Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 53: Cửu Nhi ở đâu




Editor: camanlwoibieng

----------------%-----------------

Dứt lời, Bạch Cảnh Sách chế nhạo nhìn qua Lý Thanh Vân, trong mắt còn có chút chờ mong.

Tuy nhiên, cuối cùng hắn đã thất vọng.

Lý Thanh Vân môi đỏ khẽ mở ra: "Bạch gia ở trong phủ đệ Đường Nguyệt Hoa thành Vân Châu, bên cạnh Vân Châu thành có một đội ngũ Thiên Sách quân của cô. Chỉ cần cô ra lệnh một tiếng, Bạch gia lập tức bị diệt môn, nam nữ già trẻ, một người không tha."

Bạch Cảnh Sách nắm chặt cửa phòng giam, đỏ mắt nhìn hắn: "Ngươi dám! Bạch gia ở Cửu Châu uy vọng cao thượng, nếu gươi thật sự diệt toàn bộ Bạch gia, giang hồ danh môn thế gia khắp Cửu Châu sẽ khởi nghĩa tạo phản!"

"Ngươi cảm thấy cô quan tâm chuyện này sao?" Lý Thanh Vân thấy Bạch Cảnh Sách sợ hãi. Hàng mày cong cong cười rộ lên, lại vô cớ khiến người khác sinh lòng sợ hãi, "Cô chỉ là muốn lấy lại đồ vật thuộc về cô mà thôi, có gì sai?"

Bạch Cảnh Sách tức giận đến đầu ngón tay đều phát run.

Hắn đã gặp được một mặt khác của Cửu Nhi.

Đúng. Người này chính là đế vương tàn bạo ngu ngốc nhất Ung Quốc, hắn làm sao quản cái gì đúng sai, chỉ muốn làm theo ý mình, duy ngã độc tôn.

Người trước mắt từ đầu đến cuối đều không phải là thiếu niên câm trong Đoàn gia thôn.

Bạch Cảnh Sách không hiểu sao lại cảm thấy một thân long bào màu đỏ thẫm của Lý Thanh Vân chướng mắt vô cùng.

Hắn bình tĩnh lại, chậm rãi mở miệng: "Ta biết Ngọc tỷ ở đâu, ta nói cho ngươi. Nhưng ngươi không được động thủ với người Bạch gia."

Lý Thanh Vân hài lòng với câu trả lời này: "Ngươi yên tâm, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cô cũng không muốn động thủ với người Bạch gia, dù sao Bạch gia là thương nhân có thể cung cấp binh khí lớn nhất cho quân đội của cô."

Bạch Cảnh Sách ngẩng đầu, nhìn thẳng Lý Thanh Vân: "Bãi săn Vân Hồ Sơn có một người là Phong Tướng quân - Phong Lan, lúc ngươi cùng Độc Cô Ly lưu lạc ở Đoàn gia thôn, Phong Tướng quân kia giữ Ngọc tỷ, còn về phần Phong Tướng quân lấy Ngọc tỷ làm cái gì, ta cũng không rõ." Hắn không thể bán đứng Độc Cô Ly, vì thế nói dối cũng không hề chớp mắt.

"Phong tướng quân, Phong Lan?" Lý Thanh Vân lẩm bẩm.

Bạch Cảnh Sách thấy hắn tựa hồ tin tưởng, thở phào nhẹ nhõm. Vô luận thế nào, hắn cũng không thể bán đứng Độc Cô Ly, vả lại cho dù là nguyên tắc hay quy củ, Bạch Cảnh Sách cũng càng thêm hy vọng Độc Cô Ly nhanh chóng hành động một chút, có thể sớm ngày kéo Lý Thanh Vân từ trên mây xuống, không thể tiếp tục dựa vào quyền thế, xem hắn còn ngạo nghễ nổi hay không?

"Ngươi đừng lừa gạt cô." Lý Thanh Vân căn bản không thể hoàn toàn tín nhiệm Bạch Cảnh Sách. Nhưng có một phương hướng đại khái luôn tốt, đời này hắn hận người khác lừa gạt hắn nhất, "Nếu để cô phát hiện ngươi dám lừa cô, thì ngươi chết chắc."

Bạch Cảnh Sách đùa giỡn đáp: "Bệ hạ yên tâm. Bạch mỗ còn muốn giữ lại cái mạng này để lên giường cùng bệ hạ, nhấm nháp tận hưởng tư vị bệ hạ đây? Sẽ không dễ dàng chết vậy đâu."

"Bạch Cảnh Sách, ngươi tốt nhất nên thu lại tâm tư đi."

Dứt lời, hắn chậm rãi nâng cằm lên, khinh thường liếc nhìn Bạch Cảnh Sách.

"Bằng ngươi, muốn tướng mạo không có tướng mạo, muốn tính cách không có tính cách, muốn tài hoa không có tài hoa. Ngươi cũng xứng lọt vào mắt cô?" Lý Thanh Vân vô tình mỉa mai.

"Lý, Thanh, Vân!" Lửa giận trong mắt Bạch Cảnh Sách lan rộng Hai mắt đỏ tươi, dường như đã bị chọc tức. Nghiến răng nghiếng lợi nói "Bạch mỗ hôm nay xem như thấy được sự ngạo cốt của bệ hạ! Nhưng hãy cẩn thận! Cẩn thận quá mức kiêu ngạo, một khi rơi vào vũng bùn sẽ không chuyển mình được!"

"Sẽ không có ngày đó." Lý Thanh Vân chế giễu ngược lại, "Cô nhất định sẽ sống lâu hơn ngươi, đứng cao, nhìn xa. Mà ngươi, chỉ xứng quỳ dưới chân cô cúi đầu xưng thần!"

Đầu ngón tay Bạch Cảnh Sách trắng bệch. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, người tương lai hắn sẽ thích lại ngạo khí tự phụ như thế.

Hắn nhớ tới Độc Cô Ly, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Cho nên ngươi yêu thích vẻ đẹp của Độc Cô Ly, tìm mọi cách lấy lòng hắn, đối đãi với hắn thực tình. Độc Cô Ly lại chẳng thèm ngó ngàng tới ngươi! Ngươi cũng rất buồn cười."

"Đó đã là chuyện của quá khứ." Lý Thanh Vân trong lòng khó chịu, bên ngoài vẫn cứng miệng, "Độc Cô Ly đã xuất cung. Cô và hắn không còn liên quan gì nữa!"

"Thật không?" Bạch Cảnh Sách cười cười, trong mắt ẩn giấu ý nghĩ gì đó không ai biết, "Chỉ mong là như thế."

Lý Thanh Vân từ trong lao đi ra, sắc trời đã dần dần sáng lên.

----------------%-----------------

Thần Vân năm thứ 11.

Bình minh tháng Tư trong như bụng cá, toàn bộ đại địa vạn vật hồi sinh, sắc xuân tươi sáng, tiếng chim chóc tụ tập trên cành cây líu ríu huyên náo đến khung cảnh yên bình.

Suốt cả đêm qua, Lý Thanh Vân đều không ngủ.

Sau khi hồi cung, Lý Thanh Vân liền sai Lục Công công phái người đi điều tra Phong Lan Tướng quân.

Quỳnh Lâm Uyển còn lưu lại mùi máu tươi nhàn nhạt.

Tất cả thần tử vương công quý tộc sống sót từ buổi yến tiệc Tết Hàn Thực đều nơm nớp lo sợ, lúc hồi phủ chân đều run rẩy.

Trời tờ mờ sáng, mưa nhỏ tí tách--

Một bộ nam tử mặc y phục màu lam nhạt đứng ở trong ngõ nhỏ, năm ngón tay thon dài nắm lấy chuôi ô, xương cốt rõ ràng, là một bàn tay thoạt nhìn cực kỳ có lực. Ô có hình hoa Mai, những cánh hoa Mai đỏ rải rác trên nền ô màu trắng, làm nổi bật da thịt ngọc cốt vô song của người dưới ô, dung mạo tuyệt thế phong hoa.

Y đang chờ ai đó.

Độc Cô Ly mặt mày thanh lãnh, hai mắt khẽ nhắm, tựa như sớm đã tính toán xong hết thảy.

Thời cơ đã đến.

Trên tường, một nam tử mặc hoa y nhưng cả người bẩn thỉu ra sức chạy tới, hắn ngã nhào trên mặt đất, trên người hắn té ra máu, lại hồn nhiên không cảm thấy đau đớn, lảo đảo đứng dậy, lúc giương mắt, hàng lông mày xơ xác: "Độc Cô Ly."

Độc Cô Ly cầm ô quay đầu lại, gió lạnh thanh tịch thổi qua mái tóc đen nhánh như sa của y. Một mùi hoa Mai nhàn nhạt tản ra.

Áo y không nhiễm bụi, tựa như thần chỉ.

Lý Huyền cởi bỏ bộ dáng điên dại ngốc nghếch trong phủ đệ. Hiện tại mới là diện mạo vốn có của hắn, híp mắt cười lạnh, trong mắt có kinh diễm, dù sao không ai nhìn thấy nam nhân thiên tư tuyết sắc như thế mà không động tâm.

Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, hắn nhớ tới thân phận người này, trong nháy mắt bỏ đi ý niệm trong đầu.

"Là ngươi. Khiến Lý Túc nghe lời Bạch Cảnh Sách, lại thiết kế bẫy để Bạch Cảnh Sách vội vàng nhét những bản vẽ kia vào người ta, ngươi cũng đã sớm biết ta giả ngu."

Hàn phong thổi qua mái tóc rối bời của Lục Vương gia Lý Huyền, cùng với những vết thương tràn đầy máu, hắn nhìn nam nhân trong vắt như sương tuyết trước mắt, hỏi ra đáp án hắn muốn biết nhất.

"Theo thư của Tinh Thần Lâu, ngươi chính là người mà Tinh Thần Lâu phái ra giúp ta lên ngôi vị Hoàng đế? Ta thực sự có thể tin tưởng ngươi?" Lý Huyền nói ra nghi vấn của mình, "Đất nước của ngươi đã bị Lý Thanh Vân diệt, ngươi có bản lĩnh gì khiến bổn vương tin tưởng?"

Độc Cô Ly cầm ô, mặt mày thanh tú: "Năm xưa Ung Quốc từng phái sứ thần đến thăm hỏi Tuyết Quốc. Phòng sứ thần bị phóng hỏa, là ta làm. Lợi dụng một vị Tướng quân, dẫn xuất hai nước chinh chiến, cũng là thủ bút của ta."

Lý Huyền suy nghĩ rõ ràng lai lịch của việc này, sắc mặt khó coi: "Tuyết Quốc là quốc gia của ngươi thân nhân của ngươi, ngươi lại nhẫn tâm thiết kế bẫy rập nhằm tiêu diệt quốc gia của mình như vậy, bổn vương ngược lại càng xem thường ngươi!"

Hàn phong đìu hiu, cô ảnh yên lặng.

Chỉ nghe thấy giọng nói trong vắng và vô tâm tuyệt tình: "Những thứ sai lầm, không nên tồn tại."

Lý Huyền cười lạnh nói: "Nghe nói tác phong làm việc của Tinh Thần Lâu chỉ xem trọng đại cục, thiết diện vô tư, không hỏi nhân tình. Bây giờ ngược lại tận mắt chứng kiến-- Có điều, ngươi mang theo thẻ bạc* gì trong người?"*chắc thẻ bạc ở đây là lợi thế ý

Chỉ thấy Độc Cô Ly vươn bàn tay thon dài ra, ở ngón giữa có một sợi chỉ đỏ quấn quanh, khi mở tay ra, một huyết ngọc Ly Long Ngọc tỷ màu đỏ thẫm rơi xuống.

Lý Huyền hô hấp trì trệ, không chớp mắt nhìn chằm chằm Ngọc tỷ, "Ngọc tỷ này chính là huyết ngọc Long Ly Ngọc tỷ của Ung Quốc, chỉ có một người có được, độc nhất vô nhị. Lý Thanh Vân luôn đeo bên người không bao giờ tháo xuống, ngươi thế nhưng có thể lấy được."

Hắn ma xui quỷ khiến vươn tay, dường như muốn cướp.

Độc Cô Ly đã thu hồi nó về tay, nhìn Lý Huyền bị quyền lợi của Ngọc tỷ hấp dẫn mê hoặc, lạnh nhạt nói: "Chỉ cần ngươi có thể đánh bại Lý Thanh Vân, Lý Túc, Lý Hoằng, Ngọc tỷ truyền quốc này, chính là của ngươi."

"Trong giáo đường hoàng đô ở phương Tây, một vị Phương đại nhân, có thể cung cấp để ngươi sai sử."

Độc Cô Ly ném một miếng Bạch ngọc Tinh phù cho hắn.

"Đây là tín vật."

"Bảy ngày. Ta chỉ cho ngươi bảy ngày."

Dứt lời, Độc Cô Ly đã cầm ô chậm rãi rời đi.

Trong con hẻm nhỏ hẻo lánh u ám, chỉ còn lại hương hoa Mai nhàn nhạt thanh thản.

Trong mắt Lý Huyền chợt xuất hiện dã tâm cùng cuồng nhiệt, trong miệng lẩm bẩm: "Tiểu Cửu Nhi, ngươi ngồi ở đế vị cao cao tại thượng lâu như vậy, cũng nên thoái vị nhường cho hoàng huynh đi."

...

Lúc Độc Cô Ly trở về, thu hồi ô, Thiên Mặc tới giúp chủ tử thu ô, nói: "Chủ tử. Ta tìm hồi lâu, cũng chỉ tìm được một thiếu niên, rất giống với Cửu Nhi trong miêu tả của chủ tử cùng Bạch công tử."

Cửu Nhi.

Tay Độc Cô Ly hơi khựng lại, không nói lời dư thừa, con ngươi xưa nay trong trẻo lạnh lùng có chút động. Y không nói hai lời, sải bước đi về phía chính điện.

Cửu Nhi.

Thiên Mặc chạy theo, lau mặt, sốt ruột nói: "Chủ tử, Cửu Nhi kia rốt cuộc là thần thánh phương nào."

Độc Cô Ly không trả lời, chỉ quay đầu, lạnh lùng ra lệnh: "Ngoài cửa canh giữ."

"Vâng." Thiên Mặc đè nén nghi hoặc trong lòng, đứng ở bên ngoài.

Khi Độc Cô Ly đẩy cửa ra, trái tim xưa nay yên lặng lạnh như băng đột nhiên nhảy lên, tựa như băng tuyết tan rã, bên trong chảy xuôi, là huyết dịch màu đỏ tươi có nhiệt độ.

Người bên ngoài tất nhiên là nhìn không ra. Y nhớ Cửu Nhi bao nhiêu, chỉ có trong lòng y rõ.

Tương tư thành bệnh, chỉ cầu mình ngươi.

Cánh cửa từ từ mở ra.

Một thiếu niên đứng ở giữa chính điện, đang hiếu kì đánh giá gian phòng thoạt nhìn mộc hoa vô thực này, phủ đệ này thoạt nhìn vô cùng đơn giản, có lẽ chủ nhân của nó là người tính tình thuần khiết yêu thích thanh tịnh.

Thiếu niên mặc một bộ đồ vải, lại che giấu không được thân hình gầy gò nhưng không hiểu sao lại có ý vị, tóc đen như thác nước rối tung sau lưng, tuy rằng ăn mặc mộc mạc, nhưng khí chất lại có vài phần khí tức câu lan(?).(?)tra gg nó bảo kĩ viện

Thiếu niên nghe thấy phía sau lưng vang lên tiếng mở cửa, không khỏi có chút khẩn trương, sợ mình bị lộ.

"Cửu Nhi?"

Thiếu niên nghe thấy nam nhân phía sau gọi như vậy, giọng nói trong trẻo yên lặng, lại không hiểu sao có thêm vài phần cảm xúc nhớ nhung, làm người nghe xúc đông. Chóp mũi truyền đến hương thơm trong trẻo của hoa Mai nhàn nhạt, khiến người ta không hiểu sao lại an tâm.

Thiếu niên nhớ kỹ lời lão đại gia chưởng sự kia nói, Cửu Nhi vốn bị câm, về sau đã khỏi rồi. Cửu Nhi rất tốt bụng; Cửu Nhi sinh ra rất đẹp; Cửu Nhi và Độc Cô Ly cùng chung hoạn nạn. Là Cửu Nhi chịu mệt nhọc chiếu cố Độc Cô Ly khi y mù hai mắt.

Thiếu niên sợ mình diễn không tốt, vẫn không quay đầu lại.

"Cửu Nhi."

Độc Cô Ly cũng chưa từng tiến thêm một bước nữa, chỉ nhìn bóng lưng kia, giọng nói rất nhẹ, rất nhạt.

Nhưng không hiểu sao lại có thể làm cho người ta rơi lệ, có thể nghe được ý tương tư trong lời nói của y.

Thiếu niên tại một khắc kia dường như hy vọng mình thật sự chính là Cửu Nhi, có thể được một người vô tâm tuyệt tình xem mình là duy nhất thực tâm đối đãi.

Hắn từ từ quay đầu lại.

Ngay cả khi đã sớm nghe nói vị chủ này xinh đẹp cỡ nào, nhưng mà trong nháy mắt nhìn thấy, vẫn kinh diễm đến nói không nên lời.

Nhưng hắn giống như nhìn thấy, ánh sáng trong mắt Độc Cô Ly đã dập tắt.

Ngay cả nụ cười vốn đang giương lên, cũng trong nháy mắt nhìn thấy hắn, mà chậm rãi lặng xuống.

Thiếu niên thấp thỏm bất an nhìn Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly thần sắc nhàn nhạt, dĩ nhiên lướt qua hắn, ngồi vào chủ vị, nâng mắt lên, sắc mặt lạnh lùng: "Ai bảo ngươi đóng giả Cửu Nhi?"

Vẻ mặt thiếu niên trắng bệch, đại khái là không ngờ mình bị bại lộ nhanh như vậy. Hắn nhớ tới vị chưởng sự kia nói, Độc Cô công tử tính tình lạnh lùng, rất hay nghi ngờ vô căn cứ, cũng rất thông minh, cho dù y nhìn ra thì chết không thừa nhận được.

Hắn to gan, tiếp tục diễn: "Ta là Cửu Nhi a, ta..." Trong mắt hắn thâm tình, "Ngươi... Mắt của ngươi tốt lên rồi, thật tốt."

Sắc mặt Độc Cô Ly lạnh băng.

Con ngươi trong trẻo như tuyết của y trong nháy mắt hóa thành băng lạnh, tựa như lưỡi dao thực sự ngưng tụ trên mặt thiếu niên kia, giọng nói tràn đầy sát khí: "Nếu ngươi không nói thật, hôm nay không thể sống sót đi ra khỏi phủ đệ này."

Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, thẳng tắp lui về phía sau. Trong nháy mắt đó, đầu óc trống rỗng, cả người cứng ngắc lạnh như băng, hai chân đều run rẩy. Giọng nói của hắn cũng run rẩy: "Ta... Ta..."

Thiếu niên đại khái là bị ánh mắt Độc Cô Ly dọa sợ.

Hắn khóc và quỳ xuống đất: "Ta không có ý đó! Có một đại lão chưởng sự miệng đầy râu mép tìm đến ta, muốn ta đóng giả thành Cửu Nhi, sau đó sẽ cho ta tiền, ta cũng có thể có một cuộc sống tốt đẹp. Ta xuất thân từ chợ đen, nếu không làm như vậy, ta cũng chỉ có thể không ngừng bị lừa bán. Cầu xin ngươi, tha cho ta một cái mạng đi, ta không phải cố ý đâu!"

Độc Cô Ly đã biết người đứng sau thiếu niên này là ai.

Trưởng lão có thâm niên trong Tinh Thần Lâu.

Y ném một chai ngọc, giọng nói nhàn nhạt: "Đưa cái này cho người đứng đằng sau ngươi, đó là những gì hắn muốn."

Thiếu niên run rẩy cầm lấy bình ngọc, nói chuyện lung tung khóc lóc rời đi.

Thiên Mặc kỳ quái nhìn theo hướng bóng lưng thiếu niên cuống quít rời đi. Lại quay đầu nhìn về phía Độc Cô Ly đang ngồi trên chủ vị xuất thần nhìn về phía trước đến ngẩn người.

Hắn chưa từng thấy qua chủ tử như vậy.

Cơm nước không vào.

Cũng không biết đang suy nghĩ đến ai.

Thiên Mặc nói, "Người nọ không phải Cửu Nhi sao?"

"Không phải." Độc Cô Ly đau đầu xoa xoa đầu.

Thiên Mặc tò mò hỏi: "Chủ tử khi đó hai mắt bị mù, Cửu Nhi lại không thể nói chuyện. Ngài phân biệt bằng cái gì?"

"Không biết." Độc Cô Ly đáp.

"..." Thiên Mặc im lặng.

"Ánh mắt nhiệt tình của hắn, vừa nhìn đã biết là đang diễn kịch. Cửu Nhi chân chính muốn thông qua giả chết để thoát khỏi ta, làm sao có thể thật sự để cho ta tìm được, cho dù để cho ta tìm được, cũng không nên biểu hiện như vậy." Độc Cô Ly thản nhiên nói.

Cảm giác không đúng, trực giác không đúng.

Y lần đầu tiên nhìn thấy mặt thiếu niên kia liền biết, đây không phải là Cửu Nhi của y.

Y đã phái người tìm Cửu Nhi hồi lâu, vẫn không có tin tức gì.

Bên phía Tinh Thần Lâu có người muốn mượn chuyện này sắp đặt người ở bên cạnh y, là một chuyện ngu xuẩn.

"Chủ tử bảo thiếu niên kia đưa bình ngọc cho người sau lưng, đó là vật gì vậy?" Thiên Mặc hỏi.

"Độc hoàn." Độc Cô Ly lông mi trong trẻo lạnh lùng, "Ăn vào liền chết."

Thiên Mặc hít một hơi khí lạnh: "Vậy người sau lưng thật sự sẽ ăn sao?"

"Ăn hay không ăn, đều là cảnh cáo."

Cảnh cáo đám người kia, đừng tiếp tục vọng tưởng mượn Cửu Nhi hướng bên cạnh y trêu người.

Thiên Mặc nói: "Tin rằng qua chuyện này, bọn họ sẽ không dám tùy tiện hành động nữa."

Độc Cô Ly nhẹ nhàng gật đầu.

Y vuốt ve một đôi ngọc bội Dương chi bên hông, nghĩ đến vị chủ nhân được nhận định khác của ngọc bội, trong mắt có tuyết đọng không tan được.

Tìm lâu như vậy cũng không tìm được Cửu Nhi.

Hắn đã đi đâu? Có ăn ngon hay không, có gặp phải nguy hiểm hay không, có bị khi dễ hay không, có gặp được chuyện vui hay không, có hay không... Nghĩ đến y?

Cửu Nhi thật sự muốn rời khỏi y như thế sao?

Cửu Nhi có phải không cần y không?

Khí tức lạnh như băng vô cớ lan tràn ra.

Độc Cô Ly từ nhỏ đến lớn một thân một mình, cho đến ngày hai mắt mù lòa gặp được Cửu Nhi, cùng Cửu Nhi ở chung từng chút từng chút một, Cửu Nhi giống như một chùm ánh sáng, chiếu rọi thế giới hắc ám của y. Có ánh sáng, bóng tối, có Mặt Trời ấm áp và rực rỡ.

Cho đến khi Cửu Nhi biến mất trước mắt y.

Cho dù là hai tròng mắt đã sáng lại. Thì cả thế giới vẫn là một mảnh tối tăm và yên tĩnh, cô đơn đến mức khiến người ta khủng hoảng.

Nếu ngươi không nhìn thấy ánh sáng, ngươi có thể chịu đựng được sự cô đơn.

"Chủ tử, chủ tử, chủ tử?" Thiên Mặc đưa tay lắc lắc trước mắt Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly rốt cục phục hồi tinh thần lại: "Chuyện gì?"

Thiên Mặc có chút lo lắng: "Chủ tử, ngài mấy ngày gần đây luôn liên tục xuất thần, có đôi khi ngay cả ăn cơm cũng không có tâm trạng, giống như là mất đi thứ gì quan trọng vậy. Thỉnh thoảng hồn không thủ xá... Ngài có ổn không?"

"Không sao." Độc Cô Ly cố nén tâm tình nhất thời cô tịch hắc ám đến khiến người ta hít thở không thông. Y chậm rãi đứng dậy, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Sau khi chuyện ở Ung Quốc kết thúc, ta liền rời khỏi Tinh Thần Lâu."

Thiên Mặc chưa từng thấy qua chủ tử như thế, hắn hỏi: "Là vi Cửu nhi?"

"Ừm." Độc Cô Ly lạnh nhạt gật đầu. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một đôi ngọc bội Bạch ngọc Dương chi bên hông, nói: "Hướng Đông Nam Vân Hồ Sơn, nơi đó có một thôn trang tên là Đoàn gia thôn, phái người tới nơi đó lặng lẽ canh giữ."

"... Vâng." Thiên Mặc thở dài.

Ngón tay Độc Cô Ly chậm rãi xoa xoa ngọc bội, thân mật ôn nhu tựa như đối đãi với thê tử của mình.

Y từng nghĩ tới hàng ngàn hàng vạn lý do khiến Cửu Nhi rời khỏi y, cũng từng dùng cái gọi là mưu lược lên trên người Cửu Nhi, lại phát hiện mình đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.

Kết luận cuối cùng là: Cửu Nhi không yêu y.

Độc Cô Ly chưa bao giờ tiếp xúc với tình cảm. Y cũng không rõ đây có phải là biểu hiện khi yêu một người hay không.

Ân sư của y từng nói: "A Ly con bản tính vô tâm vô tình, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, cuộc sống như vậy là nhàm chán. Nếu một ngày nào đó, gặp phải một người có thể làm cho con ăn ngủ không yên, nhất định phải nắm chặt."

Độc Cô Ly không hiểu ái tình, thậm chí còn vì chứng kiến mẫu thân cùng huynh trưởng chết ngay trước mắt, mà cảm thấy việc đoạn tụ chính là loại tà môn ngoại đạo, đối với tình cảm càng là tránh không kịp.

Bây giờ gặp được một chữ tình, tự mình trải nghiệm cảm giác ăn ngủ không yên như ân sư nói.

Thì ra trên đời này thật sự có người có thể làm cho y cơm nước không màng, thất hồn lạc phách.

Sau khi y tìm được Cửu Nhi, nên làm như thế nào mới có thể giữ lại Cửu Nhi đây?

Độc Cô Ly suy nghĩ hồi lâu, chợt nhận được tin tức từ trong cung.

Hôm qua tại Hàn Thực yến, Lý Thanh Vân lại lần nữa huyết tẩy loạn thần tặc tử, giết một đám nghịch đảng có khả năng mưu phản.

Có một tin xấu.

Bạch Cảnh Sách biến mất.

Độc Cô Ly cũng không ngoài ý muốn, bởi vì đây chính là cục diện y bày ra.

Từ lúc Bạch Cảnh Sách ra khỏi phủ đệ đến Vương Phủ, gặp phải người nào hay gặp được loại sự vật sự việc gì, đều nằm trong kế sách. Lý Túc sẽ đem bản vẽ trong cung giao cho Bạch Cảnh Sách, Bạch Cảnh Sách sẽ gặp Lý Hoằng và Lý Huyền, Lý Hoằng nhìn thấy Bạch Cảnh Sách nhất định sẽ mời Bạch Cảnh Sách cùng đi yến tiệc Tết Hàn Thực.

Hết thảy đều đã được tính toán.

Kể cả chuyện Bạch Cảnh Sách vào cung gặp Lý Thanh Vân, Độc Cô Ly cũng đã tính toán xong.

Dựa theo tính cách của Bạch Cảnh Sách, hắn nhất định sẽ giết Lý Thanh Vân.

Nếu Thành-- Lý Thanh Vân chết, Bạch Cảnh Sách cũng trốn không thoát, vì mưu kế này mà hy sinh chết ở hoàng cung Ung Quốc. Nhất cử lưỡng tiện.

Nếu không thành-- Bạch Cảnh Sách cũng có thể mượn lý do Ngọc tỷ để sống sót, sau đó đẩy Ngọc tỷ cho Phong Loan Tướng quân.

Lý Thanh Vân nhất định sẽ phái người âm thầm truy tìm Phong Loan lấy lại Ngọc tỷ, Phong Loan người này luôn đứng trung lập, có được lực lượng quân sự quan trọng nhất Ung Quốc.

Tin tưởng Ngọc tỷ nhất, nếu để cho hắn biết Ngọc tỷ bị mất, nhất định sẽ ngã về phe Tam Vương.

Phong Loan sẽ không để ý tới hai vị Vương gia Lý Huyền và Lý Túc, bởi vì bọn họ đều là hạng người có dã tâm giống Lý Thanh Vân, nếu ngồi lên ngôi vị Hoàng đế so với Lý Thanh Vân còn tàn bạo hơn, thậm chí tâm không có mưu lược, ngay cả thủ giang sơn cũng không có năng lực như Lý Thanh Vân

Cuối cùng Phong Lan nhất định sẽ đem ánh mắt đặt ở trên người Lý Hoằng.

Minh quân lương tướng, nhất định có thể mở ra một cảnh tượng Ung Quốc khác.

Đối với thiên hạ mà nói, đối với Ung Quốc mà nói, đối với đại cục mà nói, đều là cục diện có lợi nhất.

Độc Cô Ly tự nhận mình đã tính toán thấu hết thảy, nhưng thủy chung là tính không hết biến số.

Trong lòng y có bất an, luôn cảm thấy bố cục lần này có vô số biến cố tồn tại.

Bút trong tay Độc Cô Ly rơi xuống, nét bút màu đỏ thẫm nồng đậm thuận theo tay chủ nhân lưu động, từng bức họa theo tâm ý chủ nhân dần hiện ra.

Mỗi khi bố cục, y thích đánh đàn hoặc vẽ tranh để tĩnh tâm.

Y vô cùng nhớ Cửu Nhi, giờ này khắc này trong đầu cũng không ngừng phác họa bộ dáng Cửu Nhi.

Trong bức tranh, ánh Mặt Trời rực rỡ, một thiếu niên áo đỏ cười đến xuân quang minh mị*, tựa như kiêu dương lấp lánh.*cảnh xuân tươi đẹp

Độc Cô Ly nhìn bức tranh hơi giật mình.

Bút rơi trên cuộn tranh, màu đỏ thẫm một lần nữa nhuộm đỏ xiêm y thiếu niên trong tranh.

Diễm sắc tuyệt thế kia, bộ dáng cười đến kiêu dương xán lạn, vậy mà là thuở thiếu niên hăng hái nhất của Lý Thanh Vân.

Độc Cô Ly không rõ vì sao mình lại vẽ Lý Thanh Vân thời niên thiếu, hơn nữa lý Thanh Vân thời niên thiếu cũng không nên là bộ dáng này.

Thiếu niên hồng y trong bức họa, kim kiều ngọc quý, cười như gió xuân, tiên y nộ mã, vô ưu vô lự. Trong ánh mắt chỉ có vui vẻ cùng sung sướng.

Trên thực tế Lý Thanh Vân ở tuổi này, đã chinh chiến sa trường đại sát tứ phương.

Độc Cô Ly vuốt ve người trong bức tranh, không khỏi tự giễu: "Ta thật sự là điên rồi, Cửu Nhi không có khả năng là Lý Thanh Vân."