Để Ý Tôi Đi Mà

Chương 91: 91: Chương 89




Thứ hai, Tưởng Nghiêu chính thức thực hiện hình phạt mà Trương giáo chủ giao.

"Cậu nhìn ai kia..." Mấy bạn nữ đi ngang qua che miệng cười trộm, nói nhỏ với nhau

Hàn Mộng ra lấy nước, bắt gặp anh bạn đang cần cù quét dọn hành lang thì cười tươi như cành hoa nghiêng ngả: "Ôi chao anh Tưởng nam thần, vừa ăn xong đã lao động à, chăm chỉ quá."

Tưởng Nghiêu một tay cầm chổi, một tay cầm hót rác, cười với hắn: "Có tin tôi cho ông ăn rác không?"

Hàn Mộng run rẩy lùi lại, đúng lúc chạm mặt Doãn Triệt đi ra từ cửa sau, vội vàng dựa hơi: "Anh Triệt cứu tôi! Người ấy nhà cậu bắt nạt bạn học!"

Doãn Triệt thản nhiên lướt qua hắn.

Tưởng Nghiêu cười như được mùa, quẳng chổi với hót rác, dang tay đón người yêu: "Nghĩ gì Triệt Triệt giúp ông? Cũng chẳng nhìn xem cậu ấy là người yêu của ai, chắc chắn cậu ấy sẽ thiên vị..."

Doãn Triệt khom lưng cúi đầu, luồn qua dưới cánh tay hắn: "Nhạt nhẽo."

"..."

"..."

Sau đại hội thể thao, học sinh lớp 12 không còn bất cứ hoạt động giải trí nào trong trường, bước vào trạng thái chuẩn bị cho kỳ thi.

Ngô Quốc Chung cố ý dành ra một tiết để truyền tải thông điệp sâu sắc đến các em học sinh đã và sắp thành niên, nói từ kỳ thi giữa kỳ sắp tới đến kế hoạch cuộc đời sau tốt nghiệp, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, cực kỳ chừng mực.

Đáng tiếc tụi học sinh vừa chiến đấu xong với môn Toán buồn ngủ rũ rượi, chẳng mấy ai nghe vào đầu.

Tương lai hãy còn xa vời, bây giờ được ngủ no giấc đã rồi tính.

Buổi tối, như thường lệ Tưởng Nghiêu cầm sách đề, giả vờ giả vịt sang phòng bên làm bài tập.

Lúc hắn mở cửa, Doãn Triệt đang ngồi trên mép giường lau tóc và nghe điện thoại, nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục nói với người ở đầu bên kia: "Biết rồi ạ, để lần sau."

Tưởng Nghiêu bỏ sách xuống, kéo ghế, thấy cậu cúp máy bèn thuận miệng hỏi: "Gọi điện với ai đấy?"

"Mẹ tôi, báo với mẹ là tôi có bạn trai rồi."

"À vậy hả." Tưởng Nghiêu ngồi xuống mở đề ra.

Nửa giây sau hắn quay phắt đầu: "Đệt?!"

"Cậu kích động thế làm gì."

"Tôi không kích động được sao!" Tưởng Nghiêu vội vàng lê ghế qua: "Mẹ chúng mình phản ứng thế nào? Vừa ý tôi không? Cậu có nói tốt cho tôi không?"

Doãn Triệt nhìn ánh mắt tò mò của hắn, nhớ lại lời Kiều Uyển Vân nói ban nãy:

"Là bạn cùng bàn của con thật à? Con thích cậu ấy?"

"Vâng."

"Nếu con thích, chắc chắn mẹ không phản đối." Sau phút kinh ngạc, giọng Kiều Uyển Vân vương chút tiếc nuối: "Nhưng mà tiểu Triệt này, con không hay qua lại với mọi người, có thể dễ xem sự dựa dẫm với bạn bè thành thích. Mẹ cảm thấy con cần đi đây đi đó làm quen nhiều người hơn, có lẽ sẽ nhận ra thế giới này còn rất nhiều alpha xuất sắc."

Trong ấn tượng của Kiều Uyển Vân, Tưởng Nghiêu vẫn là cậu bạn ngoại hình bình thường, thậm chí còn hơi quê mùa ở lần đầu gặp mặt, không ngạc nhiên khi cô nói như vậy.

"Mẹ tôi cảm thấy cậu không đủ xuất sắc." Doãn Triệt muốn xem hắn phản ứng ra sao: "Mẹ bảo tôi làm quen nhiều người hơn, sau đó lựa chọn lại."

Tưởng Nghiêu thật sự lo âu, lông mày nhăn tít: "Mẹ chúng mình nói thế thật hả?"

"Ừ."

Tưởng Nghiêu đứng lên đi đi lại lại: "Tôi biết ngay không dễ qua cửa mà. Cậu tốt như thế, tôi lại không đáng tin, mẹ cậu lo lắng cũng bình thường... Haiz, tôi về trước đây."

"Cậu về làm gì?"

"Thì nghe lời lão Ngô nói hôm nay, tôi sẽ viết kế hoạch cuộc sống sau này cho mẹ cậu xem, để cô biết tôi là một người đàn ông đáng tin, cô có thể yên yên giao cậu cho tôi."

Tưởng Nghiêu nói được làm được, xoay người đi ra cửa, vừa vặn tay nắm thì bị người đuổi theo phía sau níu áo.



"Đừng vẽ chuyện nữa, bố mẹ tôi sẽ thích cậu thôi." Doãn Triệt ngừng giây lát, nói nhỏ: "Như tôi thích cậu vậy."

Tường ký túc xá không dày, hình như phòng bên đang kể chuyện gì vui lắm, tiếng nói cười rộn rã, thậm chí còn có người vỗ bàn.

Tưởng Nghiêu không mảy may nghe thấy.

Hắn quay người, luồn tay vào mái tóc ẩm ướt của người trước mặt, cúi đầu nhìn chăm chú đôi mắt né tránh của cậu: "Cậu thế nào với tôi?"

"... Thì thế đó."

"Thế nào?"

Doãn Triệt hất tay lùi lại: "Cậu biết là được."

"Tôi không biết, tôi muốn nghe chính miệng cậu nói."

"Không muốn nói."

Tưởng Nghiêu lẳng lặng nhìn cậu một chốc, thình lình khom người bế bổng cậu lên. Doãn Triệt đẩy mấy lần mà không xi nhê, hai người ngã lên giường đơn chật chội.

Áo ngủ ma sát nghe sột soạt, thi thoảng xen lẫn vài tiếng thở dốc rất khẽ.

Có vẻ phòng bên đã kể xong truyện cười, ai về giường nấy nghỉ ngơi, không gian yên tĩnh hẳn.

Và như thế âm thanh bên chỗ họ trở nên to hơn, cảm tưởng phòng cách vách cũng có thể nghe thấy.

Doãn Triệt đã tới cực hạn, nghiêng mặt tránh, che cổ áo bị cởi hai khuy: "Một vừa hai phải thôi."

Tưởng Nghiêu không hôn được môi bèn hôn tai cậu: "Có nói không?"

Doãn Triệt đẩy hắn ra, kéo chăn trùm kín đầu, giọng nói ậm ờ vang lên cách tấm chăn: "Cậu phiền quá."

Tưởng Nghiêu nhìn không rời mắt, thò tay vào dưới chăn.

Doãn Triệt lập tức cuộn tròn người, nhưng Tưởng Nghiêu đã nắm lấy cậu, lòng bàn tay nóng sực làm cả người cậu mềm nhũn.

Cuối cùng cậu cũng không thể thoát khỏi sự bao bọc bởi pheromone alpha, cũng không thể trốn được số phận bị alpha của mình vờn trong lòng bàn tay. Khi đã sắp túm rách ga giường, cậu mới được tha cho.

Làm omega đúng là khó quá.

*

Nhiệt độ không khí tiếp tục giảm, bãi biển ngày hè như vừa mới hôm qua mà chớp mắt đã cuối thu.

Cuối tuần Doãn Triệt đi bệnh viện khám theo thường lệ.

Mấy tháng nay tần suất cậu đi khám ngày càng ít, bác sĩ Phùng nói đây là dấu hiệu tốt, một thời gian nữa có lẽ hoàn toàn không cần tới.

Kiểm tra xong xuôi, kết quả nói pheromone trong cơ thể cậu đã vượt mức bình thường, hơn nữa còn không ngừng tăng.

"Theo đà này chắc chỉ một hai tháng nữa thôi."

Doãn Triệt nhất thời không bắt kịp: "Gì ạ?"

"Kỳ phát tình đấy, cháu chậm hơn nửa năm so với người bình thường, có lẽ sẽ ập đến rất dữ dội. Chuẩn bị sẵn tâm lý đi cháu, thời gian này bất kể ra sao cũng phải nâng mức phù hợp pheromone với người yêu lên một trăm phần trăm, nếu không sẽ rất nguy hiểm." Bác sĩ Phùng đẩy kính, ân cần hỏi: "Bây giờ phù hợp bao nhiêu rồi?"

"... Khoảng bốn mươi phần trăm."

"Thế thì hơi chậm, phải cố gắng lên."

"... Vâng."

Cách cố gắng thế nào Doãn Triệt hoàn toàn không hiểu, cũng ngại hỏi người lớn vấn đề này, chỉ có thể lên mạng tra cứu, trong lòng đã nắm được đại khái.

*



Một ngày trước kỳ thi giữa kỳ, học sinh phải để trống bàn học trong lớp.

Lớp 12 nhiều bài tập và đề thi, thu dọn tốn công tốn sức, sau giờ tan học rất nhiều người không về mà ở lại gom đồ, kêu la oai oái.

"Tao có thể xin không dọn bàn được không, dù sao xem sách của tao cũng vô ích, toàn sản phẩm ba không chứ có gì đâu." Chương Khả oán thán.

Chu Hạo Lượng: "Sản phẩm ba không là cái gì?"

"Không ghi chép không đáp án không có chữ nào."

Tưởng Nghiêu thấy hay hay: "Thế sách tôi là sản phẩm ba đầy, đầy đáp án đúng đầy điểm cao đầy cái cậu đọc không hiểu."

"Anh Nghiêu, hóa ra cậu cũng hiểu rõ bản thân ha?"

"Tôi đây là khiêm tốn, tôi... Ể? Áo đồng phục của tôi đâu?" Tưởng Nghiêu xoay vòng tại chỗ, lưng ghế trống hoác, áo khoác của hắn đã không cánh mà bay.

"Hay tiết trước cậu để quên ở sân bóng?"

"Không thể nào, tôi nhớ tiết trước tôi cởi ra vắt lên lưng ghế... Thôi kệ, lười tìm quá, dù sao tôi cũng có mười bộ."

"Đù, mười bộ? Anh giàu ngầm à anh?"

"Kín đáo, kín đáo thôi." Tưởng Nghiêu tươi cười bê sách ra ngoài lớp, định mang trước một ít về phòng.

Hàng cây cao hai bên đường che khuất mặt trời, tia nắng len qua kẽ lá hắt loang lổ lên mặt đất, mạ ánh vàng rực rỡ cho lớp lớp lá cây.

Tưởng Nghiêu đạp nắng bước đi, tâm trạng vui vẻ hát ngâm nga, bỗng bắt gặp một phụ huynh ở không xa đằng trước. Hắn không để ý cũng không nhìn nhiều, nhưng phụ huynh đó lại đi về phía hắn.

"Chào cháu, cho cô hỏi lớp 12A1 đi thế nào vậy cháu?"

Đây là lần đầu Kiều Uyển Vân đến trường từ khi con nhà mình lên lớp 12, tòa nhà dạy học đã sửa sang lại, cô sợ đi nhầm, vào trường bèn tìm một học sinh để hỏi đường.

Tuy nhiên khi thấy rõ học sinh này, mắt cô tức khắc sáng ngời.

Cậu học sinh cao ráo đẹp trai, thân hình khỏe khoắn, bê chồng sách to mà đi lại vẫn rất thong dong.

Lứa con cháu của các gia đình giàu có ở Tây Thành cũng khá nhiều alpha độc thân cùng tuổi xuất sắc, điều kiện ngoại hình đều rất tốt, nhưng so với cậu học sinh đây thì rõ ràng kém hơn nhiều.

Đáng tiếc con nhà mình đã có người yêu, Kiều Uyển Vân thầm thở dài.

Cậu trai này không chỉ có ngoại hình đẹp mà tính cách cũng lễ phép, nhìn thấy cô bèn lập tức đứng thẳng, tỏ vẻ nghiêm túc: "Cháu chào cô, lớp 12A1 ở tầng năm tòa nhà dạy học, để cháu dẫn cô đi."

Kiều Uyển Vân thấy hắn ôm nhiều sách, đâu thể không biết xấu hổ bắt hắn leo năm tầng với mình: "Ôi không cần, cô tự đi được, cảm ơn cháu nhé."

Cô chưa kịp đi, cậu học sinh lại nói: "Cô tìm Doãn Triệt phải không?"

Kiều Uyển Vân ngạc nhiên: "Sao cháu biết?"

Tưởng Nghiêu muốn gọi "mẹ ơi, con là con rể của mẹ đây", nhưng nhớ Doãn Triệt đã nói mẹ cậu không vừa ý mình lắm, thế là lại nuốt trở về.

"Cháu là bạn cùng lớp của cậu ấy, cậu ấy đang không ở trong lớp, vừa mới bê sách về ký túc xá rồi ạ."

... Chết tiệt, hắn không nên nghe lời thỏ con, đáng lẽ phải kiên quyết giúp cậu chuyển sách, có lẽ bây giờ ấn tượng của mẹ vợ về hắn lại xấu hơn rồi, bạn trai mà sách cũng không bê hộ thì cần làm cái gì.

Nhưng Kiều Uyển Vân không nghĩ nhiều, nghe nói con trai ở ký túc xá thì không định lên lớp nữa: "Vậy à, cảm ơn cháu nhiều, may mà hỏi cháu chứ không cô lại đi phí công."

"Cô đừng khách sáo, thế cháu..." Tưởng Nghiêu toan nói thế cháu đi với cô, song chợt nhìn thấy cuối đường có hai người rẽ lối khác, có vẻ muốn đến rừng cây nhỏ.

Hai người đó là Trình Hạo và một bạn nữ nom dáng người có vẻ là omega.

Thằng này im ắng được mấy ngày lại bắt đầu tìm người khác để giở trò à?

Tưởng Nghiêu hơi để tâm, vì vậy sửa lời: "Thế cháu đi trước đây ạ."

"Ừ, tạm biệt cháu."

Kiều Uyển Vân nhìn bóng lưng cao lớn rời đi của cậu học sinh, càng ngắm càng thích, đáng tiếc cô thích cũng vô dụng, haiz.