Editor: camanlwoibieng
----------------%----------------
Độc Cô Ly nắm chặt cổ tay Lý Thanh Vân, áp hắn lên tường, không quên dùng mu bàn tay đỡ lấy đầu Lý Thanh Vân. Y vững vàng giam cầm Lý Thanh Vân vào trong ngực, khí lực lớn đến mức khiến người ta phản kháng không nổi. Lý Thanh Vân nâng đôi mắt phượng lên nhìn Độc Cô Ly, hắn đối diện với con ngươi đen nhánh tuyệt mỹ của Độc Cô Ly.
"Độc Cô Ly, nếu ngươi không buông tay, đừng trách ta không khách khí."
"A Vân không thể rời khỏi ta." Độc Cô Ly dứt lời liền ôm eo Lý Thanh Vân, cười nói, "Lần này bao nhiêu quân đội tới, tới bao nhiêu người. Ta gặp một tên giết một tên, ai cũng không thể cướp ngươi đi."
Mắt phượng Lý Thanh Vân lạnh lùng: "Đúng, ta đã từng chứng kiến thân thủ của ngươi, nói là thiên hạ đệ nhất cũng không quá đáng. Nhưng ngươi thật sự có thể ngăn cản được thiên binh vạn mã sao?"
"Có thể." Độc Cô Ly nhẹ giọng đáp, nói xong liền kéo dây buộc tóc của Lý Thanh Vân xuống, trói hai tay Lý Thanh Vân ở phía sau, không để ý Lý Thanh Vân giãy dụa, ôm chặt người.
Độc Cô Ly thấp giọng nói, "A Vân muốn đi trừ phi giết ta! Nếu không ta cho dù mang A Vân lưu lạc thiên nhai, quy ẩn sơn lâm, hay mang ngươi đến một nơi mà tất cả mọi người đều không thể tìm thấy, chỉ có hai người chúng ta sống như thần tiên. Cũng tuyệt đối không tách khỏi ngươi!"
Lý Thanh Vân ngoại trừ cưỡi ngựa bắn cung cùng một ít công phu mèo ba chân thể hiện bên ngoài, thật sự khó mà chống lại Độc Cô Ly nội lực cao thâm khó lường. Mai tóc đen dài của hắn tán loạn, mắt phượng tức giận đến đỏ bừng, lần thứ hai phục hồi tinh thần lại, người đã bị Độc Cô Ly khiêng lên.
Độc Cô Ly mở cửa sổ, vận dụng nội lực nhẹ nhàng linh hoạt của Đạp Tuyết Phi Hồng mang theo Lý Thanh Vân đáp xuống mặt đất. Y nhìn quân đội vây quanh tứ phía, khuôn mặt tựa như thần tiên giờ phút này âm hàn mạc biến, giống như một pho tượng sát thần, ánh mắt lạnh như băng.
Vô số đội quân nhân mã vây lấy Độc Cô Ly.
"Độc Cô Ly, thả hắn ra! Hôm nay ngươi có thể sống!" Tiêu Tử Nghĩa mặc áo giáp đen, trên lưng treo một thanh kiếm cùng một thanh đao.
Là sát thần Tướng quân nổi danh ở Ung Quốc, khí thế quanh thân hắn giống như lệ khí tràn ngập máu và lửa.
"Ha."
Khóe môi Độc Cô Ly nhẹ nhàng cong lên, dung mạo tuyệt sắc tựa như băng tuyết xuất trần khi cười rộ lên có thể làm vạn vật ảm đạm, bất luận mỹ sắc nào cũng không thể so sánh với y.
Một đôi đồng tử như lưu ly đen kịt dần dần ngưng kết thành băng, sát khí thực sự từ quanh thân y trút xuống.
Dưới bạch bào rộng lớn, một thanh trường kiếm băng tuyết dưới ánh Mặt Trời lóng lánh hàn quang tuyệt mỹ nhưng lạnh lẽo.
"Tiêu Tử Nghĩa, ngươi thích Lý Thanh Vân đúng không?" Độc Cô Ly thả Lý Thanh Vân xuống, tay phải gắt gao xiết chặt eo Lý Thanh Vân, tay trái cầm một thanh trường kiếm, trong mắt phủ đầy sát khí, "Ngươi thích hắn, cho nên mới muốn mang hắn đi! Nhưng ngươi lại không dám nói ra ý nghĩ nội tâm của ngươi. Nếu hôm nay ngươi có thể đánh bại ta, ta liền rời đi, như thế nào?"
Sắc mặt Tiêu Tử Nghĩa thay đổi: "-Độc Cô Ly!"
Dăm ba câu đã khiến Tiêu Tử Nghĩa hoảng hốt --Lý Thanh Vân kiêng kỵ nhìn qua Độc Cô Ly, mắng: "Tâm cơ ngươi thật sâu."
Độc Cô Ly chưa hề quay đầu, chỉ cúi đầu cười khẽ: "A Vân, ngươi cũng thấy đó. Tất cả họ đều thích ngươi, ngươi hợp tác với bọn họ, chỉ gây nguy hiểm cho chính mình. Bọn họ không có cách nào bảo hộ ngươi, sẽ chỉ không ngừng thương tổn ngươi."
"Ngươi đang nói chính mình sao?" Lý Thanh Vân cười trào phúng.
"Bất luận như thế nào, hôm nay A Vân muốn rời khỏi chỗ ta, mơ tưởng." Con ngươi tuyệt mỹ của Độc Cô Ly nổi lên hàn băng, cùng với một phần huyết khí như có như không, "Giết Tiêu Tử Nghĩa, có thể làm cho A Vân hết hy vọng!"
"Ngươi..." Lý Thanh Vân còn chưa dứt lời, liền bị Độc Cô Ly ôm lấy thắt lưng, tầm mắt đột nhiên mơ hồ, tất cả mọi người như ảo ảnh, nhìn không rõ đồ vật, chờ hắn lần nữa phục hồi tinh thần--
Độc Cô Ly đã cầm kiếm đâm vào vai Tiêu Tử Nghĩa. Chỉ là đáng tiếc, lệch rất nhiều.
Lý Thanh Vân sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa nôn mửa. Trong nháy mắt ngất xỉu cùng lệch khỏi địa tâm làm cho hắn còn tưởng rằng mình đang bay trên bầu trời. Trên thực tế, nó thực sự giống như bay với tốc độ tối đa.
"Là Đạp Tuyết Phi Hồng?!" Tiêu Tử Nghĩa cầm trường kiếm, khó có thể tưởng tượng nổi, "Độc Cô Ly, ngươi đến tột cùng là ai?!"
Độc Cô Ly giọng nói lạnh lẽo: "Người giết ngươi."
Vừa dứt lời--
Giây tiếp theo, một đợt giao phong tràn ngập sát khí lại lần nữa ập tới.
Tiêu Tử Nghĩa dùng trường kiếm song song với trường đao, trong mắt tràn ngập thô bạo, ép buộc mình phải tỉnh táo quan sát thân pháp của Độc Cô Ly. Nhanh, quá nhanh, nhanh đến mức không để lại tàn ảnh. Hắn đao kiếm hợp nhất, tìm đúng thời cơ liền vọt về phía trước, muốn cùng triền đấu một phen.
Thanh âm Độc Cô Ly vang lên từ phía sau hắn: "Ngươi đang tìm ta?"
Tiêu Tử Nghĩa nghe vậy cả kinh toát mồ hôi lạnh, vội vàng xoay người đao kiếm hợp nhất ngăn cản đường kiếm đoạt mạng đang đâm tới, ánh lửa văng khắp nơi, hắn bị nội lực cường đại thâm hậu bức đến liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt, khóe môi thấm ra một vệt máu tươi.
Lần đầu tiên trong mắt hắn lộ vẻ kiêng kỵ cùng sợ hãi: "Ngươi bất quá chỉ mới hai mươi đi. Lại có nội lực tâm pháp mạnh như vậy cộng thêm công pháp quỷ mị như thế. Độc Cô Ly, ngươi nấp quá kỹ, ngươi... Ngươi thực sự là người sao?!"
Huống chi y còn ôm Lý Thanh Vân, dù đang mang theo một người, y cũng có thể vận dụng thành thạo công pháp của Đạp Tuyết Phi Hồng đến hơn bảy phần! Thiên phú và trình độ này trong võ học đã đến mức thần kinh quỷ khiếp!
Người như vậy một khi đứng ra làm địch nhân với Cửu Châu, vậy thì quá khủng bố!
Ngắn ngủi vài giây, hai người lại tiến hành giao phong kịch liệt.
Hai tuyệt thế cao thủ quyết đấu, người bên ngoài không nhúng tay vào được.
Binh lính bốn phía kinh ngạc đến ngây người nín thở xem trận đấu có thể nói là đặc sắc này.
Bọn họ thậm chí không thể nhìn thấy bóng của hai người. Đã kinh hãi há to miệng.
Chung quanh truyền đến từng đợt sát khí lạnh lẽo, không ai dám chen chân vào giữa trận quyết đấu của cao thủ.
Bạch y tuyết trắng phiêu bạt trong gió tựa như tiên nhân tao nhã, nhưng thần ảnh lại quỷ mị giống một Tu La. Áo giáp đen tuyền sắc bén bay lên là ngoan lệ hung tàn vung kiếm đánh trả, từng nhát trí mạng.
Lần thứ hai thấy rõ được bóng dáng hai người, trường kiếm trong tay Độc Cô Ly đã đâm xuyên qua cánh tay Tiêu Tử Nghĩa, bạch y tung bay, tóc đen lượn lờ, vết máu loang lổ văng trên không trung. Nổi bật thần tư thon dài ngọc lập giống như một pho tượng sát thần áo trắng.
Đạp Tuyết Phi Hồng Ảnh, kiếm giết không lưu mệnh.
Sắc mặt Tiêu Tử Nghĩa tái nhợt ôm cánh tay chảy máu. Giọng nói của hắn khá là bình tĩnh: "Ngươi vốn có thể giết ta."
"Ta giữ lại ngươi tính mạng, chính là muốn ngươi hiểu, ngươi chỉ là bại tướng dưới tay ta, bất luận ở phương diện nào, vĩnh viễn đều là thủ hạ bại tướng." Độc Cô Ly nhẹ giọng nói. Hai tròng mắt lạnh băng không hề gợn chút ngọn sóng nào.
Một giây sau, y đã nhanh chóng vận dụng khinh công mang theo Lý Thanh Vân rời đi.
Tiêu Tử Nghĩa ngã trên mặt đất, ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng đỏ trắng đan xen trên không trung, lệ khí trong mắt càng thêm nồng đậm, lớn tiếng hạ lệnh: "Bao vây toàn bộ trong ngoài thành Ung Đô! Đuổi theo cho ta! Đào ba thước đất cũng phải bắt được người!!"
"Vâng!"
Bạch Cảnh Sách đứng trên lầu cao giơ cung tên lên, mồ hôi lạnh trên trán toát ra, hắn tận mắt nhìn thấy trận giao phong vừa rồi, so với trước kia, Độc Cô Ly lại lợi hại hơn không ít! Hắn giơ cung tiễn, mũi tên nhắm ngay Độc Cô Ly, trong lòng càng thêm rối rắm, hắn thật sự có thể chỉ một phát bắn trúng Độc Cô Ly sao?
Nếu là người khác, Bạch Cảnh Sách vẫn có đủ trăm phần trăm tự tin.
Nhưng đối với Độc Cô Ly, hắn chỉ nắm chắc năm phần.
Nếu mũi tên này bắn trượt, nếu đâm phải Lý Thanh Vân thì làm sao bây giờ?
Không.
Bạch Cảnh Sách lập tức phủ nhận, sát khí trong mắt tràn ra, động tác trong tay càng ngày càng kiên định, Độc Cô Ly, nhất định sẽ không để Lý Thanh Vân bị tên của hắn đâm trúng. Nếu ngươi yêu hắn, xin ngươi nhất định phải chắn trước người hắn.
Bạch Cảnh Sách lần thứ ba nhắm tiễn vào Lý Thanh Vân.
Lần đầu tiên, trên bãi săn bắt Vân Hồ Sơn.
Lần thứ hai, trong bữa tối tại cung điện Ung Quốc.
Đây là lần thứ ba.
Cũng nhất định là lần cuối cùng-- Bạch Cảnh Sách âm thân cảnh cáo chính mình.
Trường tiễn phá mây mà ra, xẹt ngang bầu trời.
Trong nháy mắt khi mũi tên bắn ra ngoài, sắc mặt Bạch Cảnh Sách trắng bệch ngã xuống đất, trong tay rốt cuộc không cầm chắc nổi cung tiễn. Hắn sao có thể cược? Cược sự nhạy bén của Độc Cô Ly, cược vào tình yêu Độc Cô Ly dành cho Lý Thanh Vân. Lỡ như chẳng may... Trong một phần ngàn cơ hội, chỉ chút sai sót nhỏ, mũi tên này liền sẽ trở thành mũi tên đoạt mạng Lý Thanh Vân!
Bạch Cảnh Sách mồ hôi chảy ướt cả người.
Hắn lập tức nhảy xuống mặt đất, nhanh chóng chạy như điên đi tìm vị trí của Độc Cô Ly và Lý Thanh Vân.
--Khi mũi tên xẹt qua mây trời đâm tới, Độc Cô Ly ôm eo Lý Thanh Vân chuyển vòng, vươn tay dùng tay không nắm tiễn, da thịt trong lòng bàn tay bị mũi tên đâm thủng, da hở thịt bong, máu theo cổ tay nhỏ xuống.
Mũi tên đóng thẳng vào vách tường bên cạnh.
Độc Cô Ly ôm Lý Thanh Vân lăn một vòng trên mặt đất.
Y vội vàng hỏi: "A Vân, có sao không?"
Sắc mặt Lý Thanh Vân tái nhợt, hắn không có chuyện gì, trong nháy mắt khi mũi tên đâm tới hắn, đã nhanh chóng né tránh. Hắn nâng mắt phượng lên, đối mặt với ánh mắt lo lắng của Độc Cô Ly, nhẹ giọng nói: "Ngươi thả ta đi thì sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy."
Con ngươi màu lưu ly đen nhánh của Độc Cô Ly trở nên ảm đạm, ngữ khí không rõ: "A Vân, ngươi thích Tiêu Tử Nghĩa? Hay thích Bạch Cảnh Sách? Hay là Hách Liên Thần? Ta không có thứ gì của bọn họ chứ? Ngươi vì sao phải hợp tác với họ, nhất định phải vứt bỏ ta mà đi?! Ngươi vì sao không thể tin tưởng ta một lần?"
"Ta nói rồi! Giữa chúng ta đã không còn bất kỳ tín nhiệm gì có thể nói, càng không có gì để nói!" Lý Thanh Vân nắm lấy cổ áo Độc Cô Ly định đẩy y ra, mắt phượng ửng đỏ, "Ngươi hoặc là để cho ta rời đi, hoặc là giết ta!"
"A Vân!" Độc Cô Ly vững vàng nắm lấy cổ tay hắn, hai mắt thống khổ: "Không đi, không đi không được sao?"
"Trong khoảng thời gian bị ngươi giam lỏng không thấy ánh Mặt Trời, từng phút từng giây ta ở bên ngươi đều thấy rất khó chịu!" Lý Thanh Vân không ngừng giãy dụa, mắt phượng nhiễm huyết lệ, "Ngươi nhục nhã ta như vậy, chi bằng giết ta! Nếu ngươi vẫn mềm lòng không giết ta, vậy đừng trách ta tuyệt tình!"
"Lý Thanh Vân, giữa chúng ta nhất định còn có cách giải quyết, chắc chắn vẫn còn có đường quay lại, chỉ cần ngươi chịu tín nhiệm ta một chút, ta nhất định sẽ không để ngươi thất vọng nữa! Ngươi đừng đi, đừng rời bỏ ta, ta không biết dùng cách nào khác để giữ ngươi lại, A Vân!"
Trong mắt Độc Cô Ly chứa vài giọt lệ trong suốt, trượt dài trên mặt y, rơi xuống thân, máu trong lòng bàn tay thấm vào mặt Lý Thanh Vân. Y vươn tay kia ra, làm bộ dáng muốn nâng chân Lý Thanh Vân lên.
Lý Thanh Vân mở to mắt phượng, tức giận không nhẹ: "Độc Cô Ly, ngươi thấy rõ đây là đâu không, đây là bên trong thành Ung Đô, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đến đây! Bất cứ lúc nào cũng có thể có người nhìn thấy! Ngươi đừng phát điên nữa! Ngươi thả ta ra!"
"Độc Cô Ly, ngươi đừng ép ta! Đừng ép ta!"
Trong tình thế cấp bách, Lý Thanh Vân giãy dụa cởi bỏ dây buộc tóc. Hắn đưa tay lên lấy ra một cây trâm ngọc màu lam nhạt từ trên người Độc Cô Ly, đâm vào ngực y, trong nháy mắt đó, máu nhuộm đỏ áo bào trắng của Độc Cô Ly, mắt phượng Lý Thanh Vân đỏ ngầu, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly lập tức tỉnh táo, đôi mắt đỏ ẩn đau: "A Vân, thực xin lỗi, ta, ta nhất thời nóng nảy."
Y ôm trâm trong ngực, khóe môi rỉ ra một vệt máu tươi, mặc dù ngực đau, nhưng lại không đau bằng vết thương trong lòng. Sắc mặt y trắng bệch, lại cầu xin một lần nữa: "A Vân, đừng rời bỏ ta, được không?"
Lý Thanh Vân đẩy y ra, nhanh chóng đứng dậy, hắn có chút kinh ngạc nhìn Độc Cô Ly cả người đầy máu trên mặt đất.
Độc Cô Ly dùng bàn tay nhiễm máu kia nắm chặt lấy góc áo Lý Thanh Vân, mái tóc dài đen nhánh buông lỏng, áo bào trắng nhuộm máu, khí tức của y có chút suy yếu, y nâng cặp mắt rưng rưng lên, đau khổ cầu xin: "A Vân, đừng đi, ta không thể mất đi ngươi, ta thật sự không thể mất đi ngươi, A Vân đừng đi, đừng đi, ta biết sai rồi A Vân. Cầu xin ngươi, đừng đi..."
Lý Thanh Vân chỉ giật mình một giây. Hắn thu hồi cảm xúc của mình và nhặt thanh kiếm dài trên mặt đất lên.
Ở trước mắt Độc Cô Ly, dùng kiếm cắt đứt góc áo, lui về phía sau vài bước.
"A Vân..."
Độc Cô Ly nắm chặt góc áo đỏ bị cắt đứt, trước mắt một mảnh mơ hồ, nhìn người yêu sắp rời đi, đôi môi mỏng không hề có huyết sắc, máu bên môi rơi xuống mặt đất, con ngươi đen kịt như mất đi ánh sáng, còn không hết hy vọng hỏi: "A Vân, ta bị thương, ngươi để ta ở lại chỗ này, ta có thể gặp nguy hiểm, ngươi không đành lòng."
"Những vết thương này đối với ngươi mà nói không trí mạng." Lý Thanh Vân đã chứng kiến sự cường đại của Độc Cô Ly, trâm ngọc đâm vào ngực y rất ngắn, cũng không làm tổn hại tim. "Hơn nữa ngươi cường đại như vậy, không ai có thể khiến ngươi gặp nguy hiểm."
"A Vân..." Độc Cô Ly nắm chặt góc áo đỏ trong tay, nước mắt trong mắt như thế nào cũng không ngừng được, "Không có ngươi, ngươi bảo ta làm sao bây giờ?"
"Không có người nào rời khỏi ai đó thì không thể sống được." Giọng nói của Lý Thanh Vân nhẹ hơn một chút.
"Ngày xưa ta cũng nghĩ vậy. Nhưng ta yêu ngươi, ta muốn ở bên ngươi mãi mãi, ta không muốn rời khỏi ngươi, ta không thể mất ngươi."
Hắn chậm rãi tiến tới, trong mắt Độc Cô Ly hiện lên vài phần kinh hỉ, "A Vân, ngươi có phải luyến tiếc ta hay không?"
Lý Thanh Vân ngồi xổm xuống nói: "A Ly, một trâm này, còn có quần áo đã cắt, coi như là ân oán trước kia toàn bộ tiêu tán đi. Chúng ta cứ vậy mà cá quay về nước quên hết chuyện trên bờ, ân đoạn nghĩa tuyệt đi. Khi thù hận trước đây không tồn tại. Gặp nhau lần nữa, ngươi và ta chỉ là kẻ thù, vậy thôi."
Hắn nhìn ánh mắt Độc Cô Ly, tiếng nói rất nhẹ, "Chín phần thích, một phần tôn nghiêm. Ta có thể rất yêu ngươi, cũng có thể không có ngươi."
"Giữa chúng ta, triệt để cắt đứt."
Sắc mặt Độc Cô Ly tái nhợt, "Không thể đứt, làm sao có thể đứt? A Vân, đừng đi, cầu xin ngươi đừng đi..." Trên mặt y gần như mất đi huyết sắc, hai tròng mắt còn ý chờ mong mơ hồ, ánh sáng không hoàn toàn biến mất, "Ta không muốn mất đi ngươi."
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân rũ xuống: "Độc Cô Ly, nếu thời gian quay trở lại ngày đầu gặp gỡ ở Tuyết Quốc, ta nhất định sẽ không cưỡng ép mang ngươi về Ung Quốc. Chúng ta không nên gặp nhau từ đây mới tốt."
Dứt lời, hắn đứng dậy, nhìn thoáng qua Độc Cô Ly thật sâu, sau đó không chút lưu tình xoay người rời đi.
"Đừng đi..."
Hai tròng mắt Độc Cô Ly bị lệ ý thấm ướt, đuôi mắt đỏ rực một mảnh. Áo bào trắng nhuộm máu, giống như hoa Mai đỏ thê lương tuyệt diễm nở rộ. Lòng bàn tay siết chặt góc áo bị cắt xuống, trơ mắt nhìn bóng lưng Lý Thanh Vân rời khỏi y.
Ngón tay y buông thõng, ánh sáng nơi đáy mắt hoàn toàn dập tắt, mái tóc đen tuyền xõa dài, hiểu rõ lúc này mình thật sự mất đi người mình yêu.
Triệt để... Cắt đứt sao?
Y thất hồn lạc phách thì thầm: "A Vân, cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta không phải ở Tuyết Quốc, ngươi nhớ nhầm."
Nhưng Lý Thanh Vân không nghe thấy nữa.
Độc Cô Ly trong tên mang "Ly", vĩnh viễn trốn không thoát khỏi hai chữ chia lìa.