Chương 9: Ngươi xứng sao
"Không ngờ hành tinh này lại xuất hiện một thành đạo người. Xem ra tương lai có thể xảy ra những điều không thể đoán trước rồi."
Đi trên con đường về nhà của mình, Takeru mải mê suy nghĩ đủ thứ chuyện, vô số những câu hỏi hiện lên trong đầu hắn. Một thế này muốn xảy ra những chuyện gì? Lý do mà hắn thức tỉnh là gì? Bản thân của hắn thật ra là ai? Cô gái trong giấc mộng kia là ai?...
"Thằng nhóc kia đi cẩn thận chứ!"
Đột nhiên một tiếng quát thẳng vào tai lôi hắn từ trong suy nghĩ về đến thực tại. Lúc này Takeru mới nhận ra suýt nữa bản thân đã gây ra hậu quả cho người khác, hắn qua đường mà không nhìn tín hiệu làm tài xế suýt đâm vào người hắn.
"Xin lỗi, ta không cố ý."
"Lần sau cẩn thận đó nhóc!"
Nói rồi gã kia lại phóng xe đi tiếp. Cố gắng lôi bản thân mình về hiện thực, hắn đi chầm chậm về phía nhà mình.
"Thôi mặc kệ, cứ để thuận theo ban đầu đi. Ta chưa ngại giải quyết mấy vấn đề này."
Trở về phòng của mình Takeru bắt tay ngay vào việc luyện đan.
Lấy những dược liệu từ trong vali ra, cùng với đó là một phần nhỏ của Tử Lôi Trúc, tất cả đều tỏa ra nhàn nhạt quang hoa cùng với mật độ năng lượng.
Tách!
Hắn nhẹ nhàng búng tay một cái, bất chấp các quy tắc vật lý thông thường toàn bộ dược liệu kia bay lên và lơ lửng trên không trung.
"Lúc này."
Từ bàn tay hắn từ bao giờ xuất hiện thêm một ngọn lửa lục bảo bùng lên và tỏa ra sinh cơ bừng bừng. Thời khắc ngọn lửa này xuất hiện, toàn bộ dược liệu như cộng tôn với nó mà cũng tản mát ra một vầng sinh cơ cùng phát triển dù đã không còn rễ. Ngọn lửa yêu dị với màu sắc khác thường đó rất nhanh bao trùm lấy những dược liệu kia, bên trong nó những dược liệu cũng bị hòa tan nhanh chóng hình thành nên một dung dịch nâu đỏ.
Lấy từ dưới vali lên phần dược liệu duy nhất còn trong đó, tử lôi trúc được hắn thuận tay ném thẳng vào trong phần dung dịch đó.
Mặc dù ngọn lửa cháy rất lớn nhưng kỳ lạ là gần như không có chút khói hay là một độ nóng nào hết. Nhưng bản thân hắn biết ngọn lửa này không phải là thứ có thể đùa đực, thứ hắn dùng sao có thể là bình thường được cơ chứ. Đây vốn là một trong những hỏa diễm đỉnh cao nhất thích hợp cực kỳ cho việc luyện đan.
Bỏ mặc qua những điều đó, hắn lần nữa nâng tay lên, cả cánh tay được bao phủ bởi vô số phù văn huyền bí cùng hắc ám. Hắn lúc này mới không ngần ngại cho thẳng tay vào bên trong ngọn lửa kia mà khuấy đều, tốc độ tăng dần lên, những chất lỏng kia bắt đầu dung nhập vào nhau. Ở trong đó có lôi đình nổi lên cùng với hương liệu tỏa ra khắp phòng. Nếu ở trước kia hắn không ngại mấy ngọn lửa này nhưng cơ thể phàm nhân hiện tại nếu đưa vào có thể mất ngay cánh tay.
"Hoàn Thành."
Thu hồi ngọn lửa vào lại bản thân mình, Takeru nhìn khối dược liệu được đông thành hình trước mắt mình. Ngón tay lần nữa được hắc ám bao phủ và dài ra như một con dao nhỏ.
Hắn tùy tiện vung tay lên lần nữa, toàn bộ khối dược liệu được cắt ra thành những viên đan hình tròn nhỏ đang lơ lửng trên không trung.
Thu lại toàn bộ chúng, Takeru lúc này mới chú ý đến những viên đan dược kia.
"8 viên tiên phẩm lôi minh đan. Bằng này linh hồn có lẽ không sụp đổ được đâu."
Nói rồi thẳng tay nhét luôn 4 viên đan dược vừa mới luyện vào trong mồm.
Tĩnh tọa trên giường hấp thụ lấy dược lực, chẳng bao lâu trời từ chiều tà đã chuyển dần sang một màu đen của đêm tối.
Tỉnh lại bởi tiếng gõ cửa bên ngoài, Takeru thoát khỏi nhập định tiến tới mở cửa. Bên ngoài, một vị hầu gái cung kính đứng đó, bắt gặp hắn mở ra cửa lập tức cúi sâu người.
"Có chuyện gì sao?"
"Gia chủ tối ngày hôm nay tổ chức đại tiệc mừng thiếu chủ bình phục, ngài gia chủ có lời chuyển tới thiếu chủ trước tám giờ tối có mặt tại đại sảnh"
"Ta đã biết, ngươi lui trước"
"Vâng thưa thiếu chủ"
Nàng cúi đầu một lần nữa sau đó rời khỏi. Takeru đóng lại cửa phòng, thầm nghĩ rằng một chuyện nhỏ như vậy cũng đáng để mở tiệc, gia tộc này lại rảnh rỗi như vậy?
"Thật muốn tốn thời gian..."
Takeru đi vào trong phòng tắm, đắm mình trong từng làn nước lạnh chảy xuống từ vòi hoa sen, tâm trí hắn trở lên tỉnh táo vô cùng.
Lấy cho mình một bộ đồ tử tế, chớp mắt đã gần tám giờ tối, hắn đeo lên cà vạt tại cổ, rời khỏi phòng ngủ tiến tới đại sảnh.
Từ lầu cao nhìn xuống, đại sảnh rộng lớn ngày hôm nay được trang hoàng thật lộng lẫy. Các dãy bàn với đầy đủ những loại mỹ thực khác nhau, hương thơm tỏa ra khắp tất cả các ngõ ngách. Từng khoảng màu sắc rực rỡ pha trộn cùng nhau, tạo cho người ta cảm giác sa hoa vô cùng. Tuy chưa tới phần tiệc chính nhưng phía bên dưới đã có thật nhiều khách mời, lướt qua một lượt, có thể đứng tại đây gia cảnh không phú cũng quý nhất nhì thành phố này. Họ tụ tập thành một nhóm đông trò chuyện, cười đùa, từng âm thanh xì xào vang lên khiến Takeru chau mày, thật ồn ào, hỗn tạp. Không chỉ lần này mà những bữa tiệc khác đều như vậy, đây là thời gian để bọn họ tạo mối quan hệ với các gia tộc lớn hơn, không khó hiểu khi phía dưới đông đến như vậy.
Hắn nhàm chán ngáp dài một tiếng, nếu không phải ông hắn muốn hắn có mặt, những buổi tiệc vô nghĩa như vậy sẽ không bao giờ hắn quan tâm tới.
Chờ đợi tới đúng giờ, Takeru từ trên tầng bước xuống, hòa mình vào đám người đông đúc. Hắn không lựa chọn giao tiếp với bất kể một ai mà tìm một chỗ ngồi xuống, trên tay ưu nhã lắc nhẹ một ly rượu vang đỏ thẫm, hướng ánh nhìn quan sát xung quanh.
"Ôi, không phải thiếu chủ Takeru đây sao?"
"..."
Hắn chỉ nhìn không nói, không rõ từ bao giờ, Celina đã ngồi xuống ngay bên cạnh hắn, hắn quên mất, nàng ta cũng thuộc vào hàng ngũ con em đại gia tộc. Một bữa tiệc lớn thế này sao có thể bỏ qua? Nhưng rộng lớn như vậy cũng có thể gặp được nàng... không phải quá trùng hợp chứ?
Bắt gặp ánh nhìn của hắn, nàng cảm thấy không được tự nhiên, che miệng ho lên một tiếng
"Đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ vô tình bắt gặp ngươi..."
"Như vậy... ngươi có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì thì không được bắt gặp ngươi sao?"
Khóe miệng nàng giật giật, tên thiếu niên này không phải bị thiếu tình thương đó chứ?
Hắn trầm lặng nhấp một chút rượu vang...
Thật là quá ồn ào!
Celina hừ lạnh một tiếng, bao nhiêu gã đàn ông muốn ngồi bên nàng vài giây còn không được, hắn lại còn ngại nàng gây phiền phức cho mình.
"Ngươi... ngày ngày đều nhạt nhẽo như vậy sao?"
"Cảm ơn vì đã giao dược liệu tới, được chứ?"
"Đó là lời của người nói sao!?"
Bàn tay nàng xiết chặt lấy ly rượu, chỉ kém bóp nát nó ra thành từng mảnh. Nàng thở dài một tiếng, rốt cục cũng nhịn được hỏa khí lắng xuống
"Thật trung hợp a, Takeru thiếu chủ?"
Lại là nữ nhân nào?
Takeru không khỏi lần nữa ngước mắt lên, Adela trên mình diện một bộ bộ váy dạ hội tươi cười tiến tới. Nàng không có ăn mặc gợi cảm như Celina, dù sao nàng cũng vẫn chỉ là một thiếu nữ, chưa trưởng thành được như Celina.
"Đây không phải là... Celina tiểu thư sao?"
"Không ngờ ngươi cũng quen biết Takeru thiếu chủ, hân hạnh gặp mặt"
Cả hai nàng mỉm cười với nhau, nhưng Takeru lại cảm thấy hai nàng chính là có vấn đề, người này nhìn kẻ kia tựa như đang cười mà chẳng phải cười, là có thù hằn cá nhân...
Adela lễ phép hơn Celina một chút, trước khi ngồi xuống ghế liền nói một câu mạn phép.
"Bữa tiệc này tổ chức để mừng việc Takeru thiếu chủ tai qua nạn khỏi, nhưng vì sao trông ngươi có vẻ không hứng thú với nó?"
"Chỉ là một bữa tiệc vô nghĩa mà thôi, ta không có hứng thú với chốn đông ngươi như vậy"
"Hóa ra là thế, như vậy không phải nói hôm nay có thể gặp được Takeru thiếu chủ chính là vinh hạnh của ta sao?"
Celina nghiến răng ghê tởm Adela một, không ngờ nữ nhân này lại có một mặt như vậy.
Bỗng từ phía xa, từng tiếng ồn ào huyên náo vang lên, cả đám người đứng thành một hàng tròn chứng kiến cảnh tượng bên trong. Takeru tỏa ra thần thức của mình quan sát
Lunar với bạch sắc váy ngắn, xinh đẹp, kiêu sa bước xuống từ cầu thang, lung linh ánh quang từ đồ trang sức đơn giản khiến nàng trở lên đặc biệt nhất trong tất cả nữ giới trong buổi tiệc, tựa một nàng tiên tử hạ phàm vậy, hấp dẫn ánh mắt của cả nam giới lẫn nữ giới xung quanh.
Nhưng đó chưa phải là tất cả, sau khi bước xuống đại sảnh, từ trong đám người, một tên nam tử khôi ngô, mặc vest đen thanh lịch chậm rãi cất bước tới gần nàng. Trong mắt mọi người, Lunar cùng hắn đứng bên cạnh nhau thật là một đôi trai tài gái sắc. Takeru chau mày, tên nam nhân này hắn biết...
"Kenji công tử, không biết ngươi có chuyện gì sao?"
Là một thiếu nữ có giáo dưỡng, Lunar mặc dù ghét bỏ tên Kenji luôn bám víu lấy mình nhưng vẫn phải nở một nụ cười giả tạo hỏi hắn.
"Lunar tiểu thư, hôm nay nàng thật đẹp!"
"Cảm tạ Kenji công tử khen ngợi"
Nàng đáp lại qua loa, chớp mắt muốn vượt qua hắn tìm kiếm Takeru, không biết hắn đang ở nơi đây trong đoàn người.
"Lunar tiểu thư, đợi một chút"
"Còn chuyện gì sao, công tử?"
Kenji sửa sửa cà vạt của mình, chứng kiến xung quanh mọi người một mặt tò mò đoán xem hắn đang muốn làm gì. Hắn khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười, từ bên trong túi ngực lấy ra một hộp nhỏ mang một màu đỏ son cực kì bắt mắt.
Hộp nhỏ nảy được lấy ra, trong nháy mắt mọi người liền biết hắn muốn làm gì, bao gồm cả Lunar.
"Ngay tại đây, ngày hôm nay ta xin được nói lên tiếng lòng của mình..."
Hắn hạ quỳ xuống một chân trước mặt Lunar, từ từ mở ra chiếc hộp nhỏ. Chỉ mới hé mở một chút, ánh sáng lục sắc từ bên trong lóe lên khiến người người kinh ngạc, bên trong là một chiếc nhẫn được khảm lên một viên đá quý đắt tiền, chưa kể trong viên đá kia còn nhàn nhạt tản ra một cỗ năng lượng trong vắt.
"Lunar, ta đã thích ngươi từ lâu, không biết ngươi có bằng lòng làm vợ ta?"
Lunar đứng bất động ở đó, hai mắt ngắm nhìn chiếc nhẫn đang tỏa ra ánh quang kia... nàng thật muốn mệt mỏi. Đây không phải lần đầu tiên nhưng không ngờ lần này Kenji lại trước mặt khách nhân, trước các trưởng bối gia tộc lại cầu hôn nàng.
"Xin lỗi công tử, món quà này quá quý giá, ngươi hãy thu lại."
Lunar lạnh nhạt buông lời từ chối, cả đám người háo hức chờ đợi nàng đồng ý nay im lặng. Tới cả sắc mặt Kenji cũng theo đó mà trầm xuống...
"Đợi một chút Lunar tiểu thư! Ta thật lòng yêu thích ngươi, mong ngươi hãy suy nghĩ lại"
"Kenji thiếu gia, ngươi đang làm khó ta..."
Trong thời điểm Lunar đang bị cái đuôi bám lấy, Takeru ngồi một bên đặt xuống ly rượu, đứng dậy bước tới đám người.
Adela lẫn Celina đều tò mò đi theo hắn.
Bắt gặp hàng người quá đông, hắn đưa tay vỗ vào vai một kẻ
"Nhường đường"
"Ngươi là ai? Lại muốn ta nhường..."
Một câu còn chưa nói hết, chứng kiến Takeru mặt lạnh nhìn mình hắn kinh hãi hít sâu một hơi, cảm thấy may mắn vì chưa nói hết câu, vội vàng dạt sang một bên. Tựa như hiệu ứng nhà kính, người bên cạnh cũng nhìn lại, biểu cảm sợ hãi lại dạt sang. Cứ như thế, đám người nhường ra một con đường nhỏ để hắn bước vào
"Nếu như chị đã không đồng ý, ngươi cũng không cần bất chấp."
Lunar lẫn Kenji quay đầu, Takeru nhàn nhạt bước tới chắn trước Lunar.
"Nếu như nàng đã không đồng ý, ngươi cũng không cần phải níu kéo..."
Nhãn thần hắn lạnh lẽo nhìn Kenji khiến hắn bất giác run rẩy, hắn chưa xác định rõ được vị thế của Lunar bên trong mình thì không ai được phép c·ướp nàng khỏi tay hắn.
"Thu lại"
"Thế nhưng..."
"Ta không nói lời thứ hai... thu lại..."
Sự xuất hiện của Takeru không ai lường trước được, tới lúc này thân là trưởng bối gia tộc, bổn phận chính là không để cho hai bên cảm thấy mất mặt, một bà lão chống gậy đứng ra.
"Kenji công tử, nếu như con bé đã không có tình ý cùng ngươi có níu kéo cũng vô ích, ngoài kia còn nhiều nữ tử tốt, mong ngươi hiểu cho."
Kenji bàn tay siết chặt, cuối cùng trước áp lực của bà lão lẫn Takeru, đành cắn răng thu lại nhẫn cưới, quay lưng rời khỏi buổi tiệc.
Takeru nhìn theo hắn, phế vật không biết thân biết phận...
-hết chương 9-