Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 67




Editor: camanlwoibieng
- ---------------%----------------
Bốn phía là trầm mặc quỷ dị.
Lý Thanh Vân ngồi trên giường, ôm hai chân, mắt cá chân lộ ra bên ngoài, mái tóc đen như thác sau lưng buông xuống, một thân bạch y, không che đi dung sắc diễm lệ, cũng không che được đáy mắt lạnh lẽo.
Hắn chỉ lẳng lặng nhìn người trước mắt, người này cầm một trái tim thật lòng đặt ở trước mắt hắn. Ôm hy vọng mong đợi rằng hắn có thể chấp nhận tình yêu này một lần nữa.
Người đi trà lạnh, cảnh còn người mất.
Bây giờ đã không còn như xưa.
Không thể quay lại là không thể quay lại.
Gương vỡ không thể lành-- Giống như miếng ngọc bội vỡ vụn này, vô luận như thế nào cũng không chắp vá được.
Tại sao nam nhân có thể kỳ lạ như vậy? Chỉ có đợi đến khi mất đi, mới biết trân quý, mới biết tìm cách vãn hồi.
Lý Thanh Vân không nói, không trả lời, cũng đã là đáp lại cuối cùng.
Tứ phía tràn ngập bầu không khí yên tĩnh khiến người ta kinh hãi đến cực hạn, cũng khiến người khác khủng hoảng. Khói lư hương chậm rãi lượn lờ, hương khí tràn ngập bốn phía, không thể che giấu được dị hương mê người tuyệt diễm độc nhất thuộc về Lý Thanh Vân.
Khuôn mặt kinh thế ngọc tư tuyết sắc của Độc Cô Ly lúc này tái nhợt vô cùng. Y nắm chặt ngọc bội đứt vỡ trên tay, ẩn xuống bên trong bạch bào rộng lớn.
Độc Cô Ly là một người bất luận lúc nào và ở đâu đều có thể bảo trì lý trí bình tĩnh đến cực hạn. Nhưng mỗi lần y gặp phải chuyện của Lý Thanh Vân, y luôn sụp đổ mấy lần. Độc Cô Ly từ nhỏ thiếu tình cảm, ngay cả khi ca ca song sinh bệnh chết, trong lòng cũng không mảy may gợn sóng.
Y đối đãi với bất cứ điều gì giống như nhai sáp nến, không chút hứng thú.
Ai bảo y trời sinh không có tâm, ai bảo y yêu mà không tự biết, ai bảo y từng bước từng bước xóa bỏ tình cảm của Lý Thanh Vân dành cho mình.
Bỏ lỡ người mình yêu, là y đáng đời.
Thế nhưng Độc Cô Ly cho tới bây giờ đều không tin số mệnh. Vận mệnh nằm trong tay mình. Chỉ cần y còn sống, chỉ cần còn một hơi thở, y sẽ một lần nữa làm cho Lý Thanh Vân dấy lên phần tình cảm kia. Tuyệt đối không để Lý Thanh Vân bị người khác cướp đi.
Y không thể mất Lý Thanh Vân.
Đôi môi mỏng của y trắng bệch, hơi mím lại. Rất nhanh liền điều chỉnh cảm xúc, hốc mắt ửng đỏ, sau đó giương lên một nụ cười nhẹ nhàng: "A Vân, chúng ta còn rất nhiều thời gian, ta có thể đợi, đợi ngươi yêu ta một lần nữa mới thôi."
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân liếc qua y một cái. Không thể hiểu nổi tại sao y lại cố chấp như vậy? Rõ ràng đã không thể quay về, còn muốn tiến lại gần để lấy một trái tim của hắn. Không biết tâm chỉ có thể cho một lần, cũng chỉ có thể ở trên người cùng một người rơi vỡ lần một lần hai mà thôi, quá tam ba bận.
Giọng nói của Lý Thanh Vân có chút mệt mỏi: "Ta chỉ muốn tự do hoạt động ở đây, ngươi bảo những người trông coi bên ngoài sân đừng ngăn cản ta."
"Được." Độc Cô Ly cười nhạt, ánh mắt càng ngày càng mềm mại, "Nhưng ta phải ở bên cạnh ngươi, một mực ở bên cạnh ngươi."
"... Tùy ngươi." Lý Thanh Vân trong lòng tự có suy tính của mình.
Độc Cô Ly nắm ngọc bội vỡ vụn trong tay, chậm rãi rời khỏi phòng.
Y thay đổi một bộ y phục khác, đó là trường bào rộng lớn màu lam nhạt, làm nổi bật dáng người như tùng bách của y, mặt như quan ngọc, quả thực là một khuôn mặt phong hoa tuyệt sắc.
Thiên Mặc nhìn Lý Thanh Vân bên khung cửa sổ chạm trổ hoa văn, cầm cao dược tới, ánh mắt liếc về phía bàn tay đang chảy máu của Độc Cô Ly, muốn nói lại thôi. Chuyện của chủ tử và người kia, hắn cũng thấy rõ ràng minh bạch, chuyện cho tới bây giờ, hắn luôn cảm thấy tình thế phát triển thành như vậy có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Thế cục trong triều thế nào?" Độc Cô Ly tuyết tư ngọc sắc, giống như thần chỉ trên trời bất khả xâm phạm. Lúc y đứng trước mặt người khác, luôn lạnh lùng xa cách, cự tuyệt tất cả mọi người. Trái tim tựa như một tảng băng trôi không thể lay động.
Thần sắc Thiên Mặc nghiêm túc: "Lý Huyền bệnh nặng. Trong triều lòng người hoảng loạn, không ai chủ trì đại cục, tiếp tục như vậy, Ung Quốc sẽ sụp đổ."
"Phá rồi dựng lại. Chỉ có cách phá vỡ hiện trạng, chúng ta mới có khả năng đứng vững sau thế cục này. Lý Huyền giữ Ngọc tỷ giả lên ngôi, nhưng người trong thiên hạ đối với hắn có chút yêu quý, chính là vì không thấy rõ bộ mặt thật của Lý Huyền. Chỉ khi để cho dân chúng nhìn thấy Lý Huyền tại vị không làm được gì, trái lại còn mang đến hỗn loạn cho đất nước-- Bọn họ mới có thể nhớ tốt tới A Vân."
Độc Cô Ly dùng khăn gấm trắng như tuyết lau lau ngọc bội vỡ vụn. Mặt mày tuyệt sắc, ánh mắt lạnh nhạt. Từng câu từng chữ của y liền có thể định hướng thế cục Cửu Châu.
Thiên Mặc nghe được kinh hồn bạt vía: "Chủ tử. Ngài thật sự đã nghĩ thông chưa? Quay lưng lại với tiêu chuẩn xử sự của Tinh Thần Lâu, tất sẽ bị đám trưởng lão ngoan cố cổ hủ kia phản đối kịch liệt. Ngài không thường xuyên trở về Trích Tinh Thiên Hạ Quan, cũng cơ hồ mặc kệ sự vụ của Tinh Thần Lâu. Bọn họ nhất định sẽ cắn trả, sẽ không đứng một bên xem ngài ở bên cạnh Lý Thanh Vân. Hơn nữa--"
"Hắn ta sẽ cảm kích sao?"
Động tác trong tay Độc Cô Ly hơi dừng lại, vuốt ve ngọc bội vỡ vụn, động tác nhẹ nhàng nhu hòa, "Nhận không cảm kích là chuyện của hắn, làm hay không là chuyện của ta. Nếu cái gì cũng chỉ nói mà không làm, chẳng phải là ăn không bàn luận giang sơn sao? Hắn bởi vì mất đi hoàng vị mà chán ghét ta, ta chỉ có đem tất cả những gì hắn muốn trả lại cho hắn, mới có thể đổi lấy sự mềm lòng của hắn."
Nhưng Độc Cô Ly biết, với trình độ chán ghét y của Lý Thanh Vân hiện tại, tất nhiên sẽ không cảm kích.
Thiên Mặc không thể lý giải: "Chủ tử. Ngài thật vất vả bày kế thế cục, lại muốn một tay phá vỡ. Vì hắn, thật sự đáng giá sao? Các trưởng lão trong Tinh Thần Lâu, còn có ân sư của ngài, nếu bọn họ biết việc này--"
Thiên Mặc nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp.
"Hắn sẽ là một đế vương tốt." Độc Cô Ly đem ngọc bội trân quý mà đặt lên, lại cầm lấy khăn gấm, lau chùi Thất Huyền Cổ Cầm đặt ở nơi này, cây đàn này tìm ra từ trong kho chứa đồ bẩn thỉu, chính là Cửu Tiêu Hoàn Bội Lý Thanh Vân từng tặng cho y.
Độc Cô Ly lau rất nghiêm túc.
Trong mắt Thiên Mặc âm thầm có lo lắng.
Thời tiết đầu Hạ, tiếng ve kêu từng trận, mưa phùn rả rích.
Tân đế Ung Quốc thượng vị, dân chúng đã dần quen. Nhưng một loạt chính sách mới của tân đế nhìn thì như muốn tốt cho dân chúng, thật ra là không ngừng bóc lột dân chúng, chèn ép giai cấp nô lệ tầng dưới chót, thứ dân không có quyền, hoạn quan đương đạo, vơ vét của dân, quan viên phía dưới càng vô pháp vô thiên.
Điều này hoàn toàn khác với khi Lý Thanh Vân lên ngôi. Hắn độc đoán về chế độ chuyên chế và tập trung quyền lực. Mỗi một mệnh lệnh hạ xuống, không ai dám không theo. Quan viên phía dưới ai nấy đều tận trung, không dám lười biếng, khi đi phân phát tiền tài hay ban thưởng, không một quan viên nào dám tham ô.
Ung Quốc vào thời điểm Lý Thanh Vân tại vị, mặc dù đang ở trong thời kỳ chiến loạn lang bạt kỳ hồ* , nhưng càng ngày càng cường thịnh, con dân Ung Quốc hiếm khi có tình trạng thê ly tử tán dân chúng lầm than.
*Nghĩa gốc là chỉ hình ảnh con sói giẫm lên cái yếm của chính nó, nghĩa phái sinh chỉ cái thế mắc kẹt, lúng túng không biết làm sao. Hiện nay nó hay được hiểu theo nghĩa lang bạt, không ổn định, sống nay đây mai đó ở những nơi xa lạ. Tuy nhiên, xét theo từ nguyên thì nó hoàn toàn không mang nghĩa đó... (Còn mà t lượt nha)
Nhưng Lý Huyền đã làm gì sau khi lên ngôi? Hắn làm trầm trọng thêm nạn vơ vét mồ hôi nước mắt của bách tính, quảng nạp tú nữ, dung túng quan viên dưới tay tham ô, khoan dung rộng lượng. Thậm chí gần đây bệnh nặng không dậy nổi, hư danh, quần thần trong triều tâm tận tán, tất cả mọi người chỉ nghĩ đến lợi ích của mình.
Dân chúng bắt đầu oán hận nói, nói Lý Huyền này quá mức vô năng, còn không bằng thời điểm Lý Thanh Vân tại vị.
Nhưng những ngày gần đây tình hình trong triều đã thay đổi.
Sau khi Lý Huyền lên ngôi, phong thưởng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Độc Cô Ly kinh diễm văn đàn Cửu Châu làm quân sư, đồng thời thưởng cho y địa vị và quyền thế chí cao vô thượng. Hiện giờ lòng người trong triều đều bị Độc Cô Ly thu mua lợi dụng, nhao nhao xưng y là tôn.
Độc Cô Ly nắm giữ triều chính Ung Quốc.
Lý Huyền giống như một Hoàng đế phế vật, cả ngày nằm liệt giường trong tẩm cung, ăn uống ngủ nghỉ không thể tự lo, thê thảm vô cùng.
Độc Cô Ly thoát ly văn đàn, đi vào chính đàn, khiến các quốc gia Cửu Châu trở tay không kịp.
Tất cả các quốc gia đều tỏ thái độ bảo thủ trong chuyện này.
Nhưng người trong thiên hạ lại bàn tán sôi nổi về chuyện này. Suy đoán coi có phải là Độc Cô Ly vẫn luôn ẩn nấp bên cạnh bạo quân Lý Thanh Vân chờ đợi thời cơ, mưu đoạt chính quyền Ung Quốc, một tay nắm giữ triều chính, đùa bỡn thế cục thiên hạ?
Bàn luận xôn xao, không ai có thể nhìn thấu đáp án trong đó.
Trong Ung Đô phồn hoa, tân đế ban phủ Quân Sư cho Độc Cô Ly, đây là một tòa phủ đệ cách Ung Đô tương đối gần, ngay bên cạnh các đại văn quan võ tướng trên chính đàn Ung Quốc.
Tất cả đại thần tới cửa, nhao nhao mang theo lễ vật đến lấy lòng vị quân sư đại nhân ngắn ngủi trong vòng một tháng đã vững vàng khống chế triều chính Ung quốc trong lòng bàn tay.
- ---------------%-----------------
Trong khi đó--
Bên trong uyển phủ cũ, Tô Ngọc cõng hòm thuốc đi tới, quan sát tình thế bốn phía, lại liếc mắt cùng Bạch Cảnh Sách cách đó không xa một cái.
Mấy ngày nay hai người đã bí mật bày mưu tính kế rất nhiều, bọn họ vì giúp Lý Thanh Vân thoát khỏi Độc Cô Ly, có thể nói là âm thầm bỏ ra không ít công phu.
Mục đích Đoàn Ngâm lưu ở chỗ này chính là vì thông báo tin tức cho Tô Ngọc.
Bọn họ đã chờ đợi một thời cơ tuyệt vời có thể mang Lý Thanh Vân đi, đợi thật lâu.
Tô Ngọc sải bước đi vào trong phòng Lý Thanh Vân, không đợi Lý Thanh Vân phản ứng lại, liền quỳ xuống nói: "Bệ hạ, thần mang ngài rời khỏi nơi này."
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân giật giật.
Ánh mắt Tô Ngọc tối sầm lại: "Tô Ngọc đắc tội rồi."
Dứt lời, Tô Ngọc liền nâng Lý Thanh Vân lên, rời khỏi sương phòng này, tiến vào mật đạo dùng để rời khỏi đã nói từ trước.
Bạch Cảnh Sách không ngừng dừng chân, cao thủ bên ngoài viện còn chưa phát hiện hành tung của bọn họ. Nhưng họ đã quá muộn.
Vì thời cơ lần này Độc Cô Ly không ở trong phủ đệ, bọn họ đã chờ thật lâu.
"Tô đại nhân, hắn, hết thảy đều dựa vào ngươi." Bạch Cảnh Sách lo lắng nhìn Lý Thanh Vân.
"Yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt hắn." Tô Ngọc nhìn Bạch Cảnh Sách, nghiêng đầu, trên gương mặt ôn nhuận như ngọc chậm rãi nở ra một nụ cười, "Đa tạ ngươi, Bạch Nhị đương gia, vì chịu giúp ta việc này."
Đồng tử Bạch Cảnh Sách nghiêm túc: "Ta không phải vì ngươi, ta là vì hắn. Nếu ngươi đi ra ngoài từ mật đạo này, thì sẽ tới ngoại ô Ung đô, đi thẳng về phía trước, không cần quay đầu lại, ta cùng Đoàn Ngâm giúp các ngươi kéo dài thời gian."
Con ngươi Tô Ngọc đen như mực, hắn thật sự rất cảm tạ Bạch Cảnh Sách a.
Cửa động mật đạo một mảng tối đen.
Lý Thanh Vân đi xuống, được Tô Ngọc đỡ lấy ngồi xổm người xuống đi về phía trước.
"Bệ hạ, nắm chặt tay thần, không được đi lạc." Tô Ngọc nắm chặt xương cổ tay tinh xảo trắng trẻo của Lý Thanh Vân, chóp mũi ngửi thấy dị hương dẫn dụ người khác từ trên người Lý Thanh Vân.
Dục vọng trong lòng Tô Ngọc lần thứ hai phóng đại cực hạn, dục niệm trong đầu điên cuồng kêu gào, thật muốn ở chỗ này làm bẩn hắn.
Nhưng không được. Bọn họ nhất định phải mau chóng thoát khỏi nơi này, rời khỏi tầm mắt Độc Cô Ly. Chỉ có như vậy, Tô Ngọc mới có thể thỏa thích muốn làm gì thì làm với hắn.
Lý Thanh Vân hoàn toàn không phát hiện mối nguy này. Hắn để Tô Ngọc dìu, tiến về phía trước, phía sau là phủ đệ cũ của Độc Cô Ly, phía trước là tương lai bất định.
Sau khi rời khỏi Ung đô, hắn sẽ hội hợp với Lục Tiểu Hoa, hắn hoàn toàn không rảnh quản những lời nói nhảm của Độc Cô Ly, giang sơn thiên hạ là do hắn tự mình đánh mất, hắn không cần Độc Cô Ly bù đắp.
Lúc tình thế nguy cấp, dù cho ngón tay Tô Ngọc có giở trò trêu chọc xoa nắn xương cổ tay Lý Thanh Vân, cũng không bị phát hiện.
Hai người ra khỏi mật đạo, từ trong cử động đi ra, là một phương thiên địa khác.
Tô Ngọc cẩn thận đỡ Lý Thanh Vân lên, con ngươi đen kịt như mực nhìn không ra một chút cảm xúc nào: "Bệ hạ, thần dẫn ngài đến xe ngựa."
Lý Thanh Vân gật đầu: "Đến trường đình* ngoại ô cách Ung đô mười dặm, ta và Lục Công công giao hẹn xong rồi, hắn sẽ ở nơi đó tiếp ứng."
*nhà trạm đặt dọc đường đi ở Trung Hoa thời xưa, cứ 10 dặm lại đặt một trạm.
"Được." Tô Ngọc cười cười, từ chối cho ý kiến.
Sau khi lên xe ngựa, Lý Thanh Vân ngồi trên đệm gấm mềm mại, vén rèm lên, nhìn ngắm khung cảnh hoang vắng xung quanh. Xa phu bắt đầu đi về phía trước, hắn rốt cục cũng yên lòng.
Hắn bị Độc Cô Ly giam lỏng, đã thật lâu không ra ngoài.
Bây giờ khôi phục tự do, ngay cả hít thở không khí cũng thấy trong lành.
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân thả lỏng, chậm rãi nghĩ ngơi.
Tô Ngọc vươn tay, pha trà cho hắn, hai tay nâng lên đưa đến trước người Lý Thanh Vân, thái độ thấp kém lại thành kính: "Bệ hạ, ngài uống trà đi. Dọc theo đường đi sẽ rất xóc nảy, có cái gì không thoải mái nhất định phải nói với thần, thần nhất định dốc hết sức mình vì ngài."
Lý Thanh Vân chậm rãi mở mắt phượng ra, đưa tay tiếp nhận chén trà này, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra: "Ngươi ngược lại trung tâm không hai* ."
*theo t nghĩ nó là trung thành không hai lòng
“Bịch” một tiếng.
Tô Ngọc quỳ gối trước người hắn, run run lại vững chắc cầm lên thanh đao đã từng chứng minh lòng trung thành trước mặt Lý Thanh Vân, ngẩng đầu, ngữ khí tối tăm không rõ: "Bệ hạ vĩnh viễn là bệ hạ, thần cũng vĩnh viễn là thần. Thần tự nhiên sẽ trung thành vĩnh viễn với ngài, coi ngài là chủ tử duy nhất của thần."
Lý Thanh Vân đích xác đã quen với việc được tôn kính.
Cho dù hắn mất đi hoàng quyền, không có quyền lợi, nhưng vẫn có người nguyện ý quỳ gối trước người hắn vì hắn quên thân.
Không thể nghi ngờ bộ dáng Tô Ngọc trung thành thành kính lấy tư thái của một người hầu ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức có thể lấy lòng được hắn. Thế nhưng hắn luôn cảm thấy trong lòng trung quân của Tô Ngọc, xen lẫn một ít ý đồ khác.
Lần trước câu dẫn, chỉ là thăm dò.
Lý Thanh Vân không cảm thấy Tô Ngọc bị hắn quyến rũ. Dù sao Tô Ngọc ở trong thế cục này, người yêu vẫn luôn là Độc Cô Ly.
Tô Ngọc hẳn là không có khả năng thích hắn đi. cũng sẽ không có tâm tư dĩ hạ phạm thượng.
Nghĩ như vậy, Lý Thanh Vân liền thoáng yên lòng, uống một hớp nước trà vào miệng. Hắn chăm chú nhìn Tô Ngọc, "Hy vọng ngươi có thể mãi trung thành và tận tâm như vậy. Ta không nương tay với kẻ phản bội."
"Thần vĩnh viễn trung thành với một mình bệ hạ." Tô Ngọc chuyển đề tài, "Thần không giống Độc Cô Ly, rõ ràng chiếm được tình yêu của bệ hạ nhiều như vậy lại còn muốn phản bội ngài, làm tổn thương trái tim ngài."
Lý Thanh Vân không muốn ở trước mặt Tô Ngọc đề cập đến Độc Cô Ly.
"Ngài sẽ giết Độc Cô Ly chứ? Hắn phản bội ngài, hắn quả thực là tội đáng muôn chết, đợi đến khi đoạt lại hoàng quyền, ngài liền giết hắn! Diệt trừ mối tai họa này!" Tô Ngọc ngẩng đầu lên, chờ mong nhìn qua Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân nhìn ngoài cửa sổ, tóc đen theo tốc độ xe ngựa mà run rẩy. Đôi môi đỏ mọng của hắn hơi mím lại, không nói một lời.
Phần trầm mặc này, làm cho hốc mắt Tô Ngọc nháy mắt đỏ lên: "Ngài còn lưu tình với hắn sao? Ngài vẫn còn yêu hắn ta?"
Đôi mắt phượng Của Lý Thanh Vân khẽ cau lại, hiện lên một tia không vui. Hắn không thích bị ngữ khí cấp tiến như vậy tra hỏi, điều này làm cho hắn có cảm giác bị mạo phạm: "Tô Thái y, ngươi quản tốt chuyện thuộc bổn phận của mình là được!"
Mắt phượng hắn phóng ra một tia uy nghiêm, cảnh cáo nhìn về phía Tô Ngọc. Hắn thấy, Tô Ngọc lúc trước là kẻ điên lặng lẽ đi theo phía sau Độc Cô Ly, yêu mà không có được. Hiện giờ Tô Ngọc là thần tử trung thành với hắn. Nếu là thần tử, liền không nên hỏi đến những chuyện không nên hỏi.
Ánh mắt Tô Ngọc thay đổi từng chút từng chút một, trên gương mặt ôn nhuận như ngọc của hắn nổi lên một nụ cười khó hiểu.
Hắn ở trước mặt Lý Thanh Vân, chậm rãi đứng lên, trường bào hắc y vô cùng rộng lớn, cơ hồ có thể bao phủ Lý Thanh Vân dưới bóng tối của hắn.
Tô Ngọc nhìn xuống Lý Thanh Vân, nghiêng đầu, nhếch môi nở nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân, "Bệ hạ, ngài còn là ngài là bệ hạ không ai sánh được trước kia sao? Ngài vốn đã không còn gì từ lâu rồi, không có thần nâng đỡ, ngài bây giờ cũng chẳng là cái gì cả."
Lý Thanh Vân chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên Tô Ngọc. Không hài lòng lại cảnh giác nhìn hắn ta: "Ngươi cũng phản bội ta?"
"Không phải phản bội." Tô Ngọc lấn tới, nắm chặt cổ tay Lý Thanh Vân, ngữ khí vừa điên vừa hưng phấn, "Là rốt cuộc cũng có cơ hội yêu ngài."
"Buông tay." Lý Thanh Vân ý thức được có gì đó không ổn. Sắc mặt hắn hơi trắng bệch, không tưởng tượng nổi nhìn Tô Ngọc, tay đã bắt đầu theo bản năng đẩy hắn ta ra, "Buông ta ra."
Tô Ngọc cười khẽ nheo mắt lại: "Bệ hạ, ngài không có khí lực, ngài biết ngài vừa uống cái gì không? Nó sẽ làm cho ngài mất toàn bộ sức lực."
Mắt phượng Lý Thanh Vân phiếm hồng, khủng hoảng trong lòng phóng đại vô hạn. Đúng như lời Tô Ngọc nói, hắn không còn khí lực, xụi lơ trong xe ngựa, hai con ngươi mơ hồ một mảnh, ngẩng đầu nhìn Tô Ngọc.
Người này sao có thể phạm thượng, đại nghịch bất đạo như vậy?!
Tay Tô Ngọc mạo phạm mặt hắn, hai tròng mắt si mê: "Ngài biết không? Thần mỗi lần nhìn thấy ngài, đều muốn làm bẩn ngài, muốn để da thịt trắng như tuyết của ngài in đầy dấu ấn thuộc về thần. Thần rất muốn báng bổ ngài."
"Ngươi, ngươi... Ngươi dám!"
Mắt phượng Lý Thanh Vân đã đỏ tươi, không chút uy hiếp nhìn chằm chằm hắn.
"Tại sao ta không dám?" Tô Ngọc cúi đầu hỏi ngược lại, "Ngươi cho rằng ngươi vẫn là đế vương cao cao tại thượng ngày xưa sao? ”
Lý Thanh Vân cơ hồ vô ý thức nhìn Tô Ngọc, toàn thân đều run rẩy. Một nỗi sợ hãi không thể giải thích được với những gì có thể xảy ra tiếp theo. Hắn nên tin tưởng vào thiết lập trong cốt truyện, Tô Ngọc là kẻ điên, hắn ta chính là một kẻ điên!
Không, không chỉ có Tô Ngọc!
Ngoại trừ Tô Ngọc...
Còn có Bạch Cảnh Sách, còn có các nam nhân khác... Bọn họ đều thay đổi, bọn họ đều thoát ly khỏi thiết lập, bọn họ không còn yêu Độc Cô Ly vốn là nhân vật chính vạn người mê. Họ bắt đầu ngấp nghé hắn, bắt đầu nhìn chằm chằm hắn... Nhưng kịch bản bị nhốt trong phòng tối không phải là hắn a!
Vì sao? Vì sao vậy?
Lý Thanh Vân không thể lý giải, nhưng cũng không đủ ý thức suy nghĩ chuyện đó. Hắn trơ mắt nhìn tay Tô Ngọc bắt đầu lưu luyến trên người hắn, từ cổ đến lồng ngực...
"Bệ hạ, ngươi nói xem ngươi tại sao lại quyến rũ như vậy? Mỗi lần ngươi xuất hiện trước mặt ta, ta đều rất muốn làm ngươi khóc! Là ngươi hết lần này đến lần khác dụ dỗ ta, là ngươi quá câu dẫn, là ngươi... Tất cả là tại ngươi nha!"
Ngón tay Tô Ngọc nhẹ nhàng nhấc lên, chậm rãi kéo dây lưng trên y phục Lý Thanh Vân ra.
Lý Thanh Vân một chút khí lực cũng không có, khóe mắt hắn ẩm ướt, môi đỏ mở ra: "Không được. Không thể... Tô Ngọc, đừng tiếp tục nữa."
Tô Ngọc quả nhiên dừng tay, nhìn khóe mắt Lý Thanh Vân rơi lệ, đưa tay lau đi, khẽ cười nói: "Bệ hạ, rời khỏi Ung đô, ta sẽ đem ngài nhốt lại, chỉ có một mình ta mới có thể nhìn thấy, chỉ có một mình ta mới có chiếm hữu ngài! Ta muốn trở thành nam nhân của ngài, ta không hề muốn làm thần tử của ngài! Thứ cho ta dĩ hạ phạm thượng, ta thực sự muốn ngài đến phát điên."
"Độc Cô Ly có thể. Hắn ta có thể. Tại sao ta không thể?"
Tô Ngọc nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt Lý Thanh Vân.
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân mở ra, ánh hai mắt lạnh lùng trừng Tô Ngọc: "Ta đã nhìn lầm ngươi, Tô Ngọc, đừng ép ta hận ngươi."
Trong lòng Tô Ngọc đột nhiên nhảy dựng lên. Hắn cười nhạo: "Ngươi nhìn ngươi xem, ngay cả khi rơi xuống vũng bùn, vẫn rất kiêu ngạo." Hai tròng mắt hắn đen kịt một mảnh, "Nhưng ta thích việc nghiền nát ngạo cốt cùng tôn nghiêm của ngươi! Ta muốn nhìn ngươi giống như Đoàn Ngâm! Nằm sấp trước mặt ta cầu ta thương ngươi!"
Bị những lời trêu chọc vũ nhục như thế, Lý Thanh Vân không biết lấy sự lực từ đâu ra, tát Tô Ngọc một cái.
Thế nhưng sức lực của hắn quá nhẹ quá nhẹ, trực tiếp bị Tô Ngọc trở tay nắm lấy, đem tay hắn nhẹ nhàng đặt ở trên mặt, cười phác họa tương lai thuộc về bọn họ.
"Thần sẽ mang ngài đến một nơi hoang vu không người, nơi chỉ có chúng ta, thần sẽ cho bệ hạ ngài mặc váy đẹp, ngài sẽ ăn mặc thật đẹp, để ngài làm luyến sủng của thần."
Ngực Lý Thanh Vân phập phồng quá lớn, đương nhiên tức không chịu nổi: "Tô Ngọc, ngươi muốn chết!"
Tô Ngọc "chậc" một tiếng, nắm lấy bàn tay không an phận của hắn, hung hăng nói: "Đừng nhúc nhích! Mỗi một chuyển động của ngươi đều thu hút sự chú ý của ta! Ngươi có muốn bị ta làm khóc trên xe ngựa không?"
Lý Thanh Vân mắt phượng đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Tô Ngọc, trong mắt có hận ý.
Tô Ngọc thở dài nói: "Thần không rõ. Độc Cô Ly hắn có thể, tại sao thần không thể đây? Hắn khi nhục ngài nhiều lần như vậy. Thần cũng muốn làm nam nhân của ngài a."
"Ngươi si tâm vọng tưởng!" Đuôi mắt Lý Thanh Vân đỏ rực, tràn ngập hận ý.
Tô Ngọc chỉ cần nhìn hắn như vậy, liền cảm thấy mình có thể đạt tới khoái ý diệt đỉnh. Hắn nuốt nước miếng: "Không được, thật sự nhịn không được, dù sao cũng đã ra khỏi Ung đô, ta quá phận một hồi, hẳn không tính là cái gì đi?"
Tô Ngọc tản ra dây lụa đỏ trên đỉnh đầu Lý Thanh Vân, quấn quanh cổ tay trắng nõn như ngọc của hắn, lại vững vàng buộc vào cột trụ phía sau. Cởi giày tất của hắn ra, nắm lấy mắt cá chân hắn, chậm rãi nhấc chân hắn lên.
"Không được, không thể! Tô Ngọc!" Giọng nói của Lý Thanh Vân đã mang theo nức nở, tôn nghiêm giờ phút này cũng không tính là cái gì, "Đừng như vậy! Tô Ngọc! Cầu xin ngươi, đừng! Đừng!"
"Nhớ kỹ, từ nay về sau, Tô Ngọc là nam nhân của ngươi."
Tô Ngọc tỉ mỉ cảm nhận mắt cá chân hắn.
Ngoại ô Ung đô, xe ngựa chậm rãi chạy--
Đột nhiên một thanh kiếm băng tuyết giống như lưỡi dao sắc bén từ đằng xa bay tới, mang theo hàn băng lãnh ý. Tô Ngọc kinh hãi trong chớp mắt, nghiêng người né tránh. Lưỡi kiếm kia xẹt qua mặt Tô Ngọc, máu chảy không ngừng.
Một giây sau, xe ngựa bỗng dưng ngừng lại.
Độc Cô Ly vén rèm xe lên, nhìn tình cảnh trong xe ngựa, lại là tình huống giống nhau như đúc, lại là đến trễ một bước liền không kịp.
Đôi mắt Lý Thanh Vân rưng rưng, khi nhìn thấy y, không thể nói rõ là cảm xúc phức tạp gì.
Độc Cô Ly tức giận đến đầu óc choáng váng, hai tròng mắt giống như hàn băng và lưỡi dao sắc bén, đồng tử đỏ tươi, giống như bạch y Tu La giận dữ đến đòi mạng.
"Độc Cô Ly!" Tô Ngọc biến sắc. Dựa theo lẽ thường, Độc Cô Ly không thể chạy tới nhanh như vậy! Cái này không đúng.
Độc Cô Ly đi về phía hắn, một tay bóp cổ Tô Ngọc, đẩy hắn cách xa Lý Thanh Vân một chút.
Hai mắt Độc Cô Ly đỏ đến cực điểm, khuôn mặt xưa nay tuyệt mỹ của y cũng tựa như khuôn mặt Tu La, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
"Tô Ngọc, lá gan ngươi thật lớn!"
Tô Ngọc bị Độc Cô Ly bóp cổ, trước mắt tối sầm.
Hắn có thể cảm giác được sinh mệnh mình đang trôi đi rất nhanh, trong miệng phun ra một ngụm máu, vươn đầy trên cánh tay thon dài như ngọc của Độc Cô Ly, thắm đỏ một mảng.
Hắn cười ha ha, trước khi chết còn muốn khiêu khích: "Ngươi đến muộn rồi, trước đó, ta đã đối với hắn..." Kỳ thật hắn cái gì cũng không làm được, nhưng hắn sẽ khiến Độc Cô Ly tức chết!!
"Ngươi muốn chết!!" Sức mạnh trên tay Độc Cô Ly lại lớn hơn, gân xanh trên xương cốt bạo khởi, giống như điên rồi, siết cổ Tô Ngọc, hốc mắt đỏ ngầu.
"Độc Cô Ly. Ngươi phải trông chưng hắn thật kỹ. Hắn là thánh tử Mỹ Nhân tộc, nhiều người như vậy đều dòm ngó hắn! Ngươi muốn một mình độc chiếm hắn ta... Ta, ta nhổ vào! Ngươi, cũng, xứng!?" Tô Ngọc dùng hết toàn bộ khí lực phun ra ngụm nước bọt.
"Vậy ngươi xứng sao?" Độc Cô Ly tức đến phát run, cười lạnh hỏi ngược lại một tiếng.
Y bỗng dưng ném Tô Ngọc ra ngoài. Cầm lấy kiếm của hắn, trong nháy mắt rời khỏi xe ngựa, sải bước đi tới trước người Tô Ngọc. Tay cầm kiếm, đâm thẳng về phía Tô Ngọc. Tô Ngọc kêu thảm thiết một tiếng, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi. Thanh kiếm lạnh lẽo chuẩn xác đóng đinh thân dưới của Tô Ngọc trên mặt đất.
(Nghe thốn dùm:)))
Xa phu sợ hãi, vội vàng chạy trốn.
Bạch Cảnh Sách đuổi theo, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Hắn khiếp sợ nhìn chằm chằm Độc Cô Ly, sắc mặt phút chốc trắng bệch, bắp đùi nhũn ra, chỗ nào đó đồng thời cảm thụ đau nhức kịch liệt.
Tô Ngọc còn đang ở bên chân Độc Cô Ly kêu thảm thiết, mồ hôi lạnh cùng máu tươi không ngừng toát ra, cả người phát run, cái chết không ngừng trùng kích đại não của hắn.
Chết đi! Quá đau đớn! Cứ như vậy chết đi!
Độc Cô Ly nặn ra một con sâu nhỏ, ném vào trong miệng Tô Ngọc.
Y cười như không cười, ngữ khí âm hàn: "Đây là cổ độc có thể khiến cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong. Tô Ngọc, ngươi không còn nghiệt căn, ta xem ngươi lấy cái gì ngấp nghé hắn?"
"Độc Cô Ly! Ngươi quá độc ác! Hắn sẽ không tha thứ cho ngươi! Sẽ không bao giờ!!!"
Tô Ngọc bị ép nuốt vào cổ độc, cả người bắt đầu ngứa ngáy vô cùng, lại cảm giác được băng hỏa lưỡng trọng thiên* , hắn nắm lấy mặt, vặn vẹo oán hận mắng nhiếc, "Độc Cô Ly!! Ta chúc ngươi vĩnh viễn yêu mà không có được! Ta chúc ngươi! Mãi mãi không chiếm được Lý Thanh Vân!!"
*hai sự việc tương phản cùng xảy ra
Độc Cô Ly cũng tức giận đến phát điên. Y vươn chân ra, giẫm lên mặt Tô Ngọc, ngữ khí đột nhiên ôn hòa, làm cho người ta lạnh sống lưng, "Vậy sao? Tô Ngọc, vậy ngươi cứ nhìn xem, Lý Thanh Vân là của ta, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình ta. Ngươi mãi mãi cũng không xứng với hắn!"
Bạch Cảnh Sách đứng cách đó không xa, tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.
Hắn e ngại lui về phía sau một bước, trước mắt không ngừng đen, chân cũng nhũn ra.
Hắn lại một lần nữa nhìn thấy thời điểm Độc Cô Ly hóa ác.
Độc Cô Ly giống như Tu La mỹ mạo phong hoa tuyệt đại, giống như tử thần tuyệt sắc trong mười tám tầng Địa Ngục, giống như một cự thú đáng sợ khoác lên mình một tấm da người tuyệt mỹ.
Loại cảm giác tương phản mãnh liệt này, làm cho người ta nhìn thấy đều sẽ hoảng sợ vạn phần.
Sắc mặt Bạch Cảnh Sách không ngừng trắng bệch một phần.
Hắn sao có thể quên nó? Độc Cô Ly chính là tôn chủ Tinh Thần Lâu, từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc như ma quỷ như thế nào! Y từ trong rất nhiều tên biến thái thực lực cường hãn trổ hết tài năng! Y đứng tại chỗ cao nhất ở Tinh Thần Lâu, đã chứng minh thực lực của y mạnh bao nhiêu, có bao nhiêu hung ác khiến người ta sợ hãi.
Bạch Cảnh Sách hết lần này đến lần khác lạc vào mỹ mạo không hề có lực công kích của Độc Cô Ly, lại quên mất người này nguy hiểm đến mức nào.
Hắn cũng yêu Lý Thanh Vân. Hắn cũng muốn tranh đoạt Lý Thanh Vân.
Nhưng hắn có thể tranh giành với Độc Cô Ly sao?
Độc Cô Ly giẫm lên mặt Tô Ngọc, ngồi xổm xuống, cúi đầu, tóc mực theo gió mà bay múa, con ngươi tuyệt mỹ không hề có nhiệt độ: "Tô Ngọc, hôm nay ta không muốn thất thố, nhưng hôm nay ngươi thật sự chọc giận ta, ta vẫn còn một ngàn một vạn biện pháp để ngươi sống không bằng chết, đừng tiếp tục xúc phạm giới hạn của ta, đừng chọc vào ta, cũng đừng động vào hắn, hiểu không?"
Tô Ngọc đã nói không nên lời. Hắn bị Độc Cô Ly giẫm dưới chân, mặt đầy máu tươi. Nghiệt căn thuộc về nam nhân bị đứt đi, chỉ còn lại hàn ý cùng đau nhức toàn thân.
Độc Cô Ly thu hồi thanh trường kiếm đã theo mình nhiều năm. Chán ghét nhìn nó, quay đầu lại, đôi mắt lạnh băng, "Bạch Cảnh Sách, ngươi mang thanh kiếm này về tiêu hủy đi."
Bạch Cảnh Sách nuốt nước miếng, gật gật đầu: "Được."
Độc Cô Ly một lần nữa lên xe ngựa.
Hai tay Lý Thanh Vân bị dải lụa màu đỏ buộc trên đỉnh đầu, quần áo xộc xệch, đuôi mắt đỏ rực, phi thường diễm lệ, đôi mắt phượng hắn rưng rưng nhìn người trước mắt: "Độc Cô Ly, ngươi luôn luôn có thể mang đến cho ta kinh hỉ."
Độc Cô Ly cúi người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lý Thanh Vân, "A Vân. Không phải ta đã nói hết rồi sao? Đừng nghĩ đến việc rời bỏ ta, ngươi nhìn xem, lúc này mới rời đi chưa được bao lâu, đã bị người ta bắt nạt." Y chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó cũng có thể tức giận đến phát điên, sau đó mất đi lý trí.
Lý Thanh Vân trong mắt có thể tưởng tượng nổi cũng có xa lạ. Hắn nghe rất rõ tiếng kêu la thê thảm của Tô Ngọc bên ngoài, cũng nghe rõ cuộc đối thoại giữa hai người.
Hắn chưa bao giờ nghĩ Độc Cô Ly lại nguy hiểm như vậy, đáng sợ như vậy.
Trước kia Lục Tiểu Hoa đã nhắc nhở hắn hết lần này đến lần khác, nói Độc Cô Ly quá nguy hiểm. Không thể trêu chọc.
Là hắn bị cái mặt mê hoặc này của Độc Cô Ly lừa.
Hết lần này đến lần khác Độc Cô Ly đều có thể mang đến cho hắn nhận thức mới.
"A Vân, lần sau không thể không nghe lời, ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, đừng hết lần này đến lần khác muốn rời khỏi ta." Trong đôi mắt Độc Cô Ly phiếm hồng, "Ta không thích ly biệt nhất. Không thể có lần sau nữa. Nếu không ta thực sự không biết những gì ta sẽ làm."
Lý Thanh Vân mắt phượng ngơ ngác, lạ lẫm nhìn Độc Cô Ly. Đây thật sự là tuyệt sắc đại mỹ nhân mà hắn lần đầu tiên nhìn thấy sao? Đây có thực sự là "nhân vật chính thụ" vạn người mê trong cốt truyện trong mộng của hắn sao? Mộng là tương phản, phải không? Điềm báo cũng là giả, phải không? Cốt truyện cũng triệt để thay đổi a.
Năm ngón tay thon dài của Độc Cô Ly ôn nhu lau nước nơi khóe mắt Lý Thanh Vân. Y cười khẽ, gương mặt kinh ngạc thần tư ngọc sắc này, làm cho người ta liếc mắt một cái liền kinh diễm, đôi môi mỏng mở ra: "A Vân thật sự không ngoan a. Sao cứ nghĩ đến việc rời đi vậy? Ta sẽ đeo một sợi xích thật đẹp cho A Vân để A Vân không thể rời xa ta nữa."
"Ngươi..." Con ngươi của Lý Thanh Vân co rút lại.
Độc Cô Ly cúi người xuống, trừng phạt gặm môi Lý Thanh Vân, cướp lấy khí tức thuộc về Lý Thanh Vân.
Hôn đến khi hắn không thở nổi, liền ghé sát bên tai hắn nói: "Có một loại cổ, ăn vào có thể làm cho người ta cả đời này đều chỉ cùng một người ngư thủy chi hoan."
"A Vân, ta không nỡ đụng vào ngươi, chỉ có thể trừng phạt ngươi ở phương diện này.."
Mắt phượng của Lý Thanh Vân còn có chút ngơ ngác.
Hắn đờ đẫn nhìn Độc Cô Ly, mở môi ra, biểu tình có một chút khiếp sợ, còn có một chút không thể tưởng tượng nổi.
Tên điên.
Đều là tên điên!
Độc Cô Ly không để ý đến biểu tình khiếp sợ của Lý Thanh Vân. Thần thái tự nhiên buộc lại xiêm y giúp hắn, lại cởi trói cho hắn. Ôm ngang Lý Thanh Vân lên, ra khỏi xe ngựa.
Lý Thanh Vân ôm cổ Độc Cô Ly, vẫn trấn định.
Mắt phượng nhìn chằm chằm vào thảm trạng của Tô Ngọc.
Tô Ngọc cả người đều là máu, trên mặt đất cũng đầy máu, trên mặt hắn có rất nhiều phát ban màu đỏ, không ngừng kêu lên thảm thiết.
Mới vừa rồi người này còn đang mạo phạm hắn. Bây giờ đã thê thảm như thế.
Lý Thanh Vân thật ra có chút âm thầm sảng khoái.
Nhưng đồng thời hắn cũng kinh ngạc trước thủ đoạn độc ác của Độc Cô Ly.
Đây mới chính là định nghĩa ngoan độc thực sự- Tra tấn tinh thần và cơ thể của một người, khiến người ta muốn sống không được, muốn chết không xong, gọi trời trời không ứng, kêu đất đất chẳng linh. Phần độc ác này, rơi xuống trên đầu ai, đều là xui xẻo tám đời.