Nói về giả kim thuật, tương truyền họ đối với phân tử rõ như lòng bàn tay, từng hạt nhỏ nhất cũng có thể thuyết giáo nửa ngày trời, nói cách khác, tất thảy vật chất vũ trụ kiến thức đều trong đầu họ.
Biến đồng thành vàng, ấy là chuyện như cơm bữa…
Tuy nói là khó tin, nhưng cứ thử tưởng tượng họ là nông phu chăn heo đi, một con heo lông màu đồng sơn thành lông màu vàng, hoàn toàn là dễ dàng.
Một vị nông phu thấu tiệt từng con heo…
Cũng vì lẽ đó, nhà giả kim đều có cách ngưng lại lão hoá, kéo tuổi thọ bản thân đến vượt xa nhân loại thông thường, họ ngao du nhân thế, hưởng trọn những tinh tuý của đời, đến cuối cùng chán nản quy về ở ẩn…
Phải nói, Lưu Kim lần này thực có rất cao hứng thú, hắn đối với phi vụ nhà giả kim này, không phải đặt ở việc kiếm tiền, cao hơn là đặt ở tri thức.
Hắc hắc, ta muốn thu nhân tâm, giờ gặp một vị sống đến thấu đạt mọi lẽ đời, chắc chắn có ích a !
Đào Hải Bảo mở miệng nói:
“ Dựa theo cổ tích ba chiếc rìu, có một số dị bản đưa ra thông tin về việc chiếc rìu đầu tiên là rìu đồng, ngoài, theo một ghi chép từ năm 1950, sự kiện rơi đồ đã lặp lại, khi đó chỉ đích danh một hồ trên Đà Lạt, gọi là Hồ Xuân Hương này.”
“ Nhưng hồ này là hồ nhân tạo, không phải là hồ tự nhiên, cớ sao lại có thâm tàng địa bảo như vậy ở đây ???” Lưu Kim bật mode sử gia nói.
“ Lưu huynh, ngươi nghĩ xem, với công nghệ thời bấy giờ, người ta có thể đào một cái hồ lớn đến quá đáng, hoàn thành nhanh đến bất ngờ vậy sao ??” Đào Hải Bảo nhướng mày hỏi lại.
“ Vậy thực là có một thế lực cao siêu vô cùng tới giúp, sau đó liền định cư luôn tại đây, chính là…nhà giả kim đó !!!” Lưu Kim vỗ tay.
“ Nhà giả kim là những kẻ đi trước thời đại, trí tuệ siêu quần, không loại trừ khả năng hắn có cực cao công nghệ đem ra đào hồ!” Đào Hải Bảo đồng dạng phấn khích nói.
“ Ta thấy hồ Xuân Hương này kết cấu có chút lạ, cảm tưởng như nước đang chảy ngược ra ngoài từ giữa hồ, thậm chí…còn hơi ấm !” Louisa vẩy nước nói.
“ Có thể hắn ta nhà giả kim tận dụng nước hồ liên tục luân chuyển để làm gì đó, nếu vậy, tới giữa đáy hồ liền rõ ràng !!” Lưu Kim nói ra.
“ Tỉ phu, trước hết nghỉ ngơi lại sức, hôm nay trận đấu với Bee võ phái đã vắt kiệt rồi.” Dương Túc lười biếng nói.
“ Ừ, phi vụ này cần nhiều thời gian, quay lại Nam Hà tính cho kĩ lưỡng hẵng nói tiếp.” Lưu Kim gật đầu.
Bọn hắn hảo hảo đưa bá tánh nhân dân về lại xóm cũ, gộp tất cả bọn họ thành một thôn trang, Lưu Kim tiếp tới còn đặt mấy xe tải nhu yếu phẩm đưa tới, thậm chú còn chuẩn bị cả giáo viên dạy người dân ngôn ngữ kí hiệu.
Vị đại thúc kia đại diện làm trang chủ, hắn gạt tay từ chối, đưa mắt làm dấu nửa ngày đến bở hơi tai, khi ấy mới rõ ý hắn.
“ Ta không xứng, phải là ngài làm, giờ ngài hãy đặt tên cho sơn trang này.”
Lưu Kim thấy vị đại thúc một lòng muốn vậy, liền cũng mở miệng:
“ Các vị, việc bầu ai làm trang chủ, liền không nói tới, cứ đợi đến khi mọi người đều thông hiểu ngôn ngữ kí hiệu, chúng ta sẽ bàn lại, còn về phần tên gọi, ta xin đặt một cái tiểu tiền tố là Linh, một cái hậu tố là Trang, tạm gọi…Linh Quang Trang !!”
Louisa nhìn hắn, trong đầu nhẹ nghĩ đến cảnh về sau lập quốc, khắp người run lên vì phấn khích.
Vị đại thúc kia vốn không biết chữ, chỉ đành lấy ra một bảng gỗ lớn, đặt trước mặt Lưu Kim, ra hiệu cho hắn.
Lưu Kim vận Hắc Kim thành một hình bút lông lớn, cứ thế nhấn mạnh tay, từ từ bào mòn, từ từ khảm lên chữ Linh Quang Trang. Hắn mắt cũng như phát sáng, đem nơi cổng thôn trang treo lên.
“ Các vị, hãy cứ yên tâm tĩnh dưỡng, bất cứ cái gì thiếu thốn, ta đều sẽ hảo hảo đảm bảo cung cấp, nơi này tài nguyên không phồn thịnh, ngược lại khí hậu cùng cảnh sắc rất có tình, đợi khi ta quảng cáo một chút, liền quanh năm đón khách, có thể thăng lên làm Sơn Trang, làm Thị Trấn !!” Lưu Kim một lần nữa định hướng.
Chậc chậc, cảnh sắc Đà Lạt này, hoang sơ mà cổ kính, từng nhành cây ngọn cỏ đều toả ra một vẻ sang trọng cùng yên bình.
Lưu Kim không phải cứ như vậy có thể lập thôn, nhưng, dựa vào Đặc Huyền Thẻ của hắn và Đào Hải Bảo, dựa vào cả quyền hạn cao cấp sĩ quan của Dương Liễu, tính ra không khó a !
Bách tính được yên, từ từ phát triển, dưới bảo hộ của hắn, lắm thế lực cũng e ngại không muốn động vào, xa hơn có thể lập tường thành, hệ thống phòng thủ, đem nơi này bảo an.
Bọn hắn cùng nhân dân ăn một bữa lớn, hoà mình vào nhau, thái độ chủ tớ đều tính làm không có, riêng Quản Tống Hiên còn được một thang thuốc đắp, nghe đồn gãy rời chân tay còn có thể nối lại.
….
Lưu Kim lết mình vào dinh thự của hắn và Linh Linh, nàng đi tới đỡ hắn, khẽ miệng hỏi:
“ Tiền vốn chuẩn bị xoay vòng sản xuất bị ngươi tiêu mất hơn nửa, có thu hoạch gì vậy ??”
Nàng rõ ràng, cái này kẻ bá đạo, tiêu tiền chưa bao giờ là phung phí, lần này khó đoán, thật phấn khích a!
“ Ta lập thôn trang, dưới có 2000 nhân đang ngụ, cho bọn họ nửa năm phát triển, tương lai có thể là một địa điểm lớn…” Lưu Kim mệt lả người nói.
Nếu là kẻ phàm phu tục tử, nghe vậy liền mở mồm chê ít, không trách được…
Nhưng, Bạch Tiểu Linh liền khác, là đương kim giám đốc một công ti, là độc nhất tiểu thư một tập đoàn, nàng tầm nhìn so với người thường cao hơn không ít…
Một khi đã thành thôn trang, sẽ mang ý nghĩa là xuất hiện trên bản đồ, nạn dân đến trú, khẳng định qua nửa năm có thể gấp mấy lần dân số, lại còn là một địa điểm hợp mắt Lưu Kim, chắc chắn không phải bình thường…
Nếu như áp dụng thuế, chỉ cần vài tiểu phần trăm, hoàn toàn có thể so ra vượt với thu nhập công ti nàng.
Lưu Kim tiền này bỏ ra là đào giếng, nước ngọt về sau là cản không kịp…
“ Để yên họ một thời gian phục hồi đã, ta cũng không thể cứ ăn bám ngươi được, đến khi đó nhất định sẽ hoàn trả…” Lưu Kim tất nhiên hiểu Linh Linh, liền nhanh chóng tiếp lời.
“ Coi như bước đầu lập quốc, ngươi đặt tên thôn trang là gì ??” Linh Linh gục vào lòng hắn, thở dài như trút bỏ mệt mỏi ở thương trường, hỏi nhẹ.
“ Ngươi tên Linh, hàm ý đạt đến năm cái nghĩa khác nhau, ta liền chọn lấy từ linh diệu, tựa như việc biến cái nguy hiểm sắp chết của bọn họ thành cuộc sống mới, ghép với từ Quang, chỉ một cái ánh sáng, vừa là ánh sáng của đấng minh quân ta đây, vừa là ánh sáng tốt đẹp của tương lai…” Lưu Kim mỉm cười nói.
Người hắn yêu, chính là nàng, cao nhất, chính là nàng…
“ Hừ, bỏ đi với mấy nữ nhân kia, lại vẫn còn nhớ tới ta ư ??” Linh Linh vặn vẹo hỏi.
“ Ấy, không không, à mà Tiểu Nhiên Nhiên đâu ??”
“ Nàng từ hôm qua đến giờ theo đuôi tội phạm, chưa về, tuy vậy vẫn nhắn tin đầy đủ, chắc không sao đâu...” Linh Linh vẫn nằm trong lòng hắn như một tiểu miêu, nàng ngước mắt lên nhìn cái nam nhân này, có chút tiếc nuối, có chút khó tả.
“ Lưu Kim, sau khi ngươi xưng đế, xưng vương, ngươi định làm gì ??”
“ Đến khi đó, nói chung là ta sẽ không có mấy thứ như xa hoa cung điện, mấy thứ như phù du người hầu, sẽ chỉ có cuộc sống đơn giản như thường dân mà thôi…” Lưu Kim đáp lại.
“ Ừm…” Linh Linh nhắm nghiền mắt, khẽ tưởng tượng đến viễn cảnh ấy.
Giới thiệu truyện , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .