Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 42: Hắn là thê tử của ta (1)




Editor: camanlwoibieng

----------------%-----------------

Bày ngày bảy đêm trôi qua--

Lý Thanh Vân bị nhiễm phong hàn sốt liên tục một ngày một đêm, mệt mỏi nằm trong đệm chăn, một ngón tay hay một sợi tóc cũng lười nhúc nhích, mắt phượng nhắm lại, trán rất nóng, trên người giống như bị xe ngựa nghiền ép qua, chỉ hơi động đậy, liền khiến cho hắn đau đến hít một ngụm khí lạnh.

Hắn nặng nề nhắm mí mắt lại, cảm giác được một bàn tay lạnh lẽo đang vuốt ve trán mình.

Bàn tay này rất lạnh, lại làm cho cái trán nóng hổi của hắn rất thoải mái.

"Đang yên đang lành, Cửu Nhi sao lại phát sốt chứ?" Đoàn Sơ Liễu mang thuốc tới, trên khuôn mặt thanh tú vô song ủ rũ.

Cổ trùng trong cơ thể Độc Cô Ly đã hoàn toàn giải trừ, nhưng mà thân thể Cửu Nhi vẫn ngày càng tệ thêm.

Mặc dù đây là lần đầu tiên y trải qua nhân sự, nhưng vẫn có thể hiểu được nam tử sau khi hành phòng nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ, nếu không chắc chắn sẽ phát sốt.

Nhưng y đã giúp Cửu Nhi xử lý sạch sẽ, thậm chí còn giúp hắn tắm nước nóng. Theo lý mà nói nên sớm khỏe lên rồi.

Nhưng hắn... Tại sao cơ thể vẫn còn yếu như vậy?

Cửu Nhi sốt suốt hai ngày, cơn sốt này cũng không có dấu hiệu hạ xuống.

Trái tim của y cũng chìm xuống đáy cốc.

"Cửu Nhi, nào, uống thuốc đi." Đoàn Sơ Liễu bưng thuốc đen tới, ôn nhu thổi thuốc.

"Để ta." Độc Cô Ly vươn tay ra.

Đoàn Sơ Liễu không cho y chạm vào, "Độc Cô công tử hiện giờ hai mắt bị mù, vẫn nên để ta đút."

Độc Cô Ly gật đầu, mò mẫm đỡ Lý Thanh Vân dậy, để hắn tựa vào vai mình.

Đoàn Sơ Liễu thì ngồi ở một bên, thổi thổi thuốc, đút vào trong miệng Lý Thanh Vân đang mệt mỏi không chịu nổi, cô nhìn thấy Lý Thanh Vân vô thức mở môi đỏ mọng, sau khi uống thuốc liền khó chịu nhíu mày.

"Cửu Nhi sợ đắng? Tỷ tỷ có mang mứt tới đây. Sau khi uống xong sẽ có mứt ngọt ăn nha." Đoàn Sơ Liễu cẩn thận đút, sau khi đút xong, lại cho hắn ăn một viên mứt, rốt cuộc nhìn thấy Cửu Nhi tham ăn liếm liếm môi.

"Liễu Nhi cô nương làm sao biết được hắn thích ăn mứt?" Độc Cô Ly hỏi.

Đoàn Sơ Liễu khẽ cười nói: "Mỗi lần Cửu Nhi ăn cơm với chúng ta, luôn phải ăn mấy viên, hắn thích đồ ngọt, ta thấy liền nhớ kỹ. Thuốc đắng như vậy, Cửu Nhi nhất định phải ăn đồ ngọt."

Ngay cả Đòan Sơ Liễu cũng có thể biết hắn thích cái gì.

Mà y lại hoàn toàn không biết gì về điều đó.

Độc Cô Ly không lúc nào không hy vọng mắt mình hồi phục nhanh hơn một chút.

Đoàn Sơ Liễu ôn nhu cười cười: "Độc Cô công tử không cần nóng vội, chờ mắt ngươi bình phục, có rất nhiều cơ hội chậm rãi hiểu rõ những thứ này nha." Dứt lời, cô lại thở dài, lau mồ hôi lạnh trên trán Lý Thanh Vân, "Thật sự là không biết vì sao thân thể Cửu Nhi lại suy nhược như vậy? So với người bình thường còn yếu hơn, sốt liên tục hai ngày hai đêm như vậy cũng không thấy tốt hơn bao nhiêu?"

"Thật sự làm người ta lo lắng." Trong lòng Đoàn Sơ Liễu gấp muốn chết.

Cả Đoàn gia thôn đều chạy đến thăm Cửu Nhi, sau khi biết hắn phát sốt, nhất là sốt hai ngày hai đêm cũng không thấy tốt lên, cả tộc Mỹ Nhân một mảng ảm đạm.

Năm ngón tay thon dài của Độc Cô Ly sờ sờ cái trán nóng hổi của Lý Thanh Vân, lần đầu tiên y gặp người có thể chất kém như vậy, một hồi sốt cao cũng có thể lấy mạng hắn, những lạnh nhạt xưa nay trong lòng đột nhiên giống như bị mũi đao chọc thủng một lỗ, đâm y đau đớn.

"Liễu Nhi cô nương, ta quen biết một vị thần y, nhưng hắn là người Bạch gia." Độc Cô Ly thấp giọng nói.

Đoàn Sơ Liễu hơi sửng sốt, bất đắc dĩ cười nói: "Độc Cô công tử, ngươi biết tộc ta coi trọng cái gì nhất mà? Ta tin Độc Cô công tử gặp nhiều, trải qua nhiều, tự nhiên cũng có thể hiểu được, thánh tử Mỹ Nhân tộc có bao nhiêu trân quý, hắn là trân bảo trong tộc chúng ta, là tín ngưỡng của người trong tộc, chỉ cần thánh tử thánh nữ còn sống, Mỹ Nhân tộc có thể vĩnh viễn tồn tại trên thế gian này, sẽ không bị diệt."

"Đối với thế giới bên ngoài mà nói, thánh tử và thánh nữ là một truyền thuyết đẹp mà ham muốn, khi nhìn thấy ánh mắt của bọn họ không ai không yêu bọn họ sâu đậm... Ta biết những gì ta nói rất khoa trường, nhưng đó là sự thật."

"Cửu Nhi hắn không phải Mỹ Nhân tộc bình thường, hắn là thánh tử của chúng ta, đồ đằng huyết sắc hình Phượng Hoàng sau lưng, chính là biểu tượng truyền thừa độc nhất vô nhị."

"Vì hắn, tộc chúng ta cái gì cũng nguyện ý làm."

Ánh mắt Đoàn Sơ Liễu ôn nhu mà kiên định.

"Ta hiểu rồi, ta sẽ gửi một phong thư cho người bằng hữu đó của ta. Hắn tên là Bạch Cảnh Sách, ta sẽ bảo hắn dẫn theo một Thần y của Bạch gia tới đây, phiền các vị sắp xếp."

"Được." Đoàn Sơ Liễu gật đầu. Dọn dẹp bát xong, cô liền rời đi và tiếp tục nấu thuốc.

Bàn tay lạnh như băng của Độc Cô Ly không ngừng vuốt ve trán Lý Thanh Vân, vẫn nóng bỏng như trước, cũng may hô hấp vẫn còn tồn tại như cũ. Tay y dò xét trong quần áo, vuốt ve ấn ký hoa Mai ở thắt lưng Lý Thanh Vân, lại thăm dò lên trên, dò xét đến xương bả vai sau lưng hắn, mơ hồ có thể cảm nhận được Phượng Hoàng đồ đằng.

Nghe Đoàn Sơ Liễu nói, Phượng Hoàng đồ đằng này màu đỏ như máu, xinh đẹp chói mắt, nhất định là tuyệt diễm vô song.

Y vô cùng muốn hai mắt mình sáng lại, có thể tận mắt nhìn thấy huyết sắc Phượng Hoàng đồ đằng trời sinh của Cửu Nhi, cùng với nơi y tự mình đóng dấu.

Nó thuộc về thiên tính của nam nhân, một khi có được người nào, thì sẽ không ngừng sinh ra suy nghĩ độc chiếm vô tận, cùng với dục vọng chiếm hữu và ý muốn bảo hộ mãnh liệt với người đó.

Y biết vô cùng rõ, thiếu niên câm trong ngực này, là thuộc về y.

Độc Cô Ly đến bây giờ vẫn có thể hồi tưởng lại phần khoái cảm cực lạc bên trong thân thể Cửu Nhi.

Thực tủy biết vị, hiện tại nhớ tới đều làm cho người ta nháy mắt trầm luân.

Bảy ngày bảy đêm làm sao đủ?

Y muốn mỗi ngày, mỗi năm, mỗi một đời, vĩnh viễn, đem phần tốt đẹp này khắc sâu trong linh hồn.

Lý Thanh Vân nâng mí mắt nặng nề lên, ngón tay giật giật, Độc Cô Ly lập tức cầm tay hắn, nhẹ giọng hỏi: "Cửu Nhi, tỉnh rồi sao?"

Thật ôn nhu.

Trong lúc Lý Thanh Vân mơ mơ màng màng, đã nghĩ như vậy.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy A Ly đối đãi ôn nhu với một người như vậy, chân thực cỡ nào, khiến người ta rơi vào trong đó, đây hẳn là mơ đi. A Ly cũng có một ngày dịu dàng với hắn như vậy.

Tất nhiên là nằm mơ... Đoạn thời gian trước tới nay đều là nằm mơ, tỉnh lại liền tốt rồi.

Lý Thanh Vân một chút cũng không muốn đối mặt với hiện thực, tôn nghiêm tổng công của hắn thoáng cái vỡ vụn. Hắn hoàn toàn không muốn nhớ lại thời điểm mình bị A Ly tách mở hai chân. Lúc bị công kích mãnh liệt... Thế mà còn thấy rất thoải mái.

Thật là phiền quá phiền, sau này không thể làm công nữa rồi.

Lý Thanh Vân chỉ có thể rơi lệ tạm biệt kiếp sống tổng công mãnh liệt của mình.

"Cửu Nhi? Ngươi có đói không? Muốn ăn cháo không?" Giọng nói Độc Cô Ly vang trên đỉnh đầu Lý Thanh Vân.

Ăn cháo gì? Muốn ngủ...

Lý Thanh Vân cảm giác cả người vừa lạnh vừa nóng, nặng nề ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, hắn lại bị cho uống thuốc, thần trí rốt cuộc tỉnh táo một chút, nhìn một phòng đầy mỹ nhân, hắn gian nan đứng dậy, mắt phượng nghi hoặc nhìn về phía bọn họ.

Các Mỹ Nhân tộc kích động không chịu nổi, "Cuối cùng cũng tỉnh, suốt năm ngày nay, suýt chút nữa cho rằng Cửu Nhi sắp chết rồi... Huhu, thuốc của Bạch Thần y tốt thật a."

Lý Thanh Vân xoa xoa cái trán còn đang đau, năm ngày... Lần này hắn mê man tận 5 ngày sao? Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, hắn liền bị Độc Cô Ly ôm vào trong lòng, một mùi hương hoa Mai ập vào mũi, hắn nghe được giọng nói Độc Cô Ly khàn khàn, tâm y gần như sụp đổ khi trải qua chuyện Cửu Nhi thiếu chút nữa là chết, thật lâu mới mở miệng, "Cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh lại."

Lý Thanh Vân hơi mím môi, nâng mắt lên thấy rõ ràng hốc mắt Độc Cô Ly phiếm hồng, hai mắt vô thần, y vẫn là đại mỹ nhân trong trí nhớ của hắn. Hắn lại cảm giác được một chỗ nào đó mơ hồ đau đớn, chính là đại mỹ nhân như vậy, ở phương diện kia quả thực quá điên cuồng.

Thật sự là... Không thể trông mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đo bằng thước.

"Cửu Nhi tỉnh rồi, các ngươi mau giải tán đi, đừng vây quanh hắn." Đoàn Sơ Liễu lau nước ở khóe mắt, vừa khóc vừa cười, mấy ngày nay cô suýt nữa cho rằng Cửu Nhi sắp chết, thật sự là dọa chết cô. "Cửu Nhi may là ngươi đã tỉnh lại, bằng không Độc Cô công tử sợ là sắp điên rồi."

Sao có thể phóng đại như vậy? Mắt phượng Lý Thanh Vân hơi mở to.

Đoàn Sơ Liễu bật cười một tiếng, lau nước mắt, dẫn mọi người rời khỏi phòng, để lại không gian cho Lý Thanh Vân và Độc Cô Ly.

Lý Thanh Vân sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng màu môi lại đỏ đến kinh người. Dưới ánh đèn tối tăm, khuôn mặt hắn diễm dã tuyệt thế, đẹp đến mê người. Trải qua bảy ngày tưới nước, phảng phất như có phong ấn gì đó được mở ra, cả người đều là hoạt sắc sinh hương, uyển lệ dâm diễm.

"Cửu Nhi, ngươi cảm thấy thế nào?" Độc Cô Ly nắm tay hắn.

Lý Thanh Vân suy nghĩ một chút, viết trong lòng bàn tay của y: [Cũng tốt.]

Độc Cô Ly không nhìn thấy Cửu Nhi, chỉ có thể thuận theo bả vai Lý Thanh Vân, vuốt ve vai hắn, cổ hắn, lại tìm đến cằm hắn nâng mặt hắn lên, cúi đầu tìm đến môi hắn, nhẹ nhàng ngậm lấy.

Lý Thanh Vân ngửa đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.

Một nụ hôn qua đi, Độc Cô Ly ôm chặt Lý Thanh Vân, vuốt ve mái tóc đen nhánh của hắn, ngữ khí có chút khẩn trương hỏi ra câu hỏi Cửu Nhi lúc trước chưa trả lời, "Cửu Nhi, ngươi làm thê tử của ta được không?"

Lý Thanh Vân nhíu mày.

Lời này để hắn tiếp thế nào đây?

Thứ nhất, hắn là Hoàng đế, nắm giữ giang sơn Ung Quốc, sẽ không gả cho người khác, làm thê tử của người khác.

Thứ hai, hắn cũng phải tôn nghiêm chứ! Làm công không được cũng đã đủ đau lòng rồi, hắn một chút cũng không muốn cho người khác biết vị trí giữa hắn và A Ly.

Là cửu ngũ chi tôn của Ung Quốc, là vua của một nước, là sự tồn tại cao quý và kiêu ngạo nhất. Hắn không thể khuất phục dưới người, cũng tuyệt đối không thể để cho người trong thiên hạ biết được hắn là người khuất phục người khác.

Nếu nói ra, tôn nghiêm của hắn với tư cách Hoàng đế Ung Quốc phải đặt ở đâu?

Lý Thanh Vân trầm mặc không đáp, khiến Độc Cô Ly không chắc chắn.

Y nắm lấy tay Lý Thanh Vân, đặt lên mặt mình, cười rất nhẹ, "Cửu Nhi tạm thời không muốn nghĩ đến cũng không sao. Ta sẽ chờ ngươi, nhưng trong trái tim ta, Cửu Nhi đã là người ta nhận định làm thê tử."

Mắt phượng Lý Thanh Vân rũ xuống. Che đi sự không vui trong đáy mắt. ngươi dễ dàng thích Cửu Nhi như vậy, mới cùng Cửu Nhi trải qua bảy ngày bảy đêm liền nhận định hắn. Ngược lại Lý Thanh Vân ta đối với ngươi tốt như vậy ngươi cũng không nhìn ra, ta ở trong mắt ngươi chính là một hôn quân chết tiệt.

Độc Cô Ly tuy rằng không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể phát hiện ra hắn đang không vui. Điều này làm cho người hiểu rõ việc bày mưu tính kế, bố trí ván cờ như thế nào như y lần đầu tiên khó xử, hết lần này tới lần khác y không hiểu được lý do Cửu Nhi không vui, cũng không cách nào làm rõ.

Đây mới là điểm mấu chốt.

Phải nhanh chóng chữa khỏi mắt.

Lý Thanh Vân uống thêm hai ngày thuốc, thân thể mới hoàn toàn khôi phục.

Lúc Đoàn Sơ Liễu xuống núi đặc biệt tìm mua được một tấm vải màu đỏ may thành áo choàng lớn của nam tử, làm lễ vật tặng cho Lý Thanh Vân, cô cảm thấy người như Cửu Nhi, chỉ có màu đỏ tươi sáng, tôn quý mới có thể làm nổi bật hắn.

Quả nhiên, khi Cửu Nhi mặc nó trên người, trong mắt Đoàn Sơ Liễu tràn đầy kinh diễm.

Lý Thanh Vân cũng thích màu đỏ. Màu đỏ thẫm như Mặt Trời ban ngày, làm biểu tượng đại biểu cho sự tôn quý, cũng là màu sắc chính thống nhất. Trong xiêm y hắn mặc, tất cả đều là hoa phục cẩm y màu chu sa đỏ, áo gấm đỏ thẫm xinh đẹp tôn quý đến cực hạn.

"Cửu Nhi ca ca mặc màu đỏ thật đẹp a." Thẩm Hoài mắt đầy kinh diễm.

Độc Cô Ly nghe bọn họ khen ngợi, chỉ hận mình hai mắt mù, không cách nào tận mắt nhìn thấy.

Thẩm Hoài chạy tới, ôm lấy chân Lý Thanh Vân, nước mắt đầm đìa nói: "Cửu Nhi ca ca, huynh làm thê tử của ta nha? Huynh chờ ta lớn lên có được không?"

"?" Lý Thanh Vân nhìn đứa nhóc ôm chân mình, tiểu hài từ còn chưa cao bằng thắt lưng của hắn. Có chút kinh sợ.

Khi nào sức hấp dẫn của hắn lại lớn như vậy?

Thẩm Kỳ vẻ mặt lạnh lẽo, xách lỗ tai Thẩm Hoài lên rời đi.

Độc Cô Ly xưa nay không tranh không cướp, lại trong một thoáng kia vì Thẩm Hoài muốn Cửu Nhi làm thê tử nó, mà sinh ra vài phần tức giận. Lần đầu tiên trong đời, y đã tức giận với một đứa trẻ.

Lúc phản ứng lại, Độc Cô Ly bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, đồng ngôn vô kỵ*.*lời của trẻ nhỏ không cố kỵ

"Ha ha ha ha! Thật là vui vẻ hòa thuận a! Bằng hữu tốt của ta, mấy ngày nay ngươi biến mất lại được bao nhiêu mỹ nhân vây quanh như vậy, thật khiến ta có chút ghen tị nha."

----------------%-----------------Editor: Buổi sáng đọc truyện hăng say, tối đến edit muốn xỉu mà vẫn hk kịp. TvT