Để Ý Tôi Đi Mà

Chương 109: 109




Một đêm ngủ ngon.

Pheromone trong cơ thể có vẻ đã ổn định, vì thế mùng một Tết Doãn Triệt dẫn bạn trai phải ngủ sô pha về nhà.

Sáng sớm Kiều Uyển Vân đã kêu giúp việc quét dọn nhà cửa sạch bong kin kít. Người yêu của con trai đến nhà thì lễ nghi nên có đều phải có, nhưng uy nghiêm của bậc bề trên cũng không thể thiếu.

"Lát nữa anh ngồi đây, tiểu Trạch ngồi đây, hai bố con mỗi người một bên." Kiều Uyển Vân sắp xếp chỗ ngồi sô pha: "Cho thằng nhóc ấy chút áp lực để nó biết sự lợi hại của nhà mình."

Thật ra trong lòng cô vẫn có tí tẹo không vừa ý, con nhà mình vừa thông minh vừa đẹp trai, hiểu chuyện hiền lành, không cần quen đối tượng môn đăng hộ đối nhưng ít nhất cũng nên có điều kiện ổn ổn chứ, cũng không biết vì sao con lại khăng khăng thích bạn cùng bàn hết sức bình thường.

Ban đầu cô định kệ, không tính toán những vấn đề ấy nữa, nhưng chưa đám cưới mà con mình đã bị lừa đến nhà người khác ăn Tết, thật sự không hợp tình hợp lý.

Cậu ta ngang ngược như thế e rằng theo chủ nghĩa alpha nặng lắm.

Kiều Uyển Vân cảm thấy nhất định phải cho thằng nhóc này một đòn phủ đầu.

"Mẹ, mẹ đừng làm khổ mình nữa, tên đó mặt dày muốn chết, chẳng áp lực gì đâu." Doãn Trạch còn đổ thêm dầu vào nỗi lo của cô: "Chốc nữa anh dẫn anh ta về, mẹ cứ đuổi quách anh ta ra ngoài, đừng cho anh ta bước chân vào cửa nhà mình, nếu không anh ta có thể làm bố mẹ tức chết."

Doãn Quyền Thái nhíu mày: "Tệ thế sao?"

"Tệ đến nỗi bố mẹ không thể tưởng tượng."

Cả hai vợ chồng bắt đầu lo lắng.

Lúc này, bên ngoài có tiếng mở cổng.

Kiều Uyển Vân không kịp trở tay: "Ấy chết sao đã vào rồi? Quản gia không thông báo sao."

"Mẹ, anh đâu phải người ngoài, ai thèm thông báo ạ."

"À à đúng, xem mẹ hoảng hốt này... Vậy ra cửa mau thôi, đừng để người ta cảm thấy nhà mình không lịch sự."

Doãn Triệt mở khoá vân tay cánh cửa cuối cùng, ngoái đầu dặn dò trước khi vào nhà: "Đừng chí chóe với em tôi."

"Yên tâm, tôi có chừng mực."

Cậu không nhịn được nhìn người đằng sau nhiều hơn.

Tưởng Nghiêu cười: "Sao thế, nay tôi ăn mặc đẹp trai quá làm cậu mê à?"

"... Rất mặt người dạ thú."

Cả hai vừa vào nhà đã trông thấy ba người nhà cậu dàn hàng đứng trước cửa, mặt mày nghiêm túc chuẩn bị sẵn sàng.

Ai không biết còn tưởng họ đang xác nhận phần tử phạm tội.

Doãn Triệt tránh sang bên cạnh: "Bố, mẹ, đây là người yêu con."

Tưởng Nghiêu bước lên: "Cháu chào cô chú, hôm nay cháu đến quấy rầy nhà mình. Lần đầu đến nhà cháu có chút quà."

Nét mặt Kiều Uyển Vân chuyển từ kinh ngạc sang mừng rỡ rồi nghi ngờ, vô cùng đặc sắc: "Tiểu Triệt... Đây là người yêu con mới quen sao? Từ bao giờ vậy..."

Tưởng Nghiêu mỉm cười: "Bọn cháu hẹn hò lâu rồi ạ, cô ơi mình từng gặp nhau hai lần, cháu cũng từng gặp cả chú."

Doãn Quyền Thái hoang mang: "Chú từng gặp cháu ở đâu nhỉ?"

Tưởng Nghiêu lấy ra một chiếc kính gọng đen và đeo lên: "Bây giờ có ấn tượng chưa ạ?"

Đến tận khi vào phòng khách mà hai vợ chồng vẫn chưa hết sốc, nhìn chằm chằm mặt Tưởng Nghiêu không rời mắt.

Doãn Trạch ngồi xuống trước, chế giễu: "Tôi nói cho anh biết, đã vào nhà tôi thì phải..."

"Thì phải đối xử tốt với Doãn Triệt, anh biết. Em đúng là em trai tốt lo nghĩ chu đáo cho anh trai, anh nhất định làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai, em cứ việc giám sát."

"..."

Mặt Doãn Trạch đầy vẻ ngậm phải cứt mà nuốt không trôi.

Suy cho cùng cũng là người thấy nhiều biết nhiều, Doãn Quyền Thái bình tĩnh trước tiên, uống hớp trà rồi nói: "Anh có ấn tượng, thằng nhóc này rất thông minh, vụ án lần trước phá rất linh hoạt, thay đổi đầu tóc đẹp trai hơn nhiều."

"Chú quá khen."

Bầu không khí khá hoà thuận, Doãn Triệt lặng lẽ liếc người bên cạnh.

Đôi khi Tưởng Nghiêu trẻ con và không đáng tin, nhưng trong những thời điểm quan trọng hắn chưa bao giờ làm hỏng việc, thậm chí còn có thể kiểm soát toàn bộ cục diện.

Nhưng Doãn Quyền Thái cũng không phải người hời hợt, trò chuyện ôn hòa đôi câu bèn chuyển chủ đề, bắt đầu gây áp lực: "Chắc cháu đã biết những gì con trai chú trải qua từ nhỏ rất đặc thù, cho nên cô chú không có yêu cầu đối với nó, chỉ cần nó vui vẻ. Nếu giao nó cho cháu, cháu có thể làm nó luôn vui vẻ được không?"

Tưởng Nghiêu nghiêm mặt: "Đây cũng là mong muốn của cháu, cháu nhất định sẽ chiều chuộng cậu ấy hết sức."

Doãn Trạch cất giọng lạnh tanh: "Chiều với chả chuộng, từng chia tay hai lần rồi đấy."

Mặt Doãn Quyền Thái cứng đờ: "Sao cơ?"

Kiều Uyển Vân cũng tỉnh táo lại sau niềm vui: "Từng chia tay? Tiểu Triệt, sao con không nói việc này?"

Ánh mắt hai vợ chồng nhìn Tưởng Nghiêu lại thay đổi, như đang nhìn tên lừa gạt buôn bán trẻ em.

"Thưa cô chú, việc là thế này..." Tưởng Nghiêu nói nửa chừng mới sực nghĩ ra, muốn giải thích rõ ràng thì phải nói hết quá trình chữa bệnh mà Doãn Triệt giấu bấy lâu nay.

Có lẽ thỏ con không muốn bố mẹ biết.

"... Tại cháu không tốt, một số việc giải quyết không ổn thỏa, cháu..."

"Cậu ấy giải quyết rất tốt."

Tưởng Nghiêu ngẩn người, một bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay hắn.

"Còn lại để tôi nói."

Nửa tiếng sau, buổi ra mắt gia đình hoàn toàn thay đổi.



Trong người nhà họ Doãn thì hai alpha mắt đỏ hoe giữ im lặng, omega còn lại khóc không thành tiếng.

Doãn Triệt an ủi từng người mà không có tác dụng, cuối cùng không thể không chuyển đề tài một cách khiên cưỡng: "Mẹ ơi con đói."

Trên bàn ăn bữa trưa, địa vị của Tưởng Nghiêu ở nhà họ Doãn rõ ràng đã tăng lên đáng kể.

Doãn Triệt bất lực nhìn mẹ mình liên tục gắp thức ăn cho người yêu mình, bèn quay sang gắp cho em trai một miếng: "A Trạch ăn nhiều vào."

Cậu không hề nhận ra ánh mắt của người bên cạnh đang nhìn.

Từ mùi trên người con trai, hai vợ chồng họ Doãn biết đại khái gần đây hai đứa trẻ xảy ra chuyện gì, tuy cảm thấy đường đột nhưng theo lẽ thường thật sự cũng đến lúc. Hơn nữa mạng con trai mình được người ta cứu, lại tự nguyện theo người ta về nhà, vợ chồng họ còn có thể nói gì đây.

Kiều Uyển Vân chỉ không yên tâm một chút xíu: "Hai đứa con tuổi còn nhỏ, chưa đủ chín chắn, phương diện an toàn..."

Doãn Triệt vội vàng đánh trống lảng.

Nói vấn đề này với mẹ, e rằng là việc đứng đầu danh sách những khoảnh khắc xấu hổ nhất cuộc đời.

Gạo đã nấu thành cơm, bố mẹ cậu cũng không phải người bảo thủ, không nói gì nữa mà cho phép thời gian này họ ngủ ở ngoài.

Mỗi mình Doãn Trạch vẫn không cam lòng: "Anh, tối nay anh đi à, không ngủ ở nhà sao?"

"Ừ, anh không ngủ ở nhà."

"Không chơi với em ạ?"

"Chiều nay chơi với em." Doãn Triệt an ủi, không để ý người bên cạnh lại nhìn sang.

Thế là buổi chiều Doãn Trạch cầm sách hí hửng sang phòng anh mình.

"Anh cậu không khỏe." Tưởng Nghiêu chống ở cửa, không nhường nửa bước: "Vừa mới ngủ, mong cậu đừng làm phiền, rất xin lỗi."

Doãn Trạch nghi ngờ: "Đệch mợ anh lừa tôi đúng không? Cho tôi vào xem anh tôi mau."

Tưởng Nghiêu sáp lại: "Này chú em, thời gian này người anh cậu cần là tôi, hiểu ý tôi không?"

"..."

Doãn Triệt ngồi bên giường day thái dương, nghe thấy tiếng sập cửa thì cau mày ngẩng đầu: "Cậu lại chọc em tôi đúng không?"

"Tôi nói thật thôi. Cậu ổn không?"

"Hơi váng đầu, chắc lại sắp nóng rồi... Thôi, để tôi bảo bố mẹ tối nay không ăn, bọn mình về sớm."

"Có phải hạ đường huyết không?" Tưởng Nghiêu lục tìm một bọc đồ trong túi: "Ăn tạm socola đi."

Doãn Triệt đang định há miệng thì bỗng hoàn hồn, xoay mặt đi: "Không ăn."

"Vẫn dỗi à?"

"Không dỗi."

"Không dỗi thì ăn một miếng." Tưởng Nghiêu ngồi xổm xuống, với tay đút socola đến bên miệng cậu, ánh mắt tha thiết mong chờ: "Tôi biết sai rồi, làm lành nhé."

Cuối cùng Doãn Triệt cũng thất bại trong phút chót, cắn phần tai của viên socola hình con thỏ.

Alpha kiêu ngạo bật chế độ ngoan ngoãn giống như con sói xấu xa thu móng vuốt sắc, thật ra bản chất...

... Vẫn là con sói xấu xa.

"Cậu nên hôn tôi đấy." Mồ hôi nóng trên người con sói nhỏ lên cơ thể cậu, nhe răng cười đến là hư hỏng: "Đã ăn socola của tôi thì không được quỵt nợ đâu."

Doãn Triệt chống giường dậy, đẩy ngực hắn: "Cậu đừng quá trớn, bố mẹ tôi còn ở phòng khách..."

"Hôn một cái tôi sẽ làm nhẹ."

"... Không hôn."

Thắt lưng alpha dồn sức đâm cậu gần như xụi lơ, cơ thể cậu không ngừng cọ xát lên trên, suýt rơi xuống giường lại được hắn kéo về, đè trên giường tiếp tục cắm rút.

"Hư quá..." Tưởng Nghiêu cười khàn, lật người cậu đi vào từ phía sau, vuốt ve sống lưng cậu.

Từ cổ đến xương cụt rồi vòng lên trên, lặp đi lặp lại.

Rất chết người.

Doãn Triệt thử hạ eo để trốn nhưng luôn không thể thoát khỏi phạm vi kiểm soát của alpha, hơn nữa pheromone hệt như tấm lưới không có kẽ hở, bao bọc cậu kín kẽ.

Giãy giụa không hiệu quả, cậu thua thảm hại.

"Nhanh vậy... Chỗ này của cậu nhạy cảm thật." Tưởng Nghiêu vẫn không buông tha cậu, tiếp tục vừa đâm vừa sờ cậu một cách suồng sã trong lúc cậu ngẩn ngơ sau cao trào.

Doãn Triệt sụp hẳn xuống, vai tì mặt giường, khó nhọc quay đầu: "Đủ rồi..."

"Không đủ, cậu vẫn đang nóng." Tưởng Nghiêu quá hiểu cơ thể cậu: "Thừa nhận đi, cậu vẫn muốn tôi, cậu chưa thỏa mãn, cậu lại cứng rồi."

Dạo gần đây anh bạn này càng ngày càng tục.

Doãn Triệt nắm ga giường ngẫm nghĩ.

Thú dữ hệ ăn thịt đã hiện nguyên hình.

"Hỏi lại lần nữa, có hôn không?"

"... Không hôn."

Cậu hơi không cam lòng bị áp chế đến mức này, cũng có chút bực dọc nho nhỏ. Nhưng nếu Tưởng Nghiêu hôn cậu trước, cũng không phải cậu không thể hôn lại.

"Cứ phải bắt tôi ép cậu đúng không?" Giọng Tưởng Nghiêu trầm xuống.

Doãn Triệt ngơ ngác, toan ngoái đầu xem người phía sau có giận hay chăng, thế nhưng bị lật người lại.



Tưởng Nghiêu bế cậu xuống giường. Cậu không có sức phản kháng, đầu gối bị ép vắt trên khuỷu tay hắn, cẳng chân buông thõng, cơ thể chùng xuống chỉ có thể ôm chặt cổ Tưởng Nghiêu.

Tưởng Nghiêu để mặc cậu rơi xuống, tới khi chạm đến lối vào nơi nào đó trong cơ thể cậu, hắn mới siết tay và dần dần kẹt lại.

Rơi xuống một xăng ti mét nữa thôi là hắn có thể phá mở khoang sinh sản của cậu.

"Hôn tôi hoặc là có em bé, tự chọn đi."

Doãn Triệt ngước mắt, mặt alpha gần trong gang tấc, con ngươi màu nâu xám đen sâu không thấy đáy.

Khi Tưởng Nghiêu không cười thường lạnh lùng tới nỗi hơi hung ác, sự hung ác không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ.

Cậu hoàn toàn không phải đối thủ.

"Nghĩ kỹ chưa?" Giọng nói của alpha trầm khàn trước khi ham muốn bùng nổ: "Chần chừ mấy giây tôi thì tôi chịch bên trong mấy lần, chịch đến khi nào cậu hôn tôi thì thôi."

Lời hắn nói khiến cậu khô nóng như thể sắp thiêu đốt.

Mấy ngày phát tình, nhiều lần triền miên và dục vọng mãnh liệt đã biến một alpha ngây ngô dễ ngượng ban đầu lột xác thành alpha trưởng thành phóng khoáng bất kham như loài sói.

Trong ngày đông lạnh lẽo, ngọn lửa dục vọng nóng hừng hực thiêu rụi họ, cùng hoàn tất lễ trưởng thành thật sự.

Hơi thở của người trước mặt nặng nề như cậu, toàn thân dính nhớp mồ hôi như cậu, hắn dừng mọi động tác, kiên nhẫn chờ cậu trả lời.

Mắt Tưởng Nghiêu có ánh sáng, trong ánh sáng có cậu.

Doãn Triệt mím môi rồi lại hé ra, ôm hắn dâng hiến bản thân mình.

Ngoại trừ nụ hôn đầu giữa hai người, cậu chưa từng chủ động hôn Tưởng Nghiêu.

Không phải không muốn, thật ra cậu luôn rất muốn.

Chẳng hạn như khi ở trong lớp, giáo viên trên bục giảng giảng bài say sưa, cậu sắp ngủ gật đến nơi thì bỗng được Tưởng Nghiêu ngoắc lấy ngón út. Chẳng hạn như khi ở trên sân bóng rổ, Tưởng Nghiêu ném bóng vào rổ sẽ nhìn cậu đầu tiên. Và chẳng hạn như khi ở ký túc xá, Tưởng Nghiêu ôm cậu vào lòng không làm gì cả, cho cậu giấc ngủ an yên.

Phần lớn thời gian khi họ ở bên nhau đều rất kiềm chế.

Nhưng đôi lúc cũng muốn buông thả một lần.

Hai đôi môi dán vào nhau đều nóng kinh người, pheromone của cả hai dây dưa trong khoang miệng. Doãn Triệt nhắm mắt, đầu lưỡi quấn quanh nút chầm chậm liếm nhẹ nhàng, nếm được vị socola còn sót lại trên lưỡi mình.

Ngọt và thơm.

Cậu cầm lòng chẳng đặng muốn nếm nhiều hơn, vì thế hôn càng thêm sâu.

Nếu không phải thứ trong cơ thể thô to đến nỗi thật sự không thể phớt lờ, cậu đã gần như quên cả dừng.

"Sao quấn người thế này..." Giọng Tưởng Nghiêu khàn như giấy nhám, cắn môi cậu: "Thích hôn tôi lắm hả?"

Doãn Triệt cụp mắt, đôi môi đỏ hồng hé mở: "Thích chứ."

Không biết vì sao Tưởng Nghiêu lại lặng thinh, và rồi tách chân cậu ra hết mức, bóp eo cậu nhấn xuống, thứ thô to trong cơ thể mài miết lên lối vào nơi sâu nhất.

"Vừa nãy cậu chần chừ năm giây."

Lông mi Doãn Triệt run run, cơ thể cũng run rẩy khẽ khàng.

Bọn cậu đã làm rất nhiều lần nhưng vẫn chưa đi vào nơi ấy.

Nơi yếu ớt ấy từng hỏng nặng nề rồi lại được chữa khỏi.

Không biết có khi nào bị đâm thủng hay không.

Nhưng cậu không sợ.

Người đó là Tưởng Nghiêu, cậu không sợ một chút nào.

"Cậu vào đi." Doãn Triệt ôm chặt cổ alpha, vùi mặt trong hõm cổ ấm áp của hắn: "Muốn mấy lần cũng được."

Cuối cùng Tưởng Nghiêu vẫn không đi vào.

Chỉ có mặt hắn đỏ bừng, ôm cậu vừa di chuyển lên xuống, vừa thở dốc bên tai cậu: "Đừng dụ dỗ tôi... Tôi không chịu nổi đâu."

"Nhỡ tôi không nhịn được bắn vào bên trong... làm cậu có em bé thì phải làm sao?"

"Tôi thì rất sẵn lòng, nhưng cậu mới bao nhiêu tuổi, có muốn đi học nữa không?"

"Cậu cũng không thích trẻ con. Quên đi, sau này hai đứa mình sống với nhau, tôi chỉ cần cậu là đủ..."

Nói rất mạnh miệng, thực tế hắn kiềm chế hơn cậu.

Nhưng hắn lại đòi cậu nhiều hơn, tận khi quản gia gõ cửa báo bữa tối đã chuẩn bị xong, cậu mới được tha cho.

Bụng cậu đã không khác gì có em bé.

Doãn Triệt thật sự không thể nhận nhiều như thế, Tưởng Nghiêu bế cậu vào phòng tắm dọn dẹp, vừa xoa bụng cậu vừa nói: "Xin lỗi vì hôm nay đã quá đáng, nói những lời... quá tục tĩu, có phần không tôn trọng cậu."

Doãn Triệt ngơ ngác, sau đó không nhịn được nở nụ cười.

"Cậu cười gì?"

"Cười cậu ngốc."

"Ngốc chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng ngốc."

Nhưng chỗ nào cũng dịu dàng, quyến rũ, chỗ nào cũng một lòng vì cậu.

Chỗ nào cậu cũng thích.