Đế Vương Tiền Truyện

Đế Vương Tiền Truyện - Chương 1: Một tiểu họ Lưu.




......



Tại mốc thời gian sau năm 2300....



“ Cha !!!!”



“ Mẹ !!!!”



Hai âm thanh như xé ruột vang lên, tựa như oán trách chính cái kia bất công trời xanh.



Hắn lại một lần nữa gào, gào đến lớn không gì sánh được, cổ họng đến cuối càng giống sắp bục ra.



Hắn khò khè thở dốc, cảm nhận cái nóng rát ở thanh quản, tự xiết chặt tay mình, cắn môi, mạnh đến nỗi rỉ máu...



Hắn hận...



Hận lắm cái bất lực của bản thân lúc này !



“ Con yên tâm, chúng ta đây không phải là kết thúc ... khụ khụ ... chắc chắn không phải kết thúc...” Nam tử kia nằm trong vũng máu, đưa tay lên xoa đầu cậu nhóc nói.



“ N-Nhưng, mẹ sao rồi cha ???” Cậu bé hỏi tiếp, giọng điệu yếu bớt mấy phần, máu vẫn từ lòng bàn tay cuồng phun.



Mắt cậu như đeo đá, cứ muốn kéo sập xuống, máu đã mất quá nhiều, không còn đủ minh mẫn nữa, ý thức đang duy trì cũng sẽ rất nhanh biến mất.



“ Mẹ con, chỉ đang ngủ thôi, không làm phiền nhé...” Vị kia nằm trong vũng máu nói.



“ Đ-Được !!” Cậu nhóc cố đáp.



“ Lần này ngủ sẽ có chút dài, con phải biết tự chăm lo, hơn nữa, cha mong con nhớ lấy hai điều...



Thứ nhất, sống phải vì dân...



Thứ hai, con phải luôn tự nhắc, con là mang họ Lưu, họ Lưu, họ Lưu bất khuất !!”



Nam tử ấy cố gượng dậy, ngữ điệu run run, hắn rõ ràng, lần này, hắn không thể qua khỏi rồi...



“ Vâng !!!!” Cậu nhóc kia nước mắt đầm đìa, từng giọt từng giọt nối nhau chảy qua cằm, rơi xuống vết thương quặn lên từng cơn xót.



Nhưng, nào so được với cái đau đớn này, nào so được khi cha mẹ trước mắt đang từng phút từng phút yếu đi !



“ Con chắc chắn sẽ không quên đâu cha, chắc chắn không quên !!!”





“ Ừm, nhi tử ta phải như vậy...” Vị kia nam tử thều thào hơi cuối, mắt vẫn như chứa chan lời trăn trối chưa kịp.



Vị nam tử ấy là Pháp Vương vĩ đại, hắn mới qua đời, trên thân thiết bị sự sống ngay lập tức báo lại, cho toàn Châu Á một phút mặc niệm...



Cậu bé kia nghe xong, khẽ một tia vui vẻ của tiểu hài tử được khen, liền gục xuống. Sự sống của hắn dần trôi qua, máu mất quá nhiều, không đủ để duy trì nữa, não thiếu oxi bắt đầu mất đi chức năng.



Nhưng, ngay trong khoảnh khắc đó, từ khe núi, vô số như hạt bụi nhỏ, tựa như không màu, lấp la lấp lánh trong nắng, khúc xạ lung linh hết sức, chúng trào ra, quấn lấy thân cậu bé này.



Vết thương theo vô sắc bụi mà khép lại, màu da theo vô sắc bụi mà hồng hào, trả lại cho cậu nhóc một cái lành lặn trạng thái.



.......



Trong cái nắng chiều tà, cậu nhóc ấy loạng choạng bước, quần áo tả tơi hết sức.



“ Ta là ai ?? - Không biết, ta chỉ biết ta họ Lưu.”



“ Ta muốn gì ?? - Ta muốn làm vua - một người có thể cứu thế.”



“ Gia đình ta đâu ?? - Ta không biết.”



“ Ta có muốn tìm gia đình không ?? - Ta không biết, chắc có.”



Cứ như vậy, trong lòng cậu hình thành nên một cái ý niệm, không, một cái thiên chức, ấy chính là thống nhất thiên hạ, một bước làm vua.



Nhưng, trước hết, cậu muốn tìm cha mẹ...



..........



Tiểu họ Lưu ấy rút ra mảnh bản đồ, chăm chú nhìn. Cậu nhớ như in tháng trước, cậu tới một trại trú nạn khác để tìm phụ mẫu, có mấy người bảo ở Nam Hà có một trại lớn, cha mẹ cậu chạy nạn đã ở đấy không chừng. Từ lúc đó cậu vẫn luôn hướng Nam Hà mà tới, trên đường thỉnh thoảng ăn xin, thỉnh thoảng ghé qua vài hảo tâm quán mà sinh tồn.



Lúc này cậu đã tới Nam Hà thành thị, đi qua một trạm gác rồi, ở đó còn rõ ràng ghi đây chính là Nam Hà. Cậu thoáng dâng lên một chút hỉ khi nhớ đến việc cha mẹ ở đây, bỗng tắt ngúm khi nhìn thấy mấy tên tội phạm đang khuất trong góc cười quỷ dị nhìn cậu.



Cậu vốn đã nghe lời một xanh xao nam tử, đi bộ hành không nên mang theo hành lý, tránh được một cái cướp chặn nguy cơ, vậy mà giờ đây...



Một tên tội phạm to lớn bước tới, ước chừng hắn phải cao gấp đôi Tiểu Lưu, cậu thoáng cố trấn tĩnh, nhưng giọng vẫn run run :



“ Ta không có hành lý, toàn thân chỉ có một bộ thường phục, thực không đáng để các ngươi chặn cướp “



“ Không, tuy khen cho nhà ngươi biết ăn nói, nhưng bọn ta là bắt cóc. Rồi cũng sẽ có một ngày ngươi cảm ơn ta vì đã bán ngươi cho một phú hào !!” Giọng hắn ồm ôm, đều đều, từng từ nói ra đều làm cho cậu lạnh gáy.





“ Ta tự có phụ mẫu, không cần ngươi kiếm hộ. “ Tiểu Lưu kiên quyết đáp, tay vụng về chuyển thành một quyền mà lăm lăm.



“ Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt !!!” Một tên khác từ phía sau nhấn giọng đồng thời lao tới.



Tiểu Lưu kiên quyết, cố gạt đi nỗi sợ mà đối đầu với hắn những không sao làm nổi, chân tay cứ nhũn ra.



-Rầm !!!-



-Rầm !!!-



-Rầm !!!-



-Rầm !!!-



-Rầm !!!-



Năm tên tội phạm đã ngã xuống, Tiểu Kim cũng chưa kịp hoàn hồn.



Trước mắt cậu là một bạc đầu lão ông, hắn ta kẽ phẩy tay ra một cái vẻ khinh bỉ với mấy tên nằm sàn kia, quay sang cậu mà hỏi:



“ Ngươi là trẻ mồ côi hả ??”



“ Không....”



“ Nhìn ngươi y phục, ta đã thấy ngươi phải đi từ vùng giáp ranh tam châu tới đây, cha mẹ ngươi không thể ở xa thế được, hãy chấp nhận đi...” Lão ông kia nhìn chòng chọc Tiểu Lưu mà nói, sắc mặt hết sức nghiêm trọng.




Thực đúng là cái này y phục cậu nhận từ lúc lang thang, là một bộ truyền thống nơi đó, rất dễ nhận ra.



“ Chấp nhận gì ??” Tiểu Lưu vẫn cố hỏi, bất chấp lòng thầm rõ mấy phần. Cậu đi suốt bao nhiêu cái trại trú nạn, bao nhiêu nơi hành chính để hỏi người họ Lưu, hoàn toàn vẫn là không thấy ai nhận cậu làm nhi tử, cuối cùng lang bạt đến nơi đây để bám trụ lấy nhỏ hi vọng.



“ Cha mẹ ngươi một là cố ý bỏ rơi, hai là đã chết !” Giọng nói của cái lão ông này không hề thiếu hơi, mà là hết sức trẻ tuổi kiên quyết ngữ điệu.



Lão ông nói ra tàn nhẫn như vậy, lòng thực không quá thoải mái, nhưng, tránh đêm dài lắm mộng, phải đánh thức cậu nhóc này khỏi hão vọng.



“....chết rồi....bỏ rơi....” Lưu Kim mặt không có một điểm nhiệt độ, đơn thuần yếu ớt nhắc lại, nội tâm dấy lên một cảm giác rất lạ.



“...” Ông lão bạc đầu nhìn hắn, lặng lẽ, cảm giác cay đắng thay cho cái thời loạn lạc này.



Tiểu Lưu thực trong lòng rõ ràng, hắn hoàn toàn không có chút nào kí ức về cha mẹ hắn, có khi họ đi qua hắn rồi, chỉ là hắn không nhận ra thôi.





Ông lão tiếp lời:



"Người ta đau lòng khi mất người thân đơn thuần là do níu giữ kỉ niệm, nay ngươi hãy cố gạt kỉ niệm sang một bên, tiếp tục cố gắng sống..."



" Ta không có chút nào trí nhớ cả, liệu buông bỏ có dễ không ??" Cậu nhóc mắt đẫn đờ, hỏi một cách ngây thơ, ngữ điệu lại như xoáy vào lòng người.



Lý do hắn đi tìm cha mẹ, chính hắn cũng không biết, có khi chỉ là xuất phát từ một cái hơi khó tả cảm xúc xuất hiện khi mọi người hỏi hắn cha mẹ đâu.



Hắn rùng mình một cái, tự đẩy đi tất cả những cái đau lòng, quay lên cố nặn ra một nụ cười, nhìn bạc đầu lão nói:



“ Ngươi nhận đồ đệ không, ta muốn được trở nên mạnh mẽ...”



“ Huyết Long Phái ta luôn thiếu người ! “ Lê lão trả lời, thực có chút vui.



“ Vậy...”



“ Không cần nói, ta hiểu, ngươi có chịu được cực khổ không ??”



“ Ta bộ hành bao xa ngươi chắc đã biết.”



“ Được, kết nạp như sau, gọi ta Lê sư phụ. “



“ Lê...sư phụ. ”



“ Ta cũng muốn cho ngươi một chữ. “ Lê sư phụ nghiêng người nói.



“ Chữ gì ? “ Cậu nhóc hết sức tò mò nhìn ông lão tủm tỉm cười ngồi cạnh mình.



“ Chữ Kim! Kim loại, ấy chính là thứ ta thấy được từ ngươi, sắt đá đối chọi dù biết mình không thể, kiên cường bước đi ngay cả tăm tối không biết điểm dừng, đó chính là một cái đạo lý bất khuất, vĩnh viễn toả sáng để người ta nể phục, hơn nữa, ngươi đây là đang muốn mạnh lên, căn bản chính cũng giống như sắt thép vậy, cho dù bọn chúng đã bao nhiêu tốt, bao nhiêu đẹp, vẫn muốn lao đầu vào lò lửa, tự mình tôi luyện, trở thành một cái phi phàm thực thể, chói lọi tự hào..." Lê lão nghiêng đầu, nhìn về phía hư không, trong lòng là vô bờ hỗn độn cảm xúc khi đặt tên tiểu tử này.



Đồ đệ đầu tiên của hắn, dĩ nhiên không thể nào là phàm phu mệnh danh.



“ Lưu...Kim. “ Lưu Kim lặp lại, một lần nữa in sâu bản thân mệnh danh.



Hắn lúc này tâm niệm đã sắt đá định ra, mệnh danh có, nơi ở có, tiếp đến quãng sau thời gian, ngoài tự gia tăng thực lực, Lưu Kim không còn gì khác để tâm.



đồng nhân đấu la...

Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...