Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 71: A Vân gọi ta là phu quân được không?




Editor: camanlwoibieng

----------------%----------------

Độc Cô Ly đi tới chính sảnh tiền điện, chăm chú nhìn Lưu Mộ Ngôn và Tiêu Tử Nghĩa đã đến từ lâu, đang ngồi ngay ngắn bên trong chính sảnh, y cười cười tiến vào: "Để hai vị đợi lâu."

Lưu Mộ Ngôn vội vàng đứng dậy, chắp tay thở dài, râu ria hoa râm khẽ run, trên mặt lộ vẻ tươi cười, với tư cách là Lại bộ Thượng thư mới nhậm chức, có thể nói ông ta là tân quan nhậm chức đến đốt ba ngọn lửa, trước kia Thần Vân Đế tại vị, ông không dám bò lên vị trí quá cao, sợ mình ở bên người một tên bạo quân không lưu tình liền chết không rõ ràng.

Hiện giờ thế cục Ung Quốc đã sớm thay đổi, ông vô cùng coi trọng người trước mắt: "Ha ha, không lâu không lâu, Quân sư đại nhân sự vụ bận rộn, đợi một chút là việc nên làm."

Tiêu Tử Nghĩa mặc áo giáp, mặt không chút thay đổi, ánh mắt âm trầm, thấp giọng nói: "Từ lúc chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, Độc Cô Ly... Quân sư đại nhân."

Hắn đem từng câu từng chữ ngậm trong miệng chậm rãi nói ra, còn mang hàm nghĩa khác. Độc Cô Ly cười khẽ với Tiêu Tử Nghĩa, đôi mắt thanh nhã hoàn mỹ: "Tiêu Tướng quân."

Ba người xem như chào hỏi nhau đôi câu. Sau đó trực tiếp đi vào chủ đề chính, đàm luận về tình hình tiền triều hậu cung Ung Quốc hiện nay.

"Người trong cung truyền ra tin tức, nói bệ hạ bệnh nặng, cả ngày đều nằm trên giường không thể tự lo liệu chuyện sinh hoạt, ngay cả ăn uống ngủ nghỉ cũng cần đến cung nhân thái giám hầu hạ. Chẳng lẽ trước kia giả điên giả ngốc bị nhốt trong Vương phủ, kết quả lại bị điên thật."

Lưu Mộ Ngôn lúc nhắc tới tân đế, không hề che giấu sự khinh thường trong đáy mắt. Theo ông thấy, tân đế chính là người vô năng, hắn không phải Thần Vân Đế sát phạt quyết đoán, cũng không có một thân thể khỏe mạnh có thể gánh vác được trọng trách đế vương.

Tiêu Tử Nghĩa dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Độc Cô Ly. Trước kia hắn cho rằng người này chẳng qua chỉ có tài năng văn chương cùng dung sắc kinh diễm Cửu Châu, trong lúc nhất thời có vài phần khâm phục. Hiện giờ người này ở Ung Quốc khuấy ra mưa gió đã đủ thấy y không hề đơn giản.

Lưu Mộ Ngôn nhìn thấy phong vân gợn sóng trong ánh mắt hai người, trước mặt cười một tiếng, vội vàng nói: "Đương kim Ung Quốc đã sớm không còn bộ dáng trước kia. Thần Vân Đế bạo ngược, tân đế vô năng. Dòng dõi hoàng thất lụi tàn, theo ta thấy, không bằng để người hiền tài lên làm chủ, ai quy định Ung Quốc phải là của Lý gia?"

Dứt lời, lại nịnh nọt lấy lòng nhìn về phía Độc Cô Ly, "Ngài xem, có đúng không?"

Độc Cô Ly chưa trả lời, chỉ nhẹ nhàng cười, hỏi ngược lại: "Hai vị đến đây, có việc gì sao?"

"Trong triều gần đây hướng gió không rõ. Bản quan đến thay mặt bách quan hỏi ngài một câu, lúc trước mang Lý Thanh Vân đi, ngài đã giết hắn chưa? Nếu hắn chết, ngài có muốn hoàn toàn khống chế đại cục Ung Quốc không?" Trong mắt Lưu Mộ Ngôn lóe lên tinh quang, "Tìm một con rối, ngài nhiếp chính, vậy Ung Quốc này còn không phải là vật trong túi của ngài sao?!"

Hàm ý trong lời nói của Lưu Mộ Ngôn hết sức rõ ràng, ông muốn tìm một cây đại thụ khác cầu sự che chở, người ông nhắm vào chính là Độc Cô Ly đang âm thầm khống chế tất cả thế cục.

Hai mắt ông ta sáng bừng, tiếp tục nói: "Trước kia Thần Vân Đế làm nhục ngài như thế, dùng thủ đoạn dơ bẩn cưỡng bức ngài ở lại thâm cung, vô duyên vô cớ vùi dập tài hoa cùng năng lực của ngài, thật đúng là khiến minh châu bị phủ bụi, tuyệt không phải là hành động thông minh gì, hắn rơi vào kết cục hiện giờ cũng là đáng đời."

"Quân sư đại nhân, ngài nghĩ kỹ xem, chỉ cần ngài nguyện ý, xóa bỏ toàn bộ chuyện trước kia, sẽ không ai còn nhớ ngài và Thần Vân Đế từng có một đoạn thời gian như vậy, tiền triều hậu cung Ung Quốc liền không phải là dễ như trở bàn tay, chờ ngài hạ lệnh sao?"

Lưu Mộ Ngôn cười ra lệnh cho gã sai vặt mang lễ vật đưa tới, chuyển vào trong chính điện, không hề chú ý tới ánh mắt càng ngày càng lạnh như băng của Độc Cô Ly. Ông ta cười ha ha nói: "Một chút tiểu lễ, không thành kính ý."

Độc Cô Ly cười nhẹ một tiếng, lập lờ nước đôi nói một câu: "Lưu đại nhân có tâm rồi."

Ý cười trên mặt Lưu Mộ Ngôn càng sâu, thậm chí là đắc chí.

Theo ông thấy, hiện giờ mọi việc Độc Cô Ly làm đều là vì quyền thế cùng địa vị, nắm giữ triều chính, khống chế quần thần, uy hiếp tân đế, y làm tất cả những việc này ngoại trừ vì mình, thì còn có thể vì cái gì?

Ông sớm bám vào cây đại thụ này, con đường làm quan tương lai ắt hẳn rộng mở, tiền đồ như gấm.

Nhìn thần sắc Độc Cô Ly, có lẽ tất nhiên là phi thường hài lòng với sự quy hàng của ông.

"Còn Tiêu Tướng quân? Cùng một mục đích với Lưu đại nhân sao?" Độc Cô Ly uống một ngụm trà, lẳng lặng nhìn Tiêu Tử Nghĩa.

Sắc mặt Tiêu Tử Nghĩa không thay đổi, không có động tác dư thừa nào, che đi thâm ý nơi đáy mắt: "Vâng."

Ánh mắt Độc Cô Ly lạnh lùng xa cách, khóe môi hơi cong lên, khẽ ngửi hương trà, để người mở rương ra.

Lưu Mộ Ngôn đưa tới năm cái rương lớn, vàng bạc châu báu, tiền tài ngân lượng, một ít khế ước cửa hàng, cùng với danh sách các quan viên nguyện ý quy hàng, những thứ như này, có thể nói là thành ý mười phần.

"Đây là..." Độc Cô Ly nhìn cái rương cuối cùng, bên trong là cẩm phục màu đỏ thẫm dệt từ loại tơ tằm thượng hạng, bên trên thêu hình một con rồng vàng tương phản nổi bật giữa màu son đỏ. Y đương nhiên nhận ra đây là cái gì, Ung Quốc tôn kính nhất là màu đỏ, chỉ có Thiên gia mới có thể mặc cẩm phục đỏ thẫm hoặc hồng sắc.

Lòng lang dạ thú của Lưu Mộ Ngôn rõ rành rành.

"Bộ y phục này được Gấm Yến Các cân chỉnh dựa theo kích thước của ngài, ngài có hài lòng không?" Lưu Mộ Ngôn cười quan sát sắc mặt Độc Cô Ly.

Năm ngón tay thon dài của Độc Cô Ly lưu luyến trên bộ y phục này, vô luận là thiết kế, đường thêu, chất liệu, đều là nhất đẳng tuyệt hảo, có điều... Màu đỏ chỉ phù hợp để mặc trên người A Vân của y.

"Tạm được." Y thản nhiên trả lời.

Lưu Mộ Ngôn hoàn toàn yên lòng, cười ha ha một tiếng, chắp tay nói: "Như vậy chúng ta liền vui vẻ kết minh, bản quan còn có việc quan trọng, xin phép cáo lui."

Tiêu Tử Nghĩa không đi, hắn ở lại trong điện, nhíu mày hỏi: "Ta còn có một chuyện muốn thỉnh giáo."

"Mời nói."

"Ngươi đưa bệ... Ngươi đưa hắn đi đâu rồi? Ngươi thật sự sẽ giết hắn sao?" Tiêu Tử Nghĩa hỏi.

Độc Cô Ly dừng một chút. Ánh mắt y hơi đen: "Tiêu Tướng quân đang hỏi ai?"

Tiêu Tử Nghĩa nhíu mày nói: "Ngươi biết ai mà. Lúc trước ngươi ở trước mắt bao nhiêu người mang hắn rời khỏi nhà lao, sống chết không rõ. Hắn đã... chết chưa?"

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ giết hắn?" Độc Cô Ly hỏi ngược lại.

"Nếu không thì sao?" Ánh mắt Tiêu Tử Nghĩa đỏ lên một chút, "Cho nên ngươi thật sự đã giết hắn?"

Độc Cô Ly khựng lại, tất cả mọi người đều cảm thấy y nhất định sẽ giết Lý Thanh Vân.

Tiêu Tử Nghĩa nắm chặt nắm đấm, hắn muốn tiếp tục truy hỏi, nhưng lại không có lập trường cùng lý do gì để hỏi, đối với khúc mắc trong đó, hắn đã phái người đi thăm dò, tuy rằng luôn cảm thấy Lý Thanh Vân lành ít dữ nhiều, nhưng hắn vẫn chờ mong một tia hy vọng từ Độc Cô Ly.

Thế nhưng Độc Cô Ly người này, hắn đã có hiểu biết.

Sự tàn nhẫn của y được giấu trong xương tủy.

"Vậy, tại hạ không hỏi nhiều nữa, Ung Quốc bây giờ sóng gió bấp bênh, tình thế không ổn, đã có nhiều quốc gia ngấp nghé đất đai của Ung Quốc, nếu ngươi thật sự có tâm muốn địa vị cùng quyền thế, hy vọng ngươi có thể quan tâm đến tình nghĩa hắn đối đãi với ngươi trong quá khứ, chí ít, đừng để Ung Quốc tiêu vong."

Tiêu Tử Nghĩa vừa dứt lời liền rời đi.

----------------%-----------------

Tỉnh lại lần nữa, trời đã tối.

Lý Thanh Vân xoa xoa cặp mắt mỏi mệt, chậm rãi đứng dậy, xích kim loại ở mắt cá chân đã bị nhiệt độ cơ thể của hắn che đến nóng ấm. Tiếng xiềng xích và chuông nhỏ vang lên, nhắc nhở Lý Thanh Vân về hoàn cảnh hiện tại.

Đôi chân ngọc trắng nõn của hắn giẫm lên tấm thảm lông mềm mại, khi đứng lên vẫn có chút mơ màng.

Trong phòng sạch sẽ gọn gàng, nến đã được thắp, ánh sáng đỏ ửng chiếu rọi cả gian phòng, làm nổi bật một thân hồng y diễm lệ của Lý Thanh Vân, tóc mực như sa, đan môi huyết lệ.

Độc Cô Ly lẳng lặng ngồi trên ghế, an tĩnh đọc sách, thỉnh thoảng nhìn hắn, thấy hắn tỉnh lại, liền nở nụ cười như gió xuân: "A Vân đã ngủ rất lâu, giống như mèo con vậy."

Lý Thanh Vân giẫm lên lông tơ mềm mại, dùng chân trần đi tới trước bàn, trên bàn bày đầy đồ ăn tinh xảo mỹ vị, hắn đói đến không chịu nổi, bụng đã kêu ùng ục.

Thị nữ Thủy Tiên đã bưng những món ăn được nấu xong lên.

Độc Cô Ly đặt sách xuống, đi tới ngồi bên cạnh Lý Thanh Vân, tự mình phân chia thức ăn giúp hắn, tri kỉ lấy ngân châm thử độc qua một lượt, sau đó gắp toàn bộ thức ăn Lý Thanh Vân thích vào trong bát của hắn: "A Vân thích ăn ngọt, nhưng đồ ngọt không tốt cho răng, ăn nhiều vẫn có dinh dưỡng, nuôi dưỡng thân thể một chút."

Lý Thanh Vân im lặng ăn thức ăn trong bát, hắn không có khẩu vị, tuy rằng đói, nhưng cũng chỉ ăn một chút liền buông bát đũa xuống, bởi vì mỗi ngày đều không thể ra ngoài, chỉ bị khoá ở trong phòng, cho nên sắc mặt hắn có chút trắng bệch không bình thường.

"Chỉ ăn một ít làm sao đủ? Gần đây A Vân gầy đi rồi, nên ăn nhiều hơn một chút. Canh rồng thịt lợn, thịt hầm cải trắng, còn có vịt nấu tiêu, đều là món A Vân thích ăn, nhưng ngươi lại không động qua."

Độc Cô Ly thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đau lòng không chịu nổi. Múc cho hắn một chén canh, tự tay đưa đến trước miệng hắn, từng chút từng chút.

Lý Thanh Vân há miệng, uống vài ngụm, hắn thật sự không còn muốn ăn gì, liền quay đầu đi chỗ khác, cau mày nói: "Không ăn. Ta không đói."

"A Vân chỉ ăn một chút xíu, ăn nhiều hơn chút đi." Độc Cô Ly dịu giọng dỗ dành.

Y nhẹ nhàng vòng Lý Thanh Vân vào trong ngực, chậm rãi đút canh vào miệng hắn. Lý Thanh Vân phản kháng không được, chỉ đành mở miệng uống từng chút một, trong dạ dày không khỏi buồn nôn.

Bàn tay lạnh lẽo của Độc Cô Ly đặt lên trán hắn, thở dài nói: "Thân thể A Vân quá yếu ớt, động một chút liền sốt nhẹ."

Cũng may đây chỉ đơn thuần là sốt nhẹ, mời một vị thầy thuốc dân gian tới, hốt cho hắn ít thuốc thang, liền tốt hơn một chút.

Nhưng trên người Lý Thanh Vân vẫn nóng rang.

Ban đêm, các tỳ nữ trông coi ngoài cửa đã buồn ngủ.

Bên trong phòng--

Độc Cô Ly cởi áo cho hắn, vững vàng ôm chặt lấy hắn từ phía sau, hai người ôm nhau ngủ trong chăn, y dán vào vành tai Lý Thanh Vân, thở ra hơi nóng: "A Vân hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tỉnh lại liền tốt."

Lý Thanh Vân mặc kệ Độc Cô Ly ở phía sau ôm hắn, cặp mắt phượng buồn ngủ, sắc mặt hơi trắng bệch. Tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua liền ngã.

Bàn tay lạnh buốt của Độc Cô Ly dán lên cái trán nóng hổi của hắn.

Giọng nói khàn khàn lại lo lắng: "Mỗi ngày điều dưỡng thân thể A Vân, khó khăn lắm mới tiêu trừ được một ít độc tố. Nhưng vẫn dễ dàng sinh bệnh như vậy. A Vân... Phải làm sao mới có thể giúp cho tâm tình ngươi tốt hơn đây."

Bóng nến đỏ lay động.

Hai người giống như đôi phu thê mới cưới, ban đêm ôm nhau ngủ.

Lý Thanh Vân đưa lưng về phía hắn, mê man chớp mắt, trong mắt có ánh nước cùng mấy phần hận ý. Hắn cuộn chặt ngón tay, hận không thể đem móng tay hãm vào lòng bàn tay.

"A Vân, ngươi lại khóc?"

Tay Độc Cô Ly hơi khựng lại, thanh âm của y mang theo chút bối rối, đứng lên xoay người Lý Thanh Vân đối diện với y. Dùng ngón tay lau đi vài giọt lệ nơi khoé mắt hắn, ôn nhu dỗ dành: "Đừng khóc được không? Hôm nay là do ta quá không biết kiềm chế, là ta quá bẩn thỉu. A Vân muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng ta đi... Giống như trước đây."

"Nhưng thứ ngươi không thích ngươi đều không nói gì với ta."

Y nhíu mày dỗ dành người trong ngực.

Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân ẩn nước: "Độc Cô Ly, có phải ngươi tính nhốt ta cả đời không?"

Tay Độc Cô Ly dừng lại, dịu dàng hôn lên trán hắn: "A Vân, bên ngoài thật sự rất nguy hiểm. Tuy rằng ăn Huyết Cổ có thể che dấu khí tức của thánh tử. Nhưng sao ta có thể yên tâm đặt ngươi ở nơi ta không thể nhìn thấy? Chỉ cần chờ thêm một chút, đến khi thời cơ chín muồi, chúng ta liền chuyển về trong cung."

"Sau đó thì sao?" Tiếng nói Của Lý Thanh Vân càng lúc càng khàn, "Tiếp tục dùng Huyết Cổ vài cái xích này vây khốn ta sao?"

Độc Cô Ly dịu dàng vuốt ve vành tai hắn, đột nhiên cười khẽ ôm chặt hắn vào lồng ngực, nhẹ giọng nói: "A Vân. Ta chỉ là sợ. Ngày đó ngươi bị Tô Ngọc mang đi, ta có bao nhiêu sốt ruột, sợ ngươi bị Tô Ngọc lăng nhục. Chỉ cần nghĩ đến nó, ta liền sợ hãi."

"Nếu ta không làm như vậy, A Vân nhất định sẽ còn nghĩ đến chuyện rời đi."

Độc Cô Ly dùng ngón giữa quấn vào sợi tóc của Lý Thanh Vân, ôn nhu cười nói: "Chúng ta bây giờ, giống như phu thê bình thường cùng giường chung gối, cũng rất tốt a."

"Chỉ có mình ngươi thấy tốt." Lý Thanh Vân nhẹ giọng đáp lại.

"A Vân..." Độc Cô Ly trông mong nhìn qua hắn, xoa dịu tuyết đọng giữa hai hàng lông mày hắn, "Đừng mặt ủ mày chau, A Vân muốn sao trên trời ta liền hái xuống cho ngươi. Ngoại trừ hai chữ rời đi, chúng ta tuyệt đối đừng đề cập tới."

"Được không, A Vân?"

Độc Cô Ly nghiêng đầu, bộ dạng giống như thần tiên ở trước mặt Lý Thanh Vân nở một nụ cười ôn nhu đẹp nhất, tựa như phồn hoa nở rộ, tựa như băng sơn tuyết tan, đẹp như ảo mộng.

Thanh âm ôn nhu mà từ tính của đại mỹ nhân mềm giọng dỗ dành, mang theo chút lời ngon tiếng ngọt cùng làm nũng, có thể khiến người ta kìm lòng không được sa vào trong phần ôn nhu này.

Trong mắt phượng Của Lý Thanh Vân chỉ có kháng cự cùng mệt mỏi khó tả.

Hắn nhắm hai mắt lại, không trả lời.

Không khí tràn ngập sự yên tĩnh quỷ dị khiến người ta hít thở không thông.

"A Vân, sao lại không nói lời nào?" Năm ngond tay thon dài của Độc Cô Ly nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc của hắn.

Ánh nến đỏ làm nổi bật sắc mặt kiều diễm của Lý Thanh Vân. Thế nhưng trên gương mặt hắn chính là không có nổi một chút ý cười.

Phảng phất như Phượng Hoàng sống động rực rỡ lại bị nhốt trong lồng, dần dần chán nản, dần dần mất đi sức sống.

Độc Cô Ly không biết mình sai chỗ nào, y dùng hết thủ đoạn giữ người lại bên cạnh, ôn nhu đối đãi với hắn như vậy, dùng hết tâm tư điều dưỡng tốt thân thể hắn, cũng vì hắn mưu đoạt thứ hắn muốn. Nhưng tại sao vẫn không thể trở lại trước đây? Vì sao ý cười trên mặt Lý Thanh Vân cứ ngày một vơi đi?

Nhìn sắc mặt Lý Thanh Vân càng thêm tái nhợt so với trước kia, mắt phượng thất thần, y khó chịu gần như ngạt thở, khẽ lay bả vai Lý Thanh Vân, "Ngươi nói một câu đi, nói một câu với ta đi, dù là một câu thôi cũng được."

"Giữa ta và ngươi, không có gì để nói." Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân rũ xuống.

Độc Cô Ly nhớ tới khoảng thời gian y từng ở hậu cung Tuyết Quốc, phụ hoàng cùng mẫu hậu y chán ghét nhau hai người sống chết không gặp. Nhớ tới xuất thân và sự tồn tại không được mong đợi của mình, lại nhớ tới ý nghĩa của một chữ "Ly" trong tên.

Y không muốn đi theo gót chân của mẫu hậu, không muốn sinh ly tử biệt.

Cho nên từ nhỏ y đã hiểu được thay vì ngồi đó và mong chờ tình yêu, chi bằng sớm thu tâm, hạ quyết tâm cả đời cô độc, một thân một mình, tiêu dao tự tại.

Nhưng y vẫn lặp lại vết xe đổ.

Người thương ngay cả nhìn thấy y cũng chán ghét đến mức này.

"A Vân, thật ra ngươi vẫn yêu ta." Trong mắt Độc Cô Ly rưng rưng, khàn giọng nói, "Chỉ là chuyện lần này khiến cho ngươi thất vọng. Sau này ta sẽ không khiến ngươi thất vọng nữa, sẽ không để cho ngươi thương tâm nữa."

"Ta cũng yêu ngươi." Độc Cô Ly ôm chặt lấy hắn, không ngừng nói, "Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi..."

Sắc mặt Lý Thanh Vân nhợt nhạt nói: "Ta không yêu ngươi."

Ngữ khí của hắn bắt đầu lạnh dần, "Ta chán ghét ngươi, ở bên cạnh ngươi, ta cảm thấy buồn nôn."

Độc Cô Ly không muốn nghe những lời này. Y cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi của hắn, đem hơi lạnh nơi đầu lưỡi luồn vào khoang miệng.

Lý Thanh Vân bị hắn hôn đến thất thần.

Độc Cô Ly tham lam cướp lấy hương vị trên người hắn, lại lưu luyến không nỡ rời đi, mặt đầy ẩn tình nói: "Ngươi nhìn xem, ngươi vẫn có cảm giác với ta. Tiểu Vân Nhi cũng rất thích ta."

Lý Thanh Vân khẽ cười với y một tiếng.

Diễm quang tứ xạ, sinh động tươi đẹp. Độc Cô Ly nhìn thấy thoáng giật mình.

"Bất kỳ nam nhân nào làm như vậy với ta, ta đều sẽ có cảm giác. Ngươi không phải đặc biệt." Lý Thanh Vân nói khẽ.

Độc Cô Ly cười: "Huyết Cổ giúp hai ta cả đời này chỉ có thể có nhau. Ngươi muốn để nam nhân khác động vào mình? Không có khả năng."

"Ngươi vĩnh viễn chỉ có thể có một người nam nhân là ta."

"Lý Thanh Vân, ngươi là phu nhân của ta, thê tử của ta, nương tử của ta. Ngươi đời này chỉ có thể được ta chạm vào. Chúng ta sau này đẽ thành thân, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng đế quốc thuộc về chúng ta. Ngươi chỉ thuộc về ta."

Lý Thanh Vân mặt mày lạnh như băng: "Ta không phải."

Độc Cô Ly nhẹ vuốt ve đôi mắt băng lãnh của Lý Thanh Vân, nhớ tới cái gì, liền hôn lên môi hắn, sau đó gần như chờ mong nhìn hắn: "A Vân gọi ta một tiếng phu quân đi."

Đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Vân run rẩy, há miệng: "Ngươi không biết xấu hổ."

"A Vân..." Độc Cô Ly khẽ lắc lư hắn, thấy hắn kháng cự, y lập tức cười nói: "Không sao, hôm nay A Vân không gọi, ngày mai ta cũng có biện pháp cạy miệng A Vân ra."

Lý Thanh Vân đỏ mắt nhìn y.

Độc Cô Ly cúi đầu, vòng tay quanh eo Lý Thanh Vân, liên tục cười nói: "A Vân nhớ kỹ, ta là phu quân của ngươi, nam nhân duy nhất của ngươi."

"Sớm muộn gì cũng có một ngày, A Vân sẽ gọi ta một tiếng phu quân."