Tầm đổ trưa, Tịnh Dao cùng Trầm Nghị đã lên được núi. Khi nhìn thấy Khạc pháp sư, nàng có chút hơi bất ngờ.
Hắn là một vị pháp sư trẻ tuổi, không hề giống như thiên hạ đồn thổi.
Khạc pháp sư khi nhìn thấy Trầm Nghị liền đứng lại hành lễ
"Bái kiến Tam vương gia"
"Không cần đa lễ, bổn vương hôm nay là đến cậy ngươi chừa việc"
"Vương gia cứ nói, tại hạ sẽ cố gắng đáp ứng"
Sở dĩ vị pháp sư này cung kính như vậy là do trước kia chịu ơn mẫu phi của hắn một mạng, giờ đây mẫu thân hắn đã từ trần, ông ta vẫn không quên công ơn.
Hắn đảo mắt nhìn qua Tịnh Dao, nàng liền hiểu ý.
Trầm Nghị để lại hai người nói chuyện, một mình đi tới phòng trà.
"Pháp sư, nghe danh đã lâu, ta muốn nhờ ông một việc. Chuyện là thế này, tôi là từ một không gian khác xuyên tới. Ta muốn mạn phép hỏi ngài, mong ngài giúp ta trở về"
Pháp sư nghĩ ngợi một lúc liền dõng dạc nói
"Thực ra ngươi cũng không phải người đầu tiên. Ta sống nhiều năm, cũng đã nghe tới người xuyên không. Thế này đi, vào đêm trăng tròn, ngươi khắc theo lá bùa này rồi đốt nó đi. Nếu ngươi thực sự đến từ thế giới khác, nó sẽ đưa ngươi về"
Thực sự đơn giản vậy sao? Chỉ cần đợi trăng tròn là có thể về nhà.
"Nhưng loại trăng tròn sáng thuần khiết thế này, hai năm chỉ có một lần. Nói cách khác, hai năm sau, cô nương mới có thể quay về"
Bảo sao lại có thể dễ dàng như vậy, ở lại đây hai năm, nàng cũng sống cực không ít đây.
"Đa tạ pháp sư, hôm khác sẽ hậu tạ ngài"
Tịch Dao hành lễ, cảm tạ vị pháp sư không ngừng.
...
"Nàng không về phủ thừa tướng sao?"
Trầm Nghị đi bên cạnh, thấy túi đồ của Tịnh Dao khá lớn, nhìn không giống như là định rời nhà một vài hôm lên núi.
"Đúng vậy, ta nói ngài sẽ cười nhạo ta nhưng ta không muốn ở lại đó, sớm muộn cũng sẽ bị gả cho nam nhân mình không yêu"
Một nữ nhân thế kỉ 21, không thể chấp nhận việc này.
"Gả cho hoàng thân quý tộc, ăn sung mặc sướng cả một đời còn phải mong ước của khuê nữ các nàng sao?"
Tịnh Dao rũ đôi mắt xuống, lông mi cong vút. Dường như nàng rất nhớ nhà, nhớ cha mẹ.
"Có gì tốt chứ? Nam nhân ở đây tam thê tứ thiếp, rồi cũng sẽ bị phụ bạc thôi. Ở chỗ ta, chỉ có một phu một thê, nữ tử không hề thua kém nam tử"
Trầm Nghị nghe đến đây thì khó hiểu, một nơi khác? Không phải Tịnh Dao là trưởng nữ phủ thừa tướng sao? Dù sao hắn cũng không tiện hỏi thêm, từ từ tìm hiểu. Hắn cũng có chút hứng thú với nữ nhân này.
"Nàng cứu mạng ta, chi bằng tới vương phủ ở tạm. Coi như là tạ lỗi với nàng"
"Thật vậy thì cảm tạ ngươi"
Trầm Nghị nhìn nữ nhân đầy nghi hoặc, nếu là nữ tử khuê các bình thường, khi nam nhân nhìn thấy hết cảnh xuân, danh tiết cũng coi như là bị huỷ, sống chết gì cũng phải gả cho nam nhân đó, nàng lại không hé lấy một lời.
"Ta đã nhìn thấy hết của nàng, theo vốn nên chịu trách nhiệm với nàng, nếu nàng nguyện ý, ta sẽ đem sính lễ tới thừa tướng phủ"
"Không...không cần vậy đâu, ngươi coi như đừng kể cho ai biết là được rồi"
Nữ nhân hiện đại như này, không thể chỉ vì bị nhìn thấy thân thể mà đem thân mình trao cho ngừoi đàn ông lạ mặt được. Dù sao cũng không còn nơi nào để đi, chi bằng ở tạm ở phủ hắn rồi tính sau
Trầm Nghị gần như bị hút hồn bởi nụ cười của nàng, nó làm hắn nhịn không được muốn chiếm lấy như một loại cảm giác thôi thúc hắn vậy.
"Woa, vương phủ rộng vậy sao?"
Tịnh Dao như một cô gái vừa rơi từ trên trời xuống, nàng hiếu kì với mọi thứ, nhìn ngắm khắp nơi.
Đám tì nữ, nô tài cũng khó hiểu, vương gia chưa bao giờ mang nữ nhân về phủ, đây là lần đầu tiên.
Hắn đột nhiên giữ lấy eo của nàng, khuôn mặt ghé sát vào tai, nhỏ giọng nói
"Đừng chạy lung tung"
Tịnh Dao không kịp phản ứng, khuôn mặt dần trở nên đỏ bừng.
Hắn cũng không cố ý, chỉ là nhìn thấy bộ dáng này của nàng, không nhịn được mà trêu chọc một chút.