Dạo bước trên con phố nhuốm màu tuyết trắng, tiếng chuông ngân vang, ánh đèn ne-on chớp nháy đầy màu sắc, Thánh ca Giáng Sinh vọng mọi nẻo đường. Cố Lam nhẹ nhõm hít một hơi gạt đi mọi phiền muộn rồi
hoà mình vào không gian nhộn nhịp. Cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn, cô cần tập trung cho tương lai, không nên để quá khứ níu kéo bản thân được.
Lần này xin nghỉ ở đoàn phim lại vướng phải chuyện của Giang Hạ nên mọi kế hoạch đã lập ra đành phải huỷ hết. Cô muốn nhân cơ hội này tranh thủ cho mình được một ngày nghỉ ngơi, dạo gần đây vào đoàn phim lại liên tục đi chương trình tạp kĩ khiến cô có hơi quá sức và luôn trong trạng thái mệt mỏi nhưng vì không muốn kéo chân làm chậm tiến độ của mọi người, Cố Lam đành gắng gượng hoàn thành công việc của mình.
Đi một vòng rồi cũng về đến khách sạn, vốn dĩ nghĩ sẽ có một bữa tối lãng mạn với Giang Hạ tại nơi đây, nhưng bây giờ chắc cô phải hưởng thụ nó một mình rồi.
“Cho tôi nhận thẻ phòng 1004.” Gương mặt được che kín của Cố Lam làm vị lễ tân khách sạn hơi tò mò. Cố Lam có hơi khó hiểu, nơi cô đặt cũng là khách sạn hay có người nổi tiếng ra vào đáng lẽ cô ấy không nên có biểu cảm như vậy.
“Quý khách có thể cho tôi xin chứng minh thư để kiểm tra được không ạ?” Vị lễ tân lịch sự hỏi theo quy trình.
“À tôi quên mất, xin lỗi cô, để tôi lấy cho cô kiểm tra.” Cố Lam vội vàng lấy chứng minh thư từ trong túi xách ra rồi đưa cho vị lễ tân.
Bất chợt, cô thấy cảm xúc trên gương mặt vị lễ tân dần thay đổi, từ ngạc nhiên đến vui mừng, cô ấy lập tức ngẩng đầu lên nhìn Cố Lam, sau đó thì cô nghe cô ấy hỏi nhỏ: “Chị là Cố Lam thật ạ?”
“Ừm, cô biết tôi hả?” Cố Lam có phần hồi hộp khi hỏi câu này, lỡ như người ta chỉ nhầm lẫn thì cô sẽ bị quê mất.
“Dạ, em thích chị lắm! Em có xem mấy bộ phim chị đóng rồi! Còn tham gia group fan nữa đó ạ!” Cô gái nâng niu chứng minh thư, nhẹ nhàng đặt nó vào tay của Cố Lam làm cô có hơi buồn cười. Vẻ mặt hưng phấn của cô gái cũng khiến cô nhận ra sự yêu thích của cô gái lễ tân đối với mình.
“Cám ơn cô rất nhiều! Mong cô vẫn sẽ ủng hộ tôi trong những dự án tiếp theo.” Cố Lam cúi đầu tỏ ra biết ơn, bao nhiêu buồn rầu, tiêu cực vì một câu nói từ người yêu thích mình mà tan biến không còn gì, chỉ có vui vẻ và thêm động lực để cố gắng.
“Vâng, em không làm phiền chị nghỉ ngơi nữa ạ!” Cô gái nở nụ cười tươi, nhanh chóng về lại vị trí.
“Tạm biệt!” Cố Lam vẫy tay chào rồi xoay người rời đi.
…
Tầm nhìn từ phòng của Cố Lam khá tốt, đứng sau cửa sổ sát đất, cô ngắm được cảnh sắc của thành phố Hải Vũ đẹp đẽ mà hoa lệ. Mùi hương từ ly rượu vang khiến cô hơi say, nhìn ly rượu sóng sánh toả ra sắc đỏ mê hoặc, cô nâng ly nhấp lấy ngụm rượu. Bất chợt nhớ về người đàn ông tên Phó Duệ cô gặp được hôm nay, Cố Lam bật cười.
“Anh ta luôn tốt với mọi người như thế à?” Cô thì thầm một cách mỉa mai rồi lơ đãng nhìn ra bên ngoài.
Nghĩ đến Giang Hạ, tại sao lúc trước cô lại đồng ý làm bạn gái anh ta nhỉ? Hình như ban đầu Giang Hạ tỏ ra khá ân cần và nhiệt tình, chủ động bê phụ đồ đạc của cô đến kí túc xá nên cô mới có ấn tượng chăng? Hay vì do anh ta biểu lộ quá mức chân thành vào giai đoạn đầu tiếp cận cô? Đã có vài lần chị Diệp cảnh cáo cô về thái độ và hành động của Giang Hạ nhưng cô vẫn không tin, mê muội vào thứ tình yêu giả dối, thậm chí nếu không phát hiện ra chuyện kia, ngày hôm nay cô còn muốn ngỏ lời kết hôn với anh ta. Mặc dù sẽ không công khai, nhưng cô thật sự nghiêm túc với mối quan hệ này.
Có lẽ ông trời thương cô mù quáng nên mới để cô phát hiện chuyện Giang Hạ bội bạc, cô mới có thể dừng lại đúng lúc. Cố Lam đặt ly rượu lên bàn kính, chậm chạp tiến về giường ngủ. Cô phải lên máy bay vào mười giờ sáng ngày mai, không thể đôi mắt trở nên thâm quầng rồi xuất hiện trước công chúng được. Ôm lấy chiếc chăn ấm áp, Cố Lam dần chìm vào giấc ngủ.