Một đêm trôi qua, chuyện của Dương Diệc Nhạc dường như lắng xuống, mà cũng chỉ là dường như mà thôi.
Nội bộ lớp A1 coi như đoàn kết, mặc dù có kẻ tò mò bàn tán, nhưng nhờ năng lực thị uy của Trần Oánh Oánh, cũng không ai dám vọng thêm nghị luận. Nhưng chỉ cần đi tới lớp khác, cơ hồ chỗ nào cũng đều có người xì xào bàn tán, chỉ trỏ. Lời đồn càng truyền càng thật, càng truyền càng xa, bản thân không thể không phát hiện.
Trong giờ toán hôm nay, đã tổ chức một bài kiểm tra nhỏ, bài thi vừa chấm xong liền phát xuống, Dương Diệc Nhạc trong bài kiểm tra đầu tiên không thi đạt yêu cầu.
Trần Oánh Oánh an ủi: "Không có chuyện gì, chỉ là cậu lâu lâu phát huy không tốt mà thôi, tất cả mọi người đều từng trải qua, không phải một kì thì lớn, đừng để trong lòng."
Dương Diệc Nhạc nhẹ giọng "Ừ", không nói thêm cái gì, cậu cầm bài thi nghiêm túc sửa những câu mình làm sai. Gặp phải câu không hiểu, liền cầm bài thi tới phòng làm việc hỏi giáo viên.
Sau khi tan học, Tưởng Nghiêu chậm rãi xoay người, vung tay lên: "Triệt Triệt, đêm nay đi ra ngoài ăn không? Anh mời cậu."
Trương Khả nghe nói vậy, từ hàng ghế đầu nhanh chóng bay tới hàng ghế cuối: "Cái gì, cái gì? Đi ra ngoài ăn? Ăn ở đâu?"
Học sinh nội trú ở Nhất trung, sau khi tan học cho đến trước buổi tối tự học, khoảng thời gian này có thể tùy ý ra vào cổng trường, là thời gian tự do nhất trong ngày. Quán cơm nhỏ trước cổng trường tương đối thu hút đám học sinh, so với căng tin trường sức mê hoặc vẫn là rất mạnh.
"Cậu đi ra, tôi chỉ mời bạn cùng bàn thân yêu của tôi, không mang theo người khác."
Trương Khả: "Dựa vào cái gì, tôi không phải cũng là bạn học thân yêu của cậu sao?"
Tưởng Nghiêu: "Bạn cùng bàn từng giảng bài cho tôi, giúp bài kiểm tra toán học của tôi có thêm 10 điểm, cậu thì sao?"
"Không thể nào..." Trương Khả nhỏ giọng thầm thì, "Doãn Triệt còn có thể giảng bài cho người khác?"
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, trong lớp càng ngày càng nhiều người gọi thẳng tên Doãn Triệt. Có thể là sau khi Doãn Triệt cùng Tưởng Nghiêu ngồi cùng bàn, thoạt nhìn cậu ấy so với trước đây bình thường hơn rất nhiều.
Nhưng nếu thay đổi, thật muốn đi lên nhiều thêm vài lời, nhưng vẫn như cũ không ai có can đảm này.
Trương Khả vừa nghe Doãn Triệt cũng muốn đi, thì có điểm muốn rút lui, tìm đường xuống bậc thang: "Vậy cũng tốt, tôi đi tìm người khác."
Doãn Triệt đứng lên: "Các cậu đi đi, tôi có việc, không đi."
Tưởng Nghiêu ngăn lại: "Không được, cậu giúp tôi, tôi phải trả lại ân tình cho cậu."
"Cậu vốn có thể làm được mấy đề đó, hôm qua cậu là thấy nhàn rỗi buồn chán kiếm chuyện để nói, đừng cho là tôi không biết."
Tưởng Nghiêu sờ mũi một cái: "He he, bị cậu phát hiện rồi. Tôi sớm làm xong bài tập, thực sự không có chuyện để làm."
Doãn Triệt không thèm để ý hắn: "Đêm nay đừng tiếp tục quấy rầy tôi, đi đây."
Trương Khả đưa mắt nhìn bóng lưng rời khỏi lớp, lập tức quay đầu: "Tưởng Nghiêu, thiệt thòi cho cậu, vậy mà cậu có thể sống dưới tay Doãn Triệt lâu như thế, trâu bò. Nói thật, thời điểm cậu mới tới, bị lão Ngô lưu đày tới chỗ này ngồi, chúng tôi đều nghĩ cậu không kiên trì nổi hai ngày phải thỉnh đổi chỗ."
"Tại sao?" Tưởng Nghiêu chống bàn, thản thiên nói, "Bàn cùng bàn của tôi rất thú vị, bảo tôi đổi tôi còn không muốn đổi ấy."
Trương Khả ngoại trừ hai chữ "trâu bò", không có lời nào có thể hình dung được loại tinh thần hy sinh bản thân để bảo toàn cho mọi người cả.
Trên đường ra khỏi trường, Tưởng Nghiêu liền tiện tay bắt được mấy bạn học mà cậu gặp, cùng đi tìm quán cơm bên đường, nhìn trái nhìn phải, mãi đến tận đi tới gần cuối phố, mới gặp phải một quán mà tất cả mọi người thoả mãn.
Vào giờ tan học cao điểm, không chỉ học sinh nhất trung đi ra ăn cơm, học sinh trường khác cách mấy con phố cũng thường xuyên đi tới đây để ăn. Không gian nhỏ bên trong quán cơm căn bản không đủ chứa được nhiều học sinh như vậy, chủ quán liền bày mấy cái bàn ở bên ngoài, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Mấy người Tưởng Nghiêu ngồi vây quanh bàn tròn nhỏ ở ngoài quán, Trương Khả hùng hổ gọi: "Ông chủ! Cho cháu một chai coca! Dung tích lớn nhất!"
Có người nói đùa: "Muốn một chai coca mà hô lên khí thế như muốn rượu trắng ấy."
Trương Khả: " Có người mời khách thì tất nhiên phải tự tin, đúng không Nghiêu ca?"
Tưởng Nghiêu cười cười: "Vì sự tôn kính của cậu... anh đây liền mua cho cậu một chai coca."
"Chỉ một chai coca?! Anh đừng có keo kiệt như vậy a!"
Mấy người mỗi người gọi một món muốn ăn, thời điểm chờ đồ ăn đem lên, các nam sinh tránh không được muốn khoác lác, thổi một hồi, đề tài liền vòng tới chuyện gần đây phát sinh trong lớp.
"Ai... Dương Diệc Nhạc biểu hiện trên mặt không có chuyện gì, nhưng tâm lý nhất định rất khó chịu đi, bị người bịa đặt như vậy."
"Kỳ thực tôi cũng không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, mà nếu cậu ấy muốn sang trang qua chuyện, tại sao người khác còn muốn bám vào không tha, quan tâm chuyện người khác chuyện làm gì, đó cũng không phải việc của họ."
"Đúng vậy, lớp tôi đều không ai biết rõ sự tình, mấy người lớp khác lưu truyền đến mức giống như thể bọn họ ngay tại hiện trường, có bị bệnh không."
Một nam sinh ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, thần sắc có chút mất tập trung, hơi nhăn lông mày.
Tưởng Nghiêu chú ý tới: "Tôn bác, cậu làm sao vậy? Có tâm sự?"
Tôn Bác lúc thường ở lớp học là nhân vật không có cảm giác tồn tại, đột nhiên bị Tưởng Nghiêu điểm danh, thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, thần sắc càng mất tự nhiên: "Tôi... Tôi có chuyện, không biết có nên nói hay không..."
Trương Khả: "Có cái gì không thể nói, ở đây không có người ngoài, nói đi!"
Tôn bác do dự một lát, vẫn là nói: "Tôi ngày hôm nay tới phòng làm việc, nghe giáo viên dạy toán đang nói đến Dương Diệc Nhạc..."
Văn phòng của khóa 11 là một gian phòng lớn, hết thảy giáo viên bộ môn đều trong đó, các nhóm bộ môn khác nhau ngồi ở các khu vực khác nhau, ngăn cách nhau bằng tủ sách, mà cách không xa, có thể nghe thấy âm thanh.
Buổi chiều Tôn Bác đi gặp giáo viên tiếng Anh ngữ sửa bài tập, lại nghe được giáo viên Toán phía sau đang bàn luận về Dương Diệc Nhạc.
Giáo viên Toán từ lớp khác mở đầu trước: " Điểm trung bình trong bài kiểm tra nhỏ của lớp thầy cô lần này là bao nhiêu?"
Trần Thục Mai giáo viên dạy Toán lớp họ đáp: "Mới bảy mươi lăm, lớp đếm ngược."
"Ôi, câu hỏi lần này khó mà, bình thường."
"Chuyện gì cũng bình thường, có một số người không đạt thành tích tốt, đặc biệt là lớp trưởng lớp tôi, thậm chí còn không đạt điểm cao, đem điểm trung bình kéo xuống."
"Lớp trưởng lớp cô... Chính là Dương Diệc Nhạc kia đi? Bản thân gần đây khẳng định tâm tình không tốt, thi trượt cũng có thể thông cảm được."
"Chút chuyện có bao lớn, còn tâm tình không tốt, omega chính là quá yếu đuối, aiz..."
"Cô nói xem giống như tôi tuyển alpha làm lớp trưởng có phải tốt không, có sức lớn chuyển bài tập, đầu óc cũng không lung lay, khoa học tự nhiên như toán học này vốn là thế mạnh của alpha."
Trần Thục Mai bất đắc dĩ: "Tôi vốn cũng muốn tuyển alpha, nhưng em ấy lúc học lớp mười cật lực tự tiến cử, tôi xem thành tích trung khảo toán học của em ấy đứng đầu lớp A1, liền tuyển. Sau đó mới biết em ấy học hội họa, còn nói trong tương lai, muốn vào trường đại học mỹ thuật, tôi như vậy nhọc lòng bồi dưỡng làm gì?"
"Vậy cô xác thực rất thiệt thòi, không bằng thay người đi, vừa vặn em ấy lần thi này chênh lệch, cô cũng có lý do."
"Tôi dự định thay đổi, tư duy khoa học tự nhiên của omega đến cùng vẫn không như alpha, coi như hiện tại mạnh hơn alpha, sau đó chênh lệch sẽ càng ngày càng rõ ràng, không bằng thừa cơ hội này, khuyên em ấy chuyên tâm làm vẽ vời đi, tôi cũng là vì tốt cho em ấy."
"Cô thực sự là vì học sinh suy nghĩ..."
Tôn Bác thuật lại đối thoại của giáo viên dạy toán xong, nói: "Bọn họ đại khái không nhìn thấy tôi, nói tới hơi quá mức..."
"Cái này gọi là hơi quá mức?" Trương Khả thiếu chút nữa vỗ bàn, "Cái này gọi là thật quá đáng! Còn 'Vì muốn tốt cho em ấy', cô còn mặt mũi để nói? Chính mình mỗi ngày ám chỉ học sinh đến gặp cô ấy học bù, thu lệ phí liền yêu quý, Diệc Nhạc cũng không phải là không đưa tiền cho nàng sao! Bằng không cô dám đổi lớp trưởng?"
Tôn Bác: "Tôi còn chưa nói hết, những câu nói này chỉ bị tôi nghe thấy còn chưa tính... Nhưng thời điểm tôi giao xong bài tập đi, tôi phát hiện... Phát hiện Dương Diệc Nhạc cũng ở trong văn phòng."
Tất cả mọi người sắc mặt ngưng lại: "Cái gì? Thật sự?"
Tôn Bác: "Ừm... Cậu ấy cầm trong tay bài thi toán, hẳn là đến hỏi bài... Khả năng còn chưa đi đến tổ toán học, liền nghe giáo viên Toán đang bàn luận chính mình, liền không đi tới..."
Trương Khả ngây người: "Má... Tôi nói buổi chiều cậu ấy làm sao sắc mặt đặc biệt trắng, học xong hỏi cậu ấy có muốn đi ra ngoài ăn hay không cũng không phản ứng, tự mình cầm cặp sách đi trước... Cậu cậu cậu ấy, sẽ không nghĩ quẩn trong lòng đi!"
Những người khác cũng sợ hãi: "Trương Khả, cậu chớ nói lung tung! Sẽ không!"
Tôn Bác chần chờ nói: "Kỳ thực... Còn có chuyện..."
"Còn có chuyện gì cậu nhanh lên nói một lần đi!"
"Chính là... Lúc đó... Doãn Triệt cũng ở đó..."
Tưởng Nghiêu: "Hả? Cậu ấy tới phòng văn phòng làm gì?"
"Tưởng Nghiêu cậu đừng ngắt lời, trước tiên nghe cậu ấy nói đã!"
Tôn Bác: "Tôi cũng không biết cậu ấy đi làm gì, cũng không dám hỏi... Mà thời điểm tôi muốn an ủi Dương Diệc Nhạc, Doãn Triệt đi trước một bước, hướng Dương Diệc Nhạc nói: 'Cùng tôi đi ra.' sau đó hai người bọn họ liền đi..."
Một nam sinh: "Chẳng lẽ Dương Diệc Nhạc chọc tới chỗ nào Doãn Triệt? Này không phải xong đời sao, mới vừa phải chịu tinh thần đả kích, lại phải gặp chịu đả kích thể xác, Dương Diệc Nhạc cũng quá thảm."
Tưởng Nghiêu: "Doãn Triệt sẽ không đánh omega."
Thời điểm ngày đầu khai giảng, cậu cùng Dương Diệc Nhạc nói vài câu, liền bị trọng quyền cảnh cáo. Doãn Triệt người này, đối omega khó giải thích được có loại ý muốn bảo hộ.
Trương Khả hoảng hồn: "Làm sao bây giờ, có nên nói cho Lão Ngô biết hay không? Đề phòng Diệc Nhạc xảy ra chuyện gì..."
Nói được một nửa, cách đó không xa có một người chạy chậm tới, thở hổn hển, thần sắc sốt ruột: "Quấy rầy! Xin hỏi đây là lớp 11A1 sao?"
Lời nói hướng về phía Tưởng Nghiêu hỏi, cậu ấy nhìn người đến một chút, cảm thấy được có chút quen mắt: "Cậu là ai?"
Người kia tự giới thiệu trước: "Xin chào học trưởng, tôi là Lâm Viễn, cùng thuộc câu lạc bộ với Dương Diệc Nhạc. Lần trước, lúc câu lạc bộ chiêu mộ thành viên mới, chúng ta có gặp qua một lần."
Tưởng Nghiêu nghĩ tới: "Ồ, đúng, cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Lâm Viễn: "Tôi vốn là cùng Dương học trưởng có hẹn học xong cùng nhau đi mua tài liệu vẽ tranh, nhưng không tìm được cậu ấy, gọi điện thoại cũng không nghe, các cậu có nhìn thấy cậu ấy không?"
Trương Khả hít một ngụm khí lạnh: "Xong đời xong đời, Dương Diệc Nhạc cậu ấy nhất định là..."
"Đừng nói bừa." Tưởng Nghiêu đánh gãy lời cậu ấy, hướng Lâm Viễn nói, "Chúng tôi vừa vặn cũng muốn tìm cậu ấy, không bằng phân công nhau đi tìm đi? Ai tìm được trước liền vào trong nhóm nói một tiếng, Lâm Viễn, cậu thêm bạn tốt với tôi, tìm được nói với tôi."
"Ừm!"
Bị chuyện như thế chen gang, mọi người đều không tâm tình ăn cơm, Tưởng Nghiêu đến quầy hàng trả tiền, sau đó phần chia hướng tìm kiếm với mấy người Trương Khả, đồng thời gửi tin nhắn cho Hàn Mộng, nói cậu ấy đến nhà Dương Diệc Nhạc một chuyến, nói không chừng đã về nhà.
Trương Khả: "Ta cũng nói với lớp trưởng một tiếng đi."
Tưởng Nghiêu cản cậu ấy: "Tính tình của lớp trưởng, nếu biết đến việc này nhất định sẽ giúp chúng ta cùng nhau tìm, hiện tại trời đều đã tối, để cậu ấy một omega ở trên đường chạy lòng vòng, không phải nguy hiểm hơn à."
"Đúng! Vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo." Trương Khả nể phục nói, "Tưởng Nghiêu, tôi phát hiện cậu đặc biệt có năng lực lãnh đạo!"
Tưởng Nghiêu cười cười: "Đừng có nịnh nữa, nhanh chóng tìm đi, tốt nhất đừng chậm trễ đến tự học buổi tối, bằng không trường phát hiện... Liền phiền toái hơn."
"Được được được, vậy chúng ta nhanh chóng phân công nhau đi tìm!"
Năm, sáu nam sinh to lớn lập tức phân công nhau hành động, chia nhiều hướng khác nhau tìm kiếm bóng dáng của Dương Diệc Nhạc.
Tưởng Nghiêu nhìn bóng lưng của bọn họ từ từ nhỏ đi rồi biến mất. Sau đó xoay người, trực tiếp chạy thẳng về phía trường trung học Thự Quang.
Nếu như không đoán sai... Người nên tìm không phải là Dương Diệc Nhạc, mà là người cùng bàn với tinh thần trọng nghĩa tăng cao của cậu ta.
Không phải Dương Diệc Nhạc sẽ không gặp nguy hiểm, mà là mấy tên khốn nạn kia đều không thể chạm vào nhóc con.