó với anh Hổ tôi luôn nghĩ tới cậu, nếu đổi anh Hổ thành cậu thì tốt biết bao?"

Nếu như Lý Huệ không phải vợ của Trần Hổ, nếu chị ấy không phải là con dâu của nhà họ Trần này thì tôi đã đi vào trong cơ thể chị từ lâu, đâu đợi chị ấy dùng đến cơ thể mềm mại nõn nà kia đi quyến rũ tôi chứ.

"Cẩn Phong..."

Tiếng kêu mờ ám của Lý Huệ khiến lòng tôi lung lay, cảm thấy có chút rối.

Nhưng rồi sự rối ren đó cũng hoàn toàn biến mất theo tiếng mở cửa.

Trần Hổ tới rồi.

Hôm nay trông Trần Hổ rất tuấn tú, bên ngoài khoác một bộ đồ đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng thẳng thớm, thể hình rất ổn, khuôn mặt rắn rỏi, toát lên một vẻ gì đó rất đàn ông.

Nếu không phải vì chuyện đó thì Lý Huệ là người phụ nữ của anh hẳn phải rất hạnh phúc mới phải.

"Công ty có việc, tăng ca đến tận bay giờ mới tới được, sao hai người không gọi món gì hết vậy? Lý Huệ em thật là..."

Trần Hổ khách sáo nói, tôi cũng cười cười xã giao, ngay sau đó Lý Huệ liền đi ra ngoài kêu nhân viên bưng đồ ăn lên.

Hai anh em chúng tôi vừa nói vừa cười, bầu không khí cũng rất vui vẻ.

Lúc ăn cơm Trần Hổ cứ nhất quyết ép tôi uống cho bằng được, nhưng tôi phải lái xe, mà gần đây việc uống rượu lái xe lại bị phạt rất nghiêm, thế nên tôi một mực từ chối.

Cuối cùng thì Trần Hổ chỉ đành tự uống, còn kiên quyết muốn uống thay tôi, đòi uống luôn phần của tôi.

Tình huống này thật quá đúng với câu nói mà những người mời rượu hay nói trên bàn nhậu, bản thân nhậu say trước, cơ hội nhường anh em.

Muốn cản cũng cản không được, một mình Trần Hổ uống cạn nửa rượu.

Sau khi ăn xong cơm tối, Trần Hổ lại nổi hứng muốn đi karaoke, tôi khuyên răn cỡ nào cũng không được, đành phải nhờ Lý Huệ giúp.

Lý Huệ gật đầu rồi nói ngay: "Vậy chúng ta hãy đi karaoke đi, cứ nghe anh Hổ là được."

Biết vậy tôi chẳng nhờ chị ấy làm gì, thật đúng là gậy ông đập lưng ông mà.

Hết cách rồi, hai người họ khăng khăng muốn đi, tôi đành phải lái xe đưa họ tới phòng karaoke của mình.

Tuy rằng chỗ này là của tôi, nhưng tôi vẫn chưa tới đấy bao giờ, chỉ gặp mặt quản lý một lần ở chỗ Trương Ngọc Dung mà thôi.

Sau khi tôi đậu xe trước của quán karaoke, nhìn thấy đèn led trang trí rực rỡ thì biết ngay đây là tiệm của mình.

Karaoke Phong Vũ, hèn gì trước kia Trương Ngọc Dung nói với tôi rằng chỉ cần tôi đến đây thì sẽ tìm được tiệm của mình ngay.

Cái tên rõ ràng như vậy, nếu tôi còn tìm không thấy chắc chỉ có nước mù rồi.

Bước vào trong tiệm, đặt phòng gọi trái cây xong xuôi thì tôi liền lấy cớ đi vệ sinh để lên tầng trên.

Quản lý tiệm rất ổn, là phụ nữ, tên Đàm Quỳnh.

Tôi cảm thấy tên cũng giống như chính cô vậy, khuôn mặt tinh xảo, mũi nhỏ mắt to, hơn nữa ngực cũng không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn một số bé gái tiểu học. Nhưng đổi lại cô gái này trông rất thanh tú, hơn nữa cũng rất hoạt bát, Đàm Quỳnh là kiểu con gái mà khi nở nụ cười sẽ khiến người khác cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

"Ông chủ à, anh đến rồi."

"Ông chủ gì chứ, cô mới là chủ chỗ này, tôi chỉ có cái danh mà thôi, còn lại tất cả đều do cô quản lý."

Đàm Quỳnh chỉ cười chứ không nói gì, sau đó cô rót cho tôi một ly nước.

Tôi châm một điếu thuốc, tình cờ thấy cô ấy lùi về sau một chút, thế là tôi dụi tắt thuốc lá.

"Ngại quá, quen rồi, đây là thói xấu, không bỏ được."

Đàm Quỳnh ngớ ra một chốc rồi liền cười nói: "Không có gì, ở quán karaoke chuyện này rất bình thường, chỉ là gần đây tôi bị viêm mũi nên hơi mẫn cảm thôi."

Tôi ừ một tiếng đáp lời, sau đó cô ấy liền báo cáo lợi nhuận tháng này cho tôi nghe, chi bao nhiêu, có những khoản chi nào... rất lằng nhằng, làm tôi lại thấy đau đầu.

"Cứ nói tôi biết mỗi tháng lợi nhuận là bao nhiêu là được."

Đàm Quỳnh lại nở nụ cười, có lẽ đây là lần đầu cô thấy một người chủ tắc trách như tôi. Nhưng cô ấy vẫn trả lời tôi: "Gần chín chục triệu."

Không tồi, một quán karaoke không có gái gọi hay trai bao gì, cũng không lớn lắm như vầy mà thu được lợi nhuận như thế thì đã rất tốt rồi.

"Đàm Quỳnh, tiền lương của cô bao nhiêu?"

"Hai mươi tư triệu.”

Một cô gái mới hai sáu hai bảy tuổi, chưa kết hôn, phải quản lý một quán karaoke đêm như vầy, tuy khoản tiền lương đấy so với mặt bằng chung ở thành phố này xem như rất ổn nhưng tôi vẫn cảm thấy như vậy còn hơi ít.

"Tăng cho cô thêm ba chục triệu, tháng này trả năm mươi tư triệu, còn sáu chục triệu cứ bỏ vào tài khoản của tiệm là được rồi. Từ tháng sau bắt đầu, tiền lãi trong quán cô lấy bốn mươi lăm phần trăm, tôi lấy năm mươi lăm phần trăm."

"A?!" Đàm Quỳnh có vẻ ngạc nhiên: "Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết, một cô gái trẻ như cô quản lý cả cái tiệm này cũng không dễ gì, tôi lại không có thời gian để ý đến, cứ vậy đi. Nếu có chuyện gì không giải quyết được thì cô cứ gọi cho chủ tịch Trương, cô ấy sẽ xử lý cho."

Đàm Quỳnh ngơ ngác "ừ" một tiếng, rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn lại.

Tôi uống ly nước trà mà cô ấy vừa rót, sau đó im lặng chờ cô nói câu cảm ơn ông chủ.

Quả nhiên cô ấy cũng mau chóng lên tiếng.

"Ông chủ, có phải anh muốn cua tôi không? Nếu đúng vậy thì anh hãy giảm tiền lương xuống hai mươi tư triệu đi, tôi đã có bạn trai rồi..."

"..."

Ông đây tán gái cần gì tiền? Người bị ông tán đều cầm tiền đưa ông đây này, tôi còn chẳng nhớ mình đã tiêu tiền cho ai bao giờ nữa.

Tối bất lực trừng mắt nhìn Đàm Quỳnh: "Tôi thích kiểu đầy đặn quyến rũ như chủ tịch Trương vậy, kiểu em gái ngây thơ như cô không hợp tôi, cô cứ lo làm chuyện của mình cho tốt là được, tiền cũng cứ yên tâm nhận đi. Tôi mà muốn tán cô thì chẳng cần bỏ ra đồng nào cô cũng tự nguyện dâng mình thôi."

"Ông chủ toàn khoác lác."

"Không hề, tôi trước nay không khoác lác, chỉ thích khoác áo cho mấy cô em thôi, cô có muốn thử không?"

Đàm Quỳnh thật sự thấy ngại rồi.

"Ái chà, cô muốn mặc áo thật à?"

Dứt lời Đàm Quỳnh liền xấu hổ đỏ mặt rồi quay đầu đi.

Xem ra cô ấy muốn thay áo thật.