Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 117




Ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại thì Tiểu Thúy đã không còn ở bên cạnh nữa.

Tôi vội vàng rời giường, mới phát hiện ra cô ta đang bận rộn ở trong bếp giống như một cô đầu bếp hạnh phúc.

"Anh dậy rồi à? Anh nhanh đi tắm đi, lát nữa qua ăn trưa. Còn nữa, tôi mới lấy ba trăm nghìn trong ví của anh để ra ngoài mua thức ăn. Lúc tôi đi ra ngoài không mang theo tiền..."

"Chuyện đó có gì đâu, cô cứ việc tiêu, không sao cả. Chỉ là chúng ta ra ngoài ăn cũng được, cô còn đang bị thương, cứ cố gắng dưỡng thương là được rồi."

Tiểu Thúy hơi ngượng ngùng: “Không có gì, tôi rất khỏe, cám ơn anh."

Thấy cô ta cởi mở hơn rất nhiều, tôi cũng không nói gì nữa.

Sau khi tôi rửa mặt lại cùng ăn trưa với Tiểu Thúy. Không thể không nói, cô ta nấu ăn rất ngon, không kém Trương Ngọc Dung bao nhiêu.

Dáng người đẹp, trông xinh xắn mà cũng dịu dàng, còn nấu ăn ngon. Có người vợ như vậy, sao tên khốn kiếp kia nỡ ra tay chứ? Bao nhiêu người muốn thương còn chẳng thương được nữa đấy!

Sau khi ăn trưa xong, tôi lái xe chở cô ta đến chỗ của Trương Ngọc Dung, sau đó đổi chiếc xe thể thao của Vũ Bích Phượng.

Tôi muốn đón cô ta ra ngoài giải sầu, cô ta không muốn ra ngoài gặp người, sợ nhất là gặp được người quen nên tôi chở cô ta đến thẳng Lâm thị.

Ở đó không có ai quen cô ta nên cô ta có thể vui đùa mà không hề e ngại, không cần nghĩ tới những chuyện không vui nữa.

Tôi đi dạo với cô ta ở trung tâm thương mại, mua quần áo mới. Cô ta không muốn, nhưng dưới sự kiên trì của tôi, cô ta cuối cùng chỉ giữ lại một bộ.

Sau khi thay đồ ở phòng thử quần áo, tôi không để cô ta thay ra, ghi hóa đơn rồi đi luôn.

Không thể không nói, người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, những lời này vẫn có đạo lý nhất định.

Nếu lúc trước tôi đánh giá cho Tiểu Thúy tám mươi lăm điểm, vậy bây giờ cô ta phải trên chín mươi điểm, cùng cấp với Vũ Bích Phượng.

"Tiểu Thúy, sao cô lại xinh đẹp như vậy chứ?"

Vấn đề của tôi làm cho Tiểu Thúy cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Hôm nay, cô ta chơi rất vui vẻ, thoải mái chơi đùa giống như một đứa trẻ được vào công viên giải trí vậy.

Gần sáu giờ chiều, sau khi ăn một bữa tối trong khách sạn sang trọng xong, tôi lại lái xe chở cô ta về thành phố kia.

Qua một ngày thả lỏng, cô ta đã không còn lo lắng bất an nữa, tâm trạng dần dần thả lỏng.

Trở về chỗ ở, tôi thả cô ta xuống và bảo cô ta cứ bình tĩnh ở nhà, không cần đi đâu cả.

Tiểu Thúy rất hiểu chuyện, thật ra còn an ủi, bảo tôi cứ yên tâm làm việc, không cần lo lắng cho cô ta.

Nếu không phải gần đây Hoàng Hương bị cảm, Lưu Thông lại không có ở đó, tôi thật sự muốn xin nghỉ mấy ngày để ở cùng với cô ta.

Sau khi xuống tầng thay chiếc Phổ Tang của Lưu Thông, tôi lại đi đến phòng tắm Đế Vương.

Buổi tối không có chuyện gì, tôi thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Tiểu Thúy, xác định cô ta không sao thì tôi cũng thấy yên tâm.

Sau đó, trong bộ đàm vang lên giọng của nhân viên phục vụ ngoài cửa nói có khách tới.

Tôi dùng tay ra hiệu cho mấy người anh em, sau đó bọn họ dừng chơi bài, mỗi người đều xếp hàng chỉnh tề, tinh thần phấn chấn.

Sau khi người khách kia xuống, tôi lại biết được mấy người mất công hăng hái rồi

Đó là người đẹp tóc dài che nửa mặt đã lâu không tới.

Quả nhiên giống như tôi đã nghĩ, khi biết được tôi được lên làm quản lý ca mà không tiếp khách nữa, cô ta quay người rời đi.

"Anh Phong, chuyện gì vậy? Đây là chuyện gì vậy? Lần này đã là người thứ ba rồi đấy. Một người phụ nữ béo mập, một nữ giáo sư, còn có người này nữa. Sao bọn họ đều chạy tới vì anh, vừa nghe nói anh không làm là bọn họ đều quay người rời đi mà chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn em chứ? Anh đã làm quản lý ca rồi, anh cho bọn em một con đường sống đi!"

Mọi người đều mở miệng than thở. Tôi cho mỗi người một bao Trung Hoa cũng khiến cho bọn họ vui vẻ ra mặt.

"Đám nhóc các người..."

Tôi đang muốn cười mắng bọn họ đùa ầm ĩ, kết quả người đẹp che nửa mặt kia đã quay lại.

"Anh... có thể làm giúp tôi một lần không? Chỉ một lần thôi?"

Tôi suy nghĩ một lát lại tùy tiện nói: "Lúc này thì không được, bây giờ đang giờ tiếp khách. Nếu cô không bận chuyện gì thì có thể chờ muộn một chút, đến lúc đó tôi sẽ tới tìm cô được không?"

Cô ta gật đầu, có vẻ hơi hài lòng, trên mặt thoáng mỉm cười.

Đây là lần thứ hai tôi thấy cô ta cười.

Tôi bảo cô ta tới phòng tắm chờ tôi, cô ta không chịu, cứ ở trong phòng chờ tôi.

Tôi không có cách nào, chỉ đành bảo cô ta ngồi ở bên cạnh, cùng cô ta nhìn đám anh em chơi bài.

"Anh không chơi à?"

Ở trong ký ức của tôi, trừ lúc cô ta chọn khách thì đây là lần đầu tiên cô ta chủ động nói chuyện với tôi.

Tôi dường như có chút được sủng mà kinh.

"Tôi thỉnh thoảng cũng chơi, nhưng tối nay có người đẹp ở đây nên chuyện gì cũng đành bỏ xuống, ưu tiên tiếp người đẹp mà..."

Tôi còn chưa nói xong, lại có người anh em nói chen vào: "Mẹ *, anh Phong, anh đúng là giỏi ăn nói thật. Vừa rồi còn bảo người ta chờ, bây giờ lại nói ưu tiên tiếp người đẹp."

"Thằng nhóc cút đi!"

Tôi hận nhất là kẻ phá mình.

Nhưng hết lần này tới lần khác đám khốn kiếp này còn phá rất hăng say, anh một câu, tôi một lời, đặc biệt vui vẻ.

Cho đến khi tôi muốn đòi lại thuốc lá, lúc này bọn họ mới chịu ngậm miệng lại.

Tôi quay đầu lại, lại nhìn thấy trên mặt cô hiện ra vẻ tươi cười.

"Xem ra tối nay tâm trạng của cô không tệ nhỉ?"

Cô ta mím môi suy nghĩ một lát mới tùy tiện nói: "Tối nay tâm trạng tôi cũng không tốt lắm, có thể là vì ở cùng với anh thôi."

Lần này đúng là được sủng mà kinh...

Tôi nói chuyện với cô ta rất lâu, có thể thấy được tâm trạng của cô ta tối nay thật sự không tệ, thậm chí còn nói cho tôi biết tên cô ta là Cố Diệu Khả .

Tối nay khách tương đối ít, nên hơn mười một giờ đêm, tôi nói với Hoàng Hương một tiếng, sau đó lại dẫn theo cô ta vào phòng tắm.

Cô ta rất chủ động, vừa vào phòng tắm đã bắt đầu tự mình cởi quần áo trần như nhộng, hoàn toàn để lộ ra cơ thể mềm mại hoàn mỹ của cô ta trước tầm mắt của tôi.

"Anh bế tôi vào trong bể được không?"

Tôi gật đầu, sau đó bế cô ta lên.

Trong chớp mắt tiếp theo, tôi cảm giác được phần no đủ, ấm áp, rất có tính co giãn lại trơn mịn như ngọc đè lên trên ngực của tôi.

Sau khi vào trong bể tắm, tôi nhẹ nhàng thả cô ta vào trong nước, sau đó bắt đầu massage cơ thể mềm mại của cô ta.

Phần lưng bằng phẳng mịn màng như ngọc, hõm xương quai xanh tuyệt vời cùng bờ vai mềm mại thanh tú, mỗi nơi đều được tôi nhẹ nhàng xoa, ấn.

Vào lúc tôi chuẩn bị kết thúc động tác, cô ta lại lên tiếng, hơn nữa trong giọng nói hơi e thẹn.

"Tối nay, tôi muốn động tác mạnh hơn một chút..."

Thế nào là lớn, lớn thế nào, lại lớn đến mức nào thì cô ta chưa nói, tôi cũng không hiểu nhưng tôi có thể thử.

Hai tay tôi thò xuống dưới nách của cô ta, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa phần ngực mềm mại, đầy đặn của cô ta, cảm giác ấm áp, mịn màng lại co giãn này làm cho tôi si mê, mà hai tay của tôi hình như cũng khiến cho cô ta mê muội, tiếng “ưm” say lòng người kia chính là chứng minh tốt nhất.

Tôi ghé miệng lại gần và khẽ liếm vành tai với cổ cô ta, cô ta dần dần chìm vào trong sự si mê, rối loạn.

Vì vậy, tôi hạ dần xuống bụng của cô ta, cho đến khi áp vào sâu bên trong bụi cỏ quyến rũ của cô ta.

Cô ta lập tức nắm lấy tay tôi nhưng cuối cùng vẫn không phản đối mà nhẹ nhàng thả ra.

Vì vậy, năm ngón tay gảy trước phần ngực đầy đặn, năm ngón tay đùa bỡn trong rừng ngượng ngùng, tôi dẫn cô ta tiến vào hành trình yêu...

Mười mấy phút sau, ở dưới cơ thể mềm mại của Cố Diệu Khả chấn động, ở trong những tiếng rên rỉ của cô ta, có chút nước nhầy không tan bay tới trên mặt nước.

Lúc này, cơ thể cô ta đã hoàn toàn thả lỏng, thậm chí hoàn toàn dựa hẳn vào trên người tôi.

Mặc cho tôi hôn môi cô ta, mặc cho tôi mút phần ngực đầy đặn của cô ta, càng mặc cho tôi đùa bỡn phía dưới khiến cô ta cảm thấy ngượng ngùng.

Lại mười mấy phút sau, cô ta lại cất cánh, hơn nữa lần này còn mãnh liệt hơn lần trước, hai cặp chân đẹp thon thả của cô ta đạp thẳng, thậm chí ngay cả đầu ngón chân cũng thẳng tắp, cả người đều đang dùng sức.

Sau đó, tôi lại thấy một dòng nước hiện rõ trong bể...

Lượng rất lớn, có thể nhìn thấy được chút chất nhầy đó lơ lửng ở phía trên mặt nước của bể.

Cô ta rất mệt mỏi nhưng cũng rất thoải mái, toàn thân đều ở trong cảm giác đầy si mê.

Vì vậy, nhân lúc cô ta thả lỏng, tôi hỏi cô ta về nghi ngờ đầu tiên trong lòng mình.

"Diệu Khả, tôi có thể nhìn mặt cô được không?"

Tôi cảm thấy tôi sẽ bị từ chối, cũng có khả năng sẽ đón lấy sự nổi giận, thậm chí có thể sẽ nhận lấy một cái tát, những điều này đều nằm trong suy tính của tôi, cũng đã chuẩn bị cách ứng phó.

Nhưng tôi không ngờ cô ta tự nhiên lại khẽ gật đầu, sau đó tron mũi nhỏ phát ra một tiếng: “Ừ."