Trong phòng ngủ, trên giường lớn.
Ánh trăng sáng trong xuyên vào cửa sổ, chiếu sáng gương mặt xinh đẹp của Trương Ngọc Dung.
Dán chặt vào cái cổ bóng loáng cùng thân thể mềm mại của cô, tôi cùng cô ta hôn lưỡi kích tình.
Cái lưỡi thơm tho của cô ta chậm rãi di chuyển, cùng tôi dung hòa vào nhau, không kích thích, lại có một loại ôn nhu mập mờ hết sức.
Loại hai lưỡi giao nhau chậm tiết tấu đồng bộ này, lại có một mùi vị khác.
Nụ hôn kích tình qua đi, tôi nằm ở trên giường lớn, sau đó cô ta tựa đầu vào trên cánh tay tôi.
"Tiểu Phong, rốt cuộc lại bị cậu ôm ngủ rồi, trong lòng rất ổn định, tôi thích loại cảm giác này."
"Vậy sau này ngày nào tôi cũng ôm chị ngủ."
Ngón tay thon dài nhỏ nhắn ở trên ngực tôi nhẹ nhàng hoa động, Trương Ngọc Dung nhẹ giọng nói: "Không cần, chị là tiền thưởng của cậu, chị sợ mình không cầm được."
Tôi nói tôi cầm được, sau đó cô ta cười, cười hoa chi loạn chiến.
Hồi lâu mới thu liễm được tiếng cười, nói: "Vậy cậu để cho nó nhỏ đi trước, trong vòng 1 phút cậu có thể để cho nó nhỏ đi chị tin tưởng cậu."
Đây là yêu cầu của Trương Ngọc Dung, nhưng ngay sau đó cô ta thực hiện hành động.
Tay nhỏ bé trắng nõn lại mềm mại kia phủ ở phía dưới của tôi, nhẹ nhàng xoa động.
Một bên xoa động một bên cô ta còn thúc giụ: "Cậu mau nhỏ lại đi nha, cậu mau nhỏ lại đi nha..."
Dưới tình huống này, trừ khi tên tiếng Nga của tôi là Torovsky xuất tinh sớm
, nếu không thì không cách nào trong vòng một phút biến nhỏ đi.
Để cho chính tôi biến nhỏ đi tôi không làm được, để cho đầu vú nơi bộ ngực đầy đặn của Trương Ngọc Dung trở nên lớn hơn, trở nên cứng rắn tôi vẫn có thể làm được, vì vậy tôi lui thấp người, một tay chơi ngực đầy đặn bên phải, lại hạ miệng ngậm vào bên trái.
Vì vậy, sau một cái chớp mắt, bên trong căn phòng dần dần vang lên tiếng rên của Trương Ngọc Dung.
Tiếng rên kia, giống như ba ngàn sáu trăm chỉ lưỡi câu đồng thời rải vào trong cơ thể tôi, mạnh mẽ câu đi linh hồn tôi.
Hồi lâu sau, tôi không thể chịu đựng được nữa, vì vậy nhìn Trương Ngọc Dung: “ Sáu chín?" "Ngủ."
Trương Ngọc Dung từ chối đề nghị của tôi, sau đó cũng lui xuống người, tựa vào trên cánh tay tôi.
Nói ngủ là ngủ, không tới năm phút, đỏ hồng trên mặt cô ta biến mất, tiếng hít thở đều đều vang lên, ý chí lực này của cô ta, tôi thật bội phục!
Ôm thân thể mềm mại của cô ta vào trong ngực, không suy nghĩ chuyện của Taka Kato nữa, tôi cũng nhắm hai mắt lại, dần dần thiếp đi.
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, đã là hơn mười giờ sáng.
Mở mắt ra, sau đó thấy Trương Ngọc Dung ở bên cạnh nâng đầu nhìn mình.
"Chị đang nhìn cái gì, nhìn khóe mắt tôi có gỉ mắt không hả? Có đó cũng là để cho chị…, bực bội."
Trương Ngọc Dung cười, sau đó giải thích: "Tôi đang suy nghĩ, tối hôm qua tại sao cậu phải đột nhiên trở lại, tôi giống như biết tại sao, nhưng là đoán sai rồi sẽ rất lúng túng, cho nên vẫn nên để cậu nói ra rồi tôi từ chối thì hơn, tránh cho đoán sai rồi lại tự mình đa tình."
Nghe lời nói của Trương Ngọc Dung, tôi cũng biết cô ta đã đoán được, hơn nữa còn đã đoán đúng.
"Chị không phải tự mình đa tình, tôi chỉ muốn biết tại sao chị lại từ chối ?”
"Không biết, có thể là bản năng không muốn đi, không muốn tiếp nhận cái loại đáng thương đó mà thôi."
Trương Ngọc Dung ngã nằm xuống giường, vì vậy tôi xoay người ngã xuống nằm lên thân thể mềm mại của cô ta.
"Tôi là ngươi đàn ông của chị, cho nên đó không phải là đáng thương, đó là trách nhiệm cùng nghĩa vụ tôi nên cố gắng. Còn nữa, không phải tôi đang hỏi ý kiến của chị, tôi chẳng qua là đang ra lệnh cho chị, chị chỉ cần làm theo."
Tôi nhìn cặp mắt to long lanh của Trương Ngọc Dung, đồng thời cô ta cũng đang chăm chú nhìn tôi.
Hồi lâu, có một đôi trắng nõn cánh tay xuyên qua hông tôi, hung hăng đặt dưới thân thể non mềm của cô ta.
"Rất bá đạo, nhưng là tôi thích loại bá đạo này, nghe theo cậu đấy."
Tôi hôn lên miệng nhỏ gợi cảm của cô ta, cô ta không có từ chối , có cũng là nghênh hợp...
Sau khi hôn, mỗi người mặc quần áo rửa mặt, sau đó đang thu thập lanh lẹ, tôi móc ra chìa khóa chiếc Hammer rất lâu rồi chưa đụng tới, kéo Trương Ngọc Dung đi trung tâm thương mại.
Cô ta mua rất nhiều thứ, tôi cũng không ngăn được.
Cuối cùng cô ta thậm chí còn mua quần áo, dĩ nhiên y phục kia là mua cho chính cô ta.
Về nhà giặt sạch sau đó hong khô, cô ta mặc vào người, sau đó khóa trái ở trong phòng ngủ, cũng không biết mân mê làm gì.
Lúc này, đường ca Trần Hổ gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi làm sao trở về quê quán.
Tôi lúc này mới nhớ tới Trần Hổ cùng Lý Huệ cũng đã vào trong thành phố làm việc, vì vậy hẹn xong địa điểm, chở bọn họ cùng nhau trở về.
Ước chừng hơn nửa giờ sau, cửa phòng ngủ mới mở ra.
Sau đó, tôi thấy một Trương Ngọc Dung mới tinh.
Áo T-shirt dáng rộng, một cái quần jean xanh nhạt không chút khoa trương nào, tóc buộc lên đơn giản, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, cả người nhìn giống như cô gái 23,24 tuổi, hơi có vẻ ngượng ngùng của thanh xuân.
"Chị bách biến a? !"
Đánh giá Trương Ngọc Dung từ trên xuống dưới, cô ta thật sự là để cho tôi kinh ngạc.
"Đi gặp cha mẹ chồng tương lai, dù sao cũng phải ăn mặc trẻ trung một chút chứ, nếu không thật nói cho bọn họ tôi so với con của bọn họ lớn hơn 5 tuổi, bọn họ lại chê tuổi tác quá lớn..."
Trương Ngọc Dung hơi ngượng ngùng, điều này làm cho cô ta nhìn càng thêm i hài lòng.
Hung hăng hôn một cái trên mặt cô ta: “ Người này sao lại càng ngày càng khiến tôi yêu thích chứ ?"
Trương Ngọc Dung cười duyên, sau đó dắt tay cô ta, chúng ta lên xe, đi đón Trần Hổ cùng Lý Huệ.
Sau khi 2 người họ phát hiện Trương Ngọc Dung, tất cả đều trầm mặc.
Tôi biết, Trần Hổ hẳn là bị vẻ đẹp của cô ta dọa sợ, có loại ngượng ngùng không dám lên tiếng, mà Lý Huệ là một loại tâm lí gần như là tự ti mặc cảm.
May mắn Trương Ngọc Dung rất biết khuấy động bầu không khí, nói chuyện để cho hai người dần dần buông ra, dọc theo đường đi mọi người vừa nói vừa cười, ngược lại cũng đặc biệt vui vẻ.
Đi được nửa đường, Trần Hổ lên tiếng: “ Tiểu Phong, em dâu thật rất tốt, em không được phụ lòng người ta, nếu không cẩn thận anh đánh ngươi!"
Lý Huệ vỗ bắp đùi Trần Hổ một cái: “ Người ta Tiểu Phong cũng đã lớn, chớ động một chút là muốn đánh người nhà. Nhưng Tiểu Phong a, em gái Trương Dung quả thật rất tốt, anh em nói không sai, không cho phép khi dễ người ta!"
"Có nghe thấy không, anh cùng chị dâu đều nói không cho phép khi dễ tôi!"
Trương Ngọc Dung ngồi ở vị trí kế bên tài xế cười chúm chím nhìn với anh ta, cái loại thẹn thùng đó, giống như thiếu nữ hoài xuân, lại ở trên mặt cô ta chút nào không giống như làm bộ, thật rất làm người ta thích.
Về đến nhà đã là hơn mười một giờ sáng, cha mẹ khi nhận được điện thoại đã sớm ở nhà bận rộn rồi.
Bọn họ nhị lão thấy Trương Ngọc Dung cũng vô cùng cao hứng, rất rõ ràng, người con dâu này, bọn họ rất hài lòng.
Sau khi cùng nhau ở nhà ăn cơm trưa xong, ba kéo tôi đi cùng, bắt đầu làm việc.
Có nhưng việc cần thể lực, ba dẫu sao cũng đã lớn tuổi, cho nên để lại cho tôi làm.
Lúc nghỉ ngơi, tôi đưa cho ba một điếu thuốc, sau đó hai cha con cùng nhau hút thuốc.
"Cô gái này không tệ, chúng ta là người nghèo, người có thể vừa ý chúng ta không ngại chúng ta, vậy thì rất tốt, chớ có phụ con gái người ta."
Ba dặn dò không nhiều, không vết mực, nhưng từng câu đều rất thật, nông dân nói lời hoa màu, không uổng.
Tôi đáp một tiếng, để cho ba yên tâm.
Ba lại hít vài hơi, sau đó lại hỏi: "Cô gái trước kia đến bệnh viện thăm ta đâu, chính là người giúp ta ứng tiền thuốc men ấy."
Ứng tiền thuốc men không phải là Trương Ngọc Dung sao?
Tôi sững sốt một chút, ngay sau đó sáng tỏ: "Cô nương kia là Vũ Bích Phượng, cũng rất tốt, nhưng chúng con là bạn bình thường, gia thế cô ta tốt vô cùng, tốt đến con ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, cho nên ba không cần nghĩ là con câu tam đáp tứ, không sao."
Bha gật đầu: “ Biết tốt."
Ngay sau đó, ba từ trong túi móc ra một đống tiền, chừng hơn 9 triệu.
Nói là ông kiếm được chút tiền, để cho tôi mau chóng trả cho người ta, trả nhiều một chút là hơn một chút.
Cho dù tôi cố gắng từ chối, nhưng từ đầu đến cuối không chống cự nổi ba trợn mắt thổi râu.
Không có cách nào, tôi không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.
Hút thuốc, đầu buồn bực, tôi suy nghĩ, sau khi trở về có nên mở công ty ví da, sau đó tiền kiếm được có thể tìm một cái lý do có thể lấy ra, nếu không kiếm bao nhiêu tiền như vậy lại không dám mang về nhà, không khác gì giấy vụn.
Nhìn cái lưng càng ngày càng còng của ba, tôi cảm thấy chuyện này phải nhanh một chút.
Lần sau trước khi về nhà, nghề nghiệp của tôi phải đổi một chút, như vậy mới có thể có lý do thích hợp cho Nhị lão tiền, để cho bọn họ hưởng phúc thật tốt.