Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 49: Độc Cô Ly hồi cung




Editor: camanlwoibieng

----------------%-----------------

Đêm nay Long Tiên Cung nhất định không yên bình.

Các cung nữ thái giám hầu hạ đều cúi đầu nhìn mũi chân, không dám ngẩng đầu nhìn vị đế vương đang giận dữ.

Trong cung đã ra lệnh cấm mọi người nhìn thẳng dung nhan thiên tử.

Một khi phạm vào lệnh cấm, lập tức bị khoét tròng mắt.

Bọn họ cũng không rõ vì sao bệ hạ trở về một chuyến tính tình lại khó nắm bắt như thế, thật hoài niệm lúc Độc Cô công tử còn sống, đoạn thời gian đó thật sự là đoạn thời gian bệ hạ nhân từ nhất.

Dưới màn che trùng điệp, một long sàng thật lớn.

Lý Thanh Vân mặc đơn y mỏng sắc mặt tái nhợt nắm chặt chăn gấm, cuộn mình trong góc, trên người còn lưu lại cảm giác vừa rồi Vương Thái y dùng tay vuốt ve hắn, trong đầu không ngừng hiện lên ánh mắt Vương Thái y gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Bên tai truyền đến tiếng binh sĩ kia từng câu từng chữ ác độc nguyền rủa nhục mạ hắn.

Còn có máu...

"Chết dưới hoa Mẫu Đơn."

Cùng mảnh ký ức lúc nhỏ, các hoàng huynh vừa đối xử tốt với hắn, vừa vũ nhục khuôn mặt của hắn.

Hình ảnh mẫu phi sống sờ sờ bị siết cổ đến chết.

Còn có thời điểm phụ hoàng mở to hai mắt không dám tin nhìn hắn, thi thể các hoàng huynh thê thảm vô cùng.

Từng cảnh từng cảnh, đánh thẳng vào trong đầu. Chiêu cáo hành vi xấu xa và huyết nghiệt trong quá khứ của hắn.

Hốc mắt Lý Thanh Vân đỏ lên không ngừng rơi lệ, giọng nói cũng đứt quãng không rõ: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi."

Hắn nhớ phụ hoàng mẫu phi đã chết, nhớ các ca ca đã chết, cho dù Lý Thanh Vân hận bọn họ...

Hắn thực sự sợ khi chết đi vong hồn thê lương sẽ tìm tới hắn, muốn hắn trả lại một cái mạng cho những người đó.

Nửa đêm tỉnh mộng đều là những người đó máu me đầy mặt, cười nói thê lương: "Bệ hạ, ngài hại ta thật thảm. Ngài đi xuống địa ngục với chúng ta đi!"

Lý Thanh Vân bóp lòng bàn tay đến hiện cả dấu máu.

Thẳng đến khi hắn nhìn thấy đồ vật đặt trước gối đầu, lấy từ chỗ Độc Cô Ly ra một chiếc khăn tay hoa Mai, bàn tay run rẩy, chậm rãi ngửi mùi hoa Mai thơm ngát trên khăn tay.

Thanh nhã thoải mái và dễ chịu, tựa như có thể thanh tẩy tất cả mùi máu tanh.

Lý Thanh Vân không hiểu sao liền an tâm lại.

Hắn vuốt chiếc khăn tay thêu hoa Mai, nhớ tới vẻ mặt chán ghét của Độc Cô Ly khi tặng chiếc khăn tay này, cùng với thái độ vẫn luôn xa cách đạm mạc của y, nhớ tới câu nguyền rủa kia: "Người ngươi yêu vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi."

"Ngươi cũng ghét ta, ngươi không thích ta... ngươi chỉ thích Cửu Nhi, ngươi thích Cửu Nhi thiện lương, chứ không phải ta, không phải Lý Thanh Vân!"

"Sẽ không ai thích ta, cũng không ai yêu ta."

Lý Thanh Vân ném khăn tay sang một bên.

Cả đêm không ngủ.

Chuyện Hoàng đế Ung Quốc một kiếm đâm chết Thái y lại khoét mắt mấy tên Cấm Vệ quân, truyền đi khắp thiên hạ.

Trong lúc nhất thời, khiến người ta tức giận mắng chửi.

Người trong thiên hạ hận không thể nghiền xương hắn thành tro.

Trong Đoàn gia thôn--

Độc Cô Ly và Bạch Cảnh Sách chân trước vừa rời đi.

Chân sau đám người Đoàn Khanh Khanh liền nhận được tin tức này.

"Trời ơi! Trời ơi! Hắn chỉ đơn giản là vô nhân tính! Không có lương tâm! Loại hành vi này không phải chính là khiến cho người trong thiên hạ nổi giận sao?"

Đoàn Khanh Khanh thở hồng hộc vỗ vỗ ngực.

"Làm sao vậy?" Trưởng thôn Đoàn Hằng nhíu mày hỏi, "Ngươi lại nhận được tin tức gì?"

"Còn không phải vị bạo quân Ung Quốc kia a! Đêm qua, không biết đã xảy ra chuyện gì, một Thái y chết ngang tại chỗ, nghe nói là bị Lý Thanh Vân tự tay giết chết! Còn có, một nhóm Cấm Vệ quân đi cứu giá có mấy người đều bị móc hết hai mắt! Quả thực là vô nhân tính!"

Thời điểm Đoàn Khanh Khanh nghe được tin tức, lập tức có thêm một tầng căm hận với vị Ung Quốc bạo quân kia.

Trưởng thôn Đoàn Hằng lạnh lùng nói: "Ác giả ác báo! Ung Quốc đã có rất nhiều quân khởi nghĩa muốn tạo phản, Lý Thanh Vân sớm muộn gì cũng sẽ bị trời phạt."

Đoàn Sơ Liễu sắc mặt tái nhợt, bưng thao quần áo cần giặt: "Thôn trưởng, đừng mắng nữa."

Đoàn Khanh Khanh mở to hai mắt, "Liễu Nhi! Ngươi nói gì vậy?"

Đoàn Sơ Liễu quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Đừng mắng hắn ta nữa."

Trưởng thôn Đoàn Hằng cũng không hiểu, nghiêm túc nhìn Đoàn Sơ Liễu: "Nha đầu Liễu Nhi, ngày thường, ngươi là người ghét ác như thù nhất, gặp phải loại chuyện này không thể thiếu cũng phải cùng Khanh Khanh mắng vài câu. Hôm nay ngược lại không nói một lời, ngươi rốt cuộc bị làm sao rồi?"

"Cái chết của Cửu Nhi, đả kích ngươi lớn như vậy sao?"

Đoàn Sơ Liễu mím môi.

Cô nhìn Ung Quốc từ xa, trong lòng lo lắng, không biết Cửu Nhi đối mặt với tình huống hiện giờ có khóc hay không. Cô thầm hận mình nên giữ hắn lại, chứ không phải để hắn trở về cung. Nhưng... Làm sao cô ấy có thể ngăn cản một con Phượng Hoàng nhỏ muốn bay trên bầu trời?

Đoàn Khanh Khanh đang muốn mở miệng nói chuyện.

Thẩm Hoài lại chạy tới, hô to: "Không ổn không ổn rồi! Có một nhóm quân đội đóng quân ở xa xa bên cạnh, trông giống như quân đội Ung Quốc! Vị Tướng quân kia còn đi về phía Đoàn gia thôn chúng ta."

"Cái gì?!" Đoàn Hằng cả kinh đến cổ họng đều nâng lên.

Toàn bộ Đoàn gia thôn trong nháy mắt bắt đầu nghiêm mặt chờ đợi.

"Quân đội Ung Quốc?! Sao họ có thể đến đây!"

"Họ muốn làm gì?"

"Trời ơi! Thật kinh khủng! Chúng ta sẽ không phải trải qua diệt tộc một lần nữa chứ!"

Đoàn Sơ Liễu thản nhiên nói: "Hoảng cái gì? Ta đi đón họ."

Cô phủi tay, đang muốn đi ra ngoài thôn nghênh đón vị Tướng quân kia.

Trưởng thôn Đoàn Hằng liền gắt gao lôi kéo Đoàn Sơ Liễu, không dám tin nói: "Nha đầu này, ngươi muốn chết sao? Đó là tướng lĩnh Ung Quốc! Họ đến đây, ai biết được họ định làm gì? Hiện tại hẳn nên sớm an bài để mọi người tiến vào mật đạo đi nơi khác sinh sống."

Đoàn Sơ Liễu thở dài một hơi, cô cũng giấu diếm mấy ngày nay, lại thấy đám người Độc Cô Ly cùng Bạch Cảnh Sách đã sớm rời đi, nơi này không có người ngoài.

Cô liền nói ra sự thật.

"Cửu Nhi chưa chết."

Một câu nói, đã làm cho toàn bộ người Đoàn gia thôn nháo nhào xông tới, líu ríu hỏi Cửu Nhi vì sao chưa chết, vì sao không trở về, hắn đi đâu rồi.

"Cửu Nhi chưa chết, sao ngươi có thể lừa gạt chúng ta như vậy?" Trưởng thôn Đoàn Hằng vừa thấy may mắn đồng thời cũng trách cứ Đoàn Sơ Liễu. "Rốt cuộc Cửu Nhi đi đâu?! Ngươi nói đi! Tại sao lại giả chết để lừa chúng ta?"

"Cửu Nhi a, hắn ở hoàng cung Ung Quốc." Đoàn Sơ Liễu nhìn về hướng hoàng cung Ung Quốc xa xôi, lẩm bẩm nói, "Hắn là đế vương Ung Quốc, hắn là Cửu Nhi, nhưng cũng là Lý Thanh Vân."

Đoàn Hằng cùng một đám Mỹ Nhân tộc trực tiếp ngây ngốc tại chỗ.

Thôn nhỏ im lặng vô cùng.

Đoàn Hằng thấp giọng nói: "Liễu Nhi, loại trò đùa này không buồn cười chút nào đâu."

Đoàn Sơ Liễu lau nước mắt: "Ta cũng không muốn lừa gạt mọi người! Nhưng ta có thể làm gì đây!"

"Độc Cô Ly và Bạch Cảnh Sách một lòng mưu đồ muốn hắn chết, sao ta có thể để hắn rơi vào nguy hiểm!"

Đoàn Sơ Liễu vừa nói vừa rơi lệ.

"Lý Thanh Vân dưỡng bệnh trong cung là giả."

"Cửu Nhi mới thực sự là Lý Thanh Vân bởi vì bị truy sát mà lưu lạc bên ngoài!"

Đoàn Sơ Liễu nhìn Đoàn Hằng đã trợn tròn mắt, cố trấn định lại, giọng nói vẫn có chút run rẩy: "Tướng quân của hắn tới đón hắn, ta cũng muốn giữ Cửu Nhi lại! Ngài nghĩ rằng hắn chịu đồng ý không? Hắn làm sao có thể buông bỏ giang sơn Ung Quốc ở lại chỗ này!"

"Hắn là Lý Thanh Vân! Nhưng hắn cũng là thánh tử của chúng ta! Tên Thái y kia muốn làm gì hắn, mọi người cũng quá rõ ràng rồi." Đoàn Sơ Liễu khóc nói, "Đây là loạn thế. Trong loạn thế ngươi lừa ta gạt, không phải ngươi chết chính là ta vong! Nhất là khi sinh ra ở Hoàng thất đế vương tàn khốc kia, nếu hắn không như vậy có lẽ đã sớm chết."

Nói xong lời cuối cùng, Đoàn Sơ Liễu đã không còn khí lực, cũng không muốn quản biểu tình của thôn trưởng cùng mọi người, cô lẩm bẩm nói, "Hẳn là Cửu Nhi bảo người kia đến nói chuyện, ta đi đón tiếp vị Tướng quân kia một chút."

Sắc trời dần sáng--

Các vị Mỹ Nhân tộc sau khi biết được thân phận của Cửu Nhi, ngây ngốc một trận, sau đó cũng trầm mặc.

Thẩm Hoài ngẩng đầu, ngây thơ hỏi: "Cửu Nhi ca ca thật sự là Lý Thanh Vân ạ?"

Không ai trả lời nó.

Thẩm Hoài oa một tiếng khóc lên: "Con mặc kệ con mặc kệ! Lớn lên con phải cưới Cửu Nhi ca ca làm thê tử!"

Đoàn Hằng giận dữ nhìn nó một cái: "Hoài Nhi nói bậy cái gì vậy! Đừng ỷ vào việc tỷ tỷ con rời đi, được một tấc lại muốn tiến một thước, vẫn còn có chúng ta quản giáo con đó!"

Thẩm Hoài ngừng rơi nước mắt, "Con chỉ biết Cửu Nhi ca ca sinh ra rất đẹp, Cửu Nhi ca ca cũng thích chơi đùa với con nữa, con đem nước hoa Phượng Hoàng bôi lên mặt Cửu Nhi ca ca huynh ấy cũng không hề mất hứng... Con mặc kệ, Cửu Nhi ca ca chính là Cửu Nhi ca ca!"

Nghĩ như vậy, tiểu hài tử lại cao hứng nhảy nhót: "Cửu Nhi ca ca chưa chết! Thật tuyệt vời! Aaa! Cửu Nhi ca ca chưa chết!"

...

Đoàn Sơ Liễu tiếp đãi Tướng quân Ung Quốc, đưa cho hắn vài chén trà.

Tướng quân đã cho người mang đến một ít rượu và gà, còn có một số đồ trang sức và quần áo, cùng đồ chơi của tiểu hài tử.

Tướng quân uống một ngụm trà, nói: "Bệ hạ đã ra lệnh cho chúng ta đóng quân ở một bên thôn xóm, các vị cứ coi như có thêm một thôn hàng xóm là được rồi, ha! Chúng ta sẽ thường xuyên lui tới!"

Thôn trưởng Đoàn Hằng nhìn những thứ tốt được đưa tới, lại nhìn vị Tướng quân này, dừng một chút, mở miệng hỏi: "Tướng quân có biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì không? Các người... Bệ hạ các ngươi vì sao muốn giết Thái y kia, vì sao phải..."

Tướng quân kia nhíu mày: "Bổn Tướng quân không ở trong cung, nhưng một vị bằng hữu làm nhiệm vụ trong cung của ta nói, lúc bệ hạ đang ngủ say trong tẩm điện, thì Vương Thái y tiến vào bắt mạch cho bệ hạ."

"Tình hình bên trong là cái gì không ai biết."

"Chỉ biết Vương Thái y kia dùng tay dính máu nắm lấy mắt cá chân bệ hạ, nói một câu."

"Câu gì?" Đoàn Hằng vội vàng hỏi.

Tướng quân kia sắc mặt có chút quái dị: "Có chút kỳ quái. Vương Thái y kia nói, "Chết dưới hoa Mẫu Đơn, làm quỷ cũng phong lưu"?"

Đoàn Hằng bước chân bất ổn, lùi về sau một bước.

Các Mỹ Nhân tộc hai mặt nhìn nhau.

Tướng quân kia nói: "Các ngươi đừng nói nữa. Bệ hạ vậy mà lại kiêng kị cái này, nghe được những lời đó liền tức giận không chịu nổi. Hiện giờ trong cung không ai dám nhìn thẳng dung nhan thiên tử. Tính tình bệ hạ cũng rất lớn, rõ ràng trước kia không phải như vậy..."

Hắn lắc đầu.

"Nếu Độc Cô công tử ở đây, nhất định có thể xoa dịu tính tình bệ hạ." Tướng quân thở dài nói, "Bệ hạ một lòng nhào vào người Độc Cô công tử, chỉ tiếc Độc Cô công tử vẫn một mực đối với bệ hạ hờ hững lạnh nhạt."

Tướng quân này cũng không muốn nói thêm, chắp tay nói: "Ta không nói nữa, hôm nay đưa mấy thứ này tới xong ta liền đi. Nếu có nguy hiểm gì, chúng ta sẽ xây dựng một thôn xóm nhỏ ở đó, mọi người sau này sẽ là hàng xóm."

Đám người Đoàn Hằng nhìn bóng lưng Tướng quân rời đi, vẻ mặt vẫn hoảng hốt.

Chuyện Lý Thanh Vân là Cửu Nhi, thật sự làm cho người ta khó có thể tin được.

Đoàn gia thôn nhất thời lâm vào một mảnh yên tĩnh.

Đoàn Khanh Khanh sau khi suy nghĩ rõ ràng, ngữ khí bắt đầu không tốt: "Cái gì thế! Thì ra Độc Cô Ly vẫn luôn muốn Cửu Nhi chết!"

Nàng càng nghĩ càng tức giận: "Cửu Nhi bởi vì giải cổ trên người Độc Cô Ly, bị Độc Cô Ly chà đạp bảy ngày bảy đêm."

Trưởng thôn Đoàn Hằng vẫn im lặng.

"Sau đó Cửu Nhi còn sốt cao hôn mê khoảng năm ngày, thiếu chút nữa bệnh chết." Có một Mỹ Nhân tộc nói.

Đoàn Khanh Khanh nhớ tới sắc mặt tái nhợt, ngày đó Cửu Nhi sắp chết, lập tức cảm thấy kinh hãi: "Là do Độc Cô Ly hạ độc a! Chính miệng Độc Cô Ly nói với chúng ta!"

Từng chuyện từng chuyện một, xem xét kỹ lại, đều làm cho các Mỹ Nhân tộc ở Đoàn gia thôn chấn động vô cùng.

Đoàn Hằng thở dài nói: "Liễu Nhi. Chuyện Cửu Nhi giả chết gạt Độc Cô Ly và Bạch Cảnh Sách, ngươi làm rất tốt. Tiếc là không thể giấu được, chỉ hy vọng Độc Cô Ly có thể lưu lại một ít tình nghĩa với hắn!"

----------------%-----------------

Bên trong Ung Quốc hoàng cung, thế cục gió nổi mây phun.

Mà ở bên ngoài Ung Quốc hoàng cung.

Một bóng người thon dài ngọc lập mặc trường bào màu lam nhạt cưỡi ngựa xuất hiện.

Người nọ dung mạo xuất chúng, đẹp đến mức kinh động như gặp thiên nhân, nốt chu sa trên trán không gì sánh được.

Độc Cô Ly vừa xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm tán thưởng của mọi người.

Bạch Cảnh Sách chuyển hướng đi vào phủ đệ giam lỏng Lý Túc, đã cùng Độc Cô Ly chia tay.

Độc Cô Ly xuống ngựa, dắt ngựa đi về phía cửa cung, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt u lãnh: "Nói cho bệ hạ biết, Độc Cô Ly đã trở về."

"Vâng, vâng!" Cấm Vệ quân canh gác ở cửa cung vừa trông thấy dung mạo phong hoa tuyệt đại cùng với khí độ toàn thân bất phàm liền biết người này là ai, vội vàng phái người tiến cung truyền tin cho bệ hạ.

Sau đó, hắn nhìn Độc Cô Ly vừa cười lấy lòng vừa có chút áy náy, "Trong cung hiện giờ không ổn lắm, bệ hạ gần đây tính tình rất lớn. Cộng với một số lý do... Cho nên, ta chờ cần thông truyền mới có thể để ngài vào."

Độc Cô Ly ừ một tiếng, đứng ở cửa cung lẳng lặng chờ.

Khi đến đây, y cũng đã nghe ngóng chuyện trong cung.

Lý Thanh Vân lại tùy ý lạm sát người vô tội.

Đôi mắt Độc Cô Ly lạnh đi vài phần, tay dắt ngựa nổi lên gân xanh. Đối mặt với quân chủ tàn bạo bất nhân như vậy, y chỉ muốn nhanh chóng giải quyết.

Sau đó tìm kiếm Cửu Nhi của mình.

Đoàn Sơ Liễu không muốn nói, y cũng không muốn bức bách thân nhân của Cửu Nhi.

Toàn bộ Ung Quốc, xung quanh Ung Quốc, thậm chí vận dụng thế lực bên kia đi tìm.

Trời đất rộng lớn, y nhất định có thể tự mình tìm được Cửu Nhi.