Editor: camanlwoibieng
---------------%-----------------
"Không được! Dù sao cũng không muốn ngươi đi." Đầu Lý Thanh Vân choáng váng, vô ý thức ôm chặt Độc Cô Ly, hốc mắt đỏ lên.
Hắn cảm thấy làm vậy có thể giữ lại Độc Cô Ly. Bởi vì khi còn bé hắn cũng làm nũng với các hoàng huynh, phụ hoàng và mẫu phi như vậy, bọn họ vừa thấy hắn như vậy liền chiều theo hắn. Nhưng phụ hoàng cùng các ca ca đều là khẩu mật phúc kiếm*, ngoài miệng tỏ ra yêu thương hắn, nhưng sau lưng đều chỉ muốn hắn chết.*ngoài miệng ngọt ngào nhưng trong bụng lại có dao kiếm Độc Cô Ly hơi nhíu mày, y xoay người, nhìn thấy vị đế vương tuấn mỹ trẻ tuổi đang ngẩng đầu, đôi mắt ướt át, áo choàng thêu tơ vàng màu đỏ làm nổi bật da thịt trắng như tuyết của hắn, tóc đen như mực, tạo thành bộ dáng yêu dã tuyệt diễm.
Cả người Lý Thanh Vân nhào vào trong ngực Độc Cô Ly, đôi chân trắng như bạch ngọc cũng giẫm lên đôi giày màu lam của y. Năm ngón tay thon dài của Độc Cô Ly nhẹ nhàng vuốt lên một đoạn tóc đen nhánh của vị quân vương trẻ tuổi, chậm rãi xoa nắn. "Thưa bệ hạ, người đã hứa với ta những gì, người quên rồi à?" Độc Cô Ly thản nhiên nói. "Quên rồi." Lý Thanh Vân làm sao nhớ được nhiều chuyện như vậy? Hắn chỉ biết mình muốn giữ lại Độc Cô Ly, hắn yêu Độc Cô Ly, muốn đem tất cả đồ tốt đều cho y. Cho dù biết được giữ lại Độc Cô Ly là nguy hiểm trí mạng, nhưng hắn luôn giữ lại một tia hy vọng mong y có thể ở bên cạnh mình.
Độc Cô Ly cúi đầu.
Đế vương trẻ tuổi trong vòng tay y đang bị sốt, sắc mặt đỏ. Đôi mắt phượng tan rã, dáng vẻ yếu ớt hơn so với bình thường.
Hắn như vậy, làm sao đủ khí lực ép buộc người khác? Độc Cô Ly dần dần thả lỏng, vỗ vỗ mặt Lý Thanh Vân, ôm hắn ngồi trên giường, giọng nói nhàn nhạt: "Được rồi, ta sẽ bảo Lục công công đi mời Thái y tới đây."
Y gọi Lục Hoa đang bên ngoài điện tiến vào, Lục Công công lúc này mới phát hiện bệ hạ sinh bệnh phát sốt, lúc ấy hắn gấp đến độ sắc mặt đều thay đổi, chỉ trích Độc Cô Ly, "Sao ngươi không sớm thông báo? Để cho bệ hạ sốt lâu như vậy?! Ngươi chăm sóc người như thế này à?" Độc Cô Ly không phản ứng lại. Lục Hoa gấp đến độ giậm chân, xoay người liền không màng gió tuyết đi tới Thái y viện. Không bao lâu sau, Tô Ngọc liền theo Lục Công công vội vàng chạy tới đại điện. Tô Ngọc thấy Độc Cô Ly cũng ở đây, không khỏi kinh ngạc, nhưng hắn không tiện để ý nhiều như vậy, vội vàng quỳ xuống trước long sàng, bắt mạch cho Lý Thanh Vân.
"Thế nào?" Độc Cô Ly bình tĩnh hỏi. Tô Ngọc thần sắc ngưng trọng, phiền não liếc nhìn Độc Cô Ly một cái, cũng có chút chột dạ: "Thân thể bệ hạ không thích ứng với mùa Đông giá rét, một khi bị nhiễm phong hàn liền rất dễ bị sốt, đây đại khái là do lần rơi xuống nước lưu lại, lần trước ta châm cứu cho bệ hạ vẫn chưa điều chỉnh thể chất cho bệ hạ..." Mà nguyên nhân chính đương nhiên là do bọn họ đã cho Lý Thanh Vân dùng loại độc dược không màu không mùi kia, độc dược này là hai loại dược kết hợp cùng một chỗ, sẽ làm cho thể chất người dùng trở nên suy yếu.
Tô Ngọc nghe theo lời Độc Cô Ly, những đơn thuốc hắn kê gần đây đều không gây hại tới sức khỏe. Mà Độc Cô Ly thì đem thuốc độc bỏ vào phương thuốc hàng ngày, dùng nó làm bánh ngọt, còn trộn lẫn trong đàn hương, cơ hồ không có chỗ nào không cho vào, mấy loại độc dược này, dùng ngân châm đo không thể kiểm tra được. Bởi vì những độc dược này bản thân nó không chứa độc, chỉ khi có hai hoặc ba vị dược cùng ở trong cơ thể dẫn đến bài xích lẫn nhau mới có thể sinh ra độc tố.
Hiện giờ Lý Thanh Vân bị sốt nặng như vậy, căn bản cũng do bị độc tố làm suy yếu thể chất. Tô Ngọc ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lý Thanh Vân, quan sát xong trạng thái hiện giờ của hắn, trong lòng đã có phán đoán. Lần thứ hai chăm chú nhìn, nhìn thấy một đôi mắt phượng phiếm hồng của Lý Thanh Vân, không khỏi hơi ngẩn ra. Rõ ràng Tô Ngọc nên chán ghét Lý Thanh Vân. Nhưng nhìn thấy tình cảnh này, môi lưỡi hắn trở nên khô khốc, trong lòng dâng lên loại cảm xúc mãnh liệt. Trong đầu lại hiện lên một vài hình ảnh.
Khung cảnh lóe lên trong đầu hắn, hai tay Lý Thanh Vân bị trói đang dưới thân hắn khóc đến hai tròng mắt đỏ thẫm, đáng thương nhỏ giọng rên rỉ, trên mái tóc đen, long bào màu vàng đỏ đan xen, đều bị hắn làm vấy bẩn. Tô Ngọc kinh ngạc nhìn Lý Thanh Vân. "Tô Ngọc." Độc Cô Ly giọng nói lạnh như băng "Ngươi còn không mau đi viết phương thuốc?"
Thanh âm này đã cắt đứt tưởng tượng của Tô Ngọc, hắn nuốt nước bọt, vội vàng đứng dậy, cố gắng gạt đi hình ảnh chợt lóe lên trong đầu mình, bắt đầu chuyên chú viết phương thuốc. Nhưng hắn ta lại thất thần. "Tô Thái y! Ngươi đang làm gì vậy?! Viết phương thuốc cho bệ hạ mà ngươi lại tùy ý làm cho có lệ như vậy sao?" Lục Công công tiến lại gần, nhìn thấy mực trên đầu bút lông trong tay Tô Ngọc đều nhỏ xuống giấy Tuyên, mà Tô Ngọc cả người đều thất thần, giống như bị cái gì đó mê hoặc. Làm cho Lục Công công có chút bất mãn.
Tô Ngọc dần dần phục hồi tinh thần, xé đi tờ giấy bị bẩn, hết sức chăm chú viết phương thuốc.
Độc Cô Ly dùng lòng bàn tay lau đi mồ hôi trên trán Lý Thanh Vân, tay kia lơ đãng vuốt ve hai chân trắng như ngọc của hắn, mềm mại mềm mại mềm mại, đầu ngón chân mượt mà phấn nộn, xương mắt cá chân rõ ràng. Độc Cô Ly xuống tay có chút nặng ấn vào ngón chân của Lý Thanh Vân, chọc cho người nọ cuộn ngón chân lại, khẽ nói một tiếng: "Đau..." “Cạch” một tiếng.
Bút trong tay Tô Ngọc rơi xuống giấy Tuyên một lần nữa. Lục Công công trợn trừng mắt nhìn hắn. Tờ giấy này lại bị hủy. Tô Ngọc đem tờ giấy này ném đi, sau đó viết lại phương thuốc. Lục Công công đã tức giận không chịu nổi, hai tròng mắt đầy âm hàn: "Tô Thái y! Nếu phương thuốc này lại bị vứt, đầu người ngươi sẽ không giữ được nữa! ” Tô Ngọc thở dài nói vâng. Hơn nửa đêm, trong Thái y viện bắt đầu bận rộn nấu thuốc cho bệ hạ, sau đó lại đưa đến Long Tiên Cung. Độc Cô Ly tự tay đút cho Lý Thanh Vân, nhìn hắn uống hết thuốc.
Bệ hạ bị bệnh, trên dưới Hoàng cung đều hầu hạ một mình Lý Thanh Vân. Ngay cả tảo triều ngày hôm sau cũng không lên.
Khi nghe chuyện này, các đại thần ai nấy đều suy đoán, thân thể bệ hạ có phải mắc bệnh nặng rồi hay không, đã sắp chết rồi? Ngày hôm sau Lý Thanh Vân tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.
Trí nhớ của hắn đối với chuyện tối hôm qua có chút mơ hồ, chỉ biết bệnh này của mình giống như sắp chết, đến rất mạnh mà đi cũng nhanh, thật sự là kỳ quái. Độc Cô Ly nằm ngủ bên mép giường. Trong lòng Lý Thanh Vân dần dần mềm nhũn. Có chút kích động nước mắt lưng tròng, nhân vật chính thụ thế nhưng chịu bồi hắn một đêm, thật sự là không dễ dàng. Độc Cô Ly chậm rãi tỉnh lại, thấy Lý Thanh Vân đang đỏ hốc mắt nhìn mình, y hơi ngẩng ra: "Bệ hạ cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"
"Đã tốt hơn rất nhiều." Thanh âm Lý Thanh Vân khàn khàn, khi cảm xúc hắn dần dần thanh tỉnh lại lộ ra dáng vẻ cao thâm khó lường, làm cho người ta nhìn không thấu cảm xúc trong lòng hắn. "Uống thêm chút thuốc đi." Độc Cô Ly bưng chén thuốc màu đen tới. Lý Thanh Vân nhìn thuốc nói: "Cô muốn ăn mứt quả ngọt, thuốc này quá đắng." Độc Cô Ly nhìn thoáng qua hộp bánh ngọt tinh xảo đặt trên bàn, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, khuyên nhủ: "Đồ ngọt sẽ làm giảm hiệu của thuốc. Đây là phương thuốc Tô Thái y kê, bệ hạ vẫn nên uống đi." "...." Lý Thanh Vân thật sự không muốn uống phương thuốc Tô Ngọc kê, Thái y viện đang nằm trong tay người nọ, hiện giờ hắn tạm thời không cách nào tước đoạt quyền thế của Tô Ngọc, chỉ có thể đợi thêm một chút.
"Bệ hạ, nghe lời." Độc Cô Ly thản nhiên nói. Lý Thanh Vân quay đầu không muốn uống. "A Vân muốn ăn mứt, để cho hắn ăn đi." Bên ngoài đại điện, đột nhiên truyền đến một thanh âm ôn nhuận dễ nghe. "Bái kiến Tam Vương gia." Giọng Lục Công công có chút cổ quái, "Tam Vương gia đến gặp bệ hạ là có việc gì sao?" Cửa đại điện chậm rãi mở ra.
"Đúng vậy." Người kia ngồi trên xe lăn, hai chân tàn tật, một thân hoa phục màu lam trắng, khuôn mặt trời sinh thanh tuấn ôn nhu, tựa như trăng sáng trên trời, ánh mắt tựa như gió xuân thổi qua: "Mấy ngày nay A Vân thường xuyên bị bệnh. Bổn vương rất lo lắng cho hắn, cho nên tới xem một chút." Thị vệ đẩy xe lăn gian nan nâng xe lăn lên, tiến vào đại điện. Lý Hoằng ngẩng đầu, mỉm cười chăm chú nhìn Lý Thanh Vân trên long sàng. Lý Thanh Vân hô hấp dồn dập, đồng tử hắn trong nháy mắt đỏ lên: "Ngươi!!! Sao ngươi lại tới đây?! Ra khỏi đây ngay!"
"Tam ca chính là muốn đến thăm ngươi, như vậy cũng không được sao?" Hai tròng mắt Lý Hoằng sáng như ánh trăng, lẳng lặng chăm chú nhìn Lý Thanh Vân, một bên nhìn hắn, một bên điều khiển xe lăn di chuyển đến bên giường. Lý Hoằng không để ý đến đôi mắt đã đỏ bừng của Lý Thanh Vân, đưa tay sờ sờ trán hắn, bị Lý Thanh Vân hất ra, giọng nói của đế vương khi bị bệnh hơi suy yếu: "Đừng đụng vào cô." Lý Hoằng thu tay lại, nụ cười có chút cứng nhắc: "A Vân không hoan nghênh khi Tam ca đến sao?"