Editor: camanlwoibieng
---------------%------------------
Đoàn Ngâm một đầu tóc đen nhánh xõa dài, dung nhan tinh xảo giống như yêu tinh rơi xuống phàm trần, một đôi mắt trời sinh câu người.
Các thần tử nín thở, ngưng thần tĩnh khí nhìn vưu vật* mỹ nhân bị nhốt trong lồng sắt, một người ngay sau đó mê hoặc dùng giọng điệu vô cùng trêu đùa khinh thị cười thảo luận.*vật tuyệt phẩm nhất trong muôn vật ở đời
"Đây chính là Mỹ Nhân tộc trong truyền thuyết! Quả nhiên giống yêu tinh như lời đồn."
"Nghe nói Mỹ Nhân tộc trời sinh phóng đãng, chỉ tiếc Tấn Thái tử đã tặng hắn cho bệ hạ, nếu không ta cũng muốn nếm thử tư vị tiêu hồn của Mỹ Nhân tộc."
Hách Liên Thần mỉm cười nhìn về phía Lý Thanh Vân, giải thích: "Ung Quốc đế quân, không biết ngài có hài lòng với món lễ vật này không?"
Tộc Mỹ Nhân đã sớm bị diệt, tộc nhân còn lại không được bao nhiêu.
Lý Thanh Vân chỉ thấy xa lạ và không có đầu mối đối với bộ tộc Mỹ Nhân này.
Hắn hơi nhíu mày chăm chú nhìn mỹ nhân trong lồng.
Lồng vàng được mở ra.
Nam tử dung nhan tuấn tú đem vưu vật trong lồng sắt ra.
Theo nhất cử nhất động của Đoàn Ngâm, toàn bộ đại điện đều tản mát dị hương ái muội.
Hách Liên Thần cười giải thích: "Nghe nói họ Đoàn là họ lớn của Mỹ Nhân tộc. Trong mười người tộc Mỹ Nhân, có tám Mỹ Nhân tộc họ Đoàn. Khi tộc Mỹ Nhân bị diệt, thánh tử và thánh nữ cũng mang họ Đoàn."
"Chỉ đáng tiếc mỹ nhân ta tìm được hắn chỉ là một Mỹ Nhân tộc bình thường."
Trong giọng nói của Hách Liên Thần đều là tiếc nuối.
"Lời này giải thích thế nào?" Lý Thanh Vân hỏi.
Trong con ngươi màu đen của Hách Liên Thần toát ra thú vị không gì sánh kịp: "Nghe nói thánh tử cùng thánh nữ Mỹ Nhân tộc, thân thể mềm mại hơn gấp hàng ngàn hàng vạn lần so với Mỹ Nhân tộc bình thường, chỉ cần thử qua một lần, liền giống như đi vào cực lạc đỉnh phong, đời này khó quên."
Lý Thanh Vân đối với chuyện kỳ nhân dị sự này nghe được rất ít, hôm nay lần đầu tiên nghe nói đến tộc Mỹ Nhân, có chút giật mình, cũng có chút tò mò.
"Đồ đằng sau lưng thánh tử Mỹ Nhân tộc không giống tộc nhân bình thường. Mỹ Nhân tộc bình thường sau lưng là nốt chu sa màu đỏ, mà sau lưng thánh tử, lại là đồ đằng huyết sắc hình Phượng Hoàng." Hách Liên Thần nói.
Lời này vừa nói ra, Tô Ngọc ngồi cách đó không xa sắc mặt kinh hãi thất sắc. Hắn nhớ tới đồ đằng màu đỏ ngày đó chưa từng thành hình, mơ hồ nhớ được là Phượng Hoàng đồ đằng, có chút không dám tin, lại giống như do dự, đột nhiên nhìn về phía Lý Thanh Vân ngồi trên đế vị.
Lý Thanh Vân thoáng ngạc nhiên, theo bản năng kéo kéo cổ áo mình.
Phượng Hoàng đồ đằng huyết sắc sau lưng?
Thực sự trong những năm gần đây phía sau lưng hắn cũng một đồ đằng màu đỏ, hắn cũng chưa bao giờ nhìn kỹ. Nhưng hắn lại nghĩ chắc chỉ là vết bớt bình thường mà thôi.
Hẳn là không có quan hệ cùng Mỹ Nhân tộc đi.
Nghĩ đến đây, Lý Thanh Vân liền yên tâm rất nhiều.
Hách Liên Thần vỗ vỗ đầu Đoàn Ngâm: "Ngâm Nhi, đi, hầu hạ bệ hạ thật tốt, làm bệ hạ hài lòng, nếu không...." Hắn ghé sát bên tai Đoàn Ngâm, giọng nói trầm thấp giống như ác ma, "Thanh Lâu Sở quán chính là kết cục của ngươi."
Thân thể Đoàn Ngâm khẽ run lên, đôi mắt xinh đẹp yếu ớt dễ vỡ, nhu thuận lại tuyệt đối tuân theo: "Vâng, Thái tử điện hạ."
Bên ngoài Quỳnh Lâm Uyển-
Lý Hoằng ngồi xe lăn tới.
Hắn chăm chú nhìn vào khung cảnh bên trong Quỳnh Lâm Uyển.
Lý Hoằng nhìn thấy một Mỹ Nhân tộc mặc hồng y mỏng như cánh ve, ngay trước mặt các vị đại thần, trước mặt người trong thiên hạ, quỳ xuống chậm rãi tiến đến tòa thủ.
Mỗi lần Đoàn Ngâm động một chút, sợi xích trên tay chân gầy yếu trắng nõn, đều vang lên "đinh đang", thanh mát như ngọc, cực kỳ êm tai.
Mỗi một động tác của y, đều có thể trêu chọc cho người máu mũi dâng trào, hận không thể lập tức xé bỏ xiêm y mỏng như cánh ve của y, sủng hạnh y thật tốt.
Y bò đến trước người Lý Thanh Vân, nâng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lên, lộ ra cần cổ trắng tuyết yếu ớt, y hiểu rõ được làm thế nào để câu dẫn nam nhân đến dục hỏa đốt người, hai mắt mê hồn: "Cầu bệ hạ thu nhận nô."
Một vưu vật tuyệt sắc như vậy, tự nhiên giống như một món đồ chơi dùng để phát tiết.
Cho dù nam nhân nào nhìn thấy, đều muốn nếm thử tư vị của y.
Nhưng Lý Thanh Vân lại không có hứng thú chút nào.
Hắn nhìn Đoàn Ngâm, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ lửa giận cùng bi thương khó nói.
Đoàn Ngâm thấy Lý Thanh Vân không hề phản ứng, có chút sốt ruột, nước mắt đều chảy ra. Y thật cẩn thận nhìn về phía Hách Liên Thần cùng với các thần tử bốn phía.
Tất cả mọi người đều nhìn y với tư thái trêu chọc.
Nếu không lấy lòng được đế quân Ung Quốc, không thể ở lại Ung Quốc. Y sẽ bị Tấn Thái tử điện hạ bán đi, từ nay về sau thật sự là nam nhân nào cũng có thể.
Đoàn Ngâm vươn đầu lưỡi màu hồng phấn ra, liếm liếm ngón tay Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân như mới tỉnh lại từ trong mộng, nháy mắt đứng lên, mắt phượng tức giận, đáy lòng không biết vì sao truyền đến một cỗ cảm xúc làm hắn khó chịu, bộ dáng Đoàn Ngâm như thế, Lý Thanh Vân nhìn thấy, không hiểu sao có cảm giác ngược bị đâm một cái: "Ngươi quả thực không hề có tôn nghiêm."
Đoàn Ngâm ngơ ngẩn. Tôn nghiêm? Đó là cái gì? Đối với người sinh ra trong một chủng tộc mà mọi người đều có thể khi nhục chà đạp, y có thể có tôn nghiêm sao? Những người nam nhân đó chỉ coi y là một công cụ dùng để tiết dục, một món đồ chơi tùy ý lăng nhục.
Nếu không thuận theo, vận mệnh của y so với hiện tại sẽ càng thêm thê thảm, huống chi hầu hạ một số vương công quý tộc, thì vẫn tốt hơn so với việc hầu hạ vô số nam nhân bẩn loạn xấu xí. Y có thể làm gì đây?
Đôi mắt tà mị của Hách Liên Thần khẽ nhấc lên, ngữ khí cực kỳ nguy hiểm: "Xem ra Ung Quốc đế quân đối với phần đại lễ cô chuẩn bị này, rất không hài lòng a?"
Đoàn Ngâm chợt ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp lại quyến rũ cầu xin nhìn Lý Thanh Vân.
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân nhẹ nhàng nheo lại.
Bên trong Quỳnh Lâm Uyển, nhất thời giằng co không dứt.
Bên ngoài Quỳnh Lâm Uyển,
Lý Hoằng thở dài một hơi, nói: "Đây chính là vận mệnh của tất cả Mỹ Nhân tộc a. Một khi mất đi thân phận địa vị cùng quyền thế, Cửu đệ kiêu ngạo không ai sánh bằng của ta, sẽ như thế nào đây?"
Bên trong Quỳnh Lâm Uyển, yên tĩnh không tiếng động.
Chỉ có một giọt nước mắt trong suốt của Đoàn Ngâm rơi xuống, trong mắt y chỉ còn lại tuyệt vọng. Y biết mình không thể làm Ung Quốc đế quân sinh ra hứng thú với y, sau này y phải làm sao đây?
Tại thời điểm này.
Tô Ngọc bỗng dưng đi tới, quỳ thẳng xuống trước đại điện, dập đầu nói: "Bệ hạ, vi thần đối với vị Mỹ Nhân tộc này cảm thấy vô cùng hứng thú, không biết bệ hạ có thể ban thưởng cho thần không."
Hách Liên Thần hứng thú nhìn vị Tô Thái y đột nhiên xuất hiện này, cười khẽ một tiếng: "Lễ vật nếu đã tặng rồi, xử trí như thế nào, toàn bộ đều dựa vào Ung Quốc đế quân."
Lý Thanh Vân cúi đầu, mắt phượng nhìn chằm chằm Đoàn Ngâm đang quỳ trước người hắn.
Đoàn Ngâm đang dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn. Nhìn qua nhìn lại, ánh mắt liền có chút si ngốc, không biết vì sao, hôm nay nhìn thấy vị bạo quân Ung Quốc ngu dốt vô đạo trong lời đồn này, không hiểu sao cảm thấy quen thuộc, tâm thần chỉ hướng tới hắn.
Đôi mắt phượng cao ngạo không gì sánh bằng này, khiến người ta điên cuồng cỡ nào.
"Ngươi nguyện ý đi theo hắn không?" Giọng nói của Lý Thanh Vân cực kỳ từ tính.
Đoàn Ngâm nhìn về phía Tô Ngọc quỳ gối ở giữa đại điện, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Toàn bộ đều nghe theo bệ hạ xử trí."
Thật kỳ lạ.
Một loại yêu thích phát ra từ tận đáy lòng, một loại tâm trí luôn hướng về một phía, một loại cảm xúc khiến y không hiểu sao lại hưng phấn.
Loại cảm giác này, là tình cảm mà mỗi một Mỹ Nhân tộc đối với thánh tử cùng thánh nữ trong tộc mới có.
"Tô Ngọc, cô ban hắn cho ngươi." Lý Thanh Vân dừng một chút, bổ sung một câu, "Đối đãi thật tốt."
Tô Ngọc vô cùng kích động, cười nói cảm tạ: "Thần, tạ bệ hạ ân điển! !"
Bên trong Quỳnh Lâm Uyển, vô số ánh mắt hâm mộ ghen tị lại châm chọc nhìn chằm chằm Tô Ngọc.