Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 95: "Thà làm ngọc vỡ"




Editor: camanlwoibieng

----------------%----------------

Ngay cả nội lực hay võ công thần thánh nhất cũng sẽ đến lúc cạn kiệt, cho dù là tiên nhân cao không thể chạm tới đâu cũng sẽ rơi khỏi thần đàn.

Trên mặt Độc Cô Ly toàn là máu, đôi mắt lại không gợn sóng, giơ trường kiếm lên, ngăn cản một đường kiếm đột nhiên xuất hiện, mái tóc đen dài bị cuồng phong thổi bay tứ tán, y ôm eo Lý Thanh Vân, hai người bị tầng tầng lớp lớp quan binh Tấn Quốc vây quanh.

Trận chiến này đã kéo dài quá lâu.

Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân hiện lên một tia kinh ngạc, từ sau khi Độc Cô Ly thể hiện thực lực trước mắt hắn, y luôn đánh đâu thắng đó, chưa bao giờ lâm vào thảm trạng như vậy.

Một thanh trường kiếm sắp đâm vào sau lưng Độc Cô Ly, Lý Thanh Vân tay không tấc sắt này, nhanh chóng vận chuyển nội lực bên trong cơ thể, bởi vì công dụng của Huyết Cổ, hắn có thể có được một nửa nội lực của Độc Cô Ly, nhưng thế cũng đủ rồi. Đối phó với kiến hôi, chút sức mạnh này đã quá đủ.

Máu tươi từ từ chảy xuống tay.

Lý Thanh Vân mặt không đổi sắc, đoạt lấy kiếm trong tay người nọ, sau đó trở tay xoay trường kiếm đâm vào tên phía sau Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly nâng hai mắt lên, lạnh lùng tàn nhẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu óc nhạy bén đến mức y đã phát hiện kẻ đâm sau lưng đã bị Lý Thanh Vân giải quyết.

Hai người trao đổi một ánh mắt,  không ai nói lời nào.

Mây đen áp thành, cát bay đá chạy.

Mấy trăm quan binh Tấn Quốc cầm trường kiếm điên cuồng tấn công Độc Cô Ly.

Đột nhiên Độc Cô Ly vận dụng khinh công của Đạp Tuyết Phi Hồng. Thân ảnh y và Lý Thanh Vân chớp mắt đã biến mất, kéo theo từng tiếng kêu rên cùng với đám quan binh lần lượt ngã xuống đất.

Khi xuất hiện lần nữa, tay Độc Cô Ly và Lý Thanh Vân lại giết vô số người.

Lần đầu tiên hai người sóng vai tác chiến, ăn ý nhưng lại không cần nhiều lời, một động tác một ánh mắt liền có thể biết được đối phương bước tiếp theo muốn làm cái gì, phối hợp vô cùng hoàn hảo.

Hách Liên Thần ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt càng ngày càng âm u, đồng tử càng ngày càng tối sầm. Biểu hiện của Độc Cô Ly càng cường hãn, hắn lại càng muốn giết Độc Cô Ly, nếu giữ lại một người có nguy cơ cao như vậy trên đời, sẽ là mối đe dọa lớn đối với Tấn Quốc lẫn địa vị của hắn.

Hơn nữa Độc Cô Ly rất có khả năng là người của Tinh Thần Lâu.

Hách Liên Thần vẫy vẫy tay.

Cung thủ Hứa Đô bí mật kéo căng từng mũi tên nhắm vào Độc Cô Ly và Lý Thanh Vân.

Hách Liên Thần có chút tiếc nuối thở dài, ép mình lạnh lùng, nói: "Giết hết đi, một người sống cũng đừng lưu lại."

Bất luận là Độc Cô Ly hay là Lý Thanh Vân, lưu lại người nào cũng nguy hiểm. Hách Liên Thần vốn muốn thuần phục Lý Thanh Vân, chỉ tiếc không có cơ hội này.

Cho dù hắn có thương yêu "Đoàn Cửu Nhi" thánh tử Mỹ Nhân tộc đến mấy, cũng tuyệt đối không để mặc tên Hoàng đế Ung Quốc Lý Thanh Vân sẽ uy hiếp đến đế vị của mình.

Nhận được mệnh lệnh, cung tiễn từ nhiều hướng giống như hạt mưa mang theo gió táp mạnh mẽ lao tới—

Độc Cô Ly không ngừng vận dụng khinh công né tránh, toàn bộ lực chú ý của y đều đặt lên Lý Thanh Vân, hơn nữa sớm đã bị thương rất nặng, sau đó lưng lại trúng thêm mấy mũi tên, sắc mặt y tái nhợt nhưng vẫn nhịn không phát ra âm thanh nào.

"Đuổi kịp rồi!"

"Bọn họ ở đây!"

Kỷ Ninh Lãng cùng Vương Tử Khang dẫn theo các huynh đệ chạy tới.

Độc Cô Ly vẫn né tránh mưa tên, sau lưng đã chảy rất nhiều máu, thấm đẫm áo bào màu lam đậm.

Kỳ thật hai người bọn họ toàn thân đều là máu, sớm đã không phân biệt được máu trên người là của ai.

Nói là "trận chiến đẫm máu" cũng không ngoa.

"A Vân, đi theo đám người Kỷ Ninh Lãng, đừng để lộ thân phận, bảo vệ mình thật tốt." Giọng nói Độc Cô Ly rất nhẹ.

"Còn ngươi thì sao?" Mắt phượng của Lý Thanh Vân nhiễm đầy máu.

Độc Cô Ly không lên tiếng.

Y nhắm chuẩn thời cơ, nháy mắt đưa Lý Thanh Vân ra ngoài, mặt nạ của y bị mũi tên bắn trúng vỡ vụn trên mặt đất, phần bên mắt cũng bị máu nhuộm đỏ, máu đỏ chảy ra.

Máu tươi đỏ thẫm xâm nhiễm toàn thân, không còn ra dáng vẻ ban đầu, chỉ có thân ảnh kinh hồng cầm kiếm tử chiến dưới mưa tên.

Đẹp đến sắc bén, đẹp đến kinh hồn.

Lý Thanh Vân bị Độc Cô Ly dùng khinh công đẩy đi rất xa, Kỷ Ninh Lãng đỡ lấy lưng hắn, giọng nói trầm thấp: "Cửu Nhi công tử, chúng ta mang ngươi rời khỏi nơi này."

Vừa dứt lời, Kỷ Ninh Lãng liền mang theo Lý Thanh Vân rời khỏi Hứa Đô.

Độc Cô Ly một bên cầm kiếm triền đấu cùng vô số mưa tên đang không ngừng bay tới, một bên tận mắt chứng kiến đám người Kỷ Ninh Lãng mang Lý Thanh Vân rời đi, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

Cả người y đều là máu, chịu đủ thương tổn, mái tóc đen nhánh như gấm cũng dính bê bết vết máu. Nhưng lúc nâng mắt lên, vẫn là ánh mắt băng lãnh giống như một vũng nước đọng hiện ra, tựa đôi mắt của tử thần Tu La, chỉ cần lướt qua, liền cho người ta cảm giác như rơi xuống địa ngục.

Hách Liên Thần lập tức tê cả da đầu.

Hắn cản thấy mình hoàn toàn bị một tên điên nhìn chằm chằm.

Đôi mắt hắn hung ác nham hiểm, trong giọng nói trầm lãnh xưa nay mang theo tức giận: "Tướng sĩ Nam Tấn lớn như vậy làm gì để kiếm ăn! Nhiều người như vậy còn chưa đủ để giết một người à? Chỉ cần hôm nay hắn chết ở đây, cô sẽ thưởng cho tất cả các ngươi. Tất cả tướng sĩ sẽ được ban tặng tước hiệu, vàng bạc châu báu, rượu ngon mỹ nhân! Giết! Giết hắn cho cô!"

Đột nhiên nghe nói giết được người này có thưởng, quân Tấn Quốc nghe vậy nhao nhao xông đến, muôn giết y đến đỏ cả tròng mắt.

Người nọ cả người đều là máu, bụng bị đâm trúng một kiếm, sau lưng có vô số mưa tên rơi xuống, hơn nữa chiến đấu lâu như vậy, hẳn đã sớm khí không lực tận, chết vì kiệt sức.

Lần nào cũng suýt giết được y.

Chỉ cần thêm một kiếm nữa.

Mỗi một tướng sĩ Tấn Quốc đều nghĩ như vậy.

Hách Liên Thần cũng nghĩ như vậy.

Bởi vì những người lọt vào luân xa chiến đều không thể trụ vững.

Dù cho người nọ có bản lĩnh thông thiên, cũng không thoát khỏi vô số đợt luân xa chiến của Tấn Quốc.

Hàng diện này, đủ sức để hủy diệt một tiểu quốc.

Nhưng luôn luôn chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút mà thôi.

Giống như hắn vĩnh viễn cũng giết không chết một tôn thần, ngươi cho rằng ngươi có thể dễ dàng giết y, trên thực tế y thế nhưng còn có thể hao phí nửa canh giờ, một canh giờ, hai canh giờ...

Loại nghị lực đáng sợ khủng bố này làm cho người ta kinh hãi.

Độc Cô Ly luôn có thể phản kích tiêu diệt kẻ địch, dùng kiếm như thần thậm chí còn điên cuồng hơn cả kẻ địch, y giết hết người này đến người khác. Ánh mắt đã hoàn toàn đỏ ngầu, trong lòng chỉ có sát dục càng ngày càng thịnh, sức mạnh này khiến cho y ngày càng giết người không cố kỵ.

Hách Liên Thần thất thần, một giây sau, nguy hiểm đã tới gần.

Dây đàn màu bạc từ tay Độc Cô Ly bất ngờ tập kích xuyên qua tầng tầng phòng vệ.

Hách Liên Thần biến sắc, theo bản năng xoay người, dây tơ mạnh mẽ đâm thủng cánh tay hắn, máu văng khắp nơi. Hắn cầm lấy chủy thủ, muốn chặt đứt dây đàn, vậy mà lại không thể chém đứt nó. Hách Liên Thần chịu đựng đau đớn, ánh mắt càng thêm u ám.

Một thanh trường kiếm từ phía sau đâm vào lưng Độc Cô Ly, xuyên qua bụng y, máu văng khắp nơi.

Dây đàn trong tay chợt đứt.

Người phía sau rút trường kiếm ra.

Khuôn mặt đẫm máu của Độc Cô càng thêm tái nhợt.

Kiếm trong tay bởi vì cầm không vững mà rơi xuống đất.

Đã qua một canh giờ, đám người A Vân hẳn đã đi xa.

Độc Cô Ly nửa quỳ trên mặt đất cơ hồ là như Tu La luyện ngục, toàn thân đầy máu quỳ giữa đống thi thể ngổn ngang, tóc mực chậm rãi rũ xuống, trước mắt y là một màu đỏ rực mơ hồ.

Tia sáng trước mắt chính là ánh kiếm sáng ngời, đang muốn đoạt tính mạng của y.

Nhưng y đã kiệt sức, sớm đã không còn khí lực, toàn bộ đều dựa vào nghị lực chống đỡ.

Độc Cô Ly không phản kháng, y thầm nghĩ, nếu mình chết, A Vân có thể vì y mà rơi lệ giống như Lý Hoằng hay không.

Chắc là không.

"Dừng lại." Hách Liên Thần ra lệnh.

Trường kiếm nằm ngang trước cổ Độc Cô Ly chợt ngừng lại.

Chung quanh nhất thời an tĩnh vô cùng.

Hách Liên Thần chậm rãi xuống ngựa, bước từng bước một đi tới, hắn từ trên cao nhìn xuống Độc Cô Ly, chậm rãi vươn tay tát một cái thật mạnh.

“Bốp” một tiếng.

Độc Cô Ly nghiêng đầu, tóc đen che phủ cả khuôn mặt.

Thực chất cái tát này không thể gây cho y vết thương thực sự nào, nhưng ở trước mặt tình địch, hành vi như vậy, thật sự là vũ nhục thật lớn.

Trong mắt y không có cảm xúc.

"Độc Cô Ly, ngươi điên a, ngươi giết a, nhấc kiếm ngươi lên đi, tiếp tục giết đi." Hách Liên Thần giẫm một cước lên trường kiếm băng ngọc rơi trên mặt đất, cười lạnh, lấy tư thái của kẻ thắng nhìn y, "Sao nào? Cuối cùng cũng cạn kiệt sức lực? Cuối cùng cũng ngã xuống? Rốt cuộc đã không thể trụ được?"

Hách Liên Thần hung hăng rút sợi đàn màu bạc trên cánh tay ra, ném xuống đất, cười lạnh nói: "Đáng tiếc a, ngươi có mạnh đến mấy thì đã sao? Còn không phải bại tướng dưới tay cô."

Độc Cô Ly thậm chí đã không còn khí lực mở miệng nói một câu. Chỉ còn sót lại tia thần trí cuối cùng.

Giây tiếp theo.

Hách Liên Thần tựa hồ nghĩ đến cái gì thú vị.

Hắn vươn tay gọi tất cả quan binh Tấn Quốc tới, sau đó nhìn Độc Cô Ly đã kiệt sức, cười lạnh nói: "Đây chính là mỹ nhân kinh tài tuyệt diễm, băng tư tuyết sắc, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ở Cửu Châu trong lời đồn. Các ngươi nhìn xem, thật kiêu ngạo, kiên cường giống như hoa Mai a."

Các quan binh nghe vậy, tay cầm binh khí đi tới, im lặng nhìn về phía Độc Cô Ly đã kiệt sức vì chiến đấu.

Nếu không có mệnh lệnh của Thái tử điện hạ, bọn họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Hách Liên Thần cười như không cười.

Hắn hừ một tiếng: "Chi bằng cô đem đệ nhất mỹ nhân Cửu Châu Nhị hoàng tử điện hạ của Tuyết Quốc - Độc Cô Ly ban thưởng cho các ngươi, tất cả những kẻ ở nơi này, đều có thể đùa bỡn làm nhục hắn thỏa thích."

Lời này vừa nói ra, tất cả tướng sĩ đều kinh hãi.

"Tốt nhất là chơi vào chỗ chết." Hách Liên Thần cúi đầu, rũ mắt xuống nhìn Độc Cô Ly, giọng nói âm trầm giống như độc xà.

"Cô ngược lại phải nhìn cho kỹ, mỹ nhân cao ngạo bất khuất khi bị đông đảo tướng sĩ làm nhục là dạng gì?"

Hắn ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt nhuộm đỏ máu tươi của Độc Cô Ly, khẽ cười một tiếng: "Độc Cô Ly, nếu như vậy, ngươi sẽ không có tư cách theo đuổi Lý Thanh Vân."

"Nhiều người như vậy... Thế nào, cảm ơn cô đi."

Đôi mắt Độc Cô Ly chậm rãi nâng lên, ánh mắt như băng lạnh thấu xương, giống như một dòng nước chết đang nhìn chằm chằm Hách Liên Thần.

Hách Liên Thần đã đứng dậy lui ra phía sau, vẫy vẫy tay, mỉm cười nhìn các binh sĩ Tấn Quốc chậm rãi đi tới.

Hách Liên Thần không nhìn cảnh tượng này, mà cưỡi ngựa ra khỏi thành truy sát Lý Thanh Vân.

Độc Cô Ly vươn tay, muốn cầm lấy thanh kiếm trước mặt.

Lúc này, Độc Cô Ly không còn biết mình muốn "thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành", hay là tiếp tục đứng dậy "liều mạng tử chiến", Độc Cô Ly đã không nhận thức nổi, y theo bản năng muốn cầm lấy kiếm của y.

Nhưng tay đã không còn khí lực, tay y chậm rãi vươn ra, liền bị một bàn chân giẫm lên.

Đôi mắt Độc Cô Ly cụp xuống.

Vô số tướng sĩ Tấn Quốc, bình thường ở trong mắt y tựa như sâu kiến, giờ phút này lại có thể dễ dàng giết y, cũng có thể thích làm gì thì làm chấp hành mệnh lệnh của Hách Liên Thần.

"Tuân theo mệnh lệnh của Thái tử điện hạ."

Một khắc kia, Độc Cô Ly nghĩ ra vô số biện pháp tự mình kết liễu.

“Phấn thân toái cốt toàn bất cố,Yếu lưu thanh bạch tại nhân gian*.”

Hùng cổ theo ý thức yếu ớt của chủ nhân mà dần dần tiêu tán.

Một bàn tay ngoan độc túm lấy mái tóc dài của Độc Cô Ly, y bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn mấy quan binh đã cởi xiêm y ra, máu tươi nơi khóe môi chậm rãi trượt xuống, từng giọt rơi trên mặt đất.

---------------%----------------*Dịch nghĩa:Cho dù tan xương nát thịt làm sao sợ hãi,Chỉ vì đem một mảnh thanh bạch trường lưu nhân gian.  Trích: Thạch hôi ngâm -Vu Khiêm