Đế Vương Thiên Ái

Chương 31: Yêu thích




Mưa xuân lất phất rơi mãi, gió xuân thổi qua từng tán lá cây kêu “Xào xạc”. Lục Thanh Huyền cầm lấy khăn tay của Hạ Trầm Yên, không khỏi cong môi lên rồi lại nhét khăn tay vào ống tay áo làm như không có chuyện gì xảy ra.



Hạ Trầm Yên: “Bệ hạ không lau hả?”



“Mưa nhỏ thôi, không cần lau.” Chàng nghiêm túc nói.



Hạ Trầm Yên vi diệu nhướng mày, sau đó chuyển ánh mắt sang hướng khác. Cơn mưa tầm tã bao trùm khắp Ngự Hoa Viên, những cành hoa mới chớm nở toát lên ý xuân dạt dào.



Lục Thanh Huyền nhìn ngọn tóc của nàng bị gió xuân thổi tung, còn nàng thì tùy ý đưa mắt nhìn về nơi khác, góc mặt còn xinh tươi hơn cả sắc xuân. Bỗng chàng nghĩ đến câu thơ “Trầm ngư, Lạc nhạn, Bế nguyệt, Tu hoa [1]”.



[1] Ý chỉ vẻ đẹp của Hạ Trầm Yên. Câu thơ trên đang nói về tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc:



*Trầm ngư – Tây Thi: Là một đại mỹ nhân trứ danh thời kì Xuân Thu, đứng đầu trong Tứ đại mỹ nhân của lịch sử Trung Quốc. Tương truyền, Tây Thi có nhan sắc làm cho cá phải ngừng bơi mà lặn xuống đáy nước nên được gọi là Trầm ngư.



*Lạc nhạn – Vương Chiêu Quân: Là một nhân vật chính trị thời nhà Hán, nguyên là cung nhân của Hán Nguyên Đế, rồi đi hòa thân trở thành vợ của Thiền vu Hung Nô là Hô Hàn Tà. Với sắc đẹp khiến chim phải sa xuống nên được ví là Lạc nhạn, Vương Chiêu Quân đi vào lịch sử Trung Quốc như một người đẹp hòa bình, trở thành một trong Tứ đại mỹ nhân của lịch sử Trung Quốc.



*Bế nguyệt – Điêu Thuyền: Là một mỹ nhân xinh đẹp nổi tiếng xuất hiện trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa với sắc đẹp khiến trăng phải giấu mình nên được gọi là Bế nguyệt, nàng được xem là một trong Tứ đại mỹ nhân Trung Hoa trong văn hóa Trung Quốc thời kỳ đương đại.



*Tu hoa – Dương Ngọc Hoàn: Là một phi tần rất được sủng ái của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ. Trong văn hóa Trung Hoa, bà được xếp vào một trong Tứ đại mỹ nhân của lịch sử Trung Quốc, có sắc đẹp khiến hoa phải thu mình lại vì xấu hổ nên được ví là Tu hoa.



Chàng vẫn giữ nguyên ánh mắt như thế này rất lâu.



***



Khi cỗ kiệu về tới cung Vĩnh Ninh, hai người cùng nhau ăn tối, sau đó Lục Thanh Huyền cho nàng xem chậu cây cảnh đó. Tuy phản ứng của nàng rất nhỏ, nhưng Lục Thanh Huyền cảm nhận được trong lòng nàng chắc chắn cũng thích chậu cây này.



Rồi chàng ngỏ ý muốn đánh cờ với nàng, nhưng Hạ Trầm Yên nói: “Hôm nay thần thiếp muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”



Có nghĩa là đang từ chối.



Lục Thanh Huyền lại trò chuyện với nàng thêm ba mươi phút nữa, khi thấy vẻ mặt của nàng có chút không kiên nhẫn mới đứng dậy hồi cung. Cơn mưa đã tạnh, trên mái hiên nhỏ xuống từng giọt mưa còn đọng lại, Lục Thanh Huyền băng qua con đường ẩm ướt trở về cung Cảnh Dương.



Chàng thường xuyên cảm thấy cung Cảnh Dương của mình trống trải, nhưng lúc này loại cảm giác trống trải ấy lại biểu hiện hết sức rõ ràng. Chàng chậm rãi đi qua hành lang và bước vào thiên điện nơi Hạ Trầm Yên từng ở. Chàng ngồi trong thiên điện, lấy chiếc khăn tay trong tay áo ra và cất nó vào tráp. Trong tráp còn cất một thứ khác, đó là một nhánh đào đã rụng hết cánh hoa.





***



Khang vương – Lục Dương Viêm đã bị phế và bị giam cầm trong ngục tối, hôm nay được trưởng bối thế gia đến thăm. Gương mặt Lục Dương Viêm tiều tụy, hỏi ông ta: “Làm sao ông lẻn vào đây được? Không sợ bị người ta phát hiện hả?”



“Sẽ không bị phát hiện đâu, lão phu đã sắp xếp chu toàn rồi.” Trưởng bối thế gia vừa nói vừa đưa cho Lục Dương Viêm một cái tráp màu vàng.



Lục Dương Viêm nhận tráp mở ra và nhìn thấy một viên thuốc bên trong, Lục Dương Viêm: “Đây là cái gì?”



“Thuốc giả chết. Vương gia uống đi, uống xong rồi lão phu sẽ an bài giúp cậu chạy trốn.”




Lục Dương Viêm hơi kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm vào viên thuốc giả chết một hồi rồi đóng tráp lại, nói: “Bổn vương không muốn đi đâu cả.” Tuy hắn đã bị tước bỏ phong hào nhưng vẫn quen miệng gọi mình là ”Bổn vương”.



Trưởng bối thế gia cười nói: “Vương gia không muốn đăng cơ xưng đế nữa ư?”



Vẻ mặt Lục Dương Viêm lúc sáng lúc tối, “Trong số những người do các ngươi chọn không ai có thể thích hợp hơn bổn vương.”



Tiên đế rất đông con nối dõi, nhưng không có được bao nhiêu người còn sống sót đến bây giờ. Hắn là con ruột của Tiên đế, nếu những thế gia quý tộc này cần một Hoàng đế bù nhìn thì không có ai danh chính ngôn thuận hơn hắn.



Trưởng bối thế gia: “Dường như vương gia rất chắc chắn rằng Bệ hạ sẽ không giết cậu.”



“Khoảng thời gian này bổn vương sống trong ngục tối, có nhớ lại vài chuyện xưa, bổn vương nhớ đến Tiên đế đã từng nói có đôi lúc hắn quá nhân từ.”



Trưởng bối thế gia: “Nhân từ sao? Hắn đã cho người chém đầu tất cả nam tử từ mười sáu tuổi trở lên trong Thạch gia.”



Lục Dương Viêm nói: “Đó là vì Thạch gia đã nuốt quá nhiều ruộng đất của bá tánh lại còn có ý đồ muốn giấu giếm, hắn làm vậy chẳng qua là muốn lập uy danh.”



Trưởng bối thế gia nhìn Lục Dương Viêm chằm chằm với đôi mắt sắc như chim ưng.



Trong tâm trí Lục Dương Viêm lại nhớ đến hình ảnh mà hắn đã thấy lúc mười bốn tuổi. Lúc đó Tiên đế sắp băng hà, hắn trốn trong cung Cảnh Dương thấy Lục Thanh Huyền được gọi vào trong. Tiên đế bàn về hậu sự của mình, cuối cùng nói rằng muốn tuẫn táng 159 phi tần trong hậu cung với 2000 cung nữ và 2000 thái giám theo cùng.



Lục Thanh Huyền từ chối yêu cầu của Tiên đế, chàng bình tĩnh nói: “Nhi thần sẽ không nhận mệnh.” Ngay lúc đó Lục Dương Viêm không khỏi trợn tròn mắt, Tiên đế cũng trố mắt, giơ tay chỉ vào chàng, tức giận đến mức trong cổ họng phát ra một tiếng “Ha ha”.




Năm đó Lục Thanh Huyền mười sáu tuổi, chàng cứ bình tĩnh đứng ở đầu giường của Tiên đế nhìn cánh tay của Tiên đế dần dần yếu đi. Lúc đó, trái tim của Lục Dương Viêm gần như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Đây là lần đâu tiên Lục Thanh Huyền kháng chỉ vì hơn 4000 người, người mà Lục Dương Viêm vốn không quá xem trọng.



Giọng nói của trưởng bối thế gia vang lên cắt ngang hồi ức của Lục Dương Viêm,“Cậu rất hiểu Bệ hạ nhỉ.”



“Dù sao thì bổn vương và hắn cũng lớn lên cùng nhau.”



“Vậy cậu hãy nói cho lão phu biết, rốt cuộc điểm yếu của Bệ hạ là gì? Hầu như những ai muốn tiếp cận hắn cũng đều không thể, lão phu muốn đả kích tâm cơ của hắn thì nên bắt đầu từ đâu đây?”



Lục Dương Viêm ngạc nhiên, hắn suy nghĩ một lát rồi nói ra hai cái tên.



***



“Bệ hạ, quả nhiên có người lẻn vào ngục của phế Khang vương.” Trong Ngự Thư Phòng, Đình úy nhẹ giọng bẩm báo.



Thần sắc Lục Thanh Huyền không gợn sóng, dường như chàng đã sớm đoán được chuyện này, “Là ai?”



“Bẩm Bệ hạ, chính là trưởng bối của Trần gia, Trần Hoằng An.”



Lục Thanh Huyền yên lặng cụp mắt xuống, viết mấy dòng lên giấy rồi hạ lệnh: “Đi bắt hắn lại.”




Đình úy: “Vâng!”



Vào buổi tối, Đình úy bẩm báo với chàng rằng Trần lão gia đã bị bắt và đang bị thẩm vấn.



Bên ngoài Ngự Thư Phòng có một cây đào đang nở hoa, rạng rỡ như mây. Lục Thanh Huyền nhìn những bông hoa đào rồi nghĩ về Hạ Trầm Yên.



Chàng hỏi: “Hôm nay Nhàn phi có làm gì không?”



Đại tổng quản trả lời: “Hôm nay Nhàn phi nương nương đã đến dự hoa yến của Thái Hậu nương nương.”



Thường ngày trong cung rất nhàm chán, nên mỗi năm Thái hậu sẽ tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa trong Ngự Hoa Viên, đồng thời sẽ phát thiệp mời cho Hoàng đế, các phi tần và công chúa trong cung.




Lục Thanh Huyền hỏi: “Năm nay Thái Hậu có mời trẫm không?”



Đại tổng quản: “Đương nhiên là có rồi ạ, chỉ là lúc trước ngài đã hạ lệnh, nói là những chuyện này không cần bẩm báo lại cho nên nô tài cũng không nói.”



Lục Thanh Huyền đặt bút xuống, đóng sớ tấu chương cuối cùng lại, “Đến Ngự Hoa Viên đi.”



Đại tổng quản thầm kinh ngạc, hắn nhớ rõ Hoàng thượng chưa bao giờ tham gia hoa yến vì chàng cảm thấy rất lãng phí thời gian. Đại tổng quản kìm nén sự kinh ngạc xuống, sau đó hắn phái một cỗ kiệu đến đưa Lục Thanh Huyền tới Ngự Hoa Viên.



***



Lúc này, Hạ Trầm Yên đang chơi trò ném tên vào bình trong Ngự Hoa Viên. Trước đây có rất ít người chơi trò này với nàng, nàng chơi rất vui vẻ, tuy lúc đầu có thua một vài lần nhưng sau đó đã dần dần thành thạo các kỹ năng.



Hai dãy bàn ở hai bên có đặt rượu và món ăn. Các phi tần và các cung nữ không ngồi vào vị trí của họ mà tản ra từng đôi ba người nhàn nhã tán gẫu, có một số người thì quây quần bên chiếc bình ngoài sân.



Thời điểm Lục Thanh Huyền đến đây, những gì mà chàng thấy được là một khung cảnh váy áo lụa là vờn quanh hoa lá cỏ cây, nhưng chàng vẫn bắt gặp Hạ Trầm Yên trong nháy mắt.



Nàng đang đứng giữa đám đông, trên tay cầm một mũi tên chuẩn bị ném nó vào cái bình đặt trên sân. Vẻ mặt nàng trông rất nghiêm túc, Lục Thanh Huyền hiếm khi thấy nàng tập trung như vậy.



Ngay cả khi chơi cờ với chàng, nàng chỉ tập trung trong lúc đầu, nhưng sau vài ván cờ hòa nàng dần trở nên không còn hứng thú nữa. Dần dà họ đã hiểu rõ lối chơi cờ của đối phương nhưng vẫn không có ai đánh bại được đối phương. Chiến đấu đã trở thành thứ yếu và sự dây dưa dường như có ý nghĩa phong phú hơn nhiều.



Lục Thanh Huyền từ từ bước lại gần và ra hiệu cho người hầu không cần thông báo chàng đã đến, có một số cung nữ chú ý tới chàng liền sôi nổi cúi đầu hành lễ.



Lục Thanh Huyền bình tĩnh băng qua đám đông và đi đến bên cạnh Hạ Trầm Yên, sau đó nàng ngửi thấy mùi Long Tiên Hương quen thuộc. Nàng ném mũi tên trong tay đi, không xem kết quả mà quay đầu nhìn sang trái trước.



Lục Thanh Huyền đứng phía bên tay trái của nàng, nhìn đường đi của mũi tên nàng ném đi, biểu tình của chàng rất trầm tĩnh, đôi mắt màu hổ phách trong ánh chiều tà nom có vẻ dịu dàng và tĩnh lặng.



Mũi tên do Hạ Trầm Yên ném đã rơi vào bình. Hoàng hôn nằm vắt ngang bầu trời, gió xuân thổi nhè nhẹ vào tán cây, xa xa truyền đến tiếng đàn nhạc.



Lục Thanh Huyền mỉm cười và nói: “Đó là một cú ném rất chuẩn xác.”