Gió thu thổi qua, từng tán lá cây phát ra tiếng xào xạc.
Hạ Trầm Yên thấy cỗ kiệu dừng lại trước mặt nàng. Sau một hồi im lặng, giọng nói tao nhã của Lục Thanh Huyền vang lên.
“Nhàn Phi.” Chàng ngừng một chút, “Nàng ngẩng đầu lên để trẫm nhìn xem.”
Hạ Trầm Yên ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của chàng.
Đường nét khuôn mặt chàng rất đẹp, đôi mắt có màu hổ phách. Ánh mắt trầm tĩnh của chàng khiến người ta liên tưởng đến ánh trăng lặng lẽ hay dòng suốt trong vắt trên núi.
Chàng nhìn nàng chằm chằm hồi lâu. Hay đúng hơn là chàng đang nhìn chăm chú vào mắt nàng.
Hạ Trầm Yên nghĩ rằng chàng muốn nói điều gì đó. Nhưng Lục Thanh Huyền chẳng nói gì, chàng thu hồi tầm mắt, giơ tay ra lệnh cho bọn thái giám vây quanh nâng kiệu lên một lần nữa rồi rời đi.
Hạ Trầm Yên bối rối nhìn theo bóng lưng chàng, các cung nữ đỡ nàng đứng lên.
“Nương nương.” Các cung nữ thấp giọng gọi nàng.
Hạ Trầm Yên hoàn hồn.
“Trở về cung Vĩnh Ninh thôi.” Nàng nói.
Cỏ cây trong cung Vĩnh Ninh xanh um và tươi tốt. Nàng đi qua Thủy Bồn trong viện và đám trúc Tiêu Tương, ngồi xuống trong chính điện và đợi một lúc, cuối cùng Hàm Tinh cũng trở về.
Nàng bước đi vội vã, mồ hôi đổ đầy đầu.
Hạ Trầm Yên đưa cho nàng một chiếc khăn, nàng nhận lấy rồi nói cảm ơn, vừa lau mồ hôi vừa nói: “Thái Hậu nương nương không đích thân giải quyết, chỉ bảo ma ma xử lý việc này. Đã điều tra được nguyên nhân, cuối cùng hai Chiêu Nghi của Tư Đồ phủ phải xin lỗi Trang Mỹ Nhân, sau đó còn bị cấm túc hai tháng, phạt chép 《 Tâm Kinh 》 một ngàn lần.”
“Vì sao bọn họ lại nhằm vào Trang Mỹ Nhân?” Hạ Trầm Yên hỏi.
Hàm Tinh nói: “Hình như là bởi vì tiệc Trung Thu một tháng trước. Bọn họ bị loại sớm, cảm thấy Trang Mỹ Nhân đưa ra đề nghị này làm cho bọn họ bị mất mặt. Hơn nữa, trước đây bọn họ cũng bắt nạt Trần Tiệp Dư và Triệu Mỹ Nhân. Vì cả Trần Tiệp Dư và Triệu Mỹ Nhân đều được ban thưởng, tạo được ấn tượng với Bệ hạ và Thái Hậu nương nương.”
“Chỉ vì không được ban thưởng mà cũng đáng để bọn họ đi tranh chấp.”
Hàm Tinh nói: “Chẳng qua bọn họ muốn nhân cơ hội để bắt nạt người khác thôi. Phô trương thanh thế với địa vị thấp hơn, cúi đầu khom lưng với địa vị cao hơn —— những người như thế, đừng nói ở trong cung, kể cả ở Hạ gia cũng có số lượng không ít.”
Hạ Trầm Yên không nhiều lời. Nửa canh giờ sau, Trang Mỹ Nhân mang theo một lễ vật tới để cảm ơn Hạ Trầm Yên; Trần Tiệp Dư, Triệu Mỹ Nhân cũng đến bái kiến, trông dáng vẻ là muốn dựa dẫm vào nàng.
Ngay cả hai Chiêu Nghi của Tư Đồ phủ cũng sai cung nữ tới tặng lễ vật để xin lỗi, nói rằng đã quấy rầy đến Nhàn Phi nương nương thưởng cảnh, mong được nàng tha thứ.
—— Thậm chí bọn họ không dám lộ vẻ oán hận, sợ lần sau gặp Hạ Trầm Yên sẽ bị nàng nhằm vào.
Hạ Trầm Yên tùy ý hàn huyên vài câu, lệnh Hàm Tinh đi ứng phó.
Mấy người họ biết ý, chào hỏi xong thì để lại lễ vật, cáo từ rời đi.
Hạ Trầm Yên dựa vào ghế mỹ nhân.
“Cô nương, sắp đến giờ ăn trưa rồi, người muốn ăn món gì?” Hàm Tinh hỏi.
“Ngự Thiện Phòng có đưa thực đơn không?”
“Có ạ, để nô tỳ đi lấy.”
Một lát sau, Hàm Tinh cầm tờ thực đơn trở về.
Mấy ngày trước Ngự Thiện Phòng có sai người đưa tới một thực đơn mới, bọn họ nói cung Vĩnh Ninh có thể dựa theo tờ thực đơn này gọi món ăn, bọn họ sẽ chuẩn bị rồi mang đồ ăn qua đây.
Hạ Trầm Yên đang cầm thực đơn chọn món ăn, thì đột nhiên người của cung Cảnh Dương tới đây. Người đến là một thái giám trẻ tuổi, khuôn mặt trắng nõn, diện mạo tuấn tú.
Hắn hành lễ với Hạ Trầm Yên, nói: “Nô tài tên là Đỗ Vấn Hưng, bái kiến Nhàn Phi nương nương. Bệ hạ có lệnh mời nương nương đến dùng bữa trưa và bữa tối hôm nay với ngài.”
Hạ Trầm Yên: “?”
Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ.
Tấm màn treo cao vì ngoài cửa sổ đã phủ lên một màu nóng bỏng.
Đỗ Vấn Hưng chú ý đến ánh mắt của nàng, cười nói: “Bệ hạ đã phái một cỗ kiệu đến đây đón nương nương.”
Hạ Trầm Yên dời mắt, đứng dậy đi ra cửa cung điện.
Cỗ kiệu do Lục Thanh Huyền phái tới có khắc hàng trăm con chim và hoa cỏ cây cối, trên kiệu có một tấm che che bớt ánh mặt trời chói chang. Nàng ngồi kiệu tới cung Cảnh Dương và được dẫn tới thiên điện cạnh Ngự Thư Phòng.
Đại tổng quản đã chờ sẵn ở đó từ sớm.
Hắn cười nói: “Bệ hạ bận rộn chính sự nên thường dùng cơm ở chỗ này, sau đó sẽ trở lại Ngự Thư Phòng xử lý chính sự. Lát nữa nương nương đứng ở đây hầu hạ Bệ hạ dùng bữa là được, nô tài sẽ mang những món ăn mà Bệ hạ đã gọi lại đây.”
Hạ Trầm Yên có chút khó hiểu, “Ngài ấy không nghỉ trưa à?”
Đại tổng quản nói: “Bệ hạ rất ít khi nghỉ trưa.”
Hạ Trầm Yên gật đầu, ngồi đợi trên chiếc ghế khắc hoa hồng.
Không lâu sau đó, các thái giám từ Ngự Thiện Phòng mang theo hộp đồ ăn tiến vào. Bọn họ lần lượt đặt các món ăn lên bàn rồi cúi người lui ra ngoài.
Gần trưa, Lục Thanh Huyền cất bước tiến vào. Chàng nhìn Hạ Trầm Yên một cái, rồi ngồi vào long ỷ. Hạ Trầm Yên đứng bên người chàng, nhìn đại tổng quản đang thử độc trong các món ăn.
Các phi tần phục vụ bữa ăn thường không cần phải làm bất cứ việc gì, bọn họ chỉ cần gắp thức ăn cho Hoàng đế hoặc Thái hậu. Đôi khi, Hoàng đế hoặc Thái hậu sẽ ban ngồi cho phi tần, rồi cùng nhau ăn cơm. Trước khi Hạ Trầm Yên tiến cung, không ai nghĩ rằng Hoàng đế sẽ thực sự để Hạ Trầm Yên gắp thức ăn.
—— Tuy trong hoàng cung không thiếu người hầu, nhưng bất kỳ ai gặp Hạ Trầm Yên đều biết nàng sẽ trở thành phi tần được sủng ái nhất và sẽ được ngồi dùng bữa cùng với Hoàng thượng.
Nàng không cần phải thông thạo việc hầu hạ, không cần phải học cách sửa soạn cho mình, những gì mà nàng cần học chính là những tài nghệ khác.
Nhưng Lục Thanh Huyền thực sự chỉ để nàng hầu hạ dùng bữa. Hạ Trầm Yên cầm đũa, theo sự hướng dẫn của đại tổng quản nàng gắp một miếng gà hấp ngũ vị để vào chén sứ của Lục Thanh Huyền.
Lục Thanh Huyền yên lặng ăn cơm, dáng vẻ chàng ăn cơm rất tao nhã, nhất cử nhất động dường như đều có người cân đo đong đếm.
Đại tổng quản suy đoán ý tứ của Lục Thanh Huyền, chọn mấy món chàng thích, ra ám hiệu cho Hạ Trầm Yên. Hạ Trầm Yên bình tĩnh gắp thức ăn, không chút để ý mà nghĩ thầm sớm biết vậy nàng đã ăn một ít điểm tâm nhẹ trước khi đến đây.
Nàng đang gắp một miếng thịt anh đào hầm rượu, nhưng giữa đường bị mất lực làm miếng thịt anh đào “lạch cạch” một tiếng, rơi xuống long bào của Lục Thanh Huyền.
Hạ Trầm Yên: “…”
Đại tổng quản: “…”
Đại tổng quản quỳ xuống tạ tội với Lục Thanh Huyền, “Nô tài đáng chết, mong Bệ hạ thứ tội.”
Các thái giám vội vàng tiến lên thu dọn. Cố gắng làm tốt không có sơ sót, ai nấy cũng có vẻ mặt bất an.
Lục Thanh Huyền cụp mi, nhìn động tác của bọn họ.
Hạ Trầm Yên đặt đũa xuống, lùi về sau một bước.
Lục Thanh Huyền nói: “Đừng vội, mau ngồi xuống đi, nàng cùng trẫm dùng bữa.”
Đại tổng quản không khỏi ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Hạ Trầm Yên một cái.
Cái thái giám cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Trầm Yên im lặng trong chốc lát rồi nói: “Vâng.”
Nàng ngồi đối diện với Lục Thanh Huyền, tuy khoảng cách giữa hai người xa hơn, song nàng lại có thể nhìn thấy mọi biểu tình và động tác của Lục Thanh Huyền rõ hơn.
Sắc mặt chàng rất ôn hòa, dường như không quan tâm đ ến những gì vừa xảy ra. Mấy thái giám khác bước lên gắp thức ăn cho hai người.
Hạ Trầm Yên ăn tương đối chậm, Lục Thanh Huyền đã ăn xong nhưng lại không rời đi, chỉ im lặng nhìn nàng ăn. Sau khi Hạ Trầm Yên chậm rãi ăn xong, thái giám hầu hạ bọn họ rửa tay súc miệng.
Lục Thanh Huyền đứng dậy, nói: “Tối nay, nàng tiếp tục đến đây bồi trẫm dùng bữa.”
Tuy Lục Thanh Huyền nói hầu hạ, nhưng chàng không có để nàng chia thức ăn. Có lẽ chàng biết nàng không giỏi mấy chuyện này nên cũng không ép buộc.
Liên tiếp trong nửa tháng, Hạ Trầm Yên đều đến đây bồi chàng dùng bữa trưa và bữa tối, sau đó trở về cung Vĩnh Ninh.
Chàng luôn nhìn nàng ăn, nhưng không phải lúc nào cũng nhìn nàng ăn xong. Nếu có món nào yêu thích Hạ Trầm Yên sẽ ăn lâu hơn. Những lúc này, Lục Thanh Huyền sẽ đứng dậy và trở lại Ngự Thư Phòng.
Hạ Trầm Yên phát hiện ra rằng, chàng sẽ dành ra khoảng ba mươi phút cho mỗi bữa cơm. Chàng tựa như đã viết sẵn một thời gian biểu, nghiêm túc tuân theo thời giờ mà hành sự.
Dần dà trong cung truyền ra tin đồn Hạ Trầm Yên được sủng ái vô cùng. Ngày càng nhiều phi tần có địa vị thấp đến vấn an nàng. Phòng Nội Vụ cũng gia tăng thêm các cung nhân trong cung Vĩnh Ninh, sợ làm nàng chậm trễ.
Hạ Trầm Yên nhân cơ hội này, bảo Hàm Tinh đi Tàng Thư viện mượn thêm bản đồ. Hàm Tinh đi một chuyến rồi quay về nói: “Cung nữ trong Tàng Thư viện nói rằng những tấm bản đồ khác đã được niêm phong và chỉ có thể mượn khi có sự cho phép của Bệ hạ.”
Hạ Trầm Yên chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Sắp qua mùa thu, Hạ Trầm Yên phát hiện cung nhân trong hoàng cung đã thay đổi thành nhiều khuôn mặt khác.
Nàng hỏi về chuyện này.
Hàm Tinh giải thích: “Mấy cái đinh mà các đại thế gia cài vào hoàng cung về cơ bản đã bị nhổ sạch.”
Thời điểm Tiên đế cầm quyền, các thế gia thậm chí có thể tự do ra vào cung để thăm các vị phi tần mà không bị cản trở. Hiện tại tất nhiên thì không được, muốn tiến cung thì cần phải có một đạo ý chỉ được thông qua.
Hạ Trầm Yên hỏi: “Năm người Hạ gia đưa đến cho ta không phải vẫn còn quét dọn cửa cung sao?”
Hàm Tinh nhẹ giọng nói: “Bọn họ không dám vào cung Vĩnh Ninh tra xét.”
Hạ Trầm Yên trầm ngâm, suy nghĩ có nên đưa năm người này rời cung hay không.
Hàm Tinh nhắc nhở nói: “Cô nương, đã đến giờ đi cung Cảnh Dương dùng cơm rồi.”
Hạ Trầm Yên tạm thời gác lại chuyện này, dẫn theo vài cung nữ đi đến cung Cảnh Dương, cùng Lục Thanh Huyền ăn cơm trưa.
Trên bàn ăn hôm nay có hai món Hạ Trầm Yên thích, tốc độ ăn của nàng rất chậm, Lục Thanh Huyền đã ăn xong nhưng vẫn chưa rời đi.
Hạ Trầm Yên không khỏi liếc mắt nhìn đồng hồ —— đã qua ba mươi phút rồi.
Chuẩn mực mỗi ngày liệu cũng có thể đình chỉ một ngày ư?
Mặc dù trong lòng nàng nghĩ vậy, nhưng Hạ Trầm Yên vẫn không tăng tốc ăn nhanh hơn. Nàng dựa theo thói quen của bản thân từ từ ăn xong, ngay sau khi đã rửa tay súc miệng, lúc này Lục Thanh Huyền mới nói: “Ngày mai nàng tới đây sớm một chút, đi Ngự Thư Phòng bồi trẫm.”
Giọng điệu chàng vô cùng bình đạm, giống như chỉ là tình cờ quyết định.
Hạ Trầm Yên dừng một chút, dò hỏi: “Thần thiếp cần phải làm gì?”
Lục Thanh Huyền nói: “Nàng có thể mang một vài cuốn sách nàng thích tới xem, nơi này của trẫm cũng có một ít.”
Hạ Trầm Yên không đọc sách.
Ngày hôm sau, nàng chọn mang theo một bộ cờ vây.
Lúc tới cung Cảnh Dương, đại tổng quản tự mình ra nghênh đón rồi dẫn nàng đi đến Ngự Thư Phòng. Đây là lần đầu tiên nàng bước chân vào Ngự Thư Phòng. Lục Thanh Huyền ngồi trước hoàng án, mặt chàng tựa ngọc, lông mày thanh lãnh, đang cúi đầu phê tấu chương.
Bọn thái giám dẫn nàng đến một chiếc ghế dài. Trước ghế có đặt một cái bàn, bên trên có sách, giấy bút, thậm chí còn có một chiếc đàn, có lẽ là đặc biệt chuẩn bị cho nàng. Sau khi ngồi xuống, Hạ Trầm Yên mở bàn cờ ra và sắp xếp các quân cờ đen trắng lên bàn.
Các thái giám cúi đầu rời đi.
Lục Thanh Huyền phê duyệt xong bản tấu chương trên tay, đặt nó qua một bên rồi ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
“Không phải trẫm đã tặng cho nàng một bàn cờ ngọc rồi sao?”