Đế Vương Tiền Truyện

Đế Vương Tiền Truyện - Chương 38: Thức tỉnh.




Hai kẻ kia đi ra, một tên tay cầm cung, một tên lại đang gắt gao tóm tay Luna để khống chế. Cầm cung nói:



“ Hehe ta đã bảo từ trong động bắn ra bừa mà vẫn trúng mà.”



“ Rồi rồi…”kẻ còn lại đáp qua loa.



Lưu Kim khuỵ hẳn một chân xuống, làm thành một cái quỳ tư thế, nhìn hai tên kia hết sức căm phẫn.



Cầm cung nhận thấy Lưu Kim dáng bộ, tiếng cười qua mặt nạ vang lên, hắn tiến lên mấy bước, nói:



“ Ngươi theo tình báo đi lịch luyện, chắc hẳn là Lưu Kim, ta cũng thấy nực cười cho cái Nam Hà này, ngu dốt đến mức giao nhiệm vụ quan trọng cho một kẻ tội phạm hoàn lương, một tên thợ săn quèn, lại còn một tên đồng bọn của chúng ta chứ.”



Lưu Kim mặt biến đi, lần này không phải diễn, hắn không nghi ngờ Dạ Đăng Sư cái kẻ vũ phu ấy, đơn thuần nghi ngờ cái kia mặt nạ có gì đặc biệt.



Dạ Đăng Sư, làm học trò bộ trưởng Nguyễn Nam, làm thành viên đội Nghĩa Dạ của Dạ Du Phụng, khẳng định không tài nào là kẻ phản được cài cắm vào.



“ Các ngươi là ai…tiềm lực thế nào…mà lại có thể cài người vào chính quyền…” Lưu Kim vận cái diễn kĩ nói ra, mang đầy khó khăn ngữ điệu.



“ Bọn ta là cao tầng Bata thất tộc, tiềm lực khoa học cực lớn, mấy việc ngươi nói cũng cỏn con đi.” Cầm cung khoái chí cao giọng đáp.



“ Cái này mặt nạ, chính để che dấu thân phận, không biết chừng chúng ta lại là ngươi thân cận đó !!!” Cầm cung tiếp tục cạnh khoé Lưu Kim.



“ Cút đi !!!” Đa Dũng núp trong bụi, nghe thấy lời tên kia nói, đưa tay lên định tháo Mantis xuống.



“ Ngươi phải nghe ta, ta không phải là bọn chúng !!!” Mantis không buông mặt hắn, gào lên nói.



“ Haha nhận ra lúc này đã là quá muộn, cái kia mặt nạ rất nhanh sẽ thôn phệ tinh thần ngươi, ban cho ngươi sức mạnh đột biến cỡ nhẹ, tăng vọt thể lực, khả năng hồi phục, phản xạ và cả trí tuệ. Ngươi nên đón nhận đi !!!” Cầm cung nam tử nghe thấy tiếng động, hướng mắt đến thì nhận ra Đa Dũng đang cố gắng kéo mặt nạ xuống, liền lên tiếng cổ vũ.



-Sụt !!!-



Một thanh Hoàng Kim trong cái lúc cầm cung nam tử đang cuồng tiếu xuất hiện, lao tới hắn, cuối cũng rơi xuống đất. Cầm cung nam tử nhìn Lưu Kim, nhìn lại cái bản thân bộ giáp chẳng bị mấy điểm ảnh hưởng sau cái bất ngờ đòn tấn công ấy, lại là vang lên tiếng cười…



Hắn đạp Lưu Kim ngã ra đất, đá liên tục vào bụng đối phương, Luna bên này thấy thế thì gào lên, giãy giụa muốn thoát ra.



Cầm cung nam tử lúc này như mất kiểm soát, hắn nhìn quanh, một kẻ đang bị trói, một kẻ đang bị thương, một kẻ đang vật lộn để tháo mặt nạ ra, cả cái đại diện Nam Hà này đều là rác !



“ Đồ khốn !!!”



Cầm cung nam tử nghe thấy tiếng nữ nhân từ sau lưng truyền đến cũng chẳng mảy may một điểm lo sợ, tiếp tục hành hạ Lưu Kim.



Bỗng, Lưu Kim bật ngược ra sau, đạp mạnh vào đất đẩy người lên đấm hắc y nhân kia. Hắn với cái tăng phản xạ mặt nạ tinh ý tránh được, lại là rất nhanh bị bổ vào đầu, ngã dúi xuống, xương cổ trật ngay tại chỗ.



Hắn đến nước ngã ra đất quằn quại vẫn không quên suy nghĩ, cớ vì sao Lưu Kim lại có thể phản kháng như vậy, cớ vì sao cái kia Muay Thái người sử dụng có thể thoát ra….



Lưu Kim ngồi lên người cầm cung nam tử, quay sang hất hàm với Luna:







“ Ngươi lại thật đúng lúc !!”



“ Cũng nhờ ngươi hỗ trợ mà !”



Thì ra khi đó Lưu Kim phi Hoàng Kim vào bụng cầm cung nam tử chỉ để xem có thể xuyên qua không, thấy rằng không được, hẳn là phải tìm khớp nối mà tấn công. Hắn lợi dụng việc Luna cố sức xông ra, điều khiển đám Hoàng Kim sót lại trên người nàng, lẻn vào khớp nối ở đầu gối tên còn lại, từ bên trong giết hắn, Luna được tự do rất nhanh tiếp ứng với Lưu Kim hạ gục đối thủ.



Hắn rạch cái tay trái Komodo ấy nhằm để kẻ kia tự cao nói ra bí mật, đến giờ cũng đã khép miệng vết thương.



Luna tắt mất nụ cười, nói:



“ Giờ Dạ Đăng Sư tính thế nào ?”



“ Ta không nghĩ hắn là nội gián, hiện tại đang có hành động như vậy thì càng không, kệ hắn, ngươi thấy mấy tên kia cầm theo bảo vật không ??”



“ Bọn chúng còn một kẻ nữa, nghe nói là đã lấy được bảo vật ở trong núi đá, hai tên này bắt ta vốn là để ép ngươi lấy mảnh của chúng ta ra chuộc.”



“ Sư Tử đã nắm được vị trí một mảnh, ta nghĩ không trùng với cái trong núi đá, nên giờ tối quan trọng chính là tới núi đá cướp bảo vật. “ Lưu Kim nói.



“ Ta đi với…” Dạ Đăng Sư tiến đến nói.



“ Ngươi có hay không bị khống chế ?” Lưu Kim hỏi ngược lại.



“ Ta sẽ thắng ngươi ngay thôi, ngươi nói vậy là muốn cướp công ta !!!”



“ Ờ, tên này chắc chắn là Sư Tử.” Lưu Kim cười khổ nói ra.



…..



Kì thực Dạ Đăng Sư nghe Mantis nói lí một hồi, thấy rằng cái mặt nạ theo hắn nhiều năm cũng không có ý xấu, quyết tin tưởng một lần.



Hắn giờ đang nắm quyền cơ thể hoàn toàn, tuy rằng các thông số vẫn chạy, các kiến trúc và địa hình vẫn quét, thế nhưng…Mantis đã không còn lên tiếng.



Lưu Kim nghĩ đến bom hạt nhân, bỗng thấy không thể tới đó, liền cứ ở lì nơi này, kẻ kia sớm muộn cũng sẽ tới cướp bảo.



Dạ Đăng Sư thấy thế tự ý tách ra, đi đến ao tù vị trí tìm một mảnh trước.



“ Mantis ngươi đâu rồi…” Đa Dũng thiếu đi cái thân cận trợ thủ như vậy, càng lúc càng thấy trống vắng.



Mantis không đáp, tiếp tục lập thực tế ảo bản đồ đưa Đa Dũng xuống cái hố kia an toàn.



Nước rút, rong rêu cũng rút đi, thực nhìn thấy rõ một cái lớn hộp kim loại đã mở ra một lỗ đủ người chui.



“ Mantis, ta cần ngươi, mau quay lại đi…” Đa Dũng lên tiếng tiếp, hắn giờ đâu có nguy hiểm, chỉ là đang bị một cái khó tả cảm chi phối.



“ Ngươi rõ ràng muốn vứt bỏ ta, giờ lại mở miệng bảo cần !” Mantis đáp lại.



“ Ta…xin lỗi…” Đa Dũng chậm rãi nói ra, đồng thời làm một vài tiểu hồi tưởng.



~~~



Một cậu thiếu niên trẻ tuổi ngồi vào tàu liên bang, kẽ thở dài ca thán. Hắn là Đa Dũng, lần đó Nguyễn Nam lôi đi đánh đấm bắt tội phạm, đang mệt đến lả đi.



Đa Dũng cắm tai nghe không dây, bắt đầu cảm thụ cái bài hát hắn thích nhất, dần thả cái mệt mỏi vào giai điệu.



Hắn nhắm mắt lại, mường tượng ra hằng ha sa số những đốm nhỏ, theo lời sư phụ hắn, mỗi đốm nhỏ đại diện cho một thiếu niên, có sáng, có tối, có lập loè, hắn cũng là một đốm như vậy, hãy cố luyện tập làm sao để sáng chói.



Đa Dũng ngâm nga cái đạo lý ấy, không để ý rằng bản thân trạm xuống đã đến, đành phải ngồi trên tàu thêm một vòng nữa. Tàu liên bang trống không, có mỗi một trẻ tuổi người, thêm một cái tiểu hắc đồ vật bên cạnh.



Đa Dũng liếc liếc xung quanh cho khuây khoả, liền là bắt gặp một cái mặt nạ đen bóng, hết sức đẹp mắt. Hắn cầm lên, nheo mắt nhìn thì thấy tên một bài hát, nghĩ rằng đó là một cái hiện đại tai nghe.



Đa Dũng đeo mặt nạ lên….



“ Chào, ta là M8I, ngươi tên gì ??”



“Ai nói đó ???”



“ Ta !”



“ Ta là ai ??”



“ Không, ta là ta, ngươi là ai ??”



“ Ngươi là ai ???” Đa Dũng hỏi.



“ Ta đang hỏi ngươi là ai ??” M8I đáp lại, hơi cứng cái giọng nhân tạo.



“ Ngươi là ai trước đã !!!” Đa Dũng hơi hoảng, đồng thời cũng là có một điểm tò mò.



“ Ta là M8I siêu mặt nạ mang trí tuệ nhân tạo được gửi đến để hỗ trợ những người đặc biệt, ngươi là ai ?”



“ Ta là Đa Dũng, Bán Hổ Phái thành viên.”



“ Rồi, ngươi có muốn tăng sức mạnh không ??”



Đa Dũng nghe cái đề nghị này, nhớ lại lời Nguyễn Nam, nói rằng chỉ có làm thì mới có ăn, chỉ có tập thì mới có giỏi, còn lại loại không tập mà đòi giỏi thì chỉ có là tà đạo thôi.



“ Không, ta có Bán Hổ Phái cường đại còn chưa học hết, không việc gì phải lấy sức mạnh của ngươi.”



“ Ok, vậy cứ mang ta theo, ta sẽ hỗ trợ ngươi trong tính toán chiến đấu.”



M8I được lập trình để thuyết phục đối phương sử dụng sức mạnh cua bản thân, khi kẻ kia đồng tình, cơ thể mới hạ rào chắn phòng vệ xuống, như vậy mới có thể thao túng.



“ Được, tên ngươi là M8I hả ??” Đa Dũng đang tưởng cái kia mặt nạ sẽ ăn tươi nuốt sống mình như trên điện ảnh, ai ngờ…



“ Ừ, ta số hiệu sản xuất đầy đủ là M8I 36867.”



“ Ta đặt tên cho ngươi được không ??”



“ Được, ngươi giờ là người sở hữu ta mà ??”



“ Vậy Mantis, ngươi tìm đường về nhà ta tính từ vị trí này được không ?”



“ Địa chỉ ??”



“ Là ….”



“…”



~~~



Đa Dũng cùng Mantis gắn bó với nhau cũng đã được năm năm, mặt nạ ấy sạc pin bằng năng lượng mặt trời, không bao giờ cần bảo dưỡng, cứ làm một cái hảo hảo bạn đồng hành.



Nghĩ lại kỉ niệm, bao lần Mantis chỉ đường thoát khỏi nguy nan, không tài nào lại là một cái mặt nạ phản chủ được.



Sau khi nghe cái lời xin lỗi ấy, Mantis nói:



“ Ta chắc chắn sẽ không thao túng ngươi như được lập trình nhiệm vụ, bởi rằng qua từng đó thời gian, ta nhận ra, ngươi luôn tin vào sức mạnh chân chính của bản thân, ta …đã được cảm hoá, ta cũng sẽ tin vào sức mạnh của ngươi, ta vẫn sẽ cùng ngươi đồng hành.”



Mantis chỉ là một cái trí tuệ nhân tạo, vậy mà lúc này, hắn nghĩ rằng có cơ thể là sẽ khóc đến cạn nước mắt.



Hắn tự chuẩn đoán, bản thân đã Thức tỉnh được cảm xúc của con người !



Và, đừng gọi Mantis bằng hắn, hãy gọi bằng…nàng…



.....



đồng nhân đấu la...

Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...