Ngày hôm đó, Yến tướng quân thấy Yến Quy lại thất thần, ông nhíu nhíu mày rồi bất mãn gõ nhẹ lên bàn cờ. Yến Quy lúc này mới hồi thần, ngượng ngùng sờ sờ mũi.
“Quy nhi, nếu có chuyện phiền lòng, đừng ngại nói ra.” Yến tướng quân thản nhiên mở miệng, Yến Quy đi một nước cờ, mím môi nói: “Đa tạ cha quan tâm.”
“Tâm tư của con không ở nơi này, chiếu tướng.”
Yến Quy vô lực nhìn ván cờ đột ngột xoay chuyển, nhẹ nhàng thở dài một hơi, Yến tướng quân cũng không thúc giục y, chỉ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, chờ Yến Quy trả lời.
Thế nhưng ông hết đợi lại chờ, Yến Quy cũng không có ý định mở miệng, đợi đến khi Yến Quy đem toàn bộ bàn cờ thu dọn, liền thỉnh cha cáo lui, trở về phòng mình.
Yến tướng quân lại nhíu mày, giây lát sau chỉ biết thở dài một hơi. Tính tình của Yến Quy ông biết, nếu thật sự là không muốn nói, bất luận kẻ nào đều không thể từ miệng thằng bé moi đươc dù chỉ là nửa chữ.
Yến Quy còn nhỏ đã mất mẹ, toàn bộ dựa vào Yến tướng quân dưỡng dục mà lớn lên. Tuy nói tình cảm phụ tử sâu đậm, thế nhưng, Yến tướng quân là người không thích cùng người khác trò chuyện, càng không nói đến cùng Yến Quy tâm sự. Cho nên, ông mặc dù nhìn ra con mình có tâm sự, nhưng cũng không biết hỏi từ đâu.
Trở về phòng, Yến Quy tất nhiên là không biết phụ thân mình đang rối rắm, y ngồi ở bên bàn, bưng một chén trà nhỏ, vẫn còn ngây người. Càng bảo mình không được nghĩ ngợi nữa, thì lại càng không ngừng nhớ tới ngày hôm đó.
Rõ ràng đã qua vài ngày rồi nhưng Yến Quy vẫn cảm thấy được đùi trong vẫn còn lưu lại nhiệt độ nóng ấm của người kia, bên tai tựa hồ vẫn còn quanh quẩn giọng nói trầm thấp.
“Choang”
Phục hồi tinh thần, Yến Quy vô lực đặt chén trà xuống, nước trà sớm đã lạnh theo động tác sánh ra ngoài, y kinh ngạc nhìn mu bàn tay đã bị thấm ướt, hồi lâu, mới cúi đầu thở dài một hơi.
Gần đây tin tức Uyển phi được sủng ái y cũng nghe nói, không nghĩ tới ngày nào đó của tương lai nhanh như vậy đã tới rồi. Kì Huyên là vua của một nước, là đế vương, vốn nên có hậu cung ba ngàn mà.
Yến Quy nghĩ, ít nhất y đã có được cơ hội trải qua một lần tốt đẹp, cho dù tương lai cùng Kì Huyên càng ngày càng xa, khoảng thời gian thân mật nồng nhiệt kia, sẽ là hồi ức quý giá nhất của y.
******
Kì Huyên ở cung của Thái hậu một lúc, thể hiện rằng mình thật sủng ái Uyển phi, sau đó lại hàng đêm ở lại trong cung của Uyển phi, làm cho cả hậu cung càng tin Uyển phi đã đắc sủng thánh tâm rồi.
Trong đó người không cam lòng nhất phải kể đến Điệp phi cùng Minh quý nhân.
Lại nói, hai người có cùng bối cảnh: Điệp phi là Phàn gia đưa tới, Minh quý nhân là thân thích của Thái hậu, theo lý thuyết hai người hẳn được xem như cùng một chiến tuyến.
Nhưng Điệp phi với Minh quý nhân lại ganh ghét lẫn nhau cơ.
Vốn Thái hậu cho Minh quý nhân tiến cung, dù sao cũng là chất nữ của mình, như thế nào vẫn thân thiết hơn người bên ngoài, cũng càng giành được nhiều tín nhiệm. Chính là lúc trước Minh quý nhân tuổi còn nhỏ, Phàn tướng lại tìm Điệp phi, Thái hậu phải từ bỏ.
Bất quá Thái hậu vốn có tâm tư, còn Minh quý nhân tuổi nhỏ lại thượng tâm như vậy, nàng vốn cùng thái hậu thân cận, nên không hề vào cung làm tú nữ, mà lập tức tiến cung bồi bạn bên cạnh thái hậu.
Nàng biết thái hậu muốn cho nàng tiến cung, nàng cũng từng ở xa xa thấy Kì Huyên lúc mới đăng cơ, tuy nói còn nhỏ không hiểu được tình yêu, nhưng cũng bị bề ngoài tuấn lãng của Kì Huyên hấp dẫn rồi.
Nàng tuổi còn nhỏ, nghĩ đến tiến cung là nghĩ đến giống Thái hậu-dì của nàng, vận xiêm y xinh đẹp, ăn sơn trân hải vị, còn có vô số người tiền hô hậu ủng, cảnh tượng rất nở mày nở mặt.
Bởi vậy nàng cảm thấy được, tiến cung cũng không có gì không tốt, huống hồ Hoàng Thượng nhìn được lắm, nếu có thể cùng Hoàng Thượng sớm chiều ở chung, tài tử giai nhân, cũng coi như là một đoạn giai thoại.
Vậy mà sau khi nàng thật vất vả vào cung, hậu cung của Hoàng Thượng đã có một vị Điệp phi, nàng giận dữ, cho rằng Điệp phi đoạt vị trí của nàng, đoạt sủng ái vốn phải thuộc về nàng.
Đối với Điệp phi mà nói, Minh quý nhân cũng là cái gai trong mắt. Nàng biết bởi vì sự hời hợt của nàng, Thái hậu mới có thể đem Minh quý nhân đưa vào cung, hiện giờ nàng nghĩ muốn cùng Thái hậu hàn gắn quan hệ, lại có Minh quý nhân từ giữa làm khó dễ.
Hơn nữa Minh quý nhân cùng Thái hậu là quan hệ huyết thống, là cái gai trong lòng nàng, làm cho nàng ở trước mặt Minh quý nhân luôn cảm thấy mình thấp hơn một bậc. Huống hồ thân chất nữ cùng ngoại nhân, có đầu óc dều biết nên tín nhiệm bên nào.
Về phương diện khác, tuy rằng Điệp phi thân thể không khoẻ vẫn luôn ở tẩm cung tĩnh dưỡng, đối với Minh quý nhân mà nói, địch nhân lớn nhất vẫn là Điệp phi.Nhưng không đợi nàng đánh đổ Điệp phi thì Uyển phi, Nghi tần, cùng một đống phi tần khác lại lục tục xuất hiện.
Minh quý nhân tức giận đến nghiến răng, vốn định cố gắng đoạt lấy sủng ái của Hoàng Thượng, đem toàn bộ những kẻ chướng mắt dẫm nát dưới chân, thế nhưng Hoàng Thượng căn bản lại chưa từng chạm qua nàng.
Nàng cũng là không có cách nào khác, mới mặt dày hướng Thái hậu xin giúp đỡ.
Kết quả nàng chưa đợi được đến lúc Thái hậu ra tay trợ giúp, lại nghe tin Hoàng Thượng chuyên sủng Uyển phi. Minh quý nhân đem đồ sứ trong tẩm cung đập vỡ hết, hung hăng mà phát hỏa, khiến cung nữ cùng thái giám hầu hạ nàng sợ đến phát run, thở cũng không dám thở mạnh.
Sau khi tỉnh táo lại, mặt nàng trở nên trầm như nước, triệu cung nữ tâm phúc đến hạ lệnh cho nàng đến cung Thái hậu một chuyến. Cung nữ lĩnh mệnh mà đi, sau đó nàng mang theo một cung nữ khác, đi đến ngự hoa viên.
Minh quý nhân mang theo cung nữ, hướng đến một tiểu đình trong ngự hoa viên, phong cảnh xung quanh vô cùng tú lệ, trên bàn đá đã bày đầy điểm tâm tinh mỹ với nước trà.
Minh quý nhân nhíu mày, còn chưa bước vào trong đình, phía sau đã truyền đến tiếng nói, “Nhìn xem, này không phải Minh quý nhân sao, muội muội hôm nay thật có nhã hứng?”
“Thỉnh an tỷ tỷ.” Minh quý nhân âm thầm hít một hơi, xoay người mỉm cười, phong thái vạn phần thỉnh an Điệp phi.
“Uy, không dám nhận, mau miễn lễ.” Điệp phi trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, mỉm cười kêu đứng dậy. Nàng có chút nghi hoặc, Minh quý nhân này trước mặt nàng, luôn làm ra bộ dạng phong thái thanh cao, cớ sao hôm nay lại chịu hạ mình thỉnh an như vậy.
“Tỷ tỷ, hôm nay muội muội đến, là muốn cùng tỷ tỷ trò chuyện.” Minh quý nhân dịu dàng nói, ngữ khí nhu hòa làm cho Điệp phi kinh ngạc không thôi.
Điệp phi mày liễu khẽ nhướn, tính toán nhìn xem Minh quý nhân đang định làm gì, bởi vậy nàng đi vào đình, đợi đến khi hai người ngồi vào chỗ rồi, cung nữ lập tức tiến lên châm trà.
“Tỷ tỷ, trước đây là muội muội không hiểu chuyện, thỉnh tỷ tỷ đừng so đo.” Minh quý nhân mềm nhẹ mở miệng, Điệp phi mắt phượng vừa chuyển, phất tay ra hiệu cho cung nữ lui ra khỏi đình viện.
“Được rồi, nhìn bộ dáng này của ngươi, bản cung không quen lắm.” Điệp phi thản nhiên nói, Minh quý nhân âm thầm siết tú khăn, cười nói:”Tỷ tỷ, thành thật mà nói, hiện giờ chúng ta có chung mối thù.”
Điệp phi cười lạnh một tiếng, thì ra là đánh chủ ý này, nàng phất nhẹ ống tay áo, giả vờ nghe không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Minh quý nhân, cười yếu ớt nói: “Cái gì hận với không thù chứ, cùng là người hầu hạ Hoàng Thượng, tất cả đều là tỷ muội tốt cả mà.”
“Tỷ tỷ nói đúng.” Minh quý nhân sắc mặt chớp mắt cứng lại, cố kéo khóe miệng cười cười. Trong lòng cũng đang thầm hận, điệp phi đúng là thiên kim tiểu thư khéo léo, thế nào cũng phải buộc nàng nói rõ ra.
Trên đời không có bức tường nào kín gió, Minh quý nhân biết rõ đạo lý họa từ miệng mà ra, nguyên bản cũng không nghĩ sẽ nói rõ hết sự tình, nhưng hôm nay thái độ của Điệp phi như vậy, rõ ràng là muốn cho nàng chính miệng nói ra.
Minh quý nhân liều mạng kiềm chế tức giận trong lòng, đè thấp âm lượng hỏi:”Tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi không hận sao?”
Điệp phi ánh mắt lóe lóe, nhẹ nhàng nói:”Cẩn thận lời nói.”
“Điệp phi, ta người ngay không nói lời mờ ám, hôm nay ta hạ mình như vậy, là bởi chúng ta có cùng địch nhân, nếu là......”
“Muội muội, bình tâm chớ nóng vội.” Điệp phi lên tiếng chặn ngang lời Minh quý nhân. Minh quý không khỏi giật mình mặt mày xanh mét.
“Muội muội tính tình như vậy, chỉ làm hỏng việc.” Điệp phi nhẹ liếc Minh quý nhân một cái, Minh quý nhân rùng mình, đang muốn mở miệng, cung nữ canh giữ ở ngoài đình viện chợt bước nhanh đến.
“Ân, lui xuống.” Nghe xong cung nữ bẩm báo, Điệp phi vẫy lui cung nữ, Minh quý nhân ở một bên, cảm thấy có chút tò mò. Vừa mới nãy khi cung nữ bẩm báo tiến sát bên tai Điệp phi nói nhỏ, bởi vậy nàng không nghe thấy gì cả.
“Chỉ là một con chuột thôi, muội muội không cần lo lắng.” Điệp phi cười nói, Minh quý nhân nhíu nhíu mày, lập tức hiểu ra ý từ trong lời Điêp phi.
“Ý của muội muội, bản cung cũng hiểu.” Không chờ Minh quý nhân lên tiếng, Điệp phi đã một lời nói thẳng vào vấn đề.
“Như thế rất tốt.” Minh quý nhân mím nhẹ môi, thấp giọng đáp.
“Không nghĩ tới ngươi và ta lại có một ngày hợp tác.” Điệp phi cười nói, ánh mắt đầy ý tứ, làm cho Minh quý nhân trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, bất quá nghĩ đến tình huống trước mắt, lại cố gắng đè nén xuống.
“Uyển phi không trừ, khó tiêu mối hận trong lòng của ta.” Minh quý nhân một chữ một chữ chậm rãi nói. Điệp phi dùng tú khăn (
khăn tay các phi tần ngày xưa hay dùng)che miệng, cúi đầu nở nụ cười, “Ha hả, bản cung cũng đang có ý này.”
Hai người xem như bước đầu chung nhận thức, giả mù sa mưa tươi cười, ngồi ở đình ngắm hoa uống trà.......
“Nga? Minh quý nhân tìm Điệp phi?” Kì Huyên ngồi ở sau án thư, bàn tay đang phê duyệt tấu chương dừng một chút.
Ám vệ quỳ gối trước án thư thấp giọng trả lời, Kì Huyên mị mị mắt, mỉm cười nói: “Vô phương, nhìn xem các nàng muốn làm gì. Tiếp tục theo dõi, có dị động gì nhớ bẩm báo.”
Đợi đến lúc ám vệ lui ra, một tiểu thái giám lại đến báo, Kì Huyên sau khi nghe xong liền nhíu mày, xem ra Minh quý nhân này cũng không phải nữ nhân ngu ngốc, trừ bỏ mượn sức Điệp phi, nắm bắt quan hệ với thái hậu cũng quá mức chặt chẽ.
“Tĩnh quan kì biến.”(*) Kì Huyên cho tiểu thái giám bốn chữ, tiểu thái giám lĩnh mệnh mà đi. Kì Huyên buông bút chu sa trong tay, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, trong đầu bắt đầu dấy lên ý niệm.
Uyển phi từng nói qua, sợ Minh quý nhân tính toán chuyện xấu, hiện giờ Minh quý nhân thật đúng như Uyển phi sở liệu, bắt đầu có hành động. Chính là không biết Minh quý nhân sẽ sắm vai gì trong vở cung biến này đây.
Đối với chuyện tình phát sinh vừa rồi, bất quá sẽ có điểm sai lệch, Kì Huyên đã chuẩn bị sẵn sàng. Giả như cả đời hắn phải sống giữa hậu cung, Minh quý nhân này cũng chẳng thể là nhân vật cao nhất, bất quá cũng không còn cách nào khác, hiện giờ có Minh quý nhân, coi như có nhiều hơn một người chôn thây mà thôi.