Editor: camanlwoibieng
- ---------------%-----------------
Bạch Cảnh Sách sử dụng khinh công nhảy xuống. Hắn nhanh chóng chạy tới hội hợp với Lý Hoằng. Lý Hoằng là tương lai của Ung Quốc, hắn có quyền mưu đế vương, có thể mang đến sự bình yên an ổn cho Ung Quốc, quan trọng hơn là, Lý Hoằng không hiếu chiến như các Hoàng tộc Lý thị khác, nếu Lý Hoằng leo lên ngôi vị Hoàng đế, đích thật là lựa chọn chính xác nhất đối với Cửu Châu. Cho nên hắn nhất định phải bảo vệ tốt Lý Hoằng, không thể để cho người này xảy ra chuyện.
Cùng lúc đó, Phong Lan Phong Tướng quân cũng đã mang theo quân đội chạy tới. Số lượng quân đội rất nhiều, do Phong Lan Tướng quân cầm đầu, đồng loạt quỳ gối trước người Lý Hoằng: "Tam Vương gia, ngài không sao chứ!"
Lý Hoằng nắm lấy vết thương trên vai, kẽ tay chảy ra vài giọt máu. Mặt hắn trắng bệch, hô hấp dồn dập: "Ta không sao... A Vân! Các người... Đi cứu hắn đi!"
Sắc mặt Bạch Cảnh Sách quái dị hẳn lên. Hắn ngược lại cũng muốn đi bảo vệ Lý Thanh Vân, sau đó tìm một cơ hội lén lút mang Lý Thanh Vân rời đi.
Độc Cô Ly trí đa cận yêu, nhất định sẽ cảm thấy hành động của hắn kỳ quái. Nếu Độc Cô Ly tìm hiểu nguồn gốc, phát hiện Lý Thanh Vân chính là Cửu Nhi. Chuyện này một khi bị Độc Cô Ly biết được, y nhất định sẽ ra tay. Đến lúc đó, hắn muốn có được Lý Thanh Vân sẽ rất khó khăn.
Bạch Cảnh Sách muốn bí mật này của Cửu Nhi vĩnh viễn trở thành bí mật. Hắn muốn Độc Cô Ly mãi mãi đừng bao giờ phát hiện Cửu Nhi chính là Lý Thanh Vân. Hắn muốn một mình độc chiếm Lý Thanh Vân, dẫn Lý Thanh Vân đến Bạch gia, nhốt lại, sau đó mỗi ngày đều ác liệt đem Lý Thanh Vân làm khóc.
Dáng vẻ bị hắn làm bẩn của Lý Thanh Vân, nhất định rất đẹp, rất diễm lệ, rất kích thích.
Thanh âm nghiêm túc của Phong Lan trong nháy mắt kéo ý niệm dơ bẩn của Bạch Cảnh Sách trở về.
"Tam Vương gia, ti chức không thể phân tâm đi nơi khác! Ti chức phải bảo vệ ngài! Xin ngài hãy đi theo ti chức đến một nơi an toàn! Hiện giờ chính biến trong cung, thật sự quá nguy hiểm! Ngài là hy vọng tương lai của Ung Quốc, ngài không thể xảy ra chuyện!" Phong Lan Tướng quân vẻ mặt chính khí
"Chỉ có bệ hạ mới là tương lai của Ung Quốc! Phong Tướng quân! Ngươi là thần tử của Ung quốc, ngươi phải cứu hắn!" Hai tròng mắt Lý Hoằng phiếm hồng, trong tâm chỉ niệm được an nguy của Lý Thanh Vân, hắn gằn từng chữ nói, "Nếu A Vân không còn, tất cả mọi người đừng hòng sống!"
Ánh mắt Bạch Cảnh Sách khó hiểu.
Người trong thiên hạ đồn đãi, Lý Thanh Vân giết huynh giết cha, hại Lý Hoằng hai chân tàn phế, chỉ có thể ngồi trên xe lăn đến cuối đời. Vị Tam Vương gia này nên hận Lý Thanh Vân mới đúng, nhưng mà hắn từ đầu đến cuối lại kiên định đứng bên cạnh Lý Thanh Vân, chưa bao giờ hận hắn như lời người trong thiên hạ đồn, thậm chí vì Lý Thanh Vân mà làm rất nhiều chuyện ác. Thật khó lý giải.
Lý Hoằng đối với Lý Thanh Vân vẫn còn tồn tại mấy phần thân tình.
Nhưng lúc này tình huống nguy cấp đã không cho phép người suy nghĩ nhiều về những chuyện này. Chính cái gọi là "bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng" – chim sẻ sau lưng, vẫn có người đứng sau màn tối nắm trong tay toàn cục. Người kia đem tất cả mọi người ở Ung Quốc biến thành quân cờ của mình, muốn ai trong Tam Vương mưu phản, kẻ đó liền mưu phản. Người kia đem thế cục Ung Quốc bày thành bộ dáng như bây giờ. Mà người kia, Bạch Cảnh Sách rất rõ ràng, chính là Độc Cô Ly bày mưu tính kế ở sau lưng.
Hoàng cung Ung quốc tường đỏ ngói xanh, trang trọng uy nghiêm. Hiện giờ lại vọt vào vô số quân đội, bọn họ điên cuồng giết vào hoàng cung, hoàng cung thành chiến trường hỗn loạn. Lý Túc dẫn đầu cuộc mưu phản, Lý Huyền theo sát phía sau. Cái chết của Lý Túc chỉ là mở đầu cho cuộc đảo chính Ung Quốc mà thôi. Lý Túc nhiều nhất chỉ là một công cụ mà thôi.
Ai cũng sẽ không nghĩ đến Lục Vương gia ngốc nghếch Lý Huyền một mực giả điên. Trên thực tế tâm trí hắn kiện toàn, nhẫn nhục nhiều năm, ẩn nấp giống như một con dã thú, chờ đợi thời cơ tuyệt diệu hoàn mỹ xuất hiện. Hắn lừa gạt người trong thiên hạ, lừa gạt Lý Thanh Vân.
Duy chỉ có không lừa gạt Độc Cô Ly. Độc Cô Ly lần đầu tiên nhìn thấy Lý Huyền liền biết người này là giả điên giả ngốc, là một quân cờ tốt nhất có thể lợi dụng. Cho nên Lý Huyền chính là "chim sẻ sau lưng". Nhưng đây là một cái cục trong cục. Cả Lý Huyền và Lý Túc đều là quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào trong ván cờ.
Mặc dù Bạch Cảnh Sách cũng suy nghĩ hồi lâu mới thông suốt kế hoạch từng bước của Độc Cô Ly-- Quả thực
thiên y vô phùng*
, coi như không bỏ sót kế sách nào. Nhưng... Hết lần này tới lần khác lại ở chuyện Cửu Nhi phạm phải sai lầm.
*(Áo trời không kẽ hở) ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở. Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn, vv cực kì nghiêm ngặt, không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.
Phong Tướng quân thấy thuyết phục không được, liền không khuyên nhủ nữa. Cường ngạnh đẩy xe lăn của Lý Hoằng, không để ý Lý Hoằng tuyệt vọng gầm nhẹ rời đi. Bạch Cảnh Sách khôi phục tinh thần, vội vàng theo bọn họ rời khỏi chiến trường hỗn loạn này.
Lý Hoằng mới là đối tượng hắn muốn bảo vệ. Một khi Lý Huyền chống lại Lý Thanh Vân, song phương đấu đến lưỡng bại câu thương ngươi chết ta sống. Tam Vương gia Lý Hoằng có thể ngư ông đắc lợi.
Độc Cô Ly trải ra từng tấm lưới lớn, hạ từng nước cờ, vô cùng tinh vi, liên hoàn đan xen. Không ai có thể thoát thân khỏi âm mưu khổng lồ này.
Tất cả mọi người là quân cờ, có thể vứt bỏ làm vật hy sinh. Độc Cô Ly cũng chỉ vì đại nghĩa trong lòng, vì cân bằng Cửu Châu.
Vô tâm vô tình, liền có thể
công vô bất khắc, chiến vô bất thắng
*.
*không có tiến công nào không được, không có trận chiến nào không thắng
Mưu kế của Độc Cô Ly chưa bao giờ thất bại.
Dưới tường thành cổng cung cao ngất, Lý Huyền một thân khải giáp, thúc ngựa chạy đến. Theo ngay phía sau hắn là mấy trăm quân đội mặc giáp trụ, cùng với một nhóm Thiên Sách quân từ hai phía giáp công Lý Thanh Vân và Tiểu Cao Tướng quân.. Họ không còn đường lui, không có lối thoát.
Tiểu Cao Tướng quân cầm trường kiếm trong tay, lạnh giọng quát lớn: "Lục Vương gia, ngươi giả điên giả ngốc nhiều năm như vậy, chỉ vì trận mưu phản hôm nay sao?"
Lý Huyền ngồi trên lưng ngựa, tư thái từ trên cao nhìn xuống. Hắn cười đến điên dại: "Nếu không phải vì Lý Thanh Vân ngươi, ta tội gì phải giả điên giả ngốc nhiều năm như vậy?"
Hắn đem ánh mắt chuyển hướng sang Lý Thanh Vân, ngả ngớn trên chọc: "Tiểu Cửu Nhi từ lúc chia tay đến giờ không vất đề gì chứ-- Kẹo Hồ lô năm đó, Tiểu Cửu Nhi chưa ăn xong. Lục ca ca lại mua cho ngươi ăn nhé?"
Những lời nói này, hình ảnh này-- Giống như năm đó, Lý Huyền mang theo Cửu điện hạ còn nhỏ lẻn ra khỏi cung, mua kẹo Hồ lô cho hắn, sau đó lại dẫn Lý Thanh Vân vào ngõ nhỏ tối tăm, cầm gậy đánh đập hắn.
- -Ngày ấy, Hồ lô còn chưa ăn xong đã vỡ nát trên mặt đất, nước đường hóa thành một chỗ, dung hợp cùng máu tươi chảy xuôi trên mặt đất, vừa ngọt vừa tanh, quỷ dị mà thê mỹ. Chuyện này sau đó trở thành ác mộng của Lý Thanh Vân, mỗi lần mơ thấy, đều sẽ bừng tỉnh lại, một thân mồ hôi lạnh.
Lý Thanh Vân nhớ tới một màn năm đó, nói ra, không thể nói... Khiến hắn buồn nôn.
Tiểu Cao Tướng quân tức giận nói: "Đại nghịch bất đạo, loạn thần tặc tử!"
Lý Huyền ha ha hai tiếng cười to nói: "Loạn thần tặc tử? Thật lố bịch! Mẫu thân của bổn vương là Hoàng hậu Ung Quốc! Bổn vương là Hoàng tử đích xuất trong trung cung, danh chính ngôn thuận, huyết thống thuần khiết! Ngôi vị Hoàng đế đáng lẽ là của ta!"
"Lý Thanh Vân mới thật sự là đại nghịch bất đạo, bất trung bất hiếu, mất hết nhân tính! Phụ hoàng chết như thế nào, các hoàng huynh chết như thế nào?! Hoàng thất Ung Quốc điêu tàn ra sao?! Lý Thanh Vân, ngươi rõ ràng nhất!"
Ánh mắt lạnh băng của Lý Huyền chỉ thẳng vào Lý Thanh Vân, chuyển đề tài, "Huống chi. Lý Thanh Vân đến thứ trọng yếu như Ngọc tỷ truyền quốc cũng có thể vứt đi, hắn xứng làm đế vương Ung Quốc ta sao?"
Xung quanh xuất hiện sự yên tĩnh quỷ dị.
Ánh mắt Tiểu Cao Tướng quân hoài nghi, hắn nhìn về phía Lý Thanh Vân, ngữ khí đã có chút hùng hổ bức người: "Bệ hạ, Ngọc tỷ thật sự mất rồi sao?"
Đại não Lý Thanh Vân có một khoảnh khắc trống rỗng. Hắn đem chuyện Ngọc tỷ mất đi che giấu rất khá. Trừ phi là người cầm Ngọc tỷ tiết lộ tin tức, nếu không Lý Túc cùng Lý Huyền sẽ không biết chuyện Ngọc tỷ bị mất... Hắn nghĩ đến Độc Cô Ly, trong lòng hơi đau đớn. Lý Thanh Vân trong nháy mắt phục hồi tinh thần, hắn châm chọc nói: "Lý Huyền nói dối hết lần này đến lần khác lừa gạt các ngươi, Ngọc tỷ không bị mất."
Bất luận thế nào cũng không thể thừa nhận, nếu không hôm nay thật sự phải nằm lại chỗ này.
Nghi ngờ của Tiểu Cao Tướng quân đã tiêu tan. Cũng dần yên tâm.
Thiên Sách quân chỉ trung thành với chủ nhân của Ngọc tỷ truyền quốc.
Lý Huyền cười nhạo nói: "Lý Thanh Vân, ngươi tự hỏi lòng xem, Ngọc tỷ thật sự không bị mất sao? Vậy ngươi nhìn xem đây là cái gì?"
Khí thế nhất thời giương cung bạt kiếm.
Lý Huyền vươn tay, đem huyết ngọc Ly Long Ngọc tỷ dùng tơ đỏ treo lên phô bày ra.
Sắc mặt Tiểu Cao Tướng quân biến đổi, kinh hô nói: "Ngọc tỷ!"
Lý Thanh Vân sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hắn ẩn đau chăm chăm nhìn Ngọc tỷ của mình, cả người cứng ngắc. Thật sự thật không ngờ Độc Cô Ly làm tuyệt như vậy, Độc Cô Ly ngay cả một tia đường sống cũng không để lại cho hắn, y quyết tâm muốn đạp đổ ngôi vị Hoàng đế của hắn như vậy sao?
Tiểu Cao Tướng quân không dám tin nhìn Lý Thanh Vân, "Bệ hạ, Ngọc tỷ thật sự bị ngài làm mất?!"
Lý Thanh Vân không còn lời nào để nói. Chuyện đã đến nước này, hắn không thể cắn chặt không nhận. Nhận thua cũng không phải rất khó, hắn trầm mặc một lúc lâu, nhìn về phía Lý Huyền: "Ngọc tỷ là hắn cho ngươi?"
Lý Huyền hiểu được "hắn" trong lời nói của Lý Thanh Vân là ai. Lý Huyền thu hồi Ngọc tỷ, cười lạnh nói: "Cửu đệ, ngươi hiện giờ bản thân khó bảo toàn, còn muốn quản Ngọc tỷ là ai cho ta sao?" Dứt lời, ánh mắt Lý Huyền âm lãnh xuống, ngữ khí nhiễm vài phần hàn ý lạnh lẽo.
"Thiên Sách quân! Nhanh chóng nghe theo mệnh lệnh của Ly Long Ngọc tỷ, nghe theo mệnh lệnh của trẫm, bắt lấy Lý Thanh Vân!" Huyết ngọc Ly Long Ngọc tỷ trong tay, Lý Huyền không còn bất kỳ băn khoăn gì.
Đầu Tiểu Cao Tướng quân trống rỗng trong nháy mắt, nhưng cũng chỉ là do dự trong nháy mắt mà thôi. Sau đó, hắn liền rút trường kiếm ra, chỉ thẳng vào Lý Thanh Vân. Thiên Sách quân chỉ theo nghe lệnh huyết ngọc Ly Long Ngọc tỷ, nếu trên người Lý Thanh Vân không có, hắn cũng chỉ có thể xin lỗi! "Bệ hạ, tha thứ cho thần! Ngọc tỷ nằm trên người Lục Vương gia, thần cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của hắn!"
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân đỏ lên một mảnh, vừa khóc vừa cười.
Đương nhiên hắn hiểu. Hắn thua, thua triệt để... Ngọc tỷ của hắn sao lại đến tay Lý Huyền? Ngoại trừ Độc Cô Ly, còn có thể là ai đây? Lý Thanh Vân cũng muốn tìm ra người thứ hai, nhưng hắn khó chịu lại đau lòng nghĩ, ngoại trừ Độc Cô Ly, thật sự tìm không ra người mưu trí vô song lại hận hắn như Độc Cô Ly. Là hắn hết lần này đến lần khác cứu Độc Cô Ly, là hắn cho Độc Cô Ly cơ hội thương tổn mình. Độc Cô Ly bây giờ nhất định đang ở một góc nào đó cười nhạo hắn ngu xuẩn đi.
Hiện giờ thế cục trong cung đã hoàn toàn nghiêng về một bên.
Thế lực của Lục Hoa cùng Cấm Vệ quân của phái Bảo Hoàng trong cung gần như bại trận. Thế lực bị vây khốn bên ngoài thuộc về Lý Thanh Vân cũng không cách nào lập tức xông vào chi viện. Hắn ở trong cung tứ cố vô thân, Thiên Sách quân phản loạn, không khác nào trời rét vì tuyết tuyết lạnh tại sương.
Thật sự là mưu kế tuyệt diệu vô song a!
Độc Cô Ly bày ra thế cục này. Y đã sớm chia rẽ tất cả các thế lực trong cung, dẫn đến dã tâm của Lý Túc cũng gia tăng lòng mưu phản của Lý Túc, khiến ánh mắt của Lý Thanh Vân hoàn toàn bị sự kiện của Lý Túc mê hoặc. Nhưng mà chờ đợi hắn không chỉ là một màn Lý Túc bức thoái vị, phía sau còn có Lý Huyền... Có lẽ Lý Huyền không phải là người chiến thắng cuối cùng. Thiết kế của Độc Cô Ly thật sự là tinh diệu không thể tả. Trong cuộc chiến hôm nay, Lý Thanh Vân tâm phục khẩu phục.
"Cô chỉ hỏi một câu..." Mắt phượng Lý Thanh Vân nâng lên, hốc mắt ửng đỏ, giọng nói hơi run rẩy, "Có phải Độc Cô Ly tìm tới ngươi, hợp tác với ngươi?" Thực tế, hắn đã hiểu, nhưng hắn vẫn muốn hỏi.
Lý Huyền xoa xoa Ngọc tỷ trong tay, tán thưởng nói: "A Vân, ngươi đoán không sai. Lục ca rất cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi đã đem Độc Cô Ly đến Ung Quốc. Hắn chính là quý nhân lớn nhất Lục ca a! Bằng không Lục ca làm sao có thể có được cơ hội chuyển mình này?"
Gió xuân tươi đẹp, ánh sáng ấm áp.
Thời này khắc này ánh nắng giống như một tia sáng lạnh đâm vào trong ngực Lý Thanh Vân.
Lý Huyền còn đang đắc ý thắng lợi cười: "Tiểu Cửu Nhi. Thế cục này vòng vòng đan xen, vô cùng phức tạp, tuyệt không thể tả. Ta tạ ơn Độc Cô Ly nguyện ý thưởng thức ta, cho ta quân đội, cho ta Ngọc tỷ, để ta từ một Vương gia ngốc nghếch cái gì cũng không có, lắc mình biến thành quân chủ Ung Quốc."
"Cửu đệ, ngươi thua. Lần này, ngươi thua đến rối tinh rối mù."
"Ngươi nói xem-- Bổn vương nên xử trí ngươi như thế nào đây?"
Lý Huyền vuốt vuốt Ly Long Ngọc tỷ trong tay.
Hắn giống như một người chiến thắng, lấy tư thái của một người chiến thắng, ở trước mặt Lý Thanh Vân diễu võ dương oai. Lý Huyền nhớ tới sau khi Lý Thanh Vân lên ngôi, từng chút nhục nhã hắn, vẫn rõ ràng trước mắt, khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Ngươi ban cho ta nhục nhã, buộc ta ăn phân chứng ngốc, bảo hạ nhân chiếu cố đặc biệt tới ta! Còn cả những khuất nhục cùng tra tấn suốt mười năm qua đều làm cho ta không thể nào quên! Tiểu Cửu Nhi, ngươi hiểu mà! Ca ca có thù tất báo, hôm nay ngươi thua, không quyền không thế, ta nhất định sẽ đem khuất nhục năm đó trả lại gấp ba, gấp trăm gấp ngàn lần!"
Trong lời nói của Lý Huyền đều là căm hận cùng phẫn nộ.
Lý Thanh Vân một thân một mình, tất cả mọi người xung quanh đều muốn hắn chết. Hắn đã trở thành một con cừu tùy thời tùy chỗ mặc người xâu xé. Khi hắn nhìn thấy Lý Huyền mang theo quân đội hùng hổ giết vào, liền hiểu được hắn phải thua.
Cốt truyện thoại bản mà hắn mơ được:
Kết cục của hắn chính là nước mất nhà tan-- không, không phải nước mất nhà tan.
Hiện thực và những câu chuyện dự đoán tương lai trong giấc mơ vẫn có sự khác biệt.
Căn bản không có nước mất nhà tan, chỉ có một mình hắn thành hổ lạc đồng bằng.
"A Vân! A Vân!" Một tiếng gọi theo đó mà đến.
Quân đội phía sau bạo loạn, một phương quân đội khác đột nhiên tiến vào vòng vây, khí thế hùng hổ, binh khí lạnh giao phong không kịp nhìn, mùi máu tươi tứ phía, giết đến hừng hực khí thế
Lý Thanh Vân nhìn về phía sau. Hắn nâng mắt phượng lên, kinh ngạc trông thấy người cầm đầu đội quân xâm nhập vào trong trùng vây, là Lý Hoằng một thân bạch y.
Lý Hoằng cũng không ngồi trên xe lăn, chẳng lẽ chân của hắn khỏi rồi?
Nhưng tất cả những điều này không quan trọng.
Quan trọng là, Lý Hoằng đang cầm trường kiếm một đường giết thẳng vào, toàn thân bạch y bị máu nhuộm đỏ, hắn giết đến hai mắt đỏ bừng, hung tàn vô cùng, cơ hồ không một ai có thể ngăn cản hắn, hắn chỉ vì một người mà đến, chỉ vì một người mà chiến đấu.
Phong Lan và Bạch Cảnh Sách bất đắc dĩ đến cực điểm, chỉ có thể cùng Lý Hoằng giết vào. Bọn họ ai cũng không ngờ, vào thời khắc nguy cấp như vậy, Lý Hoằng cư nhiên đứng lên, nói cái gì cũng muốn đi cứu Lý Thanh Vân. Hai chân Lý Hoằng rõ ràng đã sớm khỏe rồi!
Hiện giờ, hắn đã phát điên, liều mạng vung kiếm giết vào trong quân đội, chỉ vì cứu Lý Thanh Vân.
Bạch Cảnh Sách thầm nghĩ không xong, hành động này của Lý Hoằng, căn bản là không muốn sống!
Cái này có ai ngờ tới đâu? Ai biết Lý Hoằng lại yêu thương Lý Thanh Vân như vậy chứ?
"Tam ca..."
Lý Thanh Vân kinh ngạc nhìn Lý Hoằng liều mạng tiến vào vòng vây, mắt phượng không biết từ lúc nào đã ướt đẫm.
Lý Huyền đối mặt với biến cố bất thình lình này, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: "Tất cả mọi người, giết Lý Hoằng!"
Lý Hoằng hùng hổ. Hắn thần cản giết thần, Phật cản giết Phật. Tựa như một sát thần chém giết, cái này tựa hồ không phù hợp với bộ dáng văn nhược thường ngày của hắn. Chỉ thấy cả người hắn đầy máu xông vào, kéo tay Lý Thanh Vân, túm lấy Lý Thanh Vân rời đi, giọng nói rất hung dữ: "Mau đi với Tam ca!"
Lý Thanh Vân để mặc hắn lôi kéo, lảo đảo đi theo phía sau. Vô số thanh kiếm đâm vào họ. Lý Hoằng cầm kiếm giết địch, cơ hồ vì Lý Thanh Vân mà ngăn cản tất cả thương tổn trí mạng. Lý Thanh Vân vừa chạy, một bên hốc mắt đã ướt đẫm, hắn nhìn thấy trên người Lý Hoằng bị kiếm đâm mấy nhát, nhìn thấy bạch y vốn sạch sẽ của Lý Hoằng nhiễm đầy vết máu loang lổ. Tam ca vì cứu hắn, thật sự ngay cả mạng cũng không cần sao?
Một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện, mũi kiếm chỉ thẳng vào trái tim Lý Thanh Vân. Lý Thanh Vân còn chưa kịp phản ứng, liền nghe được Lý Hoằng kinh hoảng hô một tiếng: "A Vân cẩn thận!"
Trong phút chốc-- Lý Hoằng túm lấy Lý Thanh Vân kéo về hướng bên phải. Lý Thanh Vân bị kéo ra, Lý Hoằng không kịp ngăn trở trường kiếm, kiếm vừa vạn đâm vào trái tim Lý Hoằng, máu bắn tung tóe khắp nơi, trong nháy mắt mất hơn phân nửa cái mạng. Lý Hoằng nổi giận, trường kiếm đâm vào trái tim tên binh lính kia. Nhưng chung quy cũng không kịp, sinh mệnh của Lý Hoằng nhanh chóng biến mất, sắc mặt hắn tái nhợt, thẳng tắp lui về phía sau, phun ra một ngụm máu.
"Tam ca!" Lý Thanh Vân kinh hoảng hô to một tiếng, vội vàng ôm lấy Lý Hoằng ngã xuống đất.
Bạch Cảnh Sách cùng Phong Lan vẻ mặt ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Lý Hoằng bị một kiếm kia đâm vào tâm mạch, là vết thương trí mạng, sẽ chết. Thần tiên tới cũng không cứu nổi.
"Tam ca..."
Lý Thanh Vân vẻ mặt rối bời thuận theo Lý Hoằng ngã xuống đất. Hắn kinh hoảng thất thố không biết phải cứu Lý Hoằng như thế nào mới tốt. Tam ca cả người nằm sấp trên người Lý Thanh Vân, máu tươi lan tràn tràn vào xiêm y của Lý Thanh Vân, huyết dịch dung hợp cùng một chỗ, chảy xuôi trên mặt đất. Vô số binh lính dùng kiếm chỉ vào bọn họ, không dám tiến lên một bước, một màn này thê mỹ lại tuyệt vọng.
Lý Hoằng quỳ gối ngã xuống bả vai Lý Thanh Vân, sắc mặt tái nhợt, giọng nói khàn khàn: "Thực xin lỗi, Tam ca cho rằng có thể bảo vệ đệ... Tam ca xin lỗi đệ, chung quy vẫn không thể bảo vệ đệ."
Lý Thanh Vân cúi đầu nhìn kiếm đâm vào tâm mạch Lý Hoằng, đó là vết thương trí mạng, Tam ca sẽ chết, hắn sẽ chết. Nước mắt trong mắt Lý Thanh Vân không ngừng chảy ra, không ngừng rơi tích tắc, giọng nói cực kỳ thê lương: "Tam ca, huynh không được chết, huynh đừng chết! Tam ca, đệ không muốn huynh chết! Đệ cầu xin huynh, đừng chết!"
"A Vân ngoan, đừng khóc." Lý Hoằng vươn bàn tay vuốt ve gáy Lý Thanh Vân, mặt đầy máu, nụ cười tái nhợt lại suy yếu: "Đời này còn có thể nghe được đệ gọi ta là Tam ca, ta đã rất mãn nguyện."
"Là ta có lỗi với đệ... Là ta không bảo vệ được đệ, để đệ bị bọn họ khi dễ, chân Tam ca kỳ thật đã sớm khôi phục,...... Khụ khụ... Chỉ là muốn lừa đệ thôi, còn có... Lúc trước ở Vân Hồ Sơn... Ám sát Độc Cô Ly cũng có phần của Tam ca, A Vân, đệ tha thứ cho ca ca, được không?"
Lý Thanh Vân làm sao có lý do không tha thứ cho Lý Hoằng đây? Dù hắn có tự tay giết hết Hoàng tử này đến Hoàng tử khác, từ đầu đến cuối hắn vẫn là lưu lại đường sống cho Tam Vương. nếu hắn thật sự nhẫn tâm, nếu thật sự mất hết nhân tính, hôm nay làm sao có thể để Lý Túc và Lý Huyền có cơ hội ra tay? Lý Hoằng cho dù đã làm chuyện khiến Lý Thanh Vân phản cảm, nhưng kết quả, hắn đã đứng trước mặt mình ngăn cản tất cả mọi người,
nghĩa vô phản cố*
dùng tính mạng của mình bảo vệ hắn.
*làm việc nghĩa chẳng từ nan
Lý Thanh Vân nước mắt giàn giụa gật gật đầu, cổ họng khàn khàn, đã hoàn toàn không phát ra được thanh âm.
"Thật tốt. A Vân, khụ khụ... Tam ca chỉ có thể kiếp sau... Cho A Vân ăn điểm tâm ngọt do Tam ca tự tay làm." Lý Hoằng cười khẽ nói.
"Không muốn... A Vân muốn ăn ngay bây giờ! Bây giờ chúng ta liền ăn, có được không? Tam ca không được chết!" Lý Thanh Vân cả người run rẩy.
Cảnh tượng này tương tự như hình ảnh Đoàn Quý phi qua đời, tương tự đến mức khiến Lý Thanh Vân nghẹt thở.
"A Vân, nhớ kỹ. Khụ... Núi xanh còn đó, không lo không có củi đốt." Lý Hoằng đã sắp chết, mí mắt rũ xuống, "Hôm nay bại, ngày mai đòi lại,... Bên ngoài Ung Quốc hoàng đô... Khụ khụ, còn có thể sử dụng quân đội vì đệ... Nhất định phải sống, chỉ có sống, mới có thể có hy vọng."
"Đừng... Đừng tin bất cứ ai nữa, người đệ có thể tin... Chỉ có một mình đệ."
"Nhất định phải nhổ cỏ tận góc, chấm dứt hậu hoạn."
"A Vân, không tiếc bất cứ thủ đoạn nào cũng phải sống sót. Nhớ kỹ..."
Lý Hoằng dùng hết tia khí lực cuối cùng, nói xong một tiếng thật dài này.
Hắn biết mình sắp chết, sẽ không thể nhìn Lý Thanh Vân lớn lên rồi thành hôn. Hắn trìu mến nhìn qua Lý Thanh Vân, hai tròng mắt dần dần mất đi ánh sáng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lý Hoằng chết rồi. Chết trong vòng tay Lý Thanh Vân.
"Đừng mà--"
Tiếng la hét tuyệt vọng vang vọng khắp hoàng cung Ung Quốc.
Bạch Cảnh Sách không dám tin nhìn một màn này.
Lý Hoằng làm sao có thể chết vì Lý Thanh Vân?
Lý Huyền từ trên cao nhìn xuống Lý Thanh Vân, cười lạnh nói: "Lý Hoằng chết rồi, ngươi thương tâm như vậy sao? Những gì hắn đã làm năm đó không cao quý hơn chúng ta là bao."
Lý Thanh Vân ôm chặt thi thể Lý Hoằng, cả người cứng ngắc, hắn nhớ tới hình ảnh mẫu phi chết, cũng tương tự như bây giờ. Hắn sẽ không bao giờ ăn được điểm tâm do Tam ca tự mình làm nữa, không còn ca ca thật lòng đối đãi với hắn nữa... Hắn nhớ kỹ những gì Lý Hoằng nói trước khi chết. Hắn phải sống, chỉ có sống, mới có thể có hy vọng làm lại từ đầu.
"Ngươi sẽ giết ta sao?" Lý Thanh Vân nâng đôi mắt đẫm lệ lên, trong mắt có cầu xin, vì khơi dậy tình thân của Lý Huyền đối với hắn, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt như vậy cầu Lý Huyền đừng giết hắn. Tựa như năm đó, cầu xin Lý Huyền, đừng đánh hắn.
Lý Huyền nhìn thấy ánh mắt này trong lòng không nỡ. Hắn cười lạnh nói: "Lục ca làm sao có thể giết ngươi? Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi! Ta muốn tra tấn ngươi từng chút từng chút một, để cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!! Chỉ bằng cách này, ta mới có thể hạnh phúc! Mới có được hạnh phúc!!-- Người đâu, nhốt Lý Thanh Vân vào trong đại lao!"
Bạch Cảnh Sách và Phong Lan Tướng quân chết lặng nhìn Lý Thanh Vân bị người ta mang đi.
Vẻn vẹn một ngày.
Lý Túc chết, Lý Hoằng chết, Lý Thanh Vân bị nhốt vào đại lao, Lý Huyền trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Trong một đêm, Ung Quốc đổi chủ.
Tất cả cung nữ thị vệ quân đội Ung Quốc, đồng loạt quỳ một mảng lớn, thanh âm cao vọt, đồng thanh hô to: "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Bạch Cảnh Sách và Phong Lan đi theo phía sau mọi người quỳ lạy tân đế của Ung Quốc.
Việc này truyền khắp Cửu Châu thiên hạ. Dân chúng tranh nhau hô hào, vui mừng nhảy nhót. Bọn họ vui vẻ nói ra tin tức tốt lành này, Lý Thanh Vân bại trận, Ung Quốc đổi một vị Hoàng đế mới. Dân chúng đồng thanh hô to cũng có, im lặng không lên tiếng cũng có.
Những đứa trẻ vui vẻ hát bài đồng dao với nhau.
Tam Vương chi loạn, cuối cùng lấy chiến thắng của Lý Huyền chấm dứt.
Bạch Cảnh Sách cả người đầy máu, ngơ ngơ ngác ngác cưỡi ngựa xuất cung. Hắn không ngừng vó ngựa đến phủ đệ, vội vàng tiến vào, khi nhìn thấy Thiên Mặc, Thiên Mặc kinh ngạc nhìn hắn. Bạch Cảnh Sách vội vàng hỏi: "Chủ tử của ngươi đâu?"
"Chủ tử đang ở hoa viên chơi cờ." Thiên Mặc sững sờ.
Bạch Cảnh Sách nghe vậy lập tức vội vàng chạy đi hoa viên, hắn nhìn thấy Độc Cô Ly mặc trường bào trắng nguyệt, tiên tư xuất trần tuyệt thế. Hắn huyết khí đầy người, đi qua thở hổn hển nói: "A Ly, ngươi có biết trong cung hiện tại thế nào không?"
Độc Cô Ly đang chơi cờ, ván cờ của y rắc rối phức tạp, tối nghĩa khó hiểu.
Y nhẹ nhàng nói: "Ta biết."
"Lý Huyền trở thành tân hoàng Ung Quốc!"
"Ta biết."
"Lý Thanh Vân bị nhốt vào ngục!"
"Ta biết."
"Ngươi biết cái gì?" Đại não Bạch Cảnh Sách trống rỗng, "Vậy ngươi có biết Lý Hoằng đã chết không?"
"Thắng làm vua thua làm giặc, rất bình thường." Độc Cô Ly nói, "Bất luận thương vong nào cũng khó tránh khỏi, hắn mặc dù là quân vương Ung Quốc ta nhận định, nhưng nếu chuyện đã đến nước này, thì lập một tân quân khác, Lý Huyền là người tự phụ, không có hiếu chiến như Lý Thanh Vân, dễ khống chế."
Bạch Cảnh Sách tức giận làm rối loạn ván cờ của Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly ngước mắt lên, "Ngươi phát điên cái gì?"
Bạch Cảnh Sách nghiến răng nghiến lợi nói: "Lý Hoằng là vì cứu Lý Thanh Vân mà chết!"
"Vậy thì sao?"
Vậy thì sao...
Bạch Cảnh Sách nhìn đôi mắt vô tình tuyệt tâm của Độc Cô Ly từ đầu đến cuối. Triệt để bình tĩnh lại.
Hắn quay đầu đi: "A Ly, ngươi sẽ không hối hận chứ?"
"Tự nhiên sẽ không." Độc Cô Ly bắt đầu sửa sang lại ván cờ bị Bạch Cảnh Sách làm rối loạn.
"Chỉ mong ngươi sẽ không." Ánh mắt Bạch Cảnh Sách quái dị, trong lòng thầm tính toán, "Nếu Ung Quốc đã đổi chủ, như vậy sau này ta sẽ không bao giờ tham dự vào thế cục trong triều nữa, cục diện rối rắm này của Ung Quốc, ngươi tự mình thu thập đi. Ta... Ta muốn trở về Bạch gia."
Bạch Cảnh Sách không muốn để Cho Độc Cô Ly biết chuyện của Cửu Nhi. Hắn muốn sớm hơn tất cả mọi người một bước, dẫn Lý Thanh Vân rời khỏi nơi thị phi này.
"Bạch Cảnh Sách." Ánh mắt Độc Cô Ly nhạy bén, "Ngươi sau khi trở về, ánh mắt né tránh, ngươi có chuyện gì gạt ta sao?"
"Không có chuyện gì." Bạch Cảnh Sách một mực phủ nhận, lau mồ hôi trên mặt, nghiêm túc nói: "Chúc mừng ngươi, A Ly. Giang sơn Ung Quốc đổi chủ, tân hoàng đăng cơ, Lý Huyền-- À không, bệ hạ rất là cảm niệm công lao của ngươi, đã phong ngươi làm Quân sư, chưởng quản giám sát quân vụ. Đây chính là vinh quang."
Quân sư, chưởng quản giám sát quân vụ. Đây là chức quan nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ.
Độc Cô Ly nhẹ nhàng nhíu mày. Y cũng không thích quan trường, mấy thứ này là để trói buộc.
Chỉ chốc lát sau, thánh chỉ của Lý Huyền đã tới.
Độc Cô Ly cùng Bạch Cảnh Sách đứng tiếp chỉ, thái giám kia cũng không nói gì, từng lời từng lời đọc xong thánh chỉ. Sau đó đặc biệt mời Độc Cô Ly vào cung, cùng đương kim bệ hạ nói chuyện.
Hai chữ "bệ hạ", Độc Cô Ly nghe vào trong tai, còn có chút hoảng hốt. Thiếu chút nữa cho rằng một tiếng "bệ hạ" này hô chính là Lý Thanh Vân.
Trong thiên lao u ám, vừa tối vừa bẩn vừa loạn, mặt đất phủ kín cỏ, trên vách tường là những vệt máu dơ bẩn, trần nhà càng không ngừng có nước bùn chảy xuống, còn có mạng nhện, vô số nhện chiếm cứ trên không, trong không khí tràn ngập một mùi thi thể khiến người ta buồn nôn. Nơi này là thiên lao, giam giữ người sắp chết. Bên cạnh còn có rất nhiều hình cụ, cùng Thập tự giá, thời điểm dùng hình, có thể khiến tội phạm bị tra tấn đau đến không muốn sống.
"Mau vào đi!" Thanh âm này khinh miệt lại khinh thường.
Lý Thanh Vân bị ngục tốt không chút khách khí đẩy vào trong ngục, sau đó khóa lại phòng giam.
Y phục trên người Lý Thanh Vân vẫn là long bào màu đỏ thẫm mặc lúc tảo triều. Vốn nên là xiêm y tôn quý nhất trên đời này, thời khắc này lại dính đầy máu, trên xiêm y còn có mùi máu tươi khó ngửi. Mắt phượng Lý Thanh Vân có vài phần tức giận, giận dữ trừng mắt nhìn tên ngục tốt kia.
Người nọ hướng về Lý Thanh Vân phun một ngụm nước bọt, khinh miệt nói: "Lý Thanh Vân. Ngài nghĩ rằng ngài vẫn là một bệ hạ cao cao tại thượng sao? Còn dám dùng ánh mắt như vậy nhìn lão tử?! Ta phi!! Ngươi bây giờ là một tù nhân bất cứ lúc nào có thể phơi thây nơi hoang dã! Tân hoàng đăng cơ, hắn nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!-- Mẹ nó còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn lão tử? Lão tử nói cho ngươi biết, chọc giận lão tử sẽ không có trái cây ngon cho ngươi ăn đâu!"
Không lâu sau, tiếng nói người kia lại truyền đến: "Cho ngài ăn trưa! Ăn đi!"
Một cái chén bể đựng cháo loãng và rau xanh được ném vào, trong cháo còn có bùn bẩn màu đen, nhìn thấy liền mất khẩu vị.
Lý Thanh Vân sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Chỉ cho hắn ta ăn thứ này? Cháo này hắn chết cũng không đụng vào. Lý Thanh Vân chậm rãi ngồi trên giường trải chiếu rơm, chiếu rơm vô cùng thô ráp, hoàn cảnh vừa kém vừa loạn, xung quanh còn có gián và chuột chạy trốn. Dơ bẩn vô cùng.
Hắn vừa ngồi lên liền cảm giác cả người ngứa ngáy, khắp người tựa như bị kiến gặm cắn, trên tay cũng không biết đụng vào cái gì... Hắn vốn là ngậm thìa vàng lớn lên, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, đã quen với chăn gấm thượng hảo, ăn quen sơn hào hải vị, hiện giờ đối mặt với hoàn cảnh như vậy, làm cho làn da mềm mại của hắn cực kỳ không thích ứng, vừa ngứa vừa đỏ.
Lý Thanh Vân lại nhìn qua một góc giường rơm này. Một đàn kiến bò qua bò lại, vẫn đang ăn cục máu đông mà một người nam nhân để lại. Vừa nhìn thấy da đầu liền tê dại, vừa rồi hắn đã ngồi ở chỗ này...
Hắn cả kinh đứng dậy lui về phía sau một bước, thở hổn hển, nắm lấy da thịt vừa ngứa vừa đỏ. Chậm rãi tựa vào trong góc, tự hỏi thế cục hiện giờ, hắn nên chạy thoát như thế nào?
Kết cục như vậy, chính là kết cục trong cốt truyện thoại bản mà Lý Thanh Vân biết được sau khi thức tỉnh ý thức.
Hắn sẽ chết trong lao ngục chứ?
Không, hắn sẽ không, hắn phải sống.
Đang suy nghĩ, tầm mắt Lý Thanh Vân đột nhiên bị một vật thể không xác định màu đen che khuất. Hắn nhìn kỹ, đúng là một con nhện màu xám khổng lồ dệt lưới trước mắt hắn.
Trên mặt Lý Thanh Vân hoàn toàn không còn huyết sắc, hắn lại trong nháy mắt chạy đến một góc khác trốn, chỗ nào cũng không thể dung thân, truyền đến mùi thối rữa khiến hắn nôn khan không ngừng.
Nơi này thực sự bẩn thỉu, bẩn thỉu, rất bẩn thỉu...
Sự hỗn độn của chiến trường hoàng cung Ung Quốc đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Độc Cô Ly do thái giám dẫn tiến, nhập cung. Thái giám lấy lòng dẫn theo Độc Cô Ly, Độc Cô Ly vô cùng quen thuộc với từng mái ngói từng viên gạch của hoàng cung Ung Quốc, nhìn thấy nơi này, có thể hoảng hốt trông thấy hình ảnh lúc trước y cõng Lý Thanh Vân say rượu hồi cung. Đang thất thần, liền nghe thái giám cười nói: "Độc Cô công tử, đã đến Long Tiên Cung."
Lý Huyền đang thử long bào, cao hứng đứng trước gương nhìn bộ dáng mình mặc long bào. Hắn thấy Độc Cô Ly đến, ánh mắt sáng ngời, nhiệt tình tiến lên lấy lòng: "Tiên sinh đến rồi? Tiên sinh mau nhìn xem, thánh chỉ đăng cơ này còn cần phải vạch ra? Có cần phải thay đổi không? Hả?"
Độc Cô Ly lẳng lặng nhìn hắn.
Lý Huyền nụ cười tản đi, giải tán tất cả mọi người.
Độc Cô Ly nói: "Lục Vương gia tạo ra một cái Ngọc tỷ trống rỗng, không sợ bị phát hiện sao?"
Khóe miệng Lý Huyền cứng đờ, sau đó vừa thăm dò vừa lấy lòng cười: "Cho nên... Khi nào ngươi mới đưa Ngọc tỷ thật cho ta?"
Ánh mắt Độc Cô Ly xa cách: "Cho ngươi Ngọc tỷ rồi, Lục Vương gia có phải muốn giết ta hay không?"
"Làm sao có thể?" Lý Huyền cười làm lành nói, "Hiện giờ trẫm trở thành tân hoàng Ung Quốc, đương nhiên phụng ngài làm thượng khách."
Hắn có ý định riêng nói: "Tuyệt đối sẽ không giống như một số người, bắt ngài đến hậu cung, chôn vùi năng lực chính trị của tiên sinh vô ích. Đúng không?"
Độc Cô Ly thản nhiên nói: "Nếu Lục Vương gia thích dùng Ngọc tỷ giả lừa gạt Thiên Sách quân, vậy trước tiên tạm thời lừa gạt đi, ta cần nhìn thấy năng lực quản lý Ung Quốc của Lục Vương gia. Nếu ngươi có thể trong thời gian ngắn làm cho ta tin phục, vị trí này liền tiếp tục ngồi, nếu không thể, ta có thể kéo Lý Thanh Vân xuống, cũng có thể kéo ngươi xuống."
Nét cười trên mặt Lý Huyền hơi cứng đờ, cả người phát run, lại không thể thật sự tức giận với Độc Cô Ly. Trong lòng hắn đã tính toán làm thế nào giết Độc Cô Ly, sau đó đoạt Ngọc tỷ.
"Nếu Lục Vương gia giết ta, đời này cũng đừng nghĩ đến huyết ngọc Ly Long Ngọc tỷ chân chính."
"Một món đồ giả mà thôi, hy vọng Lục Vương gia ngồi ở vị trí này vui vẻ, xin cứ tự nhiên đi." Độc Cô Ly vừa dứt lời, liền chậm rãi rời đi.
"Đáng hận!" Lý Huyền nghiến răng nghiến lợi vỗ bàn.
Hoàng cung Ung Quốc vàng son lộng lẫy, đi trên bậc thang thật dài, Độc Cô Ly mặc một bộ xiêm y màu trắng trăng, tựa như thần chỉ.
Lão cung nữ lão thái giám chung quanh nhìn thấy y ánh mắt đều rất quái dị. Họ không dám nói nhiều, chỉ có thể làm việc trong im lặng.
Tiểu Thắng Tử khóc lóc lo lắng chạy tới, quỳ thẳng trước người Độc Cô Ly, "Độc Cô công tử!! Lục Công công hiện giờ bị nhốt trong Hình Ty Cung. Ông ấy có chuyện rất quan trọng muốn gặp Độc Cô công tử! Xin người nhất định phải đi gặp Lục Công công!"
"Không rảnh." Độc Cô Ly thần sắc nhàn nhạt, có chút chán ghét. Y làm bộ muốn vượt qua Tiểu Thắng Tử rời đi.
Tiểu Thắng Tử sốt ruột nói: "Lục Công công bảo ta mang theo một câu! Ông ấy nói, ông ấy nói, ông ấy biết nơi ở của Cửu Nhi!"
Độc Cô Ly nghe hai chữ "Cửu Nhi", trái tim đột nhiên ngừng nửa nhịp. Y hơi giật mình, bước chân trong nháy mắt ngừng lại.
Y quay đầu, nhìn thẳng Tiểu Thắng Tử, con ngươi xưa nay trong trẻo lạnh lùng lặng lẽ sáng lên, "Thật chứ?"
- ---------------%-----------------
Editor:
Vậy là một người thật tâm đối đãi với con t đã đi rồi.༎ຶ‿༎ຶ
Mn đoán xem với tình hình này thì A Ly sẽ truy thê bao nhiêu chương đây.
Chương này t khí thế hừng hực quá edit một mạch hơn 7000 chữ luôn... Muốn liệt •́ ‿,•̀.